Tống Bảo sống lại một đời đã mấy tháng nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên y thở phào nhẹ nhõm.
Bầu trời bao la, đồng cỏ xanh ngát, hoa cỏ tươi tốt, phân ngựa hôi hám, mọi thứ xung quanh y nhìn thấy, nghe thấy và cảm nhận đều là thật.
Kiếp trước trong ký ức của y là thật hay giả đột nhiên không còn quan trọng nữa, quan trọng là cây non ốm yếu vẫn đang ngoan ngoãn nằm trong bụng y, Đường Cảnh Hạo cũng không phải cẩu Hoàng đế nói một câu thì hết ba câu làm càn bốn câu ngang ngược, Tống gia của y vẫn yên ổn làm quan lớn, chưa bị khám nhà sung quân chịu khổ.
Tống Bảo cảm thấy như mình vừa đục thủng một lỗ trên chiếc túi kín mít, rốt cuộc có thể thở phào.
Y hít sâu một hơi, sau đó bị mùi phân ngựa xung quanh làm nôn khan.
“Ọe!”
Đường Cảnh Hạo giật nảy mình, âm thanh này to hơn cả lừa kêu, Hoàng hậu nhà hắn quả là không tầm thường chút nào.
“Uống nước súc miệng đi.”
Món ngon của Hoàng hậu nương nương đã hạ gục cả đám đại thần, họ không dẫn theo nhiều người hầu trong cung, giờ ai cũng lo chăm sóc đám người say khướt nên chân long thiên tử đành phải hạ mình rót nước cho vợ.
“Tạ……!Ọe ọe ọe……”
Đường Cảnh Hạo chỉ biết vỗ lưng Hoàng hậu rồi bảo y đừng tạ ơn, ở đây khỏi cần cảm tạ.
Khó khăn lắm Tống Bảo mới tỉnh táo lại, có người loạng choạng bưng rượu tới, lắc lư cái chén đầy ắp trước mặt họ.
“Vi thần……!Vi thần kính bệ hạ và nương nương một chén!”
Tống Bảo vừa thấy mặt người này thì sửng sốt, trong ấn tượng của y, người này là sát thần khét tiếng, còn điên hơn cả hai vương gia đệ đệ kia, kiếp trước chinh chiến liên tục, sau khi Đường Cảnh Hạo lên ngôi thì một mực dẫn binh đánh trận, mấy năm sau bị mai phục tử trận, lúc đó y đã lưu vong, nghe dân chúng xung quanh kháo nhau mới biết chuyện của đại tướng quân này.
Lãnh thổ đã giữ vững, lẽ ra hắn phải khải hoàn về triều để được ban thưởng, tiếc là mấy năm nay hắn giết đỏ cả mắt, làm mất lòng tướng sĩ, cuối cùng bại dưới ám tiễn của địch.
Quả thực rất đáng tiếc, Tống Bảo há to miệng nhưng không biết phải nhắc nhở hắn thế nào.
“Tướng quân! Tướng quân say rượu thất lễ, xin Hoàng thượng và Hoàng hậu đừng trách tội!” Một thanh niên vội vàng tiến lên dìu đại tướng quân say khướt rồi luôn miệng tạ tội, y mặc đồ phó tướng nhưng khuôn mặt lại non choẹt, trên tóc còn cột sợi dây màu vàng nhạt, nhìn như công tử văn nhã chứ không giống binh lính thô kệch, quỳ phịch xuống đất nói, “Mạt tướng tình nguyện chịu phạt thay tướng quân.”
“Cái tên ngốc này, ai cần ngươi quỳ hả.” Đại tướng quân hung dữ mắng nhưng lại ngoan ngoãn quỳ theo y, “Bệ hạ, nương nương, tay chân y lèo khoèo không chịu nổi hình phạt đâu, lão tử sẽ chịu thay hắn.”
Không phải chứ, có ai nói muốn phạt hai ngươi đâu.
Đường Cảnh Hạo đang cạn lời thì thấy Tống Bảo kiễng chân lên thì thầm với mình.
“Nhìn như bái thiên địa vậy.”
“Phụt.” Cửu ngũ chí tôn phì cười rồi xua tay cho đôi “tân lang” này đứng dậy, còn mình dắt Hoàng hậu ra khỏi lều.
“Mùi rượu khó ngửi quá, ra ngoài tản bộ một lát đi.”
“Thần cũng thấy vậy.” Tống Bảo ôm bụng, phạm thượng để Hoàng đế dắt đi.
“Ngươi thông minh đấy.”
“Chỗ này hoang vu hẻo lánh khó đi lắm.” Tống Bảo hết sức tự giác, “Giờ thần đang mang thai long tử nên đâu thể sơ suất được.”
“Ngươi chỉ giỏi quen thói nuông chiều……” Đường Cảnh Hạo chưa kịp nói hết câu thì cảm thấy mặt đất dưới chân rung chuyển, chỉ kịp kéo Tống Bảo chạy tới chỗ đất trống, một khắc sau ảnh vệ nấp trong bóng tối xuất hiện báo cáo.
“Chủ tử, lũ quét gây ra động đất đấy ạ.”
Họ cắm trại ở bãi đất trống, xung quanh vẫn bình an vô sự.
Tống Bảo đang nhìn cát đá sụp đổ phía xa thì bị người che kín mắt.
“Coi chừng bụi bay vào mắt bây giờ.”
Lát nữa có khóc ầm lên hắn cũng mặc kệ.
“Vâng.”
Tống Bảo ngoan ngoãn nép trong ngực Hoàng đế, cảm thấy tim mình vừa ấm vừa mềm, vô cùng an tâm.
Hoàng đế phu quân của y đang thật sự che chở cho y.
May quá may quá.
Nhưng y chưa hưởng thụ được bao lâu thì có gã say cầm một sợi dây cột tóc màu vàng nhạt vừa cười ngây ngô vừa phi nước đại, nói muốn cưới vợ.
Tống Bảo vội gỡ tay Hoàng đế ra để xem kịch, phó tướng bị giật búi tóc xõa tung đau khổ đuổi theo, nài nỉ tướng quân đừng làm chuyện xấu hổ trước mặt tân hoàng nữa.
Tống Bảo đầu tiên là vui vẻ xem kịch, khi ánh mắt rơi vào sợi dây cột tóc trong tay tướng quân thì sững sờ, trong nháy mắt y như thấy lại đại tướng quân năm đó đầu bù tóc rối, toàn thân loang lổ vết máu cố chấp đào bùn tìm xác.
Lúc đó trên tay hắn quấn một sợi dây cột tóc đẫm máu lấm lem bùn sình, không còn nhận ra màu gì nữa.
Tống Bảo mím môi, hai mắt nóng lên, sống mũi cũng cay xè.
“Sợ à?”
Tống Bảo ngẩn ngơ lắc đầu.
“Bảo vật dễ tìm, tình lang khó kiếm.”
Người có tình nhất định phải ở bên nhau, không thể chia lìa nữa.
“Sao Hoàng hậu lại nói vậy?”
“Ầy, ngươi không hiểu đâu……!Tùng tùng cheng tùng cheng?”
Ha ha ha, Tống Bảo thấy Đường Cảnh Hạo xụ mặt nhìn mình thì chớp mắt cười khan ba tiếng.
Má ơi, bản cung lại lỡ lời nữa rồi..