Việc kinh doanh của cửa tiệm tốt đến không ngờ, mỗi lần Mục Tuyết đến, Lý Nhiễm đều kéo dài thời gian ở sau bếp, đối với chuyện ở ngoài cũng chẳng quan tâm.
“Một đứa con gái như con, nhất quyết phải làm công việc vất vả như này, đúng là tự mình tìm khổ cho mình.”
Sắp đón năm mới, Mục Tuyết đến tìm Lý Nhiễm, hỏi cô: “Chuyện ly hôn của con và Cao Lãng bàn bạc thế nào rồi? Ăn Tết con tự mình về hay dẫn theo Quý Đồng về?”
Chuyện ông cụ Cao bị bệnh, người ngoài chẳng hề hay biết, ngay cả Mục Tuyết cũng không nhận được tin tức. Người của ông cụ Cao tìm Mục Tuyết nói chuyện một lần, bà ta uống viên thuốc an thần, sau đó đành phải chấp nhận sự thật bọn họ sắp ly hôn.
Không phải bà ta không muốn tạo sóng gió, nhưng từ miệng người được cử đến có ý tứ cảnh cáo.
Ban đầu bà ta ỷ vào có Cao Quý Đồng, bây giờ ngay cả Cao Quý Đồng cũng không thể làm lệch cán cân của cô, ý Lý Nhiễm đã quyết, bên phía nhà họ Cao cũng chấp nhận và hứa, bà ta chỉ có thể chấp nhận hiện thực, sau đó tự an ủi mình, ly hôn cũng tốt, dù sao thằng nhóc Cao Lãng kia cũng không thích Lý Nhiễm.
Mục Tuyết nhanh như thế đã chấp nhận chuyện ly hôn, đối với Lý Nhiễm mà nói coi như là chuyện tốt, nhưng bệnh của ông cụ Cao đã phủ một lớp khói mù cho nhà họ Cao, chung sống nhiều năm, Lý Nhiễm cũng không hề dễ chịu.
Giao thừa những năm trước, đều là Lý Nhiễm và Cao Quý Đồng đón giao thừa cùng ông cụ Cao, mặc dù Cao Lãng vẫn sẽ quay về, nhưng bọn họ sẽ tránh né nhau. Năm nay Lý Nhiễm không thể quay về nhà họ Cao nữa, nhưng cô cũng không muốn về nhà họ Lý, làm phiền cả nhà bọn họ đoàn viên.
“Mẹ, con không về với mẹ đâu, chỗ Quý Đồng con sẽ hỏi thằng bé thử.” Lý Nhiễm và Triệu Dục không định nhận đơn Tết, chuẩn bị cho nhân viên nghỉ trước vài ngày, để bọn họ về ăn Tết, bản thân cô cũng không có dự định gì, chỉ là cô vẫn không quyết định chắc chắn về Quý Đồng.
Đón Tết đối với người Trung Quốc mà nói là một chuyện quan trọng, cô sợ không ở cạnh Quý Đồng cậu sẽ buồn, nhưng ông cụ Cao vẫn đang bệnh, cũng cần Quý Đồng ở cạnh.
Hai bên khó xử, không thể nào song toàn.
“Được thôi.” Mục Tuyết cũng không cưỡng ép, cô đối phó với cả nhà họ Lý cũng khó khăn, Lý Nhiễm không muốn quay về cũng có thể hiểu được, “Không phải Quý Đồng sắp nghỉ đông à, con đóng cửa tiệm xong chúng ta đi nghỉ ở bờ biển.”
“Gần đây không được, đợi ăn Tết xong rồi nói đi.” Lý Nhiễm không tiện nói rõ với mẹ, từ chối ý tốt của bà ta.
Mục Tuyết muốn đưa cô ra ngoài cho khuây khoả, ai ngờ cô lại không cảm kích, lườm cô bằng đôi mắt xinh đẹp, “Con ấy, đúng là số không biết hưởng phúc.”
“Mẹ, bây giờ con sống rất tốt, mẹ không cần nhọc lòng vì con.”
