Xin Đừng Trèo Cao - Chương 12: Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
33


Xin Đừng Trèo Cao


Chương 12: Chương 12


 
Một tuần sau buổi đấu giá đất sẽ diễn ra.
Dường như không có bất kỳ lo lắng gì, Thẩm Thị đã chuẩn bị sẵn sàng để trở thành công ty chiến thắng với mức giá cao nhất.
Trong vòng chưa đến mười lăm ngày, Thẩm Thị đã trả 10% tổng giá đất cho sở quản lý đất đai và ký hợp đồng chuyển nhượng đất đai.
 
Mảnh đất kia hiện giờ đã được đánh dấu ấn của Thẩm Thị.
Bất Động Sản Bách Lâm đấu khá công khai toàn bộ quá trình, sau đó người trực tiếp hoàn thiện dự án thiết kế là tập đoàn Hằng Tuấn.
Thái tử gia đánh một trận này khá đẹp mắt, không nói đến việc trực tiếp chặn đường của Tống Thị, mà còn kéo mối quan hệ thông gia của Tống Thị xuống vũng bùn.
Phải nói là Tống Thị quá xui xẻo, bản kế hoạch chi tiết được lập quá nhanh, chưa từng nghĩ đến đời người vô thường, mọi thứ dường như đều có biến số.
Cậu chủ trẻ tuổi của Tống thị là người phụ trách bản thiết kế lần này, bây giờ không có được mảnh đất này, ngoại trừ hàng ngày đi làm quẹt thẻ điểm danh, gần đây có thể nói là tạm thời rảnh rỗi.
Tống Tuần Kỳ gần đây không ít lần đi chọc phá anh mình, không ngừng cảm thán biết vậy trước đây không cưới còn hơn, thiên kim tiểu thư của nhà họ Thư này cưới hay không cưới có gì khác nhau.
Quyền lợi tuyệt đối trước mắt, thông gia cũng chỉ là thân ai nấy lo thôi.
 
Mấy tuần này Tống Tuấn Hành không về nhà, anh ta ở lại trong một căn hộ của mình.
Ý nghĩa của hôn nhân mà anh ta kiên trì muốn kết hôn bây giờ cũng đã trở thành một trò cười.
Tháng sau là sinh nhật của Thư Thanh Nhân, Thư Thị coi như là song hỷ lâm môn, người trong nhà đã chọn cho cô một khách sạn năm sao trong thành phố tổ chức một bữa tiệc sinh nhật thật long trọng.
Thư Thị gần như phát thiệp mời cho tất cả những ai quen biết, thân quen, hoặc đã từng kết giao.
Bao gồm cả Tống gia, nhưng trên thiệp mời viết tên công ty, rõ ràng cũng không phải tự Thư Thanh Nhân gửi tới.
Tống Tuấn Hành là chồng của Thư Thanh Nhân, tất nhiên sẽ là một trong những người tham dự, đương nhiên sẽ không cần đến thiệp mời này, mà sự thật là từ đầu đến cuối Tống Tuấn Hành cũng không tham dự vào quá trình sắp xếp, chuẩn bị tiệc sinh nhật.
Thư Thanh Nhân cũng không nói cho anh ta biết, người làm chồng này như anh ta cũng chỉ như một người ngoài cuộc không biết gì.
Trên bản tin tức sáng của các trang báo tỉnh và thành phố đều dán một dòng chữ “Mảnh đất du lịch bên sông Gia đánh dấu thuận lợi, cả Bất Động Sản Bách Lâm và thương hiệu P của tập đoàn Hằng Tuấn cùng xuất hiện trong bài báo.

