Lãnh Chủ Tận Thế - Chương 26: 26: Nhà Máy Bỏ Hoang
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
39


Lãnh Chủ Tận Thế


Chương 26: 26: Nhà Máy Bỏ Hoang


Một đội ba người đang nấp sau cánh cửa, cả bọn đều nín thở không dám hô hấp.
Ngoài cửa, tiếng bước chân dần dần biến mất.

Cả ba người đều như trút được gánh nặng lập tức ngã xuống đất.
“Lão Hắc, ông tìm cái nơi hoang phế gì thế này! Tại sao lại có Boss?”.

Thanh niên cao nhất trong ba người mắng thầm.
Sắc mặt người đàn ông trung niên được gọi là lão Hắc xanh mét, ông ta cố gắng biện minh: “Tôi cũng chưa từng tiến vào, nào biết trong nhà máy ra sao chứ?”
Lão Hắc thoáng dừng lại, giọng nói mang theo vẻ bất mãn: “Trước đây tôi bảo rằng mình tìm được một khu vực luyện cấp không tồi, sau khi gϊếŧ quái không những có thể thăng cấp mà nhất định còn có tỉ lệ rơi thịt.

Cậu không thể khen ngợi tài năng của tôi khi tìm được một nơi vô cùng đặc biệt được sao? Bây giờ thì tốt rồi, bị mắc kẹt trong nhà máy không ra được, tất cả đều trở thành lỗi của tôi…”
“Được rồi, cả hai bớt nói hai câu đi.” Thành viên thứ ba là một người trẻ tuổi vừa gầy vừa thấp, hiện tại đang cau mày: “Trước mắt, việc quan trọng nhất là nghĩ biện pháp thoát ra ngoài.

Trời sắp tối rồi, bên ngoài không an toàn, chúng ta phải nhanh chóng trở về doanh trại.”
Thanh niên cao lớn lòng đầy phiền não không nói nên lời: “Anh tưởng tôi không muốn trở về doanh trại sao? Vấn đề bây giờ là anh làm cách nào để rời khỏi đây một cách an toàn đây? Bên ngoài có 17 con lợn rừng đen, một con Boss và 16 con quái bình thường, chúng đã đi chưa?”
Lúc đầu đi vào dễ dàng đã nghĩ là nhặt được một món hời lớn, ai ngờ lợn rừng đen đang nghỉ ngơi ở nơi khác nên lối vào đúng lúc không có tiểu quái mới để cho bọn họ xông vào.
Chờ bọn họ phát hiện số lượng quái vật quá nhiều, trong nhà máy còn có Boss, bên mình rõ ràng rơi vào thế bất lợi, lúc này đường lui bị chặn, muốn đi cũng không đi được!
Người đàn ông trung niên cắn răng: “Dù sao cũng là chết, bằng không cứng rắn xông ra ngoài đi, có thể trốn được mấy người hay mấy người.”
Dù sao, sau khi trò chơi bắt đầu, mỗi ngày đều có những gương mặt quen thuộc biến mất.

Bọn họ chỉ là một đội tạm thời được thiết lập, không hề có giao tình gì đáng nói.

Đại nạn sắp xảy ra, đương nhiên phải tìm đường thoát.
Thanh niên cao lớn còn muốn nói cái gì đó: “ầm ầm” một tiếng thật lớn, vách tường phá một cái lỗ lớn.
Boss mang theo đàn em heo rừng, uy phong lẫm liệt xuất hiện trước mặt người chơi.
Sắc mặt thanh niên cao lớn nhất thời trắng bệch, miệng anh ta lắp bắp, cả người run rẩy, một chữ cũng không phun ra nổi.

Mấy phút sau, ba người chơi ngã xuống đất, hoàn toàn không còn hơi thở.
Một tấm thẻ kỹ năng, hai bộ trang bị trôi nổi trong không khí, lóe ra ánh trắng trong suốt.
**
“Tôi có kỹ năng nướng thịt cao cấp, cho nên sẽ lựa chọn tiểu quái hệ dã thú để săn bắn.” Đi trên đường, Lục Xuyên đương lúc nói chuyện phiếm bèn nhắc tới: “Chiều nay, tôi phát hiện một đàn lợn rừng đen, đã gϊếŧ chết năm con, hai con còn lại chạy đến nhà máy bỏ hoang.