“Đâu có người làm mẹ nào mà không lo lắng cho con cái, con dù làm mẹ rồi, cũng là con gái bảo bối của mẹ.”
Mục Tuyết không biết thứ mà Lý Nhiễm thật sự cần là gì, nhưng bà ta cũng coi như có chút năng lực có thể để cô sống mà không cần lo lắng về vấn đề ăn mặc, bà ta vội vã đến một chuyến, để lại cái thẻ cho Lý Nhiễm, “Tiền không đủ dùng thì nói với mẹ, con mở cửa tiệm này cho vui cũng được, đừng mệt quá. Con xem mặt con xấu như thế nào rồi, chắc chắn không chăm sóc da cẩn thận, hôm khác mẹ đưa con đi làm mặt.”
“Dì Tuyết, dì đến lúc nào thế? Sao không ngồi thêm lúc nữa?” Triệu Dục trở về từ bên ngoài, đúng lúc gặp phải Lý Nhiễm tiễn Mục Tuyết ra ngoài.
Mục Tuyết tháo kính đen ra, hỏi han mấy câu với anh ấy, “Không ngồi nữa, các cháu bận như thế, dì không làm phiền nữa.”
“Dì Tuyết nói gì thế, thời gian ở cùng dì cháu vẫn phải có.”
“Bố mẹ cháu cũng chuyển đến rồi sao?”
“Không ạ, họ vẫn ở quê, chỉ có cháu anh trai ở đây.”
Mục Tuyết thờ ơ nhìn anh ấy, thấy anh ấy mặt mũi thanh tú, vóc người cường tráng, cư xử nho nhã lễ độ, cũng là một người đàn ông không tồi, chỉ là không biết công việc thế nào, riêng tư thì tính cách thật sự ra sao. Bà ta chỉ nhớ lúc nhỏ anh vẫn rất đáng yêu, bố mẹ đều là người hiền lành.
Bà ta tạm thời kìm nén sự tò mò trong lòng, hỏi han đơn giản mấy câu liền đi mất, Lý Nhiễm tiễn bà ta tới cổng, Mục Tuyết thấy cô ngớ ngẩn, nhẹ nhàng ôm cô: “Được rồi, về đi, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho mẹ.”
Lý Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu, đưa mắt nhìn theo mẹ rời đi.
Triệu Dục quay người vào trong nhà, Tiểu Vi cầm điện thoại của Lý Nhiễm chạy từ nhà bếp ra, điện thoại vẫn đang rung lên, anh ấy cản cô ấy bắt máy, bảo cô ấy đi làm việc. Bước vào trong sân, anh ấy lướt qua cái tên trên màn hình, ánh mắt loé lên, dùng ngón tay mở khoá.
“Alo, xin chào, tìm Tiểu Nhiễm sao? Bây giờ cô ấy có chút chuyện, không tiện nhận điện thoại, lát nữa tôi bảo cô ấy gọi lại cho anh.”
Bên kia điện thoại vẫn không có tiếng động, anh ấy vừa nhìn màn hình đã gác máy.
Lý Nhiễm tiễn Mục Tuyết xong quay lại, Triệu Dục cầm điện thoại bước lớn đi về phía cô, “Vừa rồi chồng cũ của em gọi điện thoại cho em, anh thấy anh ta hình như có hơi sốt ruột đã gọi mấy lần, sợ là Quý Đồng xảy ra chuyện gì đã bắt máy, anh ta cũng không nói gì, em gọi lại cho anh ta xem thử có phải Quý Đồng có chuyện gì không.”
Nghe xong lời nói của Triệu Dục, Lý Nhiễm vội vàng lấy điện thoại, nhưng cô đã gọi mấy cuộc, Cao Lãng không bắt máy, cô gọi cho ông quản gia, biết được Quý Đồng vẫn ổn đang xem tivi, cô liền yên tâm, cũng không để ý đến cuộc điện thoại kỳ quái nữa.
Cuối năm, Cao Lãng phải tham dự đủ loại xã giao, đến các nơi thị sát công ty. Ông nội chẳng qua là lo lắng anh không thể gánh vác nổi trách nhiệm của gia tộc, anh bèn cố gắng làm để làm cho ông yên tâm.
Ông cụ Cao hồi phục khá tốt, bác sĩ nói ăn Tết có thể xuất viện, tin này đã xua đi một chút khói mù, khiến cho anh càng không dám buông thả hơn.
Nhà họ Cao nhiều loại sản nghiệp, anh không ngừng nghỉ giây phút nào, trong đó quyền lợi phức tạp lòng người khó lường, anh đối phó cũng chẳng hề dễ dàng. Nhưng anh thà chìm đắm trong đó, cũng không muốn quay về đồng ý yêu cầu của ông cụ.
Anh lại có chút oán trách Lý Nhiêm, không biết cô đã làm gì, có thể khiến ông nội làm như thế vì cô. Cô nhìn ngốc nghếch, ngược lại rõ ràng hơn bất kỳ ai, trên thế giới này người mà anh không thể cự tuyệt nhất chính là ông nội của anh.
Cao Lãng chưa bao giờ muốn ly hôn với Lý Nhiễm.
Lần duy nhất trong đời anh muốn chia tay với cô, là Ứng Thanh Hề quay về tìm anh, bày tỏ tình yêu với anh.
Anh dằn vặt một khoảng thời gian rất dài vì điều này, mặc dù anh tự nhận không thích Lý Nhiễm lắm, nhưng hầu hết thời gian bọn họ ở bên nhau đều vui vẻ. Chẳng qua là một bên là cô gái đã yêu nhiều năm, một bên là người lựa chọn khi mệt mỏi, bất kể anh đấu tranh thế nào vẫn nghiêng về người trước.
Hơn nữa, Lý Nhiễm cũng chưa bao giờ giữ anh lại. Nếu cô thỉnh cầu anh đừng chia tay, anh sẽ không đưa ra lựa chọn khác không? Anh không biết đáp án. Sau đó có Cao Quý Đồng, anh bị ép phải chọn. Kể từ đó sống trong áy náy và oán giận.
Anh là Cao Lãng, lại có thể có một ngày cam chịu số phận. Sống trong đau khổ nhiều năm như thế, vậy mà chưa bao giờ nghĩ đến việc thay đổi.
khu nghỉ dưỡng ở thành phố lân cận được xây dựng thêm, anh đến khảo sát tại nơi, đứng trong sân nhỏ từng sống ngày trước, điện thoại reo lên rồi lại im lặng.
Anh không quan tâm, vẫn đứng trong sân nhìn phong cảnh nơi xa.
Ha, cuộc sống của anh phải tự mình lựa chọn, ai khuyên cũng vô dụng.
Anh lấy điện thoại ra, trên màn hình hiển thị cuộc gọi nhỡ của Lý Nhiễm, anh chẳng quan tâm, gọi điện thoại cho Tạ Tư Niên, Tạ Tư Niên nghe bên kia lên án: “Có phải anh coi em làm trợ lý cho anh không? Tự mình điều tra đi, không rảnh!”
Cao Lãng nói: “Ông nội tôi coi chừng tôi rất sít sao.”
Tạ Tư Niên nói: “Vậy anh bớt điên chút đi.”
“Người đàn ông kia vừa nhìn đã không phải là người tốt.”
“Ha ha, nói như thể anh là người tốt ấy.”
“Tôi không tốt, nhưng tôi sẽ không lừa cô ấy. Cậu xem cô ấy ngốc nghếch như thế, ai đối xử tốt với cô ấy thì tin tưởng người đó, tôi không thể không quan tâm.”
“…” Tạ Tư Niên cạn lời, “Anh có phải thật sự bị bệnh không?”
“Cậu điều tra hay không?”
“Em đúng là mắc nợ anh!”
Lý Nhiễm nhận được điện thoại của Cao Lãng lần nữa đã là Tết Ông Táo, Cao Quý Đồng đã nghỉ đông, ông cụ Cao cũng xuất viện, anh nói với giọng điệu bình thường: “Hãy coi như giúp tôi một việc, em biết hai người họ không thích tôi lắm.”