Đầu tiên là chúc mừng buổi đấu giá diễn ra suôn sẻ, sau đó bắt đầu thổi phồng hai công ty, cuối cùng mong các độc giả chờ mong, đón tiếp thông tin chính thức nóng hổi mới.
Trên diễn đàn kiểu bình luận gì cũng có.
[Má ơi, Hằng Tuấn có đủ khả năng mà, trực tiếp giao cho Cục Ba làm là được]
[Họ hàng của tôi đang làm ở Cục Ba, chú ấy nói người có năng lực trong Cục Ba điều bị điều sang tỉnh kế bên làm công trình mới rồi]
[Dù sao đều là do Từ Lâm điều hành, ai thắng thầu cũng như vậy thôi?]
[Từ Lâm vẫn luôn “chất” như vậy, không biết con gái bà ấy thế nào nhỉ]
[Những người như chúng ta một tháng cầm mấy nghìn tệ tiền lương có nên lo lắng mấy người có tiền đó sẽ phát lương như thế nào không? A Đấu không người trợ giúp cũng có thể lên làm hoàng đế, người nối nghiệp Hằng Tuấn cũng chỉ là như như vậy thôi, thường dân làm ơn đừng quan tâm]
[Trước đó ai ở trong diễn đàn nói chắc chắn Phúc Bái sẽ ôm được mảnh đất này về tay? Mau ra đây vả mặt đi]
[Tới rùi nè, ai có thể ngờ được giữa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim, đây đánh đi đánh đi, haiz]
[Nghe nói mấy người quản lý cấp cao của Phúc Bái lúc đầu cũng rất nắm chắc? Thiết kế cũng đã vẽ rồi, bây giờ không chạm được vào miếng đất đó, không biết trong lòng thấy thế nào]
[Mỗi người phụ trách một hạng mục khác nhau, trong một công ty cũng có nội bộ đấu đá, huống chi là công ty lớn cha truyền con nối như Phúc Bái, có người đang vui vẻ đây]
[Vậy Phúc Bái và Hằng Tuấn còn có thể làm thông gia không, trong lòng kiểu gì cũng sẽ có khoảng cách]
[Nói thật, nếu tôi là ban lãnh đạo của Hằng Tuấn, tôi cũng sẽ chọn Bách Lâm, cái này không phải thực lực chênh lệch đã quá rõ ràng rồi sao? Nếu Bách Lâm đến đại lục sớm hơn một năm, các người nghĩ Từ Lâm vẫn sẽ gả con gái của mình cho cậu chủ Phúc Bái chắc]
[Theo lầu trên]
[+1, đều là người làm ăn, đương nhiên lợi ích là lớn nhất rồi, Hằng Tuấn không phải xấu]
[Dù sao thì Hằng Tuấn cũng kiếm được lời rồi, cũng không biết người thừa kế của Hằng Tuấn có bị nhà chồng ghét không nhỉ]
[Lầu trên, cậu cũng đã gọi người ta là người thừa kế rồi, nếu không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, người thừa kế sẽ không phải là người thừa kế nữa, não ở đâu rồi]
[Quan hệ của hai người bọn họ vốn không tốt lắm, cuộc hôn nhân thương mại thì có thể có tình cảm gì]
[Nhưng cũng khó nói, khoảng thời gian trước không phải có tin đồn nói công tử của Phúc Bái vượt rào à? Tôi đã chuẩn bị hạt dưa rồi, kết quả mấy bài báo đó đều bị xóa, người đăng bài kia hình như cũng bị bay màu rồi]
[Đừng hóng, thông tin bị đè xuống rồi]

[Người thừa kế của Hằng Tuấn đúng là có thể nhịn đó nha]
[Lại không thể ly hôn, còn có thể làm gì nữa, chỉ chịu đựng cho qua thôi]
[Nếu ly hôn thì chỉ là việc ai sẽ được lời hơn thôi, dù sao bọn họ cũng không thiếu tiền, vậy xem ai nhẫn tâm hơn]
 Trên diễn đàn mọi người vẫn thảo luận vô cùng sôi nổi, người trong cuộc lại không hề quan tâm đến mấy chuyện này.
Thư Thanh Nhân tùy ý để mẹ cô và mấy người bác, chú lợi dụng tiệc sinh nhật này, dù sao thì cô cũng chỉ là người đóng vai thọ tinh công, đến lúc đó cô chỉ cần đứng cắt bánh sinh nhật sau đó phát biểu cảm nghĩ được sinh ra đời là được.
Cô mặc lễ phục dài chấm đất, gương mặt tươi cười chào hỏi từng người.
Trên cổ cô đeo dây chuyền ngọc trai Từ Thiến Diệp tặng cô.
Làn da của Thư Thanh Nhân vốn rất trắng, cô đeo ngọc trai cực quang càng làm nổi bật lên làn da trắng đến mức chói sáng của cô, nếu như không phải đã kết hôn, chưa hẳn Thư thị không tìm được thông gia nào tốt hơn Tống thị.
Tiệc sinh nhật được tổ chức ở hội trường VIP trên tầng ba mươi sáu của khách sạn, Thư thị bao cả tầng lầu rộng hơn nghìn mét vuông này.
Người sáng lập khách sạn này sinh ra ở Macao.

Phong cách trang trí của khách sạn cũng mang một số phong cách của Macao trước khi được Bồ Đào Nha trả lại, toàn bộ bố cục, kiểu thiết kế của khách sạn đều được lấy cảm hứng từ di tích nhà thờ Thánh Paul (The Ruins Of St.

Pauls), phức tạp rườm rà nhưng vẫn tạo nên cảm giác chững chạc, màu sắc hồng vàng đan xen, và một chiếc đèn chùm công suất cao đặt ở trung tâm địa điểm, đánh dấu toàn bộ địa điểm là màu vàng sáng.
Hầu hết các vị khách đều vây quanh đài phun nước nhỏ trò chuyện, cho thấy cảnh tượng này lấp lánh bão hòa tuyệt vời, tạo nên cảnh tường cực kỳ hài hòa giữa âm thanh và màu sắc.
“Nếu như chú Thư còn sống, không biết năm nay chú ấy sẽ tặng quà gì nhỉ.”
Thật ra hàng năm bố của Thư Thanh Nhân sẽ tặng món quà gì cho cô, không chỉ có mỗi Thư Thanh Nhân mong chờ, ngay cả những người khác cũng đều chờ mong.
Thư Bác Dương vốn cưng chiều con gái, hàng năm trước khi đến ngày sinh nhật của Thư Thanh Nhân ông sẽ lội đi khắp các hội đấu giá, vì vậy không chỉ riêng người của Thư thị biết chuyện này, chỉ cần là người để ý một chút đều sẽ biết, năm nay tổng giám đốc của Hằng Tuấn lại mua quà cho con gái độc nhất của ông ấy.
Thư Thanh Nhân nhún vai, “Không biết, nếu như đêm nay mình có thể mơ thấy ông ấy, mình sẽ hỏi ông ấy xem.”
Từ Thiến Diệp cụng ly với cô, nhìn một vòng hội trường, không khỏi nhếch miệng mỉa mai, “Tống Tuấn Hành đây là không lấy được miếng đất đó, ngay cả đến cũng không muốn đến?”
Tốt xấu gì thì mấy người lớn trong Tống thị cũng nể mặt tới.
“Có đến cũng chỉ ảnh hưởng đến tâm tình của mình thôi,” Thư Thanh Nhân nhấp một miệng Champagne, “Vẫn là đừng nên đến thì hơn.”
Từ Thiến Diệp thấy sắc mặt xem thường này của cô thì hơi kinh ngạc, “Giám đốc Thư của chúng ta lấy được hạng mục, giá trị bản thân được nâng cao, nữ nhi tình trường đều vứt qua một bên rồi?”
“Hội đồng quản trị không coi trọng mình, bọn họ cũng không ngồi lên được vị trí tổng giám đốc,” Thư Thanh Nhân cười, “Còn không phải đều nghe theo Từ Lâm nữ sĩ sao?”
Cô còn trẻ tuổi thì thế nào, xuất phát điểm của cô vốn đã cao hơn người thường rất nhiều, điều này là do ông trời sắp đặt.
Nói đến Từ Lâm nữ sĩ, Từ Lâm đứng cách đó không xa lập tức như có thần giao cách cảm vẫy tay về phía cô.
“Thanh Nhân, lại đi chào hỏi mọi người nào.”
Thư Thanh Nhân đặt ly rượu xuống đi qua phía bà, sau đó cô phát hiện người mẹ cô gọi cô đến chào hỏi là Thẩm Tư Ngạn.
Hôm nay Thẩm Tư Ngạn tính chó vẫn rất trông ra dáng người như bình thường, bộ vest được may thủ công vừa khít với anh, cà vạt màu xanh sapphire tô điểm cho tổng thể bộ vest sẫm màu đen tuyền, vai rộng eo hẹp, đẹp trai cao ráo.
Anh nâng ly với cô, ánh mắt thản nhiên, nhếch miệng cười như không cười, “Cô nhỏ, sinh nhật vui vẻ.”
Tư Lâm hơi ngạc nhiên khi nghe thấy xưng hô của Thẩm Tư Ngạn với Thư Thanh Nhân, sau khi cẩn thận nghĩ lại, xưng hô này cũng không sai.
Chỉ là Thư Thanh Nhân còn nhỏ hơn Thẩm Tư Ngạn hai tuổi.
Thư Thanh Nhân nhìn lối vào hội trường, cũng cười theo, “Cháu trai lớn, hôm nay đưa cô của cháu bao lì xì có dày không?”
Từ Lâm: “.

.

.”
Thôi tùy bọn nhỏ thích gọi thế nào thì gọi.
“Cực kỳ dày,” Thẩm Tư Ngạn nhướng lông mày, giọng nói trầm thấp, lại có hơi hờ hững, “Hai trăm.”
Thư Thanh Nhân lập tức thu lại nụ cười, “Anh đi đi.”
Thẩm Tư Ngạn cười hừ một cái: “Hẹp hòi.”
Từ Lâm lười nghe hai người bọn họ tranh cãi, cầm ly rượu lên dự định đi tìm người khác nói chuyện.

Có người chủ động đến tìm Từ Lâm nói chuyện, chỉ vào đôi nam nữ trẻ tuổi cách đó không xa, cười nói: “Thư tiêu thư và giám đốc Thẩm nói chuyện rất hợp nhau.”
“Nếu không nói sao mà hợp tác?”
“Thật ra nhìn hai người rất xứng đôi.” Người kia cười nói.
Từ Lâm vô tình nhìn về phía bên đó.
Thư Thanh Nhân mặc bộ váy lụa trắng đứng bên cạnh Thẩm Tư Ngạn mặc bộ vest đen thật sự nhìn rất đẹp đôi, hai người đều mang vẻ ngoài lạnh lùng kiêu ngạo, dáng người cao ráo, chỉ là Thẩm Tư Ngạn phải khoảng một mét tám mươi lăm, khiến Thư Thanh Nhân đứng bên cạnh anh trở nên nhỏ bé.
“Nếu như Bất Động Sản Bách Lâm đến Đồng Châu sớm hơn một năm, chỉ sợ thông gia giám đốc Từ vừa ý sẽ không phải là Tống thị nữa.”
Từ Lâm cười phản bác lại, “Nói gì thế, Nhân Nhân cũng đã kết hôn rồi.”
Người kia cũng cảm thấy bản thân nói hơi nhiều, bỗng giận bản thân lỡ lời, cười trừ nâng ly với Từ Lâm, không tiếp tục nhắc đến đề tài này nữa.
Cách đó không xa, Thẩm Tư Ngạn không hề biết được câu chuyện của hai người vừa nói, anh sóng vai cùng Thư Thanh Nhân đứng nói chuyện phiếm, “Tống Tuấn Hành không đến à?”
Thư Thanh Nhân nhíu mày, “Anh tìm anh ta có việc gì à?”
“Lúc tôi đến đây, hình như có thấy xe anh ta đậu ở dưới lầu,” Thẩm Tư Ngạn không để ý lắm, “Vậy khả năng là tôi nhìn nhầm rồi.”
Trước đó ở phủ Thủy Hòe Hoa từng nhìn thấy xe của Tống Tuấn Hành, cho nên có chút ấn tượng.
Cô không nhớ rõ bao lâu mình đã không liên lạc với Tống Tuấn Hành.
Trước đây không liên lạc cũng chỉ là chuyện bình thường, chỉ là lần này không hiểu tại sao lại khiến cho người ta cảm thấy hai người đều đang cố gắng tránh né đối phương.
Thư Thanh Nhân đúng là thật sự cố trốn tránh, đoán rằng bên kia Tống Tuấn Hành cũng như vậy, miếng đất đó tuột khỏi tầm tay, chắc là lúc này anh ta vẫn đang trách Thư thị.
Thẩm Tư Ngạn rũ mắt nhìn cô, “Muốn tôi dẫn cô đi không?”
Nếu đã đến, có mấy lời cô cũng muốn nói cho rõ ràng, cứ như thế này hai bên đầu tránh mặt nhau không biết đến lúc nào mới gặp được.
Cô gật đầu, “Anh dẫn tôi qua đó đi.”
Bãi đậu xe của khách sạn có ba tầng tất cả, nếu không có Thẩm Tư Ngạn dẫn đường, chưa chắc trong khoảng thời gian ngắn cô có thể tìm thấy Tống Tuấn Hành.
Nếu gọi điện thoại, Tống Tuấn Hành biết cô tìm anh ta, không biết chừng lúc đó bàn chân anh ta sẽ giống như được bôi dầu chạy đi mất.
Từ Thiến Diệp ở đang ở một bên uống rượu nhìn Thọ Tinh Công và Thẩm Tư Ngạn dường như đang muốn đi ra ngoài, vội vàng gọi bọn họ lại, “Ê, định đi đâu đó? Thọ Tinh Công đừng chạy lung tung nhé.”
“Tống Tuấn Hành đến,” Thư Thanh Nhân sắc mặt nghiêm túc, “Mình đi tìm anh ta nói chuyện.”
Từ Thiến Diệp nghe vậy lập tức muốn đi cùng, “Vậy thì mình đi cùng cậu.”
Thư Thanh Nhân quả quyết từ chối, “Mình đi một mình là được rồi, có cậu đi cùng đến lúc đó mình sợ cậu không nhịn được động tay động chân đánh anh ta.”
Từ Thiến Diệp không thể cãi lại, nói thật cô ấy thật sự muốn đánh Tống Tuấn Hành một trận.
Thư Thanh Nhân đi theo Thẩm Tư Ngạn vào thang máu đi xuống bãi gửi xe B3, đảo mắt nhìn một vòng, ở đâu có rất nhiều xe, màu gì cũng có, đúng là không thể lập tức tìm ra được.
Thẩm Tư Ngạn dẫn đường cho cô, đúng là khi đi đến khu vực đỗ xe ô số ba trăm, chiếc xe thể thao màu trắng của Tống Tuấn Hành đang đỗ ở đó.
Không biết anh ta đang làm gì, chỉ ngồi ở vị trí tay lái ngẩn người.
Cô đang định tiến lên, bỗng trong bãi gửi xe rộng lớn này vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng đi đến.
Có người đến, từ một hướng khác nhưng người đó cũng đi về hướng này.
Sau khi Thư Thanh Nhân nhìn thấy rõ người đến là ai, cô dứt khoát kéo cánh tay Thẩm Tư Ngạn kéo anh trốn ra phía sau cây cột bên cạnh.
Thẩm Tư Ngạn dựa vào cột hỏi cô: “Làm gì thế?”
“Xuỵt,” Cô ra hiệu cho anh, “Yên lặng chút, bắt gian chứ gì.”
“.

.

.


Thẩm Tư Ngạn thật sự không nói nữa.

Người đến là Lâm Chúc, cô ta chạy một đường thằng đến xe của Tống Tuấn Hành, cẩn thận gõ cửa sổ xe.
Chủ nhân chiếc xe ngồi bên ghế lái hạ cửa kính xe xuống, Lâm Chúc hơi lo lắng nhìn anh ta, “Ngài Tống.”
Tống Tuấn Hành không nói gì, Lâm Chúc tự mình đi vòng qua bên kia, mở cửa ra ngồi vào ghế phụ.
May là xe của Tống Tuấn Hành là xe thể thao mui trần phiên bản giới hạn, nên kể cả khi bọn họ ngồi trên xe cũng có thể biết bọn họ đang làm gì.
Tống Tuấn Hành trầm giọng, “Cô đến làm gì?”
Lâm Chúc căn môi, không trả lời câu hỏi của anh ta, “Ngài Tống, tôi không yên lòng về ngài, cho nên tôi lén theo ngài tới đây, là bạn bè, tôi cảm thấy mình có nghĩa vụ quan tâm ngài.”
Sắc mặt Tống Tuấn Hành vẫn lạnh lùng, hỏi lại cô ta: “Cô xác thực chỉ coi tôi là bạn?”
Sau đó Lâm Chúc giống như bị người ta đào bới ra bí mật của mình, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Ngài Tống, tôi thực sự thích ngài, nhưng tôi chưa từng nghĩ đến phá hoại gia đình của ngài, tôi thật sự hy vọng ngài và vợ của ngài sẽ hạnh phúc.”
Vợ của Tống Tuấn Hành yên lặng đứng sau cây cột làm một biểu cảm buồn nôn.
Thẩm Tư Ngạn: “.

.

.


“Nhưng bây giờ tôi không có cách nào lừa dối chính mình nữa, tôi không có cách nào khống chế tình cảm của bản thân.”
Mấy lời thổ lộ tình cảm cũ rích gì đây, mấy câu này cũng đã hết hạn mấy chục năm rồi.
“Ngài thích nghe tôi sẽ vì ngài kéo đàn cello, nhưng thật ra trong lòng tôi luôn nhớ nhung người bạn là ngài,” Lâm Chúc nói câu này ra, ngược lại cho thấy cô ta rất thông minh, trong lòng Thư Thanh Nhân cảm thấy bị đánh bại ngay cả một nữ sinh đại học quan sát còn nhạy bén hơn cô.

Ngay sau đó nữ sinh đại học lại tiếp tục màn biểu diễn thâm tình của của mình, “Chắc hẳn ngài đã từng rất thích người đó, đến bây giờ ngài vẫn không thể quên được người ấy, cho nên mới tạo ra một khoảng cách lớn như vậy giữa ngài và vợ ngài.

Nhưng tôi và vợ của ngài khác nhau, tôi thích ngài, cho nên tôi không ngại điều này, dù ngài chỉ coi tôi là thế thân thôi, tôi cũng không để ý.”
Tống Tuấn Hành nhìn Lâm Chúc với ánh mắt phức tạp.
Lâm Chúc vừa ngượng ngùng vừa khẩn trương nhìn người đàn ông trước mặt.
Tống Tuấn Hành thu lại ánh mắt, bỗng dưng bật cười, “Không giả?”
Giọng điệu Lâm Chúc cực kỳ tủi thân, “Ngài tống, tôi thật sự thích ngài, tôi thích ngài hơn cả vợ của ngài.”
Lâm Chúc tỏ tình xong, cẩn thận tới gần anh, giống như con thú nhỏ không ngừng tiến lại thăm dò ranh giới cuối cùng của anh, dáng vẻ tội nghiệp xích lại gần anh, cuối cùng chỉ dựa lên cánh tay anh, hai mắt thỏa mãn nhắm nghiền.
Tống Tuấn Hành không đẩy cô ra, hai mắt từ từ nhắm lại, hơi thở dần trở nên nặng nề.
Lâm Chúc đánh bạo rướn người lên, muốn hôn Tống Tuấn Hành, nhưng anh ta ngửa đầu tránh đi.
Anh ta cảnh cáo Lâm Chúc: “Quá rồi đó.”
Lâm Chúc đành phải thu lại tâm tư phơi phới của mình.
Bây giờ anh ta đang tính toán gì đây? Không tránh né? Nhưng cũng không chịu tiến thêm một bước?
Thư Thanh Nhân quay đầu, trong lòng giống như đã buông xuống được cái gì đó.
Cô không phân biệt được cuối cùng là cô từ bỏ Tống Tuấn Hành trước, hay là Tống Tuấn Hành từ bỏ cô, cô chỉ biết từ giây phút này, người đàn ông này từ từ rời khỏi trái tim của cô.
Thư Thanh Nhân điêu ngọa như vậy, cây đàn cello kia khiến cô cảm thấy bản thân bị áp bức bị lăng nhục, mà cô lại thực sự coi những ký ức về Tống Tuấn Hành như một phần tử trong nhà mình, để nó bình yên ở đó.
Đối với những ký ức đẹp đẽ mà Tống Tuấn Hành vẫn luôn ghi nhớ kia, nó đã khiến cô hoàn toàn tuyệt vọng.
Trước đó cô đã từng khóc, vì vậy lần này cô không cần thiết vì anh ta mà chảy nước mắt thêm lần nữa.
Lúc cửa thang máy đóng lại, Thẩm Tư Ngạn nãy giờ vẫn không lên tiếng bây giờ mới hỏi cô: “Sao không xông lên bắt tại trận?”
Thư Thanh Nhân lắc đầu, “Không cần thiết, Tống Tuấn Hành không phải loại người dám làm mà không dám nhận.”
Hai người một lần nữa quay lại hội trường, không ai chú ý nhân vật chính vừa rời đi trong giây lát.
Từ Thiến Diệp chạy bước nhỏ đến hỏi cô kết quả , Thư Thanh Nhân chỉ lắc đầu, “Không cần thiết.”
Điều trước đó cô muốn cùng anh ta làm, muốn nói với anh ta, đều đã không còn bất kỳ cái gì gọi là cần thiết.
Từ Thiến Diệp nhíu mày, “Anh ta thật sự đã đến à? Vậy anh ta làm gì mà không tự mình mang quà lên cho cậu, còn phải nhờ người khác mang đến?”
“Quà gì?”
Từ Thiến Diệp chỉ phòng nghỉ phía Đông hội trường, “Mang đến để ở bên trong á, cậu đi xem đi.” Sau đó còn “Xùy” một tiếng, “Chắc chắn cậu sẽ thấy chướng mắt.”
Thư Thanh Nhân suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định đi vào phòng nghỉ nhìn xem rốt cuộc Tống Tuấn Hành tặng gì cho cô.
Từ Thiến Diệp thực sự hiếu kỳ, dứt khoát lấy điện thoại ra gọi cho Tống Tuấn Hành.
Cô không đợi bên kia nói gì, trực tiếp hỏi: “Tống Tuấn Hành, cậu đến đó hả? Vừa rồi Nhân Nhân xuống dưới tìm cậu, hai người đã nói gì? Lại cãi nhau à? Hay làm cậu lại làm ra chuyện gì có lỗi với em ấy?”

Bên kia im lặng một lúc, giọng đàn ông khàn khàn vang lên, “Cô ấy đến tìm em?”
“Cậu không biết?” Từ Thiến Diệp nhíu mày: “Em ấy đi bãi đỗ xe tìm cậu.”
Một lúc lâu sau Từ Thiến Diệp mới nghe thấy anh ta cứng ngắc trả lời, “.

.

.

Em, bây giờ em lên tìm cô ấy.”
Ở dưới bãi gửi xe, Lâm Chúc vô thức muốn giữ lại Tống Tuấn Hành đang vội vàng xuống xe, “Ngài Tống?”
Tống Tuấn Hành dường như không nghe thấy, anh ta xuống xe bước nhanh về phía thang máy đi lên lầu.
Lâm Chúc cắn chặt môi, không tình nguyện nhìn bóng lưng người đàn ông biến mất trong bãi đậu xe, đến khi không nhìn thấy mới thôi.
Ở trên phòng nghỉ bên này Thư Thanh Nhân tìm thấy hộp quà Tống Tuấn Hành cho người mang đến, là sợi dây chuyền ngọc trai cùng nhãn hiệu với sợi dây cô đang đeo trên cổ.
Thư Thanh Nhân lấy sợi dây chuyền từ trong hộp vải nhung ra, nhìn ngọc trai dưới ánh đèn, “Quá rẻ tiền.”
Sợi dây chuyền bị vứt lên trên bàn, Thư Thanh Nhân cầm gạt tàn thuốc, đập thật mạnh xuống sợi dây chuyền.
Mấy viên ngọc trai chịu một lực tác động lớn bị vỡ thành bột phấn.
Cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, Thư Thanh Nhân cũng không tránh, ném phần còn lành lạnh của dây chuyền sang một bên.
Thẩm Tư Ngạn nhìn bột trắng ở trên bàn, anh trực tiếp đi đến trước mặt cô, không nói hai lời kéo cô đi vào bên trong gian phòng khác ở phòng nghỉ.
Thuận đường còn tắt luôn đèn trong phòng nghỉ.
Xung quanh đột nhiên trở nên tối om, Thư Thanh Nhân mê mang nhìn anh kéo mình đi vào trong một phòng nhỏ, sau khi vào trong còn khóa cửa phòng.
“Anh làm gì thế?”
Cô không quen với bóng tối, theo thói quen vươn tay qua bật đèn, nhưng lại bị một bàn tay khắc ngăn lại.
“Đừng bật,” Giọng của anh rất nhỏ, “Ánh đèn sẽ lọt qua khe cửa.”
Thư Thanh Nhân không hiểu anh có ý gì, nhưng cô vẫn cảm thấy hai người ở cùng trong một phòng tắt đèn khóa cửa có hơi kỳ quái, vậy nên cô không để ý đến lời của anh, muốn mở khóa đi ra ngoài.
Thẩm Tư Ngạn nhỏ giọng ngăn cô lại, một tay nắm cổ tay của cô, trực tiếp kéo cô lại qua bên cạnh, đè cô lên tường.
Anh đè thấp giọng nói với cô: “Đừng để anh ta tìm thấy cô.”
Thư Thanh Nhân nghe thấy bên ngoài dường như có người đang gọi tên cô.
Là Từ Thiến Diệp, còn có một người khác.
Chị họ không biết bọn họ đã xảy ra chuyện gì, Tống Tuấn Hành đã lên đây tìm Thư Thanh Nhân, tất nhiên cô không thể làm gì khác ngoài việc dẫn Tống Tuấn Hành đi tìm Thư Thanh Nhân.
Tống Tuấn Hành không tìm thấy người, chỉ thấy sợi dây chuyền ngọc trai bị xem như rác rưởi quăng trên bàn.
Anh ta nhắm mắt lại, có một loại cảm giác cực kỳ phức tạp dần dần dâng lên trong lòng anh ta.
Cảm giác buồn bực này có hơi khó chịu, khiến anh ta không biết nên phải làm thế nào mới được.
Chắc vừa rồi cô đã thấy cảnh đó.
Anh ta muốn lên nói với cô một câu sinh nhật vui vẻ, nhưng lại không muốn đi lên, một mặt vừa để ý thể diện, mặt khác là vì anh ta giận chó đánh mèo.
Thư Thanh Nhân yên tĩnh đứng cách một cánh cửa.

Thẩm Tư Ngạn nhỏ giọng thì thầm nhắc nhở cô, “Chắc là Tống Tuấn Hành đã thấy sợ dây chuyền bị cô đập nát trông như rác rưởi ở ngoài rồi.”
Tiếng hít thở của Thư Thanh Nhân rất nhỏ, trên người cô có mùi rượu thoang thoảng, lúc ở hội trường bị mùi hương hỗn tạp trong không khí che mất, bây giờ ở đây chỉ có hai người ở gần nhau, mùi nước hoa hòa với mùi rượu quanh quẩn trên chóp mũi.
“Vậy thì thế nào?” Cô nhỏ giọng nói: “Anh cảm thấy tôi rất lãng phí?”
Cô cũng học dáng vẻ của anh, hạ thấp âm thanh thì thầm với anh.
Thẩm Tư Ngạn buồn cười, giọng điệu ngả ngớn, “Một sợi dây chuyền tính là gì,” sau đó bằng ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, anh nhìn khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của cô trong bóng tối, dường như đang khoe khoang với cô, “Tôi có thể lấy toàn bộ dự án khai chương của Bất Động Sản Bách Lâm ở Đồng Châu cho cô làm quà sinh nhật.”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Mở chế độ ngược!
Chúc mừng anh chồng trước của chúng ta thành công tìm đường chết, xin mời đến lò hỏa táng! Thuận tiện chúc mừng bạn học Lâm của chúng ta không lâu sau đó sẽ được ra bãi tha ma!
Vịt Vịt: Xuống! Đến đây! Để! Tôi! Lên!
 
——oOo——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN