Buổi tiệc thường niên của Hằng Tuấn.
Thư Thanh Nhân đang cùng Từ Lâm nữ sĩ đang ở sảnh hội trường đón tiếp khách mời.
Chỉ cần là công ty đối tác nhận được thư mời về cơ bản tất cả đều cử người đến tham gia.
Trong số khách mời Phúc Bái, thông gia của Thư thị hiển nhiên là đối tượng được chú ý đến nhất, và Bất Động Sản Bách Lâm hiện tại là đối tác quan trọng của Hằng.
Lãnh đạo của các công ty đang vui vẻ trò chuyện, nhóm nhân viên ngồi ở một bàn khác cách đó không xa cũng tám chuyện quên cả trời đất.
“không thể ngờ được giám đốc Tiểu Thư vậy mà còn nhỏ tuổi hơn tôi.”
Một người khác lại nói: “Từ vạch xuất phát đã khác nhau rồi, sao mà so sánh được? Có xuất thân như những người bình thường khác đã là không tệ rồi.”
“Đầu thai cũng là một loại đầu tư đó nha, đầu thai được cũng là một loại kỹ năng.”
“Dù sao thì đời này không thể rồi đó, chờ xem khiếp sau có may mắn đó không.”
Có người xen vào nói: “Thật ra tôi thấy giám đốc Tiểu Thư cũng không có cuộc sống dễ dàng như mấy cậu nói thế đâu.
Tôi nghe nói mấy nhân viên trong phòng làm việc của cô ấy nói, khoảng thời gian hoàn thành bản thiết kế trước đó, mỗi ngày giám đốc Tiểu Thư dường như chỉ ngủ có ba tiếng, bốn tiếng thôi đó, mấy ngày cuối lúc đang mở cuộc họp, giám đốc Tiểu Thư còn chống cằm ngủ thiếp đi, trợ lý của cô ấy phải đánh thức mới tỉnh đó.”
“Trách nhiệm càng lớn thì năng lực phải càng lớn, giám đốc Tiểu Thư muốn kế thừa Hằng Tuấn thì nhất định phải cố gắng rồi.
Nếu đổi lại là tôi có khi tôi còn liều mạng hơn cả giám đốc Tiểu Thư.”
Mấy người ngồi cùng bàn bật cười, “Vậy thì chưa chắc đâu, mỗi ngày đi làm cậu đều ngồi xổm ba tiếng đồng hồ trong nhà vệ sinh, người ta gọi đây là ngồi trên bồn cầu cũng có lương.”
Người kia đỏ mặt, “Ai cũng có ba cái gấp mà.”
“Tôi thấy giám đốc Tiểu Thư không có gấp như cậu đâu, cậu đi đi vệ sinh ba tiếng, tài khoản của cô ấy đã nhảy không biết bao nhiêu con số rồi.”
“Tôi cũng để dành không ít tiền, đợi bữa nào tôi cho mấy cậu xem số dư trong tài khoản của tôi.”
“Haiz, nếu cậu đi hỏi giám đốc Tiểu Thư trong tài khoản của cô ấy có bao nhiêu tiền, trăm phần trăm cô ấy không trả lời được, cậu có tin không? Vì bọn họ đã ở cái tầm mà tiền đã không còn là con số nữa, mà là công cụ dùng để sinh lời.
Mỗi tháng chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền chúng ta đều biết, mà các tài khoản trong nước và nước ngoài của họ mỗi giây mỗi phút đều tạo ra doanh thu, cộng thêm các loại bất động sản, không thể xác định chính xác giá trị tài sản của họ là bao nhiêu là chuyện hiển nhiên.
Người có thể nói cho chúng ta biết họ cá bao nhiêu tài sản mới thật sự là người nghèo.”
Những người khác đều nhao nhao gật đầu đồng ý.
Bọn họ lần nữa không hẹn mà cùng nhìn về phía bàn lãnh đạo.
Giám đốc Thẩm và phó Tổng giám đốc của Bất Động Sản Bách Lâm đã đến, đang nói chuyện với giám đốc Tấn.
“Ê, không phải lần trước nói giám đốc Tiểu Thư của chúng ta dẫn thái tử gia đi tham quan công ty sao? Chuyện gì khiến người của bộ phận hành chính nổi cơn điên thế? Mấy cậu ai đi hỏi bộ phận hành chính rồi, mau nói đi.”
Có người “A” lên một tiếng, “Sau đó lúc ở nhà ăn tôi có chặn đường một em gái phòng hành chính hỏi thử rồi.
Bọn họ nói hôm đó điều hòa không khí ở bộ phận hành chính bị hỏng, giám đốc Tiểu Thư không mặc áo khoác, thái tử gia đưa áo khoác của mình cho giám đốc Tiểu Thư mặc.”
Những người đàn ông có mặt bắt đầu mất hứng không mấy vui vẻ, nhưng một vài cô gái trẻ lại trố mắt ra với vẻ phấn khích.
“Sau đó thì sao, sau đó thì sao?”
Người đó nói tiếp: “Không có sau đó, mấy cô gái các cô nghĩ cái gì thế? Giám đốc Tiểu Thư cũng đã kết hôn rồi còn có thể sao nữa?”
Mấy cô gái thất vọng cúi đầu xuống, đáy lòng tràn đầy tiếc nuối nhìn về phía giám đốc Tiểu Thư và thái tử gia.
“Thật sự rất xứng đôi.”
Mấy người đàn ông khoát tay, “Nếu giám đốc Tiểu Thư còn chưa kết hôn các cô mơ tưởng hão huyền thế nào cũng được, với thân phận của thái tử gia, anh ta muốn kiểu phụ nữ mà chẳng có, đừng có đoán mò nữa.”
Có một cô gái tức giận: “Đây là tiệc thường niên, chồng của giám đốc Tiểu Thư cũng không xuất hiện, giám đốc Tiểu Thư của chúng ta nhất định sẽ rất thất vọng.”
“Bảo sao hay nói các cô gái trẻ các cô ngây thơ, cứ không đến tiệc thường niên với vợ mình là đàn ông tồi hết à? Chồng của giám đốc tiểu thư cũng không phải thuộc kiểu người chồng của gia đình, người ta là giám đốc của Phúc Bái, có trăm công nghìn việc phải làm, làm gì có thời gian ngày ngày đều quan tâm đến chuyện tình cảm nam nữ?”
“Tôi thấy đại diện của Phúc Bái cũng đến rồi á.”
“Vậy đó là do Hằng Tuấn mời đến, cũng đâu phải do giám đốc Tiểu Thư mời đến, thôi không nói nữa, tôi đi lấy hoa quả ướp lạnh ăn đây.”
Tư duy của nam và nữ có quá nhiều khác biệt, dù đã nghe các đấng mày râu phân tích, các cô gái vẫn cảm thấy hôm nay chồng của giám đốc Tiểu Thư không đến buổi tiệc thường niên, thật sự là không nể mặt mũi giám đốc Tiểu Thư rồi.”
Bọn họ lại chưa từng được trải qua sự hoài niệm một mùa thu buồn, bây giờ ngay cả giám đốc Tiểu Thư cũng không mấy hạnh phúc trong hôn nhân, huống chi những người phụ nữ bình thường như họ.
Các cô gái trẻ tuổi còn chưa bước chân vào nấm mồ hôn nhân, cũng đã bắt đầu sinh ra cảm giác “Sợ cưới”.
Sau khi mọi người gần như đã đến đầy đủ, đầu tiên là Tấn Thiệu Ninh ban lãnh đạo cao nhất của công ty lên bục phát biểu.
Buổi tiệc thường niên của Hằng Tuấn không còn là buổi tụ họp giao lưu của các cán bộ cấp cao thường tham gia, cũng không phải là bữa tiệc cho các nhân viên quây quần ăn uống thả thích ngồi tám chuyện vui vẻ.
Những người thuộc quản lý cấp cao kiêu ngạo nhưng vẫn rất tao nhã, nhân viên cấp trung tự tin thân thiện, hay nhân viên văn phòng có ăn có uống, chờ một lúc có thể tham gia rút thưởng, năm nay khi bữa tiệc kết thúc còn có thể có tiền thưởng mang về.
Bất kể là nhân viên ở bộ phận nào, chức vị nào đều có thể tìm được vị trí của mình trong buổi tiệc thường niên này.
Chỗ ngồi bên cạnh Thư Thanh Nhân trống không, đây vốn là chỗ để dành lại cho Tống Tuấn Hành.
Từ Lâm nữ sĩ ngồi bên còn lại của Thư Thanh Nhân, bà nhỏ giọng nói: “Tuấn Hành thật sự bận không đến được à? Vừa rồi mẹ hỏi giám đốc Tống, ông ấy nói không biết hôm nay Tuấn Hành bận rộn chuyện gì.”
Thư Thanh Nhân trả lời qua loa, “Đúng là không thể đến được.”
Bàn của cô đang ngồi là bàn hàng đầu tiên, được đặt ngay gần sân khấu, thỉnh thoảng máy quay sẽ quay đến phía bên này, chỗ ngồi trống không đúng thật sư quá khó coi.
Từ Lâm nữ sĩ lại hỏi cô: “Con và Tuấn Hành chưa làm hòa đúng không?”
Thư Thanh Nhân không muốn trả lời vấn đề này, đúng lúc Tấn Thiệu Ninh đứng ở trên sân khấu gọi tên của cô, bảo cô lên phát biểu.
Chuyện này không có trong lịch trình sắp xếp trước, Thư Thanh Nhân có hơi sửng sốt.
Trên tay Tấn Thiệu Ninh cầm microphone và âm thanh được truyền đến mọi ngóc ngách của hội trường thông qua chiếc micro.
“Lên đi,” Từ Lâm nữ sĩ nhỏ giọng nhắc nhở cô, “Biểu hiện tốt một chút.”
Thư Thanh Nhân cứ thế đứng dậy đi lên, cô nâng váy bước lên bậc thang, nhận lấy micro trong tay ông.
Từ Thiệu Ninh mấp máy môi dùng khẩu hình nói với cô, “Đừng căng thẳng”.
Cô cầm micro, nhìn mọi người dưới sân khấu, tất cả mọi người đều đang nhìn cô.
Thư Thanh Nhân chớp chớp mắt, cố gắng duy trì bình tĩnh, “Các vị, chào buổi tối.”
Trong kịch bản ban đầu, thực sự không có chuyện phó giám đốc lên sân khấu phát biểu, cô ấy còn quá trẻ, liệu cô ấy có thể quản lý tốt tập đoàn khổng lồ hay không thì vẫn chưa biết được.
Ban giám đốc và nhiều cán bộ kỳ cựu vẫn còn dè dặt đối với vị phó giám đốc trẻ tuổi này, mặc dù bọn họ đều hiểu sớm muộn gì Hằng Tuấn cũng sẽ là của cô, nhưng bọn họ vẫn không muốn dễ dàng giao Hằng Tuấn cho cô trong khoảng thời gian này.
Thư Thanh Nhân không thường xuống dưới những tầng khác, rất nhiều nhân viên ở các bộ phận không biết dáng vẻ của cô, có một số người chỉ nhìn từ xa hoặc là nghe thấy qua tên của cô.
Bây giờ đứng trước sân khấu, máy quay chiếu gương mặt cô lên màn hình LED cực lớn phía sau, mọi người đều nhìn thấy vị phó giám đốc Thư này trông như thế nào.
Trẻ trung, xinh đẹp và khí chất lạnh lùng, chỉ cần đứng trên sân khấu, mọi người đều có thể nhận ra sự khác biệt giữa cô và những cô gái trẻ bình thường.
Đây là kết quả của một nền giáo dục tinh hoa phân hóa cao độ, ngay từ khi sinh ra nó đã cho phép cô có được những thứ mà nhiều người không thể chạm tới trong cuộc đời này.
Có nhân viên ở dưới sân khấu chụm đầu nhỏ giọng ghé tai nhau nói mấy câu, có người sợ nói lớn tiếng quá sẽ khiến người khác tức giận, nên dùng điện thoại để biểu đạt cảm tưởng của mình.
[Cựu giám đốc Thư và giám đốc Từ cũng quá biết sinh đi.]
[Đây chính là do chọn gen đó.]
[Cô ấy đẹp quá, năm ngoái cũng ở tiệc thường niên này nhìn thấy cô ấy nhưng đứng từ phía xa không nhìn thấy rõ mặt, bây giờ chỉ đơn giản hai chữ thôi “kinh diễm”.]
[Thật có khí chất đó nha, phong thái của đại tiểu thư nhà có tiền nhìn một cái có thể thấy là không giống những người bình thường khác rồi.]
[Tôi vừa mới chụp một bức ảnh đăng lên vòng bạn bè rồi, bây giờ có hơn hai mươi mấy cái bình luận đề đang cầu xin giới thiệu vị sếp xinh đẹp này.]
[Bạn của cầu đều đang nằm mơ à.]
[Hai mươi lăm tuổi, tuổi trẻ vậy đáng tiếc là đã kết hôn rồi.]
[Nghiêm túc mà nói, nếu một người phụ nữ già và xấu xí nhưng lại rất giàu có, bà ấy nói với tôi nếu theo bà ta có thể tích kiệm 20 năm phấn đấu, tôi thậm chí sẽ không để mắt đến, nhưng nếu giám đốc Tiểu Thư nói với tôi, tôi sẽ gật đầu ngay lập tức.]
[Thẳng nam ngu ngốc.]
[Mới ăn vài món uống vài ngụm mà đã như vậy rồi, thôi nằm mơ đi, đừng nói đến giám đốc Tiểu Thư, ngay cả phú bà cũng không liếc mắt đến cậu đâu.]
[Đừng trách người khác mơ mộng, đối với một người phụ nữ giàu có, hấp dẫn lại có năng lực như vậy, là phụ nữ nhưng tôi cũng không nhịn được rung động nè.]
Ở dưới sân khấu, Mạnh Thời bỗng nhiên nhìn Thẩm Tư Ngạn đang ngồi bên cạnh nhấp một ngụm rượu, giọng điệu có chút hờ hững, “Ánh mắt được đấy.”
Thẩm Tư Ngạn không nói gì, ánh mắt vừa rời khỏi người cô, thì lại nhìn về vị tí ghế ngồi cô vừa rời đi.
Hai chỗ trống.
Tống Tuấn Hành không đến.
Anh cúi đầu, đáy mắt đuôi lông mày hiện lên những cảm xúc khiến cho người ta nhìn không thấu.
Mạnh Thời nhìn ánh mắt của những người xung quanh, rốt cuộc anh ta cũng hiểu vì sao bọn họ đều đang hâm mộ cậu chủ nhà họ Tống.
Nếu như không phải cậu chủ của Tống thị đến trước một bước, vị Thư tiểu thư này chưa chắc đã là phu nhân cậu chủ Phúc Bái.
Nhìn từ một góc độ nào đó, duyên phận của cậu chủ Tống thị và Thư tiểu thư, giống như gặp nhau đúng lúc thì đúng hơn.
Sau khi Thư Thanh Nhân từ trên sân khấu đi xuống, người tiếp theo chuẩn bị phát biểu nhận lấy micro của cô.
Thư Thanh Nhân trở về chỗ ngồi, cô thấy Từ Lâm nữ sĩ là chú Tấn đang nói chuyện gì đó.
Tấn Thiệu Ninh thấy cô đi đến, ông tự nhiên chuyển ánh mắt qua người cô.
“Người trong hội đồng quản trị hẳn cũng thấy được biểu hiện vừa rồi của cháu.”
Thư Thanh Nhân cười với Tấn Thiệu Ninh, “Cảm ơn chú.”
“Không cần cảm ơn, chú cũng vì sau này có thể tiết kiệm chút đồ ăn vặt.”
Tấn Thiệu Ninh nói xong lại rời chỗ ngồi, đứng dậy đi nói chuyện với những vị khách còn chưa kịp chào hỏi.
Từ Lâm thì vẫn ngồi đó, ngẩng đầu nhìn người đang phát biểu trên sân khấu.
Thư Thanh Nhân ngồi xuống, chợt nhớ đến chuyện chú Tấn đưa đặc sản cho cô và mẹ cô vẫn còn đang để ở trong văn phòng cô.
“Mẹ, chú Tấn trước đó có đi công tác ở thành phố gần đây, chú mang đặc sản về cho hai mẹ con mình.” Thư Thanh Nhân nói, “Gần đây mẹ không đến công ty, hôm nào mẹ ghé một chuyến, con đưa cho mẹ.”
“Không phải con không thích mẹ hay đến kiểm tra công việc của con sao? Sao bây giờ lại chủ động muốn mẹ đến?” Từ Lâm nữ sĩ cong môi cười, “Thế nào? Cảm thấy bản thân mình tự tin sẽ không bị mẹ nói à?”
Thư Thanh Nhân day day trán nói, “Vậy đặc sản kia mẹ có muốn hay không?”
“Gần đây mẹ không rảnh, sau đợi hôm nào rảnh mẹ sẽ tự đến nhà con lấy, con cứ để trong nhà con trước đi.”
Thư Thanh Nhân cảm thấy không ổn, vội vàng nói: “Vậy vẫn là con mang đến nhà cho mẹ thôi.”
Từ Lâm nữ sĩ đột nhiên cảm giác được có chút gì đó không đúng, “Thanh Nhân, có phải con có chuyện gì giấu mẹ không?”
Tim cô đập mạnh một cái, quả quyết lắc đầu.
Từ Lâm nữ sĩ không tiếp tục hỏi cô, mà nói: “Nếu như con bận quá, thì chỗ đặc sản kia con với Tấn Hành ăn đi, mẹ không cần.”
Thư Thanh Nhân theo phản xạ từ chối, “Cái kia là bổ khí huyết, Tống Tuấn Hành ăn có tác dụng gì đâu.”
“Bổ khí huyết? Bột táo tàu xay?”
Thư Thanh Nhân hơi ngạc nhiên, “Dạ? Mẹ biết ạ? Chú Tấn nói với mẹ rồi sao?”
Từ Lâm nữ sĩ mím môi, lắc đầu.
Hồi bà còn đi học, trong nhà gây áp lực khá lơn, thỉnh thoảng bị thiếu máu, người giúo việc trong nhà thường xuyên sẽ ba một bình nước bột táo xay bỏ vào trong bình giữ ấm cho bà, những loại nước dinh dưỡng khác bà không thấy ngon, chỉ thích uống loại nước táo xay bổ máu này.
Nói đến bột táo tày xay, Thư Thanh Nhân lại có chuyện muốn nói, “Con cảm thấy có lẽ chú Tấn ra sân bay rồi mới nhớ phải mua đặc sản cho chúng ta, tùy tiện mua ở một tiệm nào gần sân bay, mấy thành phố kế bên đều không có đặc sản bột táo xay này, mà táo đỏ là đặc sản của Tân Cương.”
Từ Lâm nữ sĩ “Ừ” một tiếng, “Chắc vậy.”
Tấn Thiệu Ninh là tổng giám đốc của Hằng Tuấn, mang đặc sản về mà chỉ là bột táo xay bình thường.
Nhưng mà ông ấy đã vì Hằng Tuấn cống hiến nhiều năm vậy rồi, chỉ là tùy tiện mua đặc sản, hai mẹ con cũng sẽ không vì ông qua loa mua quà mà trách ông không có lòng.
***
Tiệc thường niên tổ chức được một lúc, mọi người bắt đầu tự do hoạt động, qua mấy chục phút nữa là đến tiết mục mọi người phấn khích nhất, rút thăm trúng thưởng.
Hằng năm tiết mục này của Hằng Tuấn đều rất hào phóng, nhất là năm ngoái, giải đặc biệt là trực tiếp được một năm nghỉ phép hưởng lương, nhân viên đoạt giải gần như ngất xỉu tại chỗ vì quá hưng phấn.
Thư Thanh Nhân vừa lên bục phát biểu, lúc này có không ít người đến giơ ly rượu mời rượu cô.
Tổng giám đốc của công ty vật liệu xây dựng Thạch Phòng còn lớn hơn Tấn Thiệu Ninh mấy tuổi, ông nhìn Thư Thnah Nhân giống như con cháu trong nhà.
“Cậu chủ Tống sao không thấy đến thế này, thằng nhóc này thật sự không xứng đáng với chức vị của một người chồng.”
Giọng điệu trêu đùa, nhưng Thư Thanh Nhân nghe vào tai lại không quá dễ chịu.
Cô cười nói: “Anh ấy bận rộn công việc, không có cách nào đến tham dự được.”
Có một vài người chú là bạn với bố của Thư Thanh Nhân, họ nói chuyện cũng thoải mái hơn, “Gần đây, bên ngoài vẫn luôn đồn thổi mối quan hệ vợ chồng của cháu không tốt.
Hôm nay ở đây có nhiều người như vậy, cậu ta không đến cũng có chút không nể mặt cháu rồi.”
Thư Thanh Nhân lại giúp Tống Tuấn Hành giải thích, giống như vợ chồng gắn bó.
Hôm nay cô cố ý đeo nhẫn cưới, vì muốn tạo mối quan hệ vợ chồng vẫn tốt đẹp giả tạo.
Mặc dù có người chỉ là trêu chọc, nhưng có người thật sự đứng ở bên cạnh mang tâm thái xem kịch vui.
Thư Thanh Nhân đang cùng các chú các bác nói chuyện, cô là bậc con cháu, lúc này có muốn rời đi cũng không có cách.
——oOo——