Sau khi ông cụ Cao bị bệnh, Cao Lãng chưa từng tức giận với cô nữa, Lý Nhiễm biết người mà anh quan tâm nhất là ông nội Cao, lần bị bệnh này của ông, đã đả kích anh không nhỏ.
Anh hiếm khi nói chuyện với cô bằng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy, còn với giọng khẩn cầu: “Em trở về đón năm mới cùng với họ, chuyện ly hôn, chờ đón Tết xong tôi sẽ nói chuyện với em sau.”
Anh bằng lòng nói chuyện, đối với Lý Nhiễm mà nói là chuyện tốt, sau đó nghĩ đến Cao Quý Đồng và ông nội Cao, cô liền đồng ý.
Hai ngày trước đêm giao thừa, Lý Nhiễm và Triệu Dục phát lương và bao lì xì quà tặng cho nhân viên, sau đó chuẩn bị đóng cửa tiệm. Triệu Dục phải về quê ăn Tết với bố mẹ, hỏi cô: “Nhà cũ của nhà em vẫn ở đó, em có muốn về xem thử không?”
Lý Nhiễm rung động, từ khi đến đây cùng Mục Tuyết, số lần cô về quê đếm trên đầu ngón tay, bây giờ đã tự do, luôn muốn làm những chuyện mà trước đây không có cơ hội làm, nhưng cô đã đồng ý với Cao Lãng, chỉ có thể từ chối: “Lần sau có cơ hội nhé.”
“Cũng được.” Triệu Dục cũng không hỏi nhiều, khoá cửa lại rồi đi bộ đến con hẻm cùng cô, “Quý Đồng có lẽ đón Tết cùng với bố của thằng bé nhỉ, em không muốn về nhà mẹ ư, một mình có cô đơn lắm không?”
Chưa chờ Lý Nhiễm trả lời, Cao Quý Đồng đã từ đầu hẻm chạy vào, “Mẹ ơi, chú Triệu.”
Triệu Dục cười chào cậu, nhìn thấy Cao Lãng phía sau cậu, hơi thu lại nụ cười.
Cao Lãng chậm rãi đi sau lưng Cao Quý Đồng, nhìn thấy bọn họ cũng không chào hỏi, nhận được người lập tức quay lại, để lại bóng lưng cao thẳng.
Cao Quý Đồng nắm lấy tay Lý Nhiễm, nói: “Mẹ ơi, ông cố bảo con đến đón mẹ, bà Lưu đã làm rất nhiều món ăn mà mẹ thích.”
Triệu Dục hiểu ra, lo lắng nhìn Lý Nhiễm, giống như đang hỏi: Như thế có tủi thân quá không?
Lý Nhiễm cười nhàn nhạt, trả lời bằng ánh mắt trấn an.
Nếu có thể để Cao Quý Đồng vui vẻ, cô sẽ cố gắng hết sức, vả lại, cô và Cao lãng đâu thể hoàn toàn gỡ bỏ rõ ràng trong chốc lát.
“Quý Đồng à, sức khoẻ ông cố tốt hơn chưa?”
“Đỡ hơn nhiều rồi ạ, bây giờ có thể đứng dậy viết một lát ạ.”
Lý Nhiễm nắm tay Cao Quý Đồng đi đến đầu hẻm, tạm biệt với Triệu Dục. Cao Lãng uể oải đứng bên xe nhìn bọn họ lưu luyến nói tạm biệt, anh bĩu môi khinh thường, lúc Lý Nhiễm quay lại lại thu lại biểu cảm, không lạnh không nhạt nói một câu: “Lên xe đi.”
Anh mở cửa xe, một tay túm Cao Quý Đồng lên xe, sau đó lấy tay chặn nóc xe quay người lại nhìn cô. Lý Nhiễm lên xe, nói cảm ơn.
Đóng cửa xe, Cao Lãng hướng về Triệu Dục đang đứng xa xa ở bên đường với nụ cười khiêu khích, Triệu Dục chỉ coi như không nhìn thấy, quay người lên xe của mình.