Sau khi đi theo, không bao lâu đã nhìn thấy thẻ kỹ năng cấp S.”
“Các tấm thẻ đầu tiên xuất hiện trong trò chơi chỉ có thể được học chứ không thể mang đi.

Nếu những con quái vật đã được dọn dẹp sạch sẽ, ai nhanh chân đến trước sẽ lấy được những tấm thẻ đó.”
“Cho nên tôi không làm gì cả, trực tiếp trở về doanh trại thông báo cho cô.”

Cứ như thế, những người chơi khác nếu muốn nhặt thẻ kỹ năng cấp S trước sẽ không dễ dàng như vậy.
“Làm tốt lắm!”.

Vân Lăng không ngừng khen ngợi.
Kỹ năng tốt ai cũng muốn, về phần có thể lấy được hay không, mọi người đều phải dựa vào bản lĩnh.
Đã như thế mà vẫn bị người khác cướp trước, cô không còn lời nào để nói.
Hai người đều là người chơi cũ nên vô cùng quen thuộc đặc tính của tiểu quái, cả chặng đường có thể tránh thì tránh, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nhà máy bỏ hoang.
Chưa đầy bốn mươi phút, một đội sáu người đã đến nơi.
Sau khi vào nhà máy, việc đầu tiên Vân Lăng làm là khóa cửa lại.
Vừa khóa cửa, cô vừa nói với Lục Xuyên: “Để phòng ngừa Boss chạy trốn, để tránh có người đi lạc vào, lối ra cũng phải bị chặn lại.”
Lục Xuyên không có ý kiến khác.
Boss có ý thức lãnh thổ rất cao, ở địa bàn của nó tuyệt đối không cho phép xuất hiện tiểu quái thuộc chủng tộc khác.
Nhưng điều đó không có nghĩa là Boss luôn đơn độc.
Thỉnh thoảng, tiểu quái cùng chủng tộc sẽ xuất hiện bên cạnh Boss với tư cách là tay chân, bảo vệ Boss an toàn.
Dưới loại tình huống này, nếu muốn đánh chết Boss, độ khó cao hơn bình thường rất nhiều.
Lục Xuyên và Vân Lăng trước khi xuất phát đã thêm bạn tốt, tổ đội, miễn trừ tổn thương lẫn nhau.

Hiện tại họ đang đứng ở một góc, thì thầm thảo luận.
“Gϊếŧ quái bình thường trước.” Lục Xuyên nói: “Tình huống lý tưởng nhất là quái bình thường đều được dọn sạch.

Người chơi nghỉ ngơi đầy đủ, khôi phục lại trạng thái đỉnh cao, sau đó lập đội đánh Boss.”
Vân Lăng gật đầu, đồng ý: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”
Tuy phải mất nhiều thời gian hơn, nhưng làm như vậy là ổn thỏa nhất.

Trò chơi thực tế, cuộc sống chỉ có một, không có gì quan trọng hơn sự an toàn.
Trong lúc nói chuyện, ba con lợn rừng đen phát hiện tung tích của mọi người, không nói một lời lập tức húc tới.
“Trói buộc.” Pháp sư Giáp dùng kỹ năng trói một con quái.
Lục Xuyên rút mũi tên băng ra, mũi tên trúng bên phải.
Vân Lăng giơ khiên ngăn cản con thứ ba.
Hộ Vệ Giáp đúng lúc đến gần, dùng gậy gỗ quất mạnh.
Xạ Thủ Giáp kéo cung cài tên, tự giác bắn ra.
Mục Sư Ất nghiêm trận chờ đợi, thời khắc chuẩn bị phát ra kỹ năng trị liệu.
Điều đáng nói chính là nhóm NPC tương đương với vật triệu hoán của Vân Lăng nên giữa hai bên đều được miễn trừ thương tổn.
Lục Xuyên vốn có thể bị ngộ thương nhưng sau khi tổ đội với Vân Lăng, công kích của nhóm NPC sẽ không tạo thành tổn thương nào cho anh.
Dao găm đâm thẳng, gậy gỗ đập mạnh, mũi tên bắn ra, ba tiểu quái nhanh chóng bị tiêu diệt toàn bộ.
Sau khi lợn rừng đen chết, thịt ba chỉ x2, đồng xu x12.
Hai người thương nghị đơn giản một lát, quyết định thịt ngũ hoa đưa cho Lục Xuyên, còn đồng xu cả hai chia đều.
Chia đồ xong, Lục Xuyên vừa định cất bước, lại bị Vân Lăng ngăn lại: “Chờ chút.”

