“.
.
.
Sao mà anh vẫn còn ở đây?”
Cô ngốc nghếch hỏi anh.
Một tiếng cười khẽ tràn ra từ cổ họng của anh, “Tôi không ở đây thì ở đâu?”
Thư Thanh Nhân chỉ vào nhân viên dọn phòng còn đang quét dọn trong phòng của anh, “Vậy bọn họ đang làm gì?”
“Là tôi gọi bọn họ lên quét dọn.”
Cô không nói gì, bây giờ cô đang cực kỳ hối hận.
“Ngài Thẩm,” Nhân viên dọn phòng thấy chủ phòng đã trở về, lập tức vội vàng tiến lên chào hỏi, “Thật ngại quá làm chậm trễ thời gian của ngài, ngài nhìn xem còn chỗ nào cần thay mới nữa không?”
Thẩm Tư Ngạn đi vào nhìn một vòng, “Không, làm phiền các anh rồi.”
“Vậy chúng tôi xin phép đi trước.”
“Được.”
Mấy người nhân viên dọn phòng đẩy xe đẩy rời đi, để lại Thẩm Tư Ngạn với đôi mắt đầy ý cười nhìn cô nhỏ của anh, cô nhỏ cũng ngây người như phỗng nhìn anh.
“Cô nhỏ, ngoại trừ việc không nỡ để tôi đi, còn có chuyện gì muốn nói không?”
Thư Thanh Nhân đần độn nhìn chằm chằm sàn nhà, ngoài miệng không chịu thừa nhận, “Không phải tôi không nỡ, chỉ là tôi không muốn để người khác hiểu nhầm là tôi đuổi anh đi.”
“Không muốn đuổi tôi đi, có nghĩa là muốn tôi ở lại.” Thẩm Tư Ngạn cong môi cười, kéo dài giọng phân tích, “Nói cách khác không phải là không nỡ sao?”
Thư Thanh Nhân thấy anh lý luận nói chuyện mập mờ, cô tức giận, “Vậy thì anh đi đi, xem như tôi chưa từng nói gì.”
Thẩm Tư Ngạn cũng không tức giận, trong giọng nói có ý cười, “Cô nhỏ, tôi phát hiện con người cô rất không nói lý lẽ đó nha, làm chuyện gì đó rồi lại nói xem như chưa từng xảy ra, số lần nhiều đến độ tôi không thể đếm nữa.
Cô cứ như này khiến tôi cảm thấy rất lo lắng khi hợp tác với Hằng Tuấn của các cô.”
Thưu Thanh Nhân không cam lòng yếu thế, trực tiếp phản biện lại lời của anh, “Anh lo lắng mà mỗi lần đều để Mạnh Thời đến họp, sao anh không tự mình đến gặp tôi đàm phán? Hay là anh mượn cớ về phòng lười biếng?”
Thẩm Tư Ngạn hơi trợn to hai mắt, không ngờ cô có thể không nói lý đến mức này.
“Muốn đàm phán với tôi?” Anh cúi người xuống gần cô, nghiêng đầu híp mắt nhìn cô: “Tôi ở phòng đối diện cô, cô trực tiếp gõ cửa không phải là được rồi sao?”
Vóc dáng người đàn ông cao hơn cô rất nhiều, lúc đứng mặt đối mặt với anh cô có thể vừa vặn nhìn thấy hầu kết nhô ra của anh.
Bây giờ anh đang khom người cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt của hai người chạm nhau, Thư Thanh Nhân vừa rồi còn nói năng rất mạnh miệng, nhưng cô không chịu được anh nhìn cô như vậy, lập tức chốt dạ câm nín.
Cô lui về sau mấy bước, “Chuyện công việc tất nhiên là phải ở công ty thảo luận.”
“Vậy bây giờ chúng ta nói chuyện gì đây?” Lưỡi người đàn ông chọc chọc má, nở nụ cười lưu manh với cô: “Việc tư?”
Thư Thanh Nhân mím môi, cô cảm thấy lúc Thẩm Tư Ngạn nói chuyện với cô luôn cố ý kéo gần khoảng giữa hai người, luôn để cho cô gửi thấy mùi hương mát lạnh nam tính của anh, khiến cho đầu óc của cô không được minh mẫn.
Hóa ra không chỉ có đàn ông cảm không quen ngửi mùi hương trên người phụ nữ, ngay cả phụ nữ cũng sẽ cảm thấy tính công kích của mùi hương trên người đàn ông quá mạnh.
Cô đành phải lùi về sau mấy bước, đến khi lưng chạm tường thì dừng lại.
Hành lang có hơi hẹp, chưa bước được mấy bước đã không còn đường lui.
“Tôi chỉ muốn nói với anh, nếu như anh định ở lại đây ăn tết, thì ký hợp đồng xong không cần phải vội vàng đi đâu.” Cô dứt khoát một hơi nói hết câu.
“Vậy tôi ở lại chỗ này thì ăn tết với ai?”
“Tùy anh thôi, ăn tết với ai chả được.”
Thẩm Tư Ngạn cười cười, “Cô nhỏ, cô nói chuyện không thẳng thắn như vậy, tôi nghe không hiểu.”
Thư Thanh Nhân bĩu môi, “Nghe không hiểu thì thôi.”
Thẩm Tư Ngạn không cùng cô tiếp tục dây dưa vấn đề này, “Mạnh Thời là bạn học cũ của tôi, cũng là người bạn tốt nhất của tôi.
Có một số việc cậu ta thay tôi truyền đạt đến Hằng Tuấn, ý nghĩa đều giống nhau, cô không cần phòng bị cậu ta.”
Thư Thanh Nhân mờ mịt không hiểu ngước mắt nhìn anh.
“Mấy ngày tới tôi sẽ đi qua mấy thành phố lân cận, gặp mấy người chú bác của tôi, đợi đến ngày ký hợp đồng thì trở lại.” Thẩm Tư Ngạn nhẹ nhàng nói ra, “Hành trình đã sắp xếp xong xuôi rồi.”
Hóa ra gần đây anh thật sự bận rộn chuẩn bị về nhà.
Thư Thanh Nhân “A” một tiếng.
“Nhà các cô ăn tết tôi sẽ không tham dự.” Thẩm Tư Ngạn dừng một chút, rồi nói, “Tôi và Tống Tuấn Hành không hợp nhau.”
Giống như ngày hôm đó anh ngồi trong xe, ở trước cổng lớn của khách sạn, hai nhà thông gia nói chuyện vui vẻ, mà anh chỉ có thể yên lặng nhìn qua cửa sổ rất lâu, nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được cái cớ xuống xe cắt ngang cuộc nói chuyện của hai nhà này.
“Tôi đi vào trước.”
Thư Thanh Nhân gật đầu, “Được.”
Tiếng đóng cửa vang lên, Thư Thanh Nhân đứng trước cửa rất lâu, chờ sau khi bình tĩnh lại, mới lúng ta lúng túng đi về phòng của mình.
Hôm nay cô thì hay rồi, từ chối Từ Thiến Diệp để chạy về khách sạn, rốt cuộc là vì cái gì đây.
***
Mấy ngày sau, Thẩm Tư Ngạn thật sự đi qua thành phố lân cận.
Là Mạnh Thời nói với cô, Thẩm Tư Ngạn trước tiên sẽ qua thành phố lân cận gặp người nhà, sau đó sẽ cùng nhau về Hồng Kông.
Càng đến gần ngày ký hợp đồng, Thư Thanh Nhân càng bận rộn không rảnh nghĩ đến những chuyện khác.
Từ sau khi Hằng Tuấn trúng thầu, các trang web lớn của các thành phố đều đăng tin liên quan đến việc xây dựng khu trung tâm thương mại thứ sáu ở Đồng Châu, Bất Động Sản Bách Lâm đổ vào đây hơn 30 tỷ NDT.
Đây hiện là khoản đầu tư lớn nhất của các công ty Hồng Kông và Macao vào thị trường đại lục.Trong dự án này toàn bộ khu vực nằm ở nơi hợp lưu của hai con sông, với số tiền và nhân lực Bất Động Sản Bách Lâm đã bỏ ra có thể nói lên sự tâm huyết rất lớn mảnh đất này.
Mỗi bước đi của Bất động sản Bách Lâm đều lọt vào tầm ngắm của nhà nước và công chúng, kể cả lễ ký kết sắp diễn ra.
Cho dù Hằng Tuấn không định mời quá nhiều nhà báo đến, nhưng trong ngày diễn ra buổi lễ ký hợp đồng, vẫn có rất nhiều giới truyền thông canh giữ ở ngoài cửa hội trường.
Vì đã tiếp xúc nhiều từ trước nên cả hai bên đã chuẩn bị khá kỹ lưỡng cho buổi lễ ký kết này, gần như có thể nói là đơn thuần làm dáng một chút.
Sau khi lễ ký kết hoàn thành, Thư Thanh Nhân đứng lên trước, đưa tay về phía Thẩm Tư Ngạn, nở nụ cười đoan trang, “Giám đốc Thẩm, hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.”
Hai người bọn họ ăn ý đồng thời quay mặt về phía phòng viên, để cho đèn flash ghi lại cảnh tượng lúc này.
Cuối cùng Hằng Tuấn cũng hoàn toàn có được hạng mục này, mà đối với người lần đầu đảm đương chức trách lớn như Thư Thanh Nhân thì đây cũng xem như là chứng minh năng lực của cô với mấy người trong ban quản trị đang ngồi bên dưới của Hằng Tuấn.
Đối với Thư Thanh Nhân mà nói vầng hào quang này chỉ là một phần thưởng đi kèm, sự bảo hộ cũng như chống lưng của nhà họ Thư và sự nỗ lực của Thư Thanh Nhân đã hỗ trợ lẫn nhau, giúp Hằng Tuấn có được một khởi đầu tuyệt đẹp.
Không cần bất kỳ tài liệu liên quan nào, và toàn bộ hội đồng quản trị đều ngầm đồng ý rằng giám đốc Tiểu Thư từ đây chính thức tham gia quản lý cấp cao của Hằng Tuấn.
Vào giây phút đặt bút ký vào hợp đồng, Thư Thanh Nhân mới cảm giác được chuyện lần thực sự kết thúc rồi.
Hằng Tuấn và Bất Động Sản Bách Lâm đều đã tỉ mỉ chuẩn bị rất lâu cho buổi lễ ký hợp đồng này, trên thực tế tế vị trí chỗ ngồi hay ngắt đầu bỏ đuôi một số tiết mục mở màn cũng không quá quan trọng.
Nhưng chỉ có mười mấy phút đặt bút ký hợp đồng này mới là giây phút mấu chốt, chỉ vì mười mấy phút này, cô không rõ bản thân đã bao lâu không được ngủ một giấc đàng hoàng rồi.
Hôm nay sau khi buổi lễ kết thúc, hẳn là có thể ngủ một giấc thật dài rồi.
Sau khi kết thúc nghi lễ ký kết, là đến phần trả lời phỏng vấn.
Người phụ trách của phía Bất Động Sản Bách Lâm không đồng ý nhận phỏng vấn, nhưng cánh truyền thông vẫn ôm hy vọng đưa micro và ống kính lia tới.
Nhưng đều bị Mạnh Thời chặn lại, “Thật xin lỗi, bây giờ giám đốc Thẩm còn có chuyện quan trọng phải xử lý, nếu như các vị có thắc mắc gì với lần hợp tác này, có thể trực tiếp hỏi bên Hằng Tuấn.
Phóng viên nắm bắt thời gian hỏi vấn đề nhạy cảm lúc này, “Có tin đồn rằng Bất Động Sản Bách Lâm đã liên hệ với Hằng Tuấn trước khi đấu thầu xây dựng.
Điều đó chứng tỏ đối tác mà Bất Động Sản Bách Lâm hướng tới ngay từ đầu đã là Hằng Tuấn, và việc đấu thầu thực chất chỉ là vỏ bọc? “
Phó giám đốc Mạnh nhíu mày, đang định nói vấn đề này không tiện trả lời.
Người đàn ông đang quay lưng về phía máy quay đột nhiên quay lại, mí mắt buông thõng, cười một cách lười biếng và đầy ngạo mạn “Kể từ khi Bất Động Sản Bách Lâm xâm nhập vào thị trường đại lục, tất cả các quy trình tất nhiên đều được thực hiện theo quy định nghiêm ngặt của nhà nước.
Nếu nói ngay từ đầu Bất Động Sản Bách Lâm đã ngắm đến Hằng Tuấn, thì sao không nhìn từ một góc độ khác, ngoại trừ Hằng Tuấn, còn ai có thể nuốt trôi hạng mục lần này?”
Đúng thật là không có, chưa nói đến chuyện bản thân Hằng Tuấn đã là một tập đoàn lớn mạnh có thực lực.
Nếu đặt vấn đề sâu xa hơn, ban đầu nhà nước có nắm giữ một phần cổ phiếu của Hằng Tuấn, nhưng mấy chục năm nay Hằng Tuấn vẫn thuận buồm xuôi gió, để được như ngày hôm nay thì thực lực và nền tảng chủ chốt là không thể thiếu.
“Vậy giám đốc Thẩm có tin tưởng năng lực làm việc của tổng phụ trách dự án thiết kế khai thác đất mới này, cô phó giám đốc của Hằng Tuấn không?”
Phóng viên bọn họ trước khi đến đây đã tìm hiểu thông tin rất kỹ, người phụ trách ký kết lần này còn rất trẻ tuổi, không có kinh nghiệm nhiều, còn là lần đầu tiếp nhận hạng mục lớn như vậy, từ khi đấu thầu đến khi chính thức ký kết, có thể nói là một tay xử lý mọi chuyện, kết quả thế nào thì cũng đã lấy được hạng mục này.
Thẩm Tư Ngạn không nhanh không chậm nói: “Người phụ trách lần này có năng lực, cũng là một trong những điều kiện để khảo sát đấu thầu.
Người phụ trách đang ghi chép ngẩn người, lập tức nhanh chóng hiểu được ẩn ý trong lời của anh.
Phóng viên còn có gì đó muốn hỏi, Thẩm Tư Ngạn chỉ lui về phía sau hai bước, nói xin lỗi, “Thật sự không còn kịp rồi, để lần sau đi.”
Sau khi lễ ký kết xong không bao lâu, những người quản lý cấp cao của Bất Động Sản Bách Lâm vẫn còn đang ngồi ở đây, chỉ có một mình thái tử gia vội vàng rời đi.
Nhóm phóng viên khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều.
Mạnh Thời giúp Thẩm Tư Ngạn ngăn phóng viên lại, “Giám đốc Thẩm bây giờ phải về nhà ăn tết, hy vọng mọi người hiểu cho.”
Đám người đi theo một đường ra ngoài hội trường, sau khi Thẩm Tư Ngạn lên xe, phóng viên cuối cùng mới chịu bỏ qua.
Thẩm Tư Ngạn day day mi tâm giục người lái xe, “Nhanh đi.”
Xe khởi động động cơ, bỏ lại những phóng viên ở lại đằng xa.
Lúc này Thư Thanh Nhân ở bên này cũng bị phóng viên bao quanh đông đến mức một con kiến cũng không chui qua được, may mà cô là người địa phương, cho nên không phải gấp gáp chạy ra sân bay về nhà ăn tết, có nhiều thời gian chậm rãi ứng phó với mấy phóng viên này.
Sau những câu hỏi thông lệ theo tiêu chuẩn thường thấy, thật ra người trong cuộc và các bên và phóng viên không quá quan tâm đến những câu hỏi này.
Tất cả những tin này đều phải sửa lại, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới đăng bài viết chính thức trên trang web của mình, trong mắt người bình thường loại tin tức này chỉ đơn giản có hai chữ để hình dung, nhàm chán.
Đám phóng viên cũng từng viết vô số lần loại tin tức nhàm chán này cũng cảm thấy như vậy, cho nên mấy vấn đề này lướt qua cực kỳ nhanh.
Cuộc phỏng vấn này gần như là phóng viên công thức hóa hỏi, sau đó người trong cuộc công thức hóa trả lời, ai cũng không phạm sai lầm.
Đến khi có phóng viên hỏi vấn đề liên quan đến Phúc Bái.
Thư Thanh Nhân vẫn duy trì nụ cười đoan trang của mình, “Làm phiền mọi người hỏi những vấn đề liên quan đến buổi lễ ký kết ngày hôm nay.”
Phóng viên bị điếc có chọn lọc, “Có tin đồn rằng lần này Hằng Tuấn chuyển hướng sang dựa vào Bất Động Sản Bách Lâm nên đã có hiềm khích với Phúc Bái.
Giám đốc Thư có thể cho chúng tôi biết liệu mối quan hệ giữa Hằng Tuấn và Phúc Bái phải chăng có như mọi người đồn đại, mối quan hệ vợ chồng của cô và cậu chủ của Phúc Bái có vì chuyện này mà ảnh hưởng không?”
Những phóng viên này khi hỏi đến chuyện đời từ của giới nhà giàu tốc độ nói còn nhanh hơn phóng viên phổ thông chuyên hỏi mấy câu chuyện bát quái trong giới giải trí.
Thư Thanh Nhân bỗng nhìn về phía ống kính, dịu dàng hỏi một câu, “Camera có đang quay không?”
Phóng viên sửng sốt, “A, có.”
“Vậy thì tốt, tôi sẽ trả lời vấn đề này,” Thư Thanh Nhân liếc mắt nhìn những người quản lý cấp cao của Hằng Tuấn đang ứng phó với phóng viên, cuối cùng cô hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: “Có, không những ảnh hưởng mà còn để lại tổn thương rất lớn, tôi và Tống Tuấn Hành đã làm thỏa luận ly hôn.”
“.
.
.
“
“.
.
.
“
“? ? ?”
“! ! !”
Cũng không biết là ai trong phòng này khi tất cả mọi người đều đang chìm vào trong kinh ngạc và im lặng, nhỏ giọng nói một câu, “Mợ nó”, sau đó toàn bộ người trong hội trường cũng bắt đầu nhao nhao lên.
Phóng viên hỏi câu hỏi này không ngờ có thể hỏi ra được miếng dưa lớn như vậy, ngay cả ghi chép lại cũng quên mất.
Các trang web đưa tin chính thức còn chưa kịp soạn bản thảo để đăng tin, loại chuyện phiếm không cần chỉnh sửa này đầu tiên bắt đầu lan truyền với tốc độ ngày càng tăng theo cấp số nhân.
Theo lý thuyết về truyền thông đại chúng, những tin tức như vậy có xu hướng khơi dậy được tính thảo luận không ngừng của quần chúng hơn là những tin tức chính thức nhàm chán và cứng nhắc khác.
[Vừa mới nghe được tin tức, không phải dưa của giới giải trí, mà là dưa của gia đình nhà giàu, nghe không?]
[Ngồi xổm]
[Ngồi xổm +1]
[Cái gì dưa nhà giàu hả, tôi thích nhất đó]
[Ở chỗ này dưa của giới nhà giàu còn ít sao, so với giới giải trí còn đặc sắc hơn nhiều]
[Mẹ nó, gia đình nhà giàu nào lại giải xảy chuyện?]
[Cuộc sống của người có tiền thật phong phú, mồi ngày đều có một đống dưa]
[Có tiền tiêu pha tất nhiên phải phong phú rồi, lại không cần phải 9 giờ đến 5 giờ về, lại không cần phải chịu áp lực đạo đức, càng nói càng thấy chua thế nhỉ]
[Lầu trên nói 9 giờ đến 5 giờ về là nói quá rồi, rõ ràng là 8 giờ đến 10 giờ về!]
[Lầu chủ đầu rồi, đăng bài xong rồi biến mất?]
[Mắc câu của lầu chủ rồi, ĐM]
[Lầu chủ chết rồi, mọi người tản đi]
[Con mợ nó lầu chủ à, cậu lãng phí tình cảm của tôi đó]
[Tôi vì ngồi xổm gặm dưa mà vừa bị sếp bắt gặp đang bấm điện thoại, lầu chủ báo địa chỉ đi, đại đao 40 mét sẽ được phóng đến liền]
Lâu chủ đáp: [Mấy người để tôi có thời gian gõ chữ đã chứ! Lập tức có hơn một trăm cmt tôi đọc không nổi]
[Nhà giàu nào thế]
[Đã hai năm kể từ khi quả dưa khổng lồ lớn nhất cuối cùng được kích hoạt, mong chờ sẽ có một quả lớn hơn]
[Để tôi giải mã lấu trên cho, Thanh Hà của nhà họ Dung đúng không, quả dưa to của hai năm trước đã phát nổ các diễn đàn.]
Lầu chủ đáp: [Không liên quan chút nào đến nhà họ Dung nhé, nhưng mà quan hệ cũng không phải là quá lớn, mọi người đoán thử xem?]
[Đoán mẹ cậu á, không rảnh đoán]
[Nghĩ lại? Hay là nhà họ Từ? Nhà họ Từ không thể nổ linh tinh được, cẩn thận bị gõ cửa hỏi thăm đó]
Lầu chủ trả lời: [Có quan hệ với nhà họ Từ]
[Lầu chủ, bài đăng của cậu mất rồi]
[Chờ lầu chủ bị khóa tài khoản]
[Chụp ảnh nhóm lại đi trước khi bị xóa]
[Lầu chủ bây giờ cậu đi tìm quản trị viên đi còn kịp đó]
[Dưa nhà họ Từ mà cũng dám gặm, lầu chủ là hán tử chân chính, tôi sẽ thắp hương cho cậu]
Lầu chủ trả lời: [Có quan hệ mà thôi, nghĩ cái gì thế, tôi đâu có ngốc, dưa gì có thể gặm và dưa gì không thể gặm tôi vẫn phân biệt được nhé]
Lâu chủ trả lời: [Họ Thư]
[Ở Đồng Châu á hả?]
[Nhà họ Thư thì có dưa gì?]
Lầu chủ trả lời: [Hôm nay bên Thư thị có lấy được một hạng mục lớn, là ký kết hợp đồng thiết kế xây dựng khai phá đất với Bất Động Sản Bách Lâm ở Hồng Kông.
Bọn tôi đang ở hiện trường đây, buổi lễ ký hợp đồng trùng hợp được tổ chức ở chỗ tôi, hợp đồng vừa ký xong, vị thiên kim tiểu thư nhà họ Thư lập tức tuyên bố mình ly hôn]
[?]
——oOo——