Sau giờ ngọ, hệ thống lại làm mới ra hai NPC.
[ Họ và tên: Thea ]
Cấp bậc: 1
Thuộc tính: Sức mạnh 7, nhanh nhẹn 5, thể lực 6, trí lực 5, tinh thần 5.
Kỹ năng chiến đấu: 0
Kỹ năng sinh hoạt: Sấy khô sơ cấp
Giá thuê: 100 đồng.
[ Họ và tên: Linda ]
Cấp bậc: 0
Thuộc tính: Sức mạnh 6, nhanh nhẹn 7, thể lực 5, trí lực 5, tinh thần 5.
Kỹ năng chiến đấu: 0
Kỹ năng sinh hoạt: Nghề tre trung cấp
Giá thuê: 500 đồng.
Tiếc là các loại kiến trúc thích hợp với công việc của bọn họ không được mở khóa.
Không có phòng làm việc, các nhân tài chuyên nghiệp không thể phát huy không được tác dụng, Vân Lăng chỉ có thể nhịn đau từ chối thuê.
**
Vào ngày 1 tháng 4, trò chơi “Thiên Tai Tận Thế” chấn động online.
Kể từ đấy, cuộc sống yên bình bị phá vỡ.
Tất cả mọi người đều hoang mang rối loạn, lòng không biết phải làm sao.
Thời gian ngày một trôi đi, mặt trời mọc thì mọi người đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ, sinh hoạt cũng dần trở nên quy củ hơn.
Chỉ là sâu trong nội tâm luôn có một nỗi bất an kéo dài.
Các cư dân không hẹn mà cùng trữ lương thực khắp nơi, dường như chỉ có làm vậy bọn họ mới có cảm giác an toàn.
Hai ngày trôi qua trong nháy mắt.
Ngày thứ 11.
Giữa trưa đúng 12 giờ, hệ thống thông báo [ Thời gian bảo vệ 10 ngày của người chơi mới đã kết thúc, lãnh địa cư trú có thể bị tấn công bất cứ lúc nào, vui lòng chuẩn bị trước.
]
Sau khi nhận được tin tức, trên mặt cư dân lộ vẻ mê mang: “Lãnh địa cư trú có thể bị tấn công bất cứ lúc nào? Có ý gì chứ?”
Lời còn chưa dứt đã thấy mười con trâu rừng đang lao thẳng đến lãnh địa.
Có người hoảng hốt: “Sao lại thế này? Không phải khi quái vật đến gần lãnh địa sẽ chủ động né tránh hay sao?”
Một người khác buồn bã nói: “Đấy có lẽ là hiệu ứng ‘Thời hạn bảo hộ người mới ’.
Hiện giờ thời hạn người chơi mới đã kết thúc, lãnh địa không còn được hệ thống bảo vệ nữa.”
Trong lúc nói chuyện, trâu rừng không ngừng tông vào lớp chắn phòng hộ tạo thành 10 điểm, 11 diểm, 13 điểm sát thương.
“Cung thủ chuẩn bị.” Sớm biết thời hạn bảo hộ 10 ngày sẽ kết thúc, Vân Lăng không đi ra ngoài, lúc này cô không chút hoang mang hạ lệnh, “Bắn tên!”
Xạ Thủ Giáp, Xạ Thủ Ất, Xạ Thủ Bính nghe lệnh, kéo cung, nhắm chuẩn, bắn.
Pháp Sư Giáp, Pháp Sư Ất phóng ra các kỹ năng tấn công.
Hộ Vệ Giáp, Thích Khách Giáp, Hộ Vệ Ất và những chức nghiệp cận chiến bước ra ngoài lãnh địa, tự giác hỗ trợ.
Mục Sư Giáp, Mục Sư Ất tới gần, vừa đúng lúc ném kỹ năng hồi phục ra, giúp thêm máu.
Dưới sự bao vây của NPC, trâu rừng suy sụp ngã xuống đất, tiền xu và thịt bò tuôn ra.
Tiếp theo, Hộ Vệ Giáp dẫn cả đội quét sạch chiến trường, thuần thục nhặt những vật phẩm rơi xuống.
“Sau này các ngươi ở lại thôn Lăng Vân bảo vệ lãnh địa an toàn.” Vân Lăng tìm một chỗ không có ai phân phó cho cung thủ cởi bỏ miếng vải đen trên mặt, sau đó thiết lập tên họ thành công khai.
“Vâng.” Xạ Thủ Giáp, Xạ Thủ Ất, Xạ Thủ Bính đồng thanh.
Vì thế khi các cư dân đang lo lắng sốt ruột, nhỏ giọng nghị luận, trong lúc bọn họ lơ đãng, trong lãnh địa xuất hiện thêm ba gã thủ vệ.
**
Thành phố S, thôn Hạnh Hoa.
Cư dân địa phương cũng nhận được lời nhắc của hệ thống.
Giây tiếp theo liền thấy một đám chim bay lao xuống đánh bất ngờ.
“A, đau quá.”
“Cứu mạng!!”
“NPC đâu? NPC đang ở chỗ nào? Mau xử lý hết đám tiểu quái!”
Thanh niên trai tráng đều ra ngoài săn thú, chỉ còn phần lớn người già, yếu, bệnh và tàn tật lưu tại lãnh địa.
Lúc này, vệ binh của hệ thống xuất động.
Hai gã cận chiến cầm khiênc he chở bộ phận cư dân ở phía sau.
Ba gã pháp sư thấp giọng ngâm tụng, tiến hành pháp thuật tấn công.
Một cung thủ kéo cung bắn ra mũi tên.
Một thích khách đến gần, nắm chặt con dao găm dùng sức một phát, một con chim lập tức bị gϊếŧ chết.
“Cút đi, cút hết đi!” Một nữ cư dân bị năm con chim vây công, nhất thời kinh hoảng hô to.
Hệ thống vệ binh chưa kịp cứu viện, nữ cư dân bị thương nặng, lượng máu hao hết, ngã xuống đất.
Con chim vỗ cánh phành phạch bay tản đi tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
Năm sáu phút sau, tất cả quái vật bị đánh gục.
Khắp thôn xóm hỗn độn, cả người cư dân cả đều bị thương, còn bị dọa sợ không kém.
Theo sau, trên lãnh địa không đột ngột xuất hiện một cái nửa vòng tròn hình trong suốt phòng hộ tráo.
Phòng ngự kiến trúc rốt cuộc giải khóa.
**
Thành phố S, doanh địa Đào Hoa.
Ngay lúc nhận được thông báo từ hệ thống, mặt đất vỡ ra thành từng tấc ― giây tiếp theo, một con rết dài hơn năm mét xuất hiện trong doanh địa.
“Chạy mau! Có quái vật!”
Cư dân kinh hoảng thất thố tách ra chạy trốn.
“NPC đâu? Có NPC không phải sao?” Có người miễn cưỡng giữ bình tĩnh, cao giọng kêu gọi: “Chạy đi đâu rồi? Mau ra đây cứu người!”
Nhưng vị trí địa lý của doanh địa Đào Hoa hẻo lánh, cư dân thưa thớt, phát triển lạc hậu, Đại Sảnh Nhiệm Vụ cũng được xây rất muộn.
Toàn bộ doanh địa chỉ có 1 pháp 1 cung 1 mục 1 thích khách.
“Thất thần làm gì! Sao không cứu người!” Người chơi bắt gặp bóng dáng của NPC không khỏi mở miệng thúc giục.
Nếu là người chơi, nếu cảm thấy thái độ người này không tốt thì có thể trực tiếp bãi công không làm.
Nhưng NPC nghe xong sẽ không phản lại mà tiến lên.
Đúng lúc vào lúc này, những người chơi ra ngoài săn thú đã quay về doanh nghỉ ngơi.
Cư dân vui mừng khôn xiết, lớn tiếng kêu cứu: “Có quái xông vào doanh địa! Mau tới hỗ trợ!”
Một phen chiến đấu kịch liệt, NPC-3, người chơi -2, cuối cùng cũng gϊếŧ chết con rết.
Khi trận chiến kết thúc, bầu không khí trở nên cực kỳ nặng nề.
Tất cả cư dân đều tự hỏi một câu: Doanh địa đã không còn an toàn nữa, bọn họ có nên tiếp tục trụ ở nơi này hay không?
**
Thành phố S, thôn Nguyệt Quý.
Biên giới của lãnh địa được vòng bảo hộ vây quanh, đây là kiến trúc phòng ngự mà hệ thống giải khóa lúc ban đầu, “Rào tre”.
Bên trong vòng bảo hộ, cư dân đang nấu nướng bện vải, bầu không khí yên bình hài hòa.
Đột nhiên hệ thống thông báo, [ Thời gian bảo vệ 10 ngày của người chơi mới đã kết thúc, lãnh địa cư trú có thể bị tấn công bất cứ lúc nào, vui lòng chuẩn bị trước.
]
“Có ý gì vậy?”
Trong lúc ngơ ngác, một con nhện khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt cư dân.
“Địch tập kích!!”
Có người thét lên chói tai, có người cuống quít lui về phía sau, trong thoáng chốc tình hình rối như tơ vò.
Hàng rào gỗ thưa thớt căn bản không ngăn được lũ nhện.
Chúng nó xuyên qua khe hở nhanh chóng hướng về phía mục tiêu.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một quả cầu lửa lớn đánh trúng con nhện rồi thiêu rụi chúng.
Sáu gã vệ binh của hệ thống xuất động trấn áp.
Không bao lâu sau tình hình rối loạn bình ổn trở lại.
Cư dân sống sót sau tai nạn cảm thấy may mắn không thôi: “May là lựa chọn định cư ở thôn Nguyệt Quý.”
Nếu là lãnh địa khác sức mạnh tổng hợp kém một chút, vừa lơ đãng đã…
**
Sau giờ ngọ, Vân Lăng dẫn đội đi ra ngoài, ven đường cô thấy tài nguyên gần đó đều bị nhặt hết không còn gì.
Trong lòng cô hiểu rõ mấy ngày gần đây người chơi dần dần ý thức được tầm quan trọng của thu thập, vì thế nên mới tích cực tham gia thu thập nguyên vật liệu co thể trợ cấp gia dụng.
Cho dù là đội săn thú, nhỡ đâu vận khí quá kém không gặp được con mồi thích hợp cũng sẽ đào khoai lang để ăn.
Thậm chí khi màn đêm buông xuống còn có người lén lút chuồn ra ngoài lãnh địa hoạt động ở phụ cận.
Một khi gặp quái vật đánh lén sẽ chạy như bay trở về.
Nhỡ có bị thương thì chỉ cần tìm mục sư cầu cứu, trả phí trị liệu rồi lập tức không sao cả.
Sau khi đi tới đi lui, những tài nguyên gần chỗ thôn Lăng Vân cơ hồ đã bị nhặt sạch sẽ.
“Có vẻ như chúng ta phải đi xa hơn một chút.” Vân Lăng cân nhắc.
NPC cấp bậc khá cao, kỹ năng đầy đủ, trang bị không tầm thường, cô cũng không cần lo lắng gặp phải nguy hiểm gì.
Tùy tiện chọn đại một hướng đi, đoàn người tiếp tục tiến về phía trước.
**
Trên ruộng yến mạch, hai người chơi nữ đang vùi đầu thu hoạch.
“Tôi tuyên bố mảnh ruộng này thuộc về chúng tôi!” Một giọng nói thình lình vang lên.
Đầu tiên hai người chơi nữ sửng sốt, tiếp theo họ mờ mịt ngẩng đầu.
Chỉ thấy một tiểu đội năm người đang đứng ngay bên cạnh, lúc này bọn hắn đang không kiên nhẫn mà nhìn các cô: “Thất thần làm gì? Còn không mau cút đi!”
“Không biết lý lẽ sao? Rõ ràng là chúng tôi đến trước …” Cô gái tóc ngắn đang muốn cãi nhau với đối phương nhưng lại bị bạn mình kéo kéo ống tay áo.
“Bỏ đi.” Cô bạn nhỏ giọng nói.
Cô gái tóc ngắn mím môi, trong mắt hiện lên một tia không cam lòng.
“Chỉ đến đuổi người đi, cũng không động thủ với các cô thì các cô phải cảm kích mấy anh đây khoan dung rộng lượng.” Gã đàn ông mặt dày trông giống lưu manh nói.
Cô gái tóc ngắn nghe xong càng nổi giận.
“Đừng xúc động, chúng ta đi thôi.” Người bạn chỉ đơn giản thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng rời đi.
“Dây dưa tới lui, thật không biết xem sắc mặt người khác.” Tên đàn ông lẩm bẩm một câu rồi nhanh chóng đi về phía ruộng yến mạch.
Còn chưa đến gần, một mũi tên bắn xẹt qua ngăn hắn giữa đường đi.
Cùng lúc đó, một giọng nói biếng nhác vang lên: “Tôi tuyên bố mảnh ruộng này thuộc về chúng tôi.”
“Ai? Không muốn sống nữa sao?” Tên đàn ông cả giận nói.
Vân- Ác Bá – Lăng không chút để ý nói: “Ai mạnh thì ruộng yến mạch này thuộc về kẻ đó, không cần để ý thứ tự trước sau.”
Hắn thấy trên người đối phương có vài món trang bị tím, đôi mắt lập tức híp lại: “Đừng tưởng có trang bị tím là ghê gớm, bọn tao cũng không phải người ăn chay!”
“Tôi không tin.” Vân Lăng nói.
Dưới tình huống nhân số chiếm ưu thế, cô không nghĩ mình sẽ thua.
NPC ở sau lưng nắm chặt vũ khí, tùy thời chuẩn bị động thủ.
“Không ngại nói thật với mày, đội chúng tôi có tay súng bắn tỉa đang mai phục ở phụ cận.” Trong mắt gã đàn đàn ông lộ ra một tia tàn nhẫn: “Còn không cút thì đừng trách chúng tao không khách khí!”
“Không khách khí như thế nào? Cản tôi lại sao?” Vân Lăng bị chọc cười.
Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Trong mắt hắn ta lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
Hắn ta thủ thế, lặng lẽ ra tín hiệu.
Giây tiếp theo, ba mũi tên liên tục bắn ra xông thẳng về phía Vân Lăng.
Vân Lăng thuận tay giơ khiên vẩy cá lên ngăn đòn tấn công.
Xong xuôi cô mới phản ứng lại, lẽ ra cô nên thu tấm chắn rồi nhận sát thương mới đúng.
Vân Lăng gác khiên xuống tò mò hỏi: “Tay súng bắn tỉa thế nào? Chết rồi sao?”
Cô nhận 110 điểm tấn công, phản lại 55 điểm sát thương.
Nếu đối phương máu mỏng sẽ lập tức chết, còn máu nhiều có thể còn một hơi.
Vừa dứt lời, rừng cây ở phía xa chợt xôn xao lên, dường như có người vội vã chạy đi.
“Xem ra không sao cả.” Vân Lăng rất tiếc nuối.
Khuôn mặt gã đàn ông hết xanh lại tím trông rất vui mắt.
Người bạn thông báo tin tức, nói nếu hắn tiếp tục đánh thì sẽ chết trận trước, bởi vậy nên mới kiên quyết không chịu động thủ.
Về phương diện khác, bên ta năm người, đối phương sáu người, nhân số cũng không chiếm ưu thế…
“Dây dưa tới lui, thật không biết xem sắc mặt người khác.” Vân Lăng cười như không cười: “Chỉ đến đuổi người đi, cũng không động thủ với các người thì các người phải cảm kích tôi khoan dung rộng lượng.”
Gã ta tức muốn phát điên nhưng không thể làm gì cô.
“Chúng ta đi!” Cuối cùng, gã ta gằn ra raba chữ từ trong kẽ răng, giận giữ dẫn đội viên rời đi.
Cô nghỉ chân ngóng nhìn, hai cô gái bị đuổi đi lúc nãy đã sớm đi đâu cũng chẳng biết.
Vân Lăng thu hồi tầm mắt: “Nếu không tìm thấy người thì chúng ta tự thu thập vậy.”.