Lục Xuyên: “?”
[ Tên: Nọc độc ]
Phẩm chất: Hoàn mỹ
Hiệu quả sử dụng: Áp dụng cho vũ khí cận chiến, mỗi lần sử dụng cộng 5 điểm tấn công độc tố, kéo dài 30 phút.

(3/3)
Đây chính là đạo cụ nhặt được khi đánh chết nhện bóng tối lần trước.
Vân Lăng lấy nọc độc ra, cẩn thận bôi nó lên lưỡi dao găm.
Chỉ chốc lát sau, thanh dao găm lóe lên ánh xanh mờ mờ, lực công kích tăng lên đáng kể.
Nọc độc từ 3/3 trở thành 2/3, có nghĩa nó chỉ còn dùng được hai lần.
“Được rồi, đi thôi.” Vân Lăng thu hồi/cất đạo cụ, đi phía trước dò đường.
**
Nhà máy bỏ hoang có diện tích khá lớn và nhiều phòng, cả bọn tìm kiếm trong một thời gian dài cũng không tìm thấy mục tiêu mới.
Ngược lại, ngoài ý muốn phát hiện ra một thẻ kỹ năng.
[ Tên: Thiền thuật (kỹ năng thụ động) ]
Phẩm chất: Cấp B
Hiệu ứng kỹ năng: Sinh lực +2, Tốc độ hồi phục cơ bản: +1 mana/phút.
Vân Lăng bảo Pháp Sư Giáp nhặt và học nó.
“Nơi này hẳn đã chết không ít người.” Lục Xuyên quan sát hoàn cảnh xung quanh, một lát sau mới đưa ra kết luận: “Lúc đánh quái thuận tiện lục soát, nhặt được trang bị cấp thấp, kỹ năng cấp thấp có thể ném cho NPC.”
Vân Lăng: “Tôi biết.”
Vừa lúc nhìn thấy thẻ kỹ năng cấp B, cô cũng đã ý thức được, nhà máy bỏ hoang là một kho báu.

Lợi dụng tốt có thể tăng mạnh sức chiến đấu của NPC.
Tiếp tục đi về phía trước trước, dọc đường quả thật thu hoạch không ngừng.
Kỹ năng cấp C, trang bị màu trắng rải rác khắp nơi, thỉnh thoảng thậm chí có thể nhìn thấy trang bị màu lam, kỹ năng cấp B.
Vân Lăng hưng phấn gọi NPC tới, nên thay trang bị thì thay, kỹ năng nên học thì nhanh chóng học.
Không bao lâu, các NPC bình quân đầu người đều có sáu trang bị 1 lam 5 trắng, mỗi người học được 2 – 3 kỹ năng cấp C.
So với trước khi xuất phát, thực lực tăng lên một khoảng lớn.
Vân Lăng cảm thấy thỏa mãn: “Lần này gặp Boss cũng không cần lo.”
Lục Xuyên yên lặng đi theo suốt đoạn đường, bất giác trông thấy hơi buồn cười.
Nếu là người khác, cho dù tiến vào nhà máy bỏ hoang, tìm được trang bị, thẻ kỹ năng, cũng không thể tận tình học tập.
Thứ nhất, trang bị và kỹ năng có hạn.

