Editor: demcodon
Sở Từ như chưa nhìn ra thái độ chán ghét của Võ đại, tiếp tục nói: “Hai vị, tôi đối với hai người đã hết sức rồi. Hai người nghĩ kỹ lại xem, ông Lữ là thương nhân giàu có. Nếu muốn ép buộc đưa tôi về Cảng Thành, một con bé không nơi nương tựa như tôi thật sự không tránh được. Đến lúc đó, một khi sự thật trở thành vợ nhỏ của ông Lữ…”
“Có tiền có thể sai quỷ đuổi ma. Cho dù khoảng cách rất xa, tôi muốn cho nhà họ Võ của mấy người vợ con chia cắt, cửa nát nhà tan cũng dễ như trở bàn tay. Nhưng ngược lại, nếu Hàn thị có quan hệ với ông Lữ, cuộc sống của mấy người sẽ tốt hơn nhiều. Mặc kệ như thế nào, bọn họ vẫn còn tình cảm trước kia. Mặc kệ mấy người làm gì, ông Lữ cũng sẽ không đối xử tệ với mấy người. Thậm chí may mắn, Hàn thị trờ thành bà Lữ, hai anh em mấy người đều có thể thay tên đổi họ.”
“Khắp Cảng Thành là vàng, công nhân bình thường đều có thể kiếm hàng tháng hơn 1000 đồng tiền lương, nuôi con cái cũng không thành vấn đề. Thậm chí có mối quan hệ với ông Lữ, tương lai con cái ra nước ngoài du học càng là mạ một lớp vàng.”
Sở Từ thuận miệng lừa dối. Thậm chí lặp lại một lần những lời thư ký của ông Lữ nói với nàng trước đó.
Võ đại vẫn tức giận như cũ. Nhưng cũng không khó nhìn ra hắn đối với cuộc sống ở Cảng Thành cũng hâm mộ và ghen tị. Còn ánh mắt của vợ hắn hơi hoảng hốt, dường như hơi động lòng.
Bởi vì ả suy nghĩ kỹ lại những gì Sở Từ nói là đúng. Võ Thuận nhận ba nuôi đối với bọn họ cũng chỉ là có thêm căn nhà và tiền bạc. Hơn nữa ả còn phải chịu Hàn thị ức hiếp, tương lai chuyện Võ Thuận cưới vợ mẹ chồng không thể kiểm soát được. Vậy mình càng trở thành bia ngắm trong lòng mẹ chồng, có việc gì hay không đều đến gây chuyện với ả. Thậm chí mẹ chồng sẽ tính chuyện mất con lên đầu vợ chồng bọn họ. Nhưng nếu mẹ chồng thật sự trở thành vợ của ông Lữ…
Chị dâu Võ thót tim.
Đến lúc đó, cho dù là ả và chồng cũng phải gọi ông Lữ một tiếng ba, đúng không? Đến lúc đó chồng và em trai chồng sẽ giống nhau, hẳn đều có quyền lợi kế thừa tài sản. Hơn nữa, cho dù mẹ chồng xem thường ả, muốn tìm người vợ khác cho chồng ả. Nhưng con trai của ả lại có thể đến Cảng Thành làm cháu nội của ông Lữ, tương lai sẽ đi học ở trường tốt nhất, vào trường đại học tốt nhất, còn có thể ra nước ngoài…
Ả càng nghĩ càng động lòng.
Một khi cỏ lòng tham đâm chồi nảy mầm rất nhanh nó sẽ lan rộng thành một mảnh đất hoang.
Huyện Y Thủy có gì tốt chứ? Đắc tội Sở Từ, luôn cảm thấy sẽ không có kết cục tốt đẹp.
“Làm sao tao có thể tin được mày thật sự không muốn lấy ông Lữ?” Chị dâu Võ đột nhiên hỏi một câu.
Võ đại đứng bên cạnh vừa nghe lập tức trừng mắt nhìn ả một cái.
“Nếu tôi muốn lấy trước đó cần gì phải đắc tội bọn họ? Hàn thị là người ngu ngốc, cho rằng mỗi người đều muốn tranh giành ông Lữ với bà ta. Chẳng lẽ cô cũng vậy?” Sở Từ cười nói.
Chị dâu Võ co rút, nghĩ đến hôm nay thái độ của mẹ chồng xúi giục ả đến bôi sơn đỏ. Mẹ chồng nói Sở Từ chính là hồ ly tinh, một người giàu có như ông Lữ làm sao có thể thích đứa con hoang như nàng. Sau đó còn nhắc đến tình cảm năm đó, như vậy căn bản là không phải trả thù thay Võ Thuận, rõ ràng chính là xem mình thành bà Lữ.
Sở Từ thấy biểu cảm của chị dâu Võ biết chuyện đã gần thành: “Hai người trở về nghĩ cho kỹ đi. Nếu chỉ có một mình Võ Thuận được dẫn đi, vậy tương lai cho dù Võ Thuận sinh con cũng là giống nòi của nhà họ Lữ, tạo ra vinh dự chính là cạnh cửa nhà người khác, không có quan hệ gì với mấy người. Hơn nữa, đến lúc đó Võ Thuận có tiền, càng sẽ không cam tâm chia cho hai người một chén canh, chẳng khác nào ăn xin, không bằng tự mình tranh thủ.”
Loại âm mưu tính kế này cũng chỉ áp dụng cho gia đình nhà họ Võ lúc này.
Mối quan hệ giữa gia đình đã ở trên bờ vực, chỉ cần đẩy một cái là có thể vạn kiếp không trở lại được.
Vốn dĩ nàng sẽ không đẩy một cái. Nhưng ai bảo con chó nhà họ Võ này vẫn cắn chặt nàng không buông chứ?