Hơn hai tiếng sau, Chu Phù được Trần Kỵ vớt từ trong bồn tắm ra.
Cả người mềm nhũn, không có một chút sức lực.
Tùy ý để anh lau chùi và mặc quần áo thay mình, sau đó ôm ra khỏi phòng tắm, ném trở lại trên giường.
So với cô buồn ngủ, Trần Kỵ có vẻ rất sảng khoái tinh thần.
Cô gái nhỏ bị anh nhét vào trong chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn bằng nửa bàn tay, đôi mắt hạnh cố gắng chống không khép lại, chỉ có ánh mắt có thể theo anh đi đi lại lại trái phải.
Thấy anh không có việc gì, sắc mặt Chu Phù tức giận, giọng nói lại vừa yếu vừa khàn: “Ông chủ, không phải đã nói đêm nay không tăng ca sao?”
Kết quả bắt cô tăng ca hơn hai tiếng!
Ngay cả hơi thở cũng không cho thở, quả thật không phải người!
“Đây không phải là không cho em tăng ca sao?” Trên mặt Trần Kỵ cà lơ phất phơ cười “Làm sao anh nhớ được lúc nãy đều là anh chạm chứ?”
Chu Phù: “…!”
Cả đời này cô chưa từng gặp qua người nào không biết xấu hổ hơn Trần Kỵ.
“Vậy sao anh lại giống như chưa từng có chuyện gì, ngay cả em chạm cũng không được?” Lúc này Chu Phù không bị anh dẫn vào trong hố, trật tự rõ ràng tiếp tục lên án, “Anh xem anh và em xem, ai giống như đã từng tăng ca chứ?”
Bước chân Trần Kỵ dừng lại ở bên giường, ánh mắt cười như không cười đảo qua người cô, đuôi lông mày khẽ nhướng, nói chuyện kéo dài giọng điệu, vừa ngáp vừa nói: “Đúng vậy, cái này kì lạ rồi, nếu không thì ——”
Âm cuối của người đàn ông không có ý tốt kéo dài.
Chu Phù mở to mắt, trong lòng giật mình, luôn cảm thấy từ trong miệng anh nói ra không có gì hay.
Quả nhiên, một giây sau, lời nói của Trần Kỵ lập tức xác minh suy đoán của cô.
“Nếu không lại một lần nữa di, lần này em tới chạm vào, được không?”
Chu Phù: “…”
“Được cái đầu anh.”
Ngày mai cô vẫn muốn đi làm bình thường.
Trần Kỵ cũng biết ngày mai phải điều tra nghiên cứu ở căn cứ, xem như hoạt động ngoài trời, so với ngồi phòng làm việc, nhất định tốn nhiều thể lực hơn không ít, bởi vì tối nay chỉ nếm thử mùi hương, không dám làm càn quá mức. Toàn bộ quá trình đã dừng lại, chỉ là nhất thời hăng hái, anh đã quên cô gái này không chỉ có tính tình yếu ớt, sức khỏe cũng yếu ớt như nhau, cho nên lúc này cũng chỉ trêu chọc cô, không dám đến nữa.
Sau khi thay cô xử lý tốt, Trần Kỵ đem máy tính chuyển đến bàn làm việc bên cạnh giường, vừa ở bên cô vừa thật sự tăng ca.
Ban ngày Chu Phù ở trên xe ngủ rất say, lúc này hơi tỉnh táo lại, ngoại trừ không có sức lực gì, buồn ngủ cũng không buồn ngủ, cô cứ như vậy ôm chăn nằm nghiêng, mặt nhìn về phía Trần Kỵ, im lặng dán chặt ánh mắt lên người anh.
Ở góc độ này rất có cảm giác năm đó học lớp 10, cô ngồi bên cạnh anh nhìn anh vẽ phác thảo.
Chu Phù bất giác nhìn đến mức mê hoặc, thời gian trôi qua trong yên tĩnh ấm áp.
Gần mười một giờ, điện thoại Chu Phù đặt trên bàn rung lên.
Trần Kỵ nghiêng đầu liếc nhìn, tiện tay đưa cho cô.
Sau khi Chu Phù mở tin nhắn, lập tức căng thẳng.
Là Đơn Đình Đình gửi tin nhắn tới:【Chúc Chúc! Tớ vừa mới ngâm xong đi ra ngoài thay quần áo mới phát hiện, sao cậu không mang thẻ phòng đi, vậy chẳng phải là cậu không vào được sao, bây giờ cậu đang ở đâu? Tớ sắp đến khách sạn rồi.】
Lúc này cô mới nhớ tới đêm nay phải ngủ chung một phòng với Đơn Đình Đình.
Lúc này Chu Phù nằm nghỉ ngơi hồi lâu, sức lực cũng khôi phục một chút, vội vàng từ trong chăn ngồi dậy.
Thấy vậy, Trần Kỵ nhướng mày, thản nhiên mở miệng: “Sao vậy?”
“Em phải trở về, Đình Đình sắp đến khách sạn rồi.” Hai tay Chu Phù ôm điện thoại, đang suy nghĩ nên trả lời Đơn Đình Đình như thế nào, vừa gõ chữ vừa sai khiến Trần Kỵ, “Anh giúp em lấyquần áo một chút.”
Người đàn ông lười biếng đứng dậy, thay cô mang áo khoác vào, tùy ý ngồi xuống bên giường: “Thế nào cũng phải về à? Ngủ ở chỗ anh không được sao? Đêm hôm khuya khoắt đi qua đi lại cái gì.”
Chu Phù vừa mặc áo khoác, vừa lắc đầu.
Trần Kỵ hừ cười một tiếng, cũng chỉ có thể thuận theo cô, chỉ là biểu cảm trên mặt có chút không muốn.
Phòng khách sạn được đặt vào thứ sáu tuần trước sau khi Lục Minh Bạc hỏi ý kiến mọi người, vốn Lục Minh Bạc định đặt cho mọi người một phòng riêng, dù sao Phù Trầm cũng không thiếu chút tiền ấy, nhưng đám người ở bộ phận thiết kế này quan hệ cũng không tệ, khó có được nhiều người như vậy cùng đi một chuyến, còn lẻ loi ngủ một mình thì không có ý nghĩa gì, xôn xao yêu cầu muốn hai phòng.
Lục Minh Bạc thuận theo ý mọi người, Trần Kỵ cũng lười quản những chuyện này.
Lúc ấy không ngờ cuối cùng người chịu khổ lại là anh.
Chu Phù vội vã mặc quần áo tử tế, kéo chăn lên đang định xuống giường, lúc nhấc chân không tự giác “Shhh” một tiếng. Trần Kỵ vốn còn lười biếng tựa vào một bên, cứ như vậy nhìn, để cho cô một mình đi qua đi lại, không có ý đưa tay hỗ trợ, có thể giữ cô ở lại thêm một giây cũng tốt, nhưng thấy thế, vẫn nhịn không được đứng dậy, khom lưng đưa tay ôm người nhanh chóng từ trên giường ra, thay cô mang giày vào.
Chu Phù cầm lấy điện thoại, ngước mắt vẫy vẫy tay với anh: “Vậy em đi nhé?”
Trần Kỵ không lên tiếng, bước chân đi theo phía sau cô.
Chu Phù mở to mắt: “Anh làm gì vậy?”
“Đưa em xuống dưới lầu.” Người đàn ông mặc áo T – shirt màu đen rộng thùng thình, ngay cả áo khoác cũng lười mặc, cứ như vậy trực tiếp dẫn cô ra khỏi phòng, đến trước thang máy, mới tiếp tục nghiêm chỉnh nói, “Đêm hôm khuya khoắt để em một mình chạy trong khách sạn, anh có thể yên tâm sao?”
Chu Phù phồng má, cảm thấy anh lo lắng nhiều, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được ấm áp một chút.
Ra khỏi thang máy, Trần Kỵ vốn còn muốn tiếp tục tiễn cô, kết quả bị Chu Phù lén lút đẩy eo chạy về.
Trò yêu đương vụng trộm này xem như bị cô chơi cho rõ ràng.
Lúc sắp đến cửa phòng, Chu Gia Hân đi tới trước mặt, lúc đi qua bên cạnh Chu Phù, ánh mắt kì lạ đánh giá trên người cô vài lần, sau đó vẫn là vẻ mặt cao ngạo kia, ngửa cằm trợn trắng mắt, không nói một tiếng trở về phòng mình.
Chu Phù cũng không có ý muốn chào hỏi với cô ta. Sau khi cô gõ nhẹ cửa phòng, Đơn Đình Đình rất nhanh liền từ bên trong chạy ra thay cô mở cửa.
“Trời ơi, cậu không mang thẻ phòng sao không gọi điện thoại cho tớ vậy?” Đơn Đình Đình thân thiết ôm lấy cánh tay cô, kéo cô về phòng, “Vậy sao lâu vậy cậu ở đâu thế?”
Chu Phù vừa rồi ở trên đường đã bịa chuyện không còn nhiều lắm, thuận miệng nói: “Trở về phố ẩm thực gần đó dạo một vòng, vừa rồi phía sau quán lẩu của chúng ta còn có hai con phố nữa.”
“Ồ ồ.” Đơn Đình Đình cũng không nghĩ nhiều, chỉ hỏi cô, “Vậy cậu tắm trước hay tớ tắm trước?”
Chu Phù vốn thấy cô ấy không hỏi nữa, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng vừa mới buông lỏng, nhất thời nhanh miệng lập tức đáp: “Cậu tắm đi, tớ tắm rồi.”
Đơn Đình Đình tiếp câu “Được”, sau đó bỗng nhiên dừng lại, vẻ mặt mơ hồ quay đầu nhìn về phía cô: “A? Cậu tắm rồi à?”
Lúc này Chu Phù mới ý thức được mình nói sai, hai má lúc này nóng lên, tim đập nhanh, căng thẳng gãi đầu ngón tay, một lúc lâu mới lắp bắp nói: “A không phải, tớ nói cậu tắm trước đi, tớ tắm chậm, cậu tắm trước là có thể lập tức ngủ.”
Đơn Đình Đình khẽ gật đầu, mặc dù trên mặt vẫn mang theo nghi hoặc, nhưng cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, ôm quần áo thay vào phòng tắm.
Chu Phù ngồi trở lại giường của mình, sau đó lấy điện thoại ra, đang muốn mắng Trần Kỵ vài câu trút giận, liền thấy trong khung nhắc nhở tin nhắn đã có mấy tin nhắn anh gửi tới chưa đọc.
【Vào phòng chưa?】
【Nghỉ ngơi sớm một chút, đừng thức đêm nói chuyện phiếm, ngày mai còn phải dậy sớm, tối nay mệt mỏi như vậy rồi.】
【Người biến mất đâu rồi?】
【Nếu không trả lời tin nhắn, anh sẽ xuống gõ cửa đấy.】
Chu Phù hừ một tiếng:【Cầm! Thú! Đều tại anh!】
Tối nay cô mệt mỏi vì ai chứ?
Trần Kỵ bên kia gần như trả lời ngay lập tức, giống như là trông điện thoại đang chờ cô trả lời tin nhắn báo bình an:【Nếu anh cầm thú thật, đêm nay em còn có thể có cơ hội tự đi tiếp sao?】
Chu Phù:【…】
Trần Kỵ:【Ngủ sớm một chút, không ngủ thì lên tăng ca.】
Chu Phù:【… Tạm biệt.】
Sáng sớm hôm sau, dưới sự hướng dẫn của Trần Kỵ, đoàn người đã tới khu đất dự án.
Trần Kỵ đã ở đây một tuần, nhưng bởi vì những người còn lại đều là lần đầu tiên đến, anh vẫn để cho người phụ trách từ đường địa phương dẫn mọi người tham quan một vòng trước, giảng giải giới thiệu lịch sử và tình huống nhân văn xung quanh.
Từ đường này đã được ghi chép sơ lược, đã có hơn ba trăm năm, tuy có tiến hành bảo trì định kỳ, nhưng bên ngoài vẫn có vẻ rách nát, gánh vác vô số dấu vết của năm tháng.
Tám tháng trước, vì một hoạt động tế lễ cần dùng đến lửa nên vô ý đốt cháy nửa phòng phía tây ở sân sau.
Người phụ trách liên quan quyết định xây dựng lại căn phòng phía tây, đơn giản tiến hành tu sửa và gia cố sửa chữa từ đường.
Cho nên đã tìm được công ty xây dựng Phù Trầm nổi tiếng trong giới theo hướng này.
Chu Phù nghe được giới thiệu, ánh mắt bất giác nhìn về phía Trần Kỵ.
Trong lúc nhất thời cô nghĩ tới tòa nhà Kim Đường kia, là nhà cổ cha mẹ anh để lại.
Khó trách trong khoảng thời gian này, không hiểu sao anh lại để tâm đến dự án này như vậy, giai đoạn đầu điều tra nghiên cứu dường như là tự mình vận động.
Đoàn người nghe chăm chú cẩn thận, bất giác đi theo người phụ trách lên lầu hai.
Cửa gỗ két một tiếng mở ra, hai cỗ quan tài đặt song song trong nháy mắt khiến mọi người hoảng sợ.
Đầu năm nay, người trẻ tuổi tận mắt nhìn thấy những thứ này đã không nhiều lắm, huống chi là ở dưới tình huống không hề chuẩn bị tâm lý.
Những chàng trai trong miệng hô đm, các cô gái thì thét chói tai theo bản năng, xôn xao lui về phía sau vài bước.
Chu Phù cũng không ngoại lệ, tim liền nhảy lên cổ họng, chỉ là vừa mới lui về phía sau một bước, bên hông liền bị một cánh tay rắn chắc có lực từ phía sau ôm lấy.
Cô thậm chí còn chưa quay đầu lại, trong lòng căng thẳng sợ hãi trong nháy mắt bởi vì động tác cực kì an toàn này của người đàn ông mà bình phục lại.
“Đừng sợ.” Giọng nói trầm thấp lại quen thuộc của Trần Kỵ vang lên bên tai.
Chu Phù thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó không được tự nhiên lấy tay anh ra khỏi hông mình.
Lão Dư không để ý quay đầu lại, lông mày lúc này nhăn lại.
Tập trung nhìn hai giây, cuối cùng vẫn không nói gì, thức thời nhìn sang chỗ khác.
Rất nhanh, giọng nói Trần Kỵ rõ ràng, thẳng thắn không mang theo bất kỳ sắc thái tình cảm nào mở miệng nói với những người còn lại: “Trống không, không cần lo lắng. Các ông bà cụ thế hệ trước còn giữ lại thói quen từ sớm, sẽ sớm chuẩn bị cho mình những thứ cần thiết sau khi qua đời.”
Người phụ trách vội gật đầu, phụ họa nói: “Đúng đúng, là chuyện Trần tổng nói, bên chúng tôi đều quen, quên rằng mọi người chưa từng thấy qua những thứ này nên không nhắc nhở trước, là tôi không tốt.”
Hơn nửa tiếng sau, đoàn người đi theo người phụ trách chậm rãi tham quan xong toàn bộ từ đường.
Sau khi lão Dư và Phương Hân phân công tốt nhiệm vụ điều tra nghiên cứu cho nhóm của mình, mọi người đều vô cùng nhiệt tình vùi đầu vào công việc bận rộn.
Trần Kỵ cầm toàn bộ máy toàn đạc đi đến cửa vào từ đường, đo đạc các kích thước chiều cao của cửa.
Lúc trở về, xa xa thấy Chu Phù leo lên thang cách điện thật cao, một bên tay cầm than củi liễu, một bên tay đè lên tờ giấy axit, cứ như vậy lơ lửng ở dưới lan can lầu hai.
Rõ ràng là hành vi thường thấy khi nghiên cứu đo lường, nhưng bởi vì đối tượng là Chu Phù, lông mày Trần Kỵ lập tức nhíu lại, trái tim cũng không hiểu sao theo độ cao cô đứng mà thấp thỏm. Anh bình tĩnh bước nhanh hơn tới bên cạnh thang cách điện, lại lo lắng dọa đến cô, ngược lại hại cô đứng không vững, khi tiếng đầu tiên ra khỏi miệng, ngay cả âm lượng cũng không dám quá lớn, người đàn ông nặng nề nói: “Chu Phù.”
Chu Phù rũ mắt xuống theo bản năng: “Hả?”
“Em làm gì vậy?” Biết rõ cô đang làm gì, Trần Kỵ vẫn không nhịn được đè nén giọng hỏi.
Chu Phù chớp mắt, nhẹ nhàng thành thật báo cáo: “À, em muốn in lại toàn bộ hoa văn điêu khắc gỗ trên hàng rào hành lang lầu hai và các tấm chắn ngang.”
Đây cũng là thao tác thông thường, Trần Kỵ không thể không hiểu, rõ ràng anh luôn xử lý mọi việc công tư phân minh, nhưng liên quan đến chuyện an toàn của Chu Phù, anh nhịn không được tư lợi mà nhúng tay vào: “Em xuống đây cho anh.”
Lời nói Trần Kỵ không lớn, cũng không cho phép từ chối.
Chu Phù “A” một tiếng, vẻ mặt khó hiểu.
Người đàn ông trơ mắt nhìn cô buông hai tay ra, sự trầm ổn bình tĩnh trong nháy mắt cũng không thấy bóng dáng: “Đừng nhúc nhích, đưa đồ trên tay cho anh trước.”
Chu Phù mặc dù không hiểu hắn muốn làm gì, nhưng vẫn nghe lời làm theo.
Rồi sau đó thấy Trần Kỵ vươn tay về phía cô, nắm chặt cổ tay mềm mại của cô, sau đó vẻ mặt căng thẳng mới hơi giãn ra, nhưng giọng nói vẫn trầm như cũ: “Xuống cho anh.”
Chu Phù “A” một tiếng, mở to mắt, vẻ mặt vô tội, không biết mình đã làm sai ở đâu.
Đợi sau khi an toàn trở lại mặt đất, cô ngước mắt nhìn anh: “Sao vậy?”
“Làm sao vậy?” Đầu lưỡi Trần Kỵ không vui đẩy đẩy gò má, “Cao như vậy, lỡ như ngã xuống thì làm sao bây giờ?”
Chu Phù phồng má: “Nhưng tất cả mọi người đều giống nhau mà, hơn nữa cũng không cao, cho dù ngã xuống cũng chỉ cách hai mét, không có chuyện gì lớn đâu.”
Trần Kỵ nhất thời bị cô chặn không nói nên lời.
Quả thật, tất cả mọi người đều giống nhau, đây quả thật cũng không phải là chuyện gì quá nguy hiểm, không nói sau khi làm việc thường có, hễ học nghề này, từ đại học bắt đầu liền làm qua không ít chuyện này, mọi người đã sớm làm quen.
Giằng co một lát, giọng điệu Trần Kỵ ngạo mạn nói: “Ông đây tiêu chuẩn kép, không được à?”
Chu Phù cắn môi dưới: “Anh mau trả đồ cho em, nếu không sẽ không hoàn thành nhiệm vụ mất.”
Trần Kỵ không nghe cô, suy nghĩ một chút, nói: “Toàn bộ trạm sẽ dùng sao?”
Chu Phù gật đầu: “Năm ba đại học em có học qua môn đo lường.”
“Vậy được, em vào bên trong đo đạc số liệu ở cửa chính của từ đường tổng hợp lại cho anh, toàn bộ máy toàn đạc cứ để anh.”
Thứ này không cần rời khỏi mặt đất, vẫn an toàn.
Chu Phù: “… Ồ.”
Suy nghĩ một chút, cô lại hỏi: “Vậy bản in dập của em ——”
Không đợi cô nói xong, Trần Kỵ đã đi lên thang: “Để anh.”
——
Tác giả có lời muốn nói:
Lão Dư: Tôi thấy rồi! Hai người có thể không! Đừng để tôi thấy mãi mà!
– —–oOo——