Thứ hai, phàm là kẻ có chút dã tâm sẽ không học bốn kỹ năng cấp C.
Như thế, cách duy nhất là mang theo trang bị và thẻ kỹ năng rời khỏi đây (thẻ do người chơi hoặc quái vật chết rơi ra), sau đó bán lại cho người khác.
Mặc dù có thể kiếm được một khoảng lớn nhưng thực lực bản thân tăng lên cũng có hạn.
Còn Vân Lăng thì sao? Vừa là lãnh chủ doanh trại, vừa dẫn theo thủ hạ NPC tấn công Boss, trùng hợp kỹ năng NPC trống không.

Vì thế, toàn bộ thẻ kỹ năng tìm thấy đều được học hết.
Lòng trung thành 100%, đầy đủ nghề nghiệp từ chiến sĩ, pháp sư, xạ thủ đến mục sư.

Trang bị không kén, nhặt cái gì dùng cái nấy, cộng với kỹ năng đa dạng…!Một khi NPC đạt tới quy mô nhất định, đây sẽ là một lực lượng cực kỳ đáng sợ.
Nghĩ đến đây, cư dân chính thức của doanh trại Lăng Vân – Lục Xuyên đột nhiên cười.
May mắn tìm thấy một nơi tốt.
Ngay cả khi doanh trại hủy bỏ tình trạng bất khả chiến bại sau 10 ngày cũng không cần phải lo lắng về sự an toàn của nó.
**
Thẻ kỹ năng cấp S thường là nơi Boss ở.

Vì thế ngay từ đầu Vân Lăng và Lục Xuyên đã cố ý lảng tránh, chỉ đi dạo bên ngoài.
Đi vòng quanh gần như hết cả nhà máy, tổng cộng đánh chết mười hai con lợn rừng đen, sau đó cũng không tìm được tiểu quái lạc đàn.
Sau khi hai người trao đổi đơn giản, quyết định lập tổ đội đánh Boss.
Nếu đó là một đội khi vừa rời khỏi trại, trận chiến có thể hơi khó khăn.

Mà bây giờ, lực chiến đấu của các NPC đã tăng lên, mỗi người đều là một chiến binh tốt.
Vì vậy, Lục Xuyên và Vân Lăng không do dự nữa, ăn thịt nướng, tạp lương, trực tiếp tiến vào đại sảnh của thẻ kỹ năng cấp S.
Vừa mới bước vào, Boss và bốn đàn em của nó lập tức cảm nhận được sự hiện diện của người chơi, chưa ai kịp nói gì đã lao tới.
Vân Lăng sải bước tiến lên, ngăn cản công kích của đám quái.

Cô chỉ thả ra một con quái bình thường, giao cho Lục Xuyên và NPC tấn công.
Mũi tên, gậy gộc, kỹ năng pháp thuật liên tiếp hạ xuống.

Chỉ trong một hơi thở, một con quái bình thường đã chết.
Thấy thế, Vân Lăng hơi nghiêng người, thả tiếp một con quái bình thường khác đi qua lãnh đòn.
Dưới tình huống một bên chiếm ưu thế, cuộc chiến diễn ra rất nhanh.
Chưa đầy hai phút, cả đám quái bình thường đều bị quét sạch.
Chỉ sau năm phút, Boss nối gót lên sàn.
Trên sân chỉ còn lại Boss, Vân Lăng liền chớp lấy thời cơ bước nhanh đến gần thẻ kỹ năng cấp S, học tập kỹ năng “Hồi phục siêu tốc”, sau đó mới quay đầu lại, phối hợp với những người khác đánh quái.
Boss lợn rừng đen chết, vật phẩm rơi xuống tung tóe trên đất.
Hộ Vệ Giáp, Xạ Thủ Giáp, Pháp sư Giáp liên tục thăng cấp.
“Cảm giác giống như dẫn tổ đội xuống phó bản vậy.” Vân Lăng thầm nghĩ.
Lục Xuyên nhìn vật phẩm rơi xuống, hỏi: “Cô cần gì?”
Đối với việc này, Vân Lăng trả lời: “Anh chọn trước đi, còn lại đều đưa tôi.”
Dù sao cô không cần cũng có thể ném cho NPC, nếu không được có thể trưng bày trong cửa hàng để bán, thế nào cũng có cách để nó phát huy tác dụng.
“Vậy thì tôi không khách sáo.” Nói xong, Lục Xuyên nhặt lên một kiện trang phục tím, một cục thủy tinh, cùng với năm miếng ruột mơ.
[ Tên: Nhuyễn Giáp ]
Phẩm chất: Hiếm
Hiệu ứng khi mặc: Thể lực +10
Hiệu ứng đặc biệt: Sát thương -20%.
[ Tên: Phụ Ma Thạch ]
Cách sử dụng vật liệu: có thể dùng để phụ ma trang bị.
Nó có các thuộc tính giống như viên phụ ma thạch Vân Lăng nhận được lúc trước

“Phụ ma.” Lục Xuyên niệm thầm.
Giây tiếp theo, tinh thể hóa thành bột, nằm rải đều trên nhuyễn giáp.
Mắt thấy sắp thành công, nhuyễn giáp lại lóe lên ánh sáng tím giống như đang bài xích.

Ngay sau đó, bột phấn tiêu tán trong không khí.
Hệ thống nhắc nhở: [ Phụ Ma thất bại.

]
Lục Xuyên: “…”
Vân Lăng đưa một viên thủy tinh khác: “Tổng cộng có hai viên Phụ ma thạch, anh lấy hết đi.”
“Còn cô thì sao?” Lục Xuyên hỏi.
Sau khi chết, Boss rơi ra hai viên thủy tinh và hai bộ trang phục tím.

Anh vốn định chia đều, ai ngờ phụ ma thất bại.
Vân Lăng tỏ vẻ lưu manh: “Tôi không phụ ma, giữ lại nó cũng vô dụng.”
“Tôi có thể giúp cô phụ ma.” Lục Xuyên nói: “Sau khi phụ ma, năng lực sinh tồn của tấm khiên tím sẽ mạnh hơn.”
Vân Lăng: “…!Anh vẫn nên nâng cao năng lực sinh tồn của mình trước đi, sau này có cơ hội hẵng giúp tôi.”
Nghe vậy, Lục Xuyên không từ chối nữa.

Anh nhận lấy viên thủy tinh, phụ ma lần thứ hai.
Hệ thống nhắc nhở: [ Phụ Ma thành công.

]
[ Tên: Nhuyễn giáp (đã phụ ma) ]
Phẩm chất: hiếm
Hiệu ứng khi mặc: Thể chất +10
Hiệu ứng đặc biệt: Sát thương -20%.
Hiệu ứng phụ: Sức mạnh +5.
Các thuộc tính này phù hợp với chức vụ xạ thụ.
“Anh có cần gì nữa không?”Vân Lăng hỏi.
Lục Xuyên lắc đầu: “Còn lại đều cho cô.”
“Được.” Vân Lăng cũng không khách sáo.
Trang bị lam đều ném hết cho NPC thay thế, trang phục trắng đặt trong ba lô mang về, toàn bộ vật liệu được cất giữ.
[ Tên: Lá chắn vảy cá ]
Phẩm chất: Hiếm
Hiệu ứng khi mặc: Thể chất +10
Hiệu ứng đặc biệt: Sát thương -20%.
Sát thương -20% có thể dẫn đến giảm sát thương phục hồi.

Nhưng đối với tổ đội, càng có nhiều tanker càng tốt, lúc ra có thể dựa vào đồng đội.
Vân Lăng thay thế khiên tròn.
Như thế, giới hạn trên của thanh HP trở thành 550, tốc độ hồi phục cơ bản + 12 điểm HP/phút.
Nhìn bảng điều khiển thuộc tính, Vân Lăng vô cùng ngạo nghễ: “Thế này mới gọi là máu trâu!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN