Cùng Trời Với Thú - Chương 623: 623: Thú Tâm Cơ Phong Túng Túng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
22


Cùng Trời Với Thú


Chương 623: 623: Thú Tâm Cơ Phong Túng Túng


Sau khi thăm hỏi Long tộc xong, Sở Chước bọn họ rốt cuộc rời đi Vô Quy Hải.
Có tám Long tộc canh giữ cửa không gian Vô Quy Hải, nhìn thấy nhóm người mênh mông cuồn cuộn này, thực chủ động mà nhường đường cho bọn hắn, không có một lời không hợp liền đánh.

Tuy rằng Long tộc tính tình hỏa bạo, hở ra là thích đánh nhau, nhưng cũng biết xem xét thời thế, vừa thấy sẽ đánh không lại, tự nhiên ngoan ngoãn mà nhường đường.
Cái này làm cho Sở Nguyên Thương cùng Hỏa Lân vốn cho rằng phải đánh một đường ra ngoài thì rất lấy làm tiếc nuối.
Long Uyên phụng mệnh tộc trưởng tới tiễn đưa, thấy tiếc nuối trên mặt bọn họ, lòng nói nhóm người này có phải coi Long tộc bọn họ trở thành kẻ ngốc hay không?
Rời đi Vô Quy Hải, mọi người nhìn về phía Sở Chước cùng Phong Chiếu:
“Quay về Đông Đô Phong Vân Lâm Hải đi.” Sở Chước nói, nhìn lướt qua hai con Vũ Long, trong lòng có chút lo lắng, bọn họ mang hai con rồng trở về, không biết có thể làm đám Bạch Hổ kia đánh nhau với bọn họ hay không.
Phong Chiếu nói: “Ừ, xác thật cần phải trở về.” Hắn lôi kéo tay nàng, cười nói: “Không cần lo lắng cho bọn họ.”
Chẳng qua là hai con Vũ Long, trong đó một con vẫn là ấu tể vị thành niên, đi tộc Bạch Hổ cũng không sao cả, ngược lại phải lo lắng, bọn họ có thể bị một đám nhãi con Bạch Hổ bắt nạt hay không.
Đây cũng là Long Cách lo lắng.
Sở Chước thấy trên mặt hắn cũng không lo lắng, nên cũng nhẹ nhàng thở ra.
Vì thế một đám người liền đi về phía địa bàn tộc Bạch Hổ.
Bởi vì không cần gấp gút lên đường, bọn họ còn đặc biệt vòng đường xa, chạy đến Trung Châu vùng đi tìm linh thảo cấp mười hai chế tạo Yêu Nguyên Đan.
Hồng Mông là một chậu châu báu, tài nguyên tu luyện vô số, cũng càng là nơi Hoang thú cao cấp tụ tập, càng ít có người tu luyện đặt chân, nơi này số lượng linh thảo được bảo tồn đến càng tốt, linh thảo cấp mười hai muốn nhiều hơn địa phương khác.

Nếu là người bình thường, tự nhiên không dám đi loạn ở Trung Châu, nhưng hiện tại có Phong Chiếu ở đây, một đám gia hỏa tài cao mật lớn, tự nhiên không sợ cái gì.
Long Tích quan tâm nhất là yêu đan của Bích Tầm Châu, biết được bọn họ muốn đi tìm linh thảo luyện chế Yêu Nguyên Đan cho Bích Tầm Châu, khuôn mặt nhỏ kéo chặt, quyết định nhất định phải hỗ trợ.
Chỗ Phong Chiếu có đan phương Yêu Nguyên Đan, từ sớm trước khi đến Hồng Mông, đã cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ tự mình tìm hiểu.
Mà luyện chế linh thảo cần để luyện Yêu Nguyên Đan, khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ ở Đại Hoang giới, liền thu thập có mục đích, hơn nữa Phong Chiếu đề điểm, chổ của hắn đã có vài loại.
Chỉ là Yêu Nguyên Đan có thể xưng là linh đan Thần Hoàng Cảnh, không chỉ có luyện chế phiền toái, mà còn yêu cầu số lượng linh thảo cực kỳ khổng lồ, nếu là ở Đại Hoang giới, khả năng yêu cầu thời gian càng nhiều hơn vài lần mới có thể thu thập xong, nhưng ở Hồng Mông, dựa lưng vào tộc Bạch Hổ cùng Long tộc, muốn thu thập chúng nó lại dễ dàng hơn nhiều.
Vì muốn tìm đủ linh thảo Yêu Nguyên Đan càng mau, Sở Chước chia mọi người làm hai nhóm, một nhóm do Phong Ly mang đội, một nhóm do Phong Chiếu và nàng mang đội, chia ra hai phương hướng bất đồng mà đi tới sưu tầm, chỉ cần là linh thảo cấp mười hai, có thể lấy thì trước lấy một ít.
Linh thảo cấp mười hai không ngại nhiều, dù sao không dùng được, cũng có thể bảo quản vào trong nhà kho Bạch Ly Sơn, hoặc là để lại cho Bách tộc.
Phong Ly cùng Sở Nguyên Thương, Bích Tầm Châu, Hỏa Lân, Long Tích, Long Dực đi cùng nhau; Sở Chước cùng Phong Chiếu thì mang theo Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Bạch Hiên, Huyền Ảnh, Huyễn Ngu, Huyền Uyên, xét thấy vận khí tốt cùng với vận đen khó hiểu của Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Sở Chước cảm thấy đặt hắn ở bên người thì tương đối an tâm, nếu hắn miệng quạ đen không cẩn thận đưa tới phiền toái gì đó, lấy thực lực của Phong Chiếu, cũng có thể giữ được mọi người.
Sở Chước ra quyết định này là phi thường sáng suốt.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ có vận khí tốt làm cho bọn họ thực mau liền tìm được một gốc cây linh thảo cấp mười hai, nhưng Hoang thú túc trực bên linh thảo có thực lực vô cùng mạnh, cao hơn Thần Hoàng Cảnh, bọn họ còn chưa có ngoi đầu, thì con Hoang thú kia đã bị miệng quạ đen của hắn đưa tới, cũng may mắn Phong Chiếu kịp thời ném bọn họ vào trong không gian của hắn, mới không bị Hoang thú dẫm bẹp.
Cuối cùng vẫn là thành công mà hái cây linh thảo cấp mười hai kia đi rồi.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vô cùng cao hứng, chính hắn cũng biết bản lĩnh của mình, tuy rằng không muốn thừa nhận mình xác thật là cái miệng quạ đen, nhưng cũng bởi vì Phong Chiếu ở đó, tồn tại làm hắn có thể dựa vào mà không kiêng nể gì, tự nhiên không ngại mà thả bay chính mình.
Bọn họ vòng vo ở Trung Châu thật lâu, thẳng cho đến khi đều thu thập linh thảo yêu cầu luyện chế Yêu Nguyên Đan gần như đầy đủ, mới quay về Đông Đô Phong Vân Lâm Hải.
Mà hiện tại, khoảng cách thời gian Hồng Mông Cảnh trăm năm mở ra một lần, còn dư lại không đến mười năm.
Trên đường trở về, Sở Chước đột nhiên nghĩ đến một cái vấn đề thật lâu tới nay còn chưa thể giải thích nghi hoặc, liền dò hỏi Phong Chiếu: “Lần trước khi chúng ta đến Hồng Mông, nghe nói Hồng Mông Cảnh còn chưa tới thời gian trăm năm mở ra một lần, thông đạo không gian Hồng Mông liền mở ra sớm hơn thời hạn, vì sao?”
Lúc ấy khi người tu luyện Đại Hoang giới nhận được tin tức này, đều suy đoán là Hồng Mông phát sinh chuyện gì, nhưng mà so sánh với ra, thì người Đại Hoang giới càng cao hứng, thông đạo không gian Hồng Mông mở ra sớm, chứng minh bọn họ có thể tiến vào Hồng Mông sớm hơn.
Nào biết đâu tiến vào Hồng Mông rồi, Hồng Mông chi cảnh hết thảy thoạt nhìn đều rất bình thường, tuy rằng thông đạo không gian của nó mở ra sớm, lại chưa khiến cho người tu luyện trong Hồng Mông Cảnh chú ý quá lớn.

Phong Chiếu nghiêng đầu nhìn nàng, nói đúng sự thật: “Kỳ thật ta cũng không biết, nhưng mà ta có điểm suy đoán.”
“Là cái gì?”
Phong Chiếu lại liếc nhìn nàng một cái, không hé răng.
Sở Chước khẽ động trong lòng, nghĩ đến cái gì, tiếp theo cũng không nói gì.
Bởi vì hai người trầm mặc, làm người chung quanh cũng trở nên trầm mặc theo.
Vì thế một đám người cứ trầm mặc như vậy mà trở lại Đông Đô Phong Vân Lâm Hải.
Bọn họ trở về trễ hơn so với mong muốn, làm Bạch Húc bọn họ vô cùng lo lắng, nếu không phải tin tưởng thực lực của Phong Chiếu, khả năng đều nhịn không được mà giết đến Vô Quy Hải nhìn xem tình huống.
Nhìn thấy bọn họ bình an trở về, Bạch Húc và Bạch Vận đều thở phào nhẹ nhõm.
“Để mọi người lo lắng rồi.” Sở Chước vẻ mặt xin lỗi nói, sau đó hỏi: “Bạch Ly đại nhân đã trở lại chưa?”
Bạch Húc lắc đầu: “Bạch Ly còn chưa có tin tức, những người khác cũng như thế.”
Những người khác chỉ chính là Bán Thần Cảnh các tộc, năm đó Bạch Ly đi truy tung địch nhân của Tư Túc, là muốn chém giết nam nhân áo đen kia, để tuyệt hậu hoạn, liền kêu theo cường giả Bán Thần Cảnh mấy tộc, trong đó Phượng Chủ cũng bị kêu đi cùng nhau.

Cũng may mắn Bán Thần Cảnh cực ít dễ dàng lộ diện, Phượng Chủ cho dù nhiều năm không xuất hiện, Nam Dã Phượng Cốc cũng sẽ không phát sinh rung chuyển gì.
Thấy Sở Chước như suy tư gì đó, Bạch Vận quan tâm hỏi: “Chước đại nhân, có phải phát sinh chuyện gì?”
Sở Chước hoàn hồn, cười cười với nàng, nói: “Không có gì.”
Biết được bọn họ trở lại Đông Đô Phong Vân Lâm Hải, Sở Khai Hà cũng mang theo Tuyết Thần Cung cùng hai hậu nhân Bách tộc đi tới.

Sở Khai Hà tự thân xuất mã, thực mau liền tìm được Trần Dao bọn họ bị vây hãm ở các nơi, hơn nữa trên đường tộc Bạch Hổ tới một chuyến, biết được đám người Sở Chước còn chưa trở về, bọn họ cũng không lưu lại ở tộc Bạch Hổ lâu lắm, Sở Khai Hà tự mình mang theo bốn người rèn luyện ở Hồng Mông Cảnh.
Trần Dao, Ẩn Đăng cùng hai đệ tử Tuyết Thần Cung đều rất có thu hoạch.
Người tu luyện đi vào Hồng Mông Cảnh, chỉ cần có thể giữ được tánh mạng, đại đa số thu hoạch đều là không kém.
Bọn họ nhìn đến đám người Sở Chước, thì vô cùng cao hứng, Trần Dao cùng Ẩn Đăng kích động nói: “Ngài có thể bình an không có việc gì, chúng ta liền an tâm rồi.”
Hai người hiện giờ đã biết Sở Chước là tộc trưởng Bách tộc đời kế tiếp được tuyển định—— còn như việc Sở Chước là tộc trưởng Bách tộc chuyển thế, Sở Khai Hà không nói cho bọn họ, nhưng vậy cũng đã đủ.

Chỉ với thân phận tộc trưởng Bách tộc, cũng đã khiến cho hậu nhân Bách tộc dâng lên một loại kính trọng cùng kính yêu từ tự nhiên đối với nàng, bọn họ sẽ lựa chọn tiến vào Hồng Mông, cũng là vì bảo hộ Sở Chước.
Nơi nào nghĩ đến, bọn họ sẽ bị vây hãm ở bên ngoài, thẳng đến khi thông đạo không gian Hồng Mông đều sắp mở ra, mới nhìn thấy Sở Chước, càng chưa nói tới bảo hộ nàng.
Sở Chước thấy bọn họ bình an không có việc gì, cũng vô cùng cao hứng, nói: “Hồng Mông Cảnh còn có mười năm nữa mới mở ra, thời gian mười năm này, mọi người nỗ lực tu luyện, đến lúc đó chúng ta cùng nhau rời đi.”
“Dạ, tộc trưởng.”
Sở Chước: “…… Trước đừng gọi ta là tộc trưởng, ta còn không phải.”
Trần Dao cười nói: “Ngài được Thời Mệnh Châu thừa nhận, chính là tộc trưởng.”
Tộc trưởng Bách tộc là ứng theo nguyện vọng của Bách tộc mà sinh, sáng rọi mà đến, ở trong lòng Bách tộc có địa vị khó có cái gì có thể vượt qua, chỉ là biết được Bách tộc lại xuất hiện một người tộc trưởng một lần nữa, khiến cho mọi người Bách tộc trải qua phần lớn trắc trở cảm giác được an tâm từ đáy lòng, do đó tụ tập thành một cổ ngưng nguyện.
Hiện tại cho dù Sở Chước không cảm giác được, tương lai lại có thể bởi vì cổ ngưng nguyện tụ tập của người Bách tộc này, được lợi rất nhiều.
Sở Khai Hà mang theo Trần Dao bọn họ vội vàng tới đây gặp mặt Sở Chước một lần, sau đó lại vội vội vàng vàng mà rời đi, thừa dịp thời gian còn lại, tiếp tục cho bọn họ rèn luyện, Sở Nguyên Thương cũng rời đi theo cùng nhau.
Những người khác nghỉ tạm mấy ngày ở Lâm Hải, cũng cáo từ theo, muốn ở trong thời gian còn sót lại, tiếp tục tu luyện ở Hồng Mông Cảnh, nắm chặt thời gian tăng trưởng tu vi.

Đặc biệt là hai con Vũ Long, bởi vì là Phong Chiếu cùng Sở Chước mang về, cho dù gần đây khiến cho Long Dực đánh một trận cùng đám ấu tể Bạch Hổ kia, nhóm Bạch Hổ vẫn là thực hoan nghênh hai con Long tộc.

Nhưng rốt cuộc là địa bàn một đám lông xù xù, Long Dực ở mấy ngày, liền rất không được tự nhiên, quyết định trước mang Long Tích đến bên ngoài đi dạo một chút.
Hỏa Lân là đứa không chịu ngồi yên, hơn nữa nàng cũng là Long tộc, cuối cùng chạy đi theo cùng nhau.
Tiếp theo Phong Chiếu cũng đá Phong Ly ra ngoài, tránh cho hắn lại trạch bất động.

Hắn kêu Phong Ly mang theo hai con Vũ Long cùng Hỏa Lân, Bích Tầm Châu, Huyền Uyên bọn họ cùng nhau đến bên ngoài du đãng một vòng lại trở về.
Cuối cùng chỉ có Sở Chước cùng Phong Chiếu, Mặc Sĩ Thiên Kỳ lưu lại Đông Đô Phong Vân Lâm Hải.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cần tìm một không gian tương đối an tĩnh nghiên cứu Yêu Nguyên Đan, tộc Bạch Hổ là địa phương an toàn nhất, hơn nữa nhóm Bạch Hổ rất hoan nghênh một người luyện đan sư Thần Hoàng Cảnh, một đám ấu tể Bạch Hổ thậm chí ỷ vào ngoại hình lông xù xù đáng yêu của mình, thường xuyên chạy đi tìm Mặc Sĩ Thiên Kỳ ăn chực linh đan.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng đi bế quan thực mau.
Cuối cùng trong cung điện chỗ sâu trong Lâm Hải, chỉ còn lại có Sở Chước cùng Phong Chiếu.
Trong lúc nhất thời, bên người không có tiểu động vật làm ầm ĩ, làm Sở Chước lại thấy không quen.
Chỉ là loại không quen này, ở buổi tối một ngày nọ Phong Chiếu thừa dịp nàng tu luyện xong, bò lên trên giường nàng, tới một lần song tu cùng nàng, liền biến thành cuộc sống không biết xấu hổ.
Ở Huyễn Tâm Kính, bọn họ song tu lần đầu tiên, hai người đều nhận được đối phương tặng, tu vi đều tăng vọt.
Chỉ là loại chuyện song tu này, có lần đầu tiên, thì sẽ có lần thứ hai, Sở Chước sớm đã chấp nhận Phong Chiếu là đạo lữ, lại cũng cảm mến hắn, tự nhiên sẽ không cự tuyệt, hơn nữa song tu so với một người tu luyện thì tốc độ tu hành càng mau, thu hoạch ích lợi cũng rất nhiều.
Đương nhiên, nếu là mỗi lần song tu đến cuối cùng, không có biến thành linh thịt giao triền thuần túy, Sở Chước sẽ cảm thấy càng tốt.
Làm một người tu luyện, khát vọng cường đại, đối với hết thảy mặt khác đều không cần thiết vận động, tự nhiên cũng không ham thích.
Phong Chiếu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Vẫn không động mà song tu, có thú vị gì đáng nói? Hơn nữa, hơn nữa……” Hắn đỏ mặt, hai mắt sáng lấp lánh mà nhìn nàng: “Không phải nàng cũng thực thích sao?”
Sở Chước: “…… Ta không có, ta không phải.”
Bởi vì nàng mạnh miệng, vào lúc ban đêm, khi Phong Chiếu lại lần nữa chủ động song tu, hoàn toàn không có khống chế, thậm chí kéo nàng vào trong không gian của hắn, kéo dài linh thịt song tu đến một tháng..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN