Dịch: Minh Nguyệt
Biên: Tiểu Duyên
Bạch Ngọc Sách
***
Quả nhiên khi nhìn thấy Kim Ô thần điểu thứ hai, mặc dù trong lòng Kế Duyên chấn động, nhưng trên mặt lại còn kinh ngạc khoa trương hơn hai vị Long Quân đi cùng. Nghe được câu nói của Thanh Vưu, Kế Duyên khẽ xoa xoa trán mình, thấp giọng nói.
“Hai mặt trời sẽ không cùng bay lên với nhau, chỉ là thay phiên nhau mà thôi…”
Nhìn thấy con Kim Ô thần điểu thứ hai, Kế Duyên lại không kìm được mà suy nghĩ thêm, có khi nào còn con thứ ba hay không…
Tình huống trước mắt đã hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức, thậm chí là trí tưởng tượng của lão Long Ứng Hoành và Thanh Vưu, cho nên về cơ bản là xem ý kiến của Kế Duyên như thế nào.
“Kế tiên sinh, vẫn còn có chỗ nào nghi ngờ à?”
Đừng nói là lão Long cực kỳ hiểu rõ về Kế Duyên, ngay cả Thanh Vưu cũng nhìn ra được vẻ băn khoăn chết đi được của hắn lúc này. Kế Duyên nhìn hai người, nói thẳng.
“Kế mỗ cũng không xác định được rốt cuộc có bao nhiêu con Kim Ô. Chúng ta cần quan sát thêm một thời gian nữa.”
Ba người đè xuống rung động trong lòng. Sau khi đứng nhìn tại chỗ cho đến nửa đêm, cả ba mới rời đi.
Trong gần ba tháng sau đó, cả bốn vị Chân Long và Kế Duyên đã nhiều lần đi tới sơn mạch dưới đáy biển để nhìn cây Phù Tang – nơi ở của Kim Ô. Kế Duyên còn đến đó mỗi ngày. Về phần các Giao Long còn lại, sau khi năm người thương nghị, không cho phép bất kỳ một con Giao Long nào đến xem. Chuyện này cũng không phải do nguy hiểm, mà là có suy tính khác.
Trong thời gian ba tháng này, năm người vẫn nhìn thấy hai con Kim Ô lúc trước, hơn nữa hai con Kim Ô này dường như không cùng tồn tại trên cây Phù Tang, cơ bản là cứ mỗi ban đêm sẽ luân phiên đáp xuống.
Sau khi sự hồi hộp và chấn động lúc ban đầu dần dần vơi đi, đám người Kế Duyên thậm chí còn cẩn thận thử tiếp cận Phù Tang Thần Thụ vào ban ngày. Chỉ là bọn họ lại phát hiện ra một chuyện khác. Phù Tang Thần Thụ vào ban ngày quả thật trông rõ ràng hơn không ít, nhưng nhìn thì có thể thấy được, nhưng bất luận bọn họ tiếp cận như thế nào thì cũng chỉ có thể sinh ra một loại ảo giác là đã tới gần, không cách nào chân chính tiếp xúc với Phù Tang Thần Thụ, mà ban đêm lại càng không cần phải nói.
Đến Hoang Hải đã gần hai năm, đến cuối tháng thứ ba, vào đêm nay, Kế Duyên và bốn vị Long Quân lần thứ hai tề tụ bên ngoài một mảnh sơn mạch. Cả nhóm nhìn Kim Ô ở phương xa nghỉ ngơi trên cành cây Phù Tang, trầm mặc không nói.
“Tối nay là đêm giao thừa, nhân gian chắc hẳn là vô cùng náo nhiệt!”
Lão Long Ứng Hoành khẽ vuốt râu nói một câu như vậy, mắt nhìn về phía Phù Tang Thần Thụ cùng Kim Ô Thần Điểu ở phương xa, nhưng dư quang lại đang nhìn Kế Duyên. Lão biết vị hảo hữu này của mình vẫn rất để ý đến các lễ hội quan trọng của nhân gian, nhất là thời khắc chuyển giao năm mới.
“Đúng vậy, qua đêm nay, chúng ta có thể trở về.”
Lúc này năm người đang đứng trên một đài băng. Băng đài này là một kiện bảo vật của Thanh Vưu Long Quân, do hàn băng vạn năm luyện chế thành. Tuy mọi người không sợ nhiệt độ nơi này, nhưng đứng ở băng đài này chắc chắn sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Thanh Vưu là người trẻ tuổi nhất trong bốn Long Quân, cũng là người duy nhất không để râu khi ở trong trạng thái hình người. Giờ phút này, y chắp tay trên lưng, nhìn Kim Ô ở phương xa, cảm thán nói.
“Không nghĩ tới lần này ra biển không tìm được nghiệt trùng, lại may mắn gặp được bí mật kinh thiên động địa như vậy.”
“Đúng vậy, lão phu cũng không nghĩ tới, mặt trời vẫn còn sống, lại là Kim Ô thần điểu!”
Cộng Dung cũng gật đầu phụ họa, nhưng Kế Duyên nghe vậy lại khẽ nhíu mày, chỉ là hắn cũng không phát biểu ý kiến gì. Thật ra trong lòng Kế Duyên đồng ý rằng Kim Ô là linh hồn của thái dương, nhưng cũng có một suy đoán khác. Hắn cho rằng Kim Ô chưa chắc đã là mặt trời hoàn chỉnh. Có lẽ Kim Ô sẽ lấy ngôi sao làm chỗ dựa, hai cái này tương hợp mới là mặt trời chân chính, nhưng cái này không cần phải nói với mấy vị Chân Long.
Mấy ngày nay, Kế Duyên suy nghĩ rất nhiều. Một số chuyện trước kia hắn từng xem nhẹ, giờ cũng nhân cơ hội này suy nghĩ sâu xa một phen. Ví dụ như lúc trước hắn cho rằng địa phương này có bầu trời hình tròn, cái này có lẽ không sai theo nghĩa rộng, nhưng cũng không nhất định chính xác. Bởi vì trên mặt đất thực ra có chênh lệch thời gian nhất định, tức là ở những địa phương xa xôi, có thể xuất hiện một nơi đã bình minh, mà chỗ khác thì trời còn chưa sáng.
Nhìn thấy “mặt trời” mới ý thức được những chuyện này, nhưng cũng không thể nói đại địa có thể là hình vòm được. Cũng có khả năng giống như lúc trước hắn suy đoán, các khu vực có sự nhấp nhô khác nhau. Chỉ là sự nhấp nhô này còn lớn hơn nhiều và cũng khoa trương hơn nhiều so với phạm vi trong tưởng tượng của hắn.
Về phần đại địa này có phải là hình cầu hay không thì không cần suy nghĩ nhiều. Không riêng gì về phương diện cảm giác, cũng chưa nghe qua có ai từng chiếu theo một phương hướng đi thẳng về nguyên điểm. Giống như trong ghi chép do Long tộc lưu lại, sau khi tới Hoang Hải, phi hành một đường về phía trước là có thể đạt tới hoàn cảnh cực kỳ ác liệt gọi là vị trí “điểm tận cùng của đại địa”.
Chẳng qua giả thiết rất nhanh đã bị Kế Duyên tự lật đổ, bởi vì hắn bỗng nhiên ý thức được rằng “chênh lệch thời gian” yếu ớt này cũng không có quy luật chính xác. Trên một đường thẳng, khả năng xuất hiện khu vực có chênh lệch thời gian rất nhỏ, cũng có thể ở khu vực phương xa xuất hiện thời khắc gần như giống nhau. Điều này chứng tỏ mối quan hệ hình dạng mặt đất ở từng khu vực là nguyên nhân chủ yếu. Ví dụ như thung lung thật lớn lõm xuống cùng với núi cao khổng lồ ngăn cách ánh sáng ban ngày.
Ứng Hoành vuốt râu nhìn Phù Tang thần thụ ở phương xa, thấp giọng nhắc nhở bốn người khác.
“Đã tới giờ Tý rồi, chư vị chú ý.”
Tất cả đều nhìn về phương hướng cây Phù Tang. Kế Duyên trong lòng yên lặng tính toán thời gian trôi qua. Cho dù là ở một góc thiên địa này, Kế Duyên vẫn có thể cảm nhận được trọc khí lắng đọng qua một năm và thanh khí súc thế chờ phát động bắt đầu dần dần tích súc phân chia, chỉ chờ đến giờ Tý sẽ mở ra bức màn mới của trời đất.
Nhưng giờ Tý còn chưa tới, Kim Ô trên cây Phù Tang lúc này cũng kêu lên một tiếng.
“Quác….”
Đám người Kế Duyên thoáng khẩn trương chờ đợi. Hào quang kim hồng sắc từ xa có thể nhìn thấy nhưng không thể với tới được kia đang dần dần yếu bớt, đến cuối cùng đã yếu đến mức chỉ còn lại một mảnh hồng ửng tản ra quang huy.
“Đông… Đông… Đông… Đông… Đông…”
Bên kia cây Phù Tang, tiếng trống khiến người ta tim đập thình thịch vang lên. Điều này làm cho bốn vị Long Quân phản xạ có điều kiện muốn lui về phía sau. Bởi vì trong khoảng thời gian này bọn họ đã biết được, vào thời khắc mặt trời mọc và hoàng hôn đều có tiếng trống, vừa nghe đến tiếng trống sẽ có loại cảm giác nguy hiểm.
Nhưng dù sao mấy người bọn họ cũng là Chân Long, điểm định lực này vẫn có. Nhìn thấy Kế Duyên đứng yên bất động, bốn vị Chân Long cũng không có động tác gì, thậm chí cũng không lên tiếng hỏi thăm.
Trong lờ mờ, có một chiếc xe kéo mơ hồ mang theo một mảnh đỏ ửng bay lên, rời khỏi Phù Tang thần thụ đi xa. Tiếng trống cũng càng ngày càng xa, dần dần biến mất trong tai.
Đây là lần duy nhất Kế Duyên và bốn vị Chân Long nhìn thấy tình huống ban đêm trên cây Phù Tang không có Kim Ô, mà Kế Duyên vẫn bất động, Tứ Long vẫn đứng yên trên băng đài như trước.
Mãi đến giờ Tý, ở giữa thiên địa, trọc khí trầm xuống, thanh khí bay lên. Lúc này, Kế Duyên mới chậm rãi thở ra một hơi.
“Quả là thế…”
Quả nhiên, lúc trước ở trên biển hắn nghe được tiếng trống và một vệt ửng đỏ cứ mãi ở cuối chân trời mà không đến gần được, thì ra chính là xa giá của Kim Ô.
“Kế tiên sinh, quả là thế cái gì?”
Thanh Vưu tò mò hỏi một câu. Trong khoảng thời gian này, người nói chuyện với Kế Duyên nhiều nhất không phải là bạn tốt Ứng Hoành, cũng không phải lão Hoàng Long kia, càng không có khả năng là Cộng Dung, mà chính là vị Thanh Long này.
“Ý của Kế mỗ là, quả nhiên như trong lòng ta nghĩ. Ít nhất vào thời khắc năm cũ và năm mới chuyển giao, Kim Ô sẽ đi chơi, chỉ là không biết hành động này của nó là muốn đi du xuân, hay là có mục đích khác.”
Kế Duyên nhíu mày trầm tư, rất dễ khiến người bên cạnh liên tưởng nhiều, nghĩ Kế Duyên giống như đang suy đoán, thậm chí tính toán đủ loại chuyện của Kim Ô.
Bốn vị Chân Long đến hôm nay vẫn chưa hoàn toàn thoát ly được rung động khi nhìn thấy Kim Ô. Còn Kế Duyên chẳng những tìm ra Phù Tang Thần Thụ và Kim Ô, lại càng giống như có tính toán đối với việc này. Cho nên không trách bốn vị Chân Long suy nghĩ nhiều được. Ở trong này, lão Long Ứng Hoành lại còn suy nghĩ sâu xa hơn. Lão vừa tự thấy suy đoán của mình không sai, đồng thời lại cảm thấy suy đoán của mình vẫn không đủ lớn mật.
Kế Duyên không biết trong lòng bốn vị Chân Long đang suy nghĩ chuyện của hắn, còn tưởng rằng bọn họ trầm mặc không nói là đều có suy nghĩ riêng. Đợi một lát sau, Kế Duyên mới mở miệng phá vỡ trầm mặc.
“Đi thôi, nơi này tạm thời chắc hẳn là không cần tới nữa. Chúng ta ra biển suốt hai năm, trở về có lẽ cũng phải một năm.”
Nói xong, một đôi mắt xám trắng trịnh trọng nhìn về phía bốn vị Long Quân.
“Các vị Long Quân, những chuyện chúng ta nhìn thấy, nếu không cần thiết, vẫn là không nên truyền ra ngoài thì tốt hơn. Đương nhiên, Kế mỗ cũng không yêu cầu chư vị phải như thế, chỉ là dặn dò một tiếng mà thôi.”
“Kế tiên sinh yên tâm, trong lòng chúng ta hiểu rõ.”
“Đúng vậy, chúng ta cũng không phải người nhiều chuyện. Đúng là nên để ý.”
Ba vị Long Quân khác lên tiếng đáp lại, mà lão Long thì chỉ khẽ gật đầu, giao tình giữa lão và Kế Duyên không cần nói thêm gì cả
Nghe vậy, Kế Duyên lộ ra tươi cười, trong lòng biết cái gọi là “cam đoan không nói” thật ra cũng không đáng tin cậy, hơn nữa hứa hẹn cũng tương đối thoáng, huống chi trước mắt là yêu tu Chân Long, nhưng hắn vẫn hơi chắp tay về phía bốn vị Chân Long. Bốn người sau cũng lập tức đáp lễ. Sau đó Thanh Vưu thu hồi băng đài. Năm người cùng nhau ngự thủy quay trở lại, rời khỏi một mảnh sơn mạch trong biển này.
Hơn ba trăm con Giao Long sớm đã rời khỏi một mảnh hải vực Hoang Hải quỷ dị phi thường này, chờ đợi ở một nơi tương đối an toàn bên ngoài. Mà Thủy Tinh Cung của Hoàng Dụ Trọng cũng bày ra dưới đáy biển ở chỗ này, dùng làm nơi nghỉ ngơi cho chúng long.
Theo thời gian chờ đợi trôi qua, chúng long cũng có chút lo lắng. Tuy rằng mấy tháng thời gian đối với Long tộc mà nói căn bản không tính là cái gì, nhưng dù sao tình huống hôm nay đặc thù.
Trong số những Giao Long này, có hơn một trăm con lúc ban đầu mơ hồ nhìn thấy Phù Tang thần thụ, cũng đã trải qua việc cùng nhau đào thoát “tà dương nguy hiểm”, hai trăm con Giao Long khác thì không có. Trừ chuyện đó ra, ba trăm Giao Long sau đó cũng chưa từng đi qua nơi nguy hiểm kia, cũng chưa từng nhìn thấy Kim Ô.
“Nhược Ly, cha và Kế thúc thúc rời đi gần bốn tháng rồi. Muội nói khi nào bọn họ trở về, rốt cuộc đã thấy được cái gì?”
Trên sân thượng ở nơi nào đó của Thủy Tinh cung, Ứng Phong và Ứng Nhược Ly ngồi ở trước bàn tinh thạch, bên cạnh còn có mấy Giao Long đều xem như người dưới trướng của lão Long. Mọi người cũng giống như các Giao Long khác, đều có chút phiền não bất an. Tuy rằng trong lòng Ứng Nhược Ly cũng không phải bình tĩnh như nước, nhưng ít nhất so với đại bộ phận Giao Long ở đây thì nàng bình tĩnh hơn.
“Huynh trưởng, nếu Kế thúc thúc và mấy vị Long Quân không cho chúng ta đi theo, nhất định có nguyên nhân. Bọn họ có tu vi cao thâm, chắc chắn sẽ không có việc gì. Chúng ta cứ kiên nhẫn chờ là được.”
Bên cạnh cũng có Giao Long trầm tư nói.
“Chắc hẳn là một chuyện bí sự vô cùng khó lường, hơn nữa nguy hiểm cực kỳ.”
Ứng Phong đã nghe nhiều câu nhảm nhí như vậy rồi, đang muốn nói điều gì đó, bỗng nhiên trong lòng khẽ động. Các Giao Long bên cạnh cũng nhao nhao đứng lên nhìn về phương xa, bên kia có tiếng long ngâm truyền đến.
Không bao lâu sau, Thủy Tinh Cung bị Hoàng Dụ Trọng thu hồi lại, ba trăm long giao khởi hành trở về. Trong toàn bộ quá trình, bất luận là Kế Duyên hay là bốn vị Long Quân, không ai nói gì với các Giao Long khác, làm cho trong lòng đám Giao Long giống như bị mèo cào, nhưng cũng không dám không tuân lệnh Long Quân.