Anh không quan tâm tới chuyện của Giang Thận, chỉ cúi đầu chiên cơm, nhưng khách hàng đến mua cơm chiên thì lại không kìm được, mà nói: “Đôi vợ chồng đang đứng trước quầy hàng của ông chủ Giang là ba mẹ anh ta. Đừng nhìn bọn họ ăn mặc khiêm tốn, thực ra là đại gia đó, mà ông chủ Giang cũng là phí nhị đại.”
“Ồ.” Lăng Sấm đáp đại một tiếng.
Đối phương thấy thái độ như vậy của anh thì còn sốt ruột hơn cả anh: “Sao anh chẳng lo lắng chút nào thế, phú nhị đại tán gái bài bản lắm, cộng thêm anh ta và bà chủ Điền có quen biết, nên được buff mạnh luôn.”
“…” Lăng Sấm trầm mặc một chút, rồi đưa cơm chiên mới ra lò cho đối phương: “Cơm chiên của anh được rồi.”
“…” Ông chủ Lăng đúng là ỷ vào bản thân đẹp trai, nên không cảm thấy nguy cơ nhỉ!
Khách hàng nhận lấy cơm chiên của mình về nhà ăn, sau khi anh ta rời đi, Lăng Sấm liếc nhìn về phía quầy đồ om của Giang Thận một cái. Đôi vợ chồng kia vẫn chưa rời đi, đang nói gì đó với Giang Thận, tuy nhiên từ phản ứng của Giang Thận thì dường như anh ta không có ý định nghe theo họ.
Điền Miêu Miêu cũng để ý đến tình hình bên phía Giang Thận, cô nhìn thấy đôi vợ chồng kia rời đi, bèn bước tới quầy hàng của Giang Thận: “Ông chủ Giang, vừa rồi là người nhà của anh sao?”
Giang Thận ngước lên nhìn cô, đáp: “Là ba mẹ tôi, bọn họ không hy vọng tôi sẽ bày quầy bán hàng ở đây.”
“Ồ.” Điền Miêu Miêu hiểu ra và gật đầu: “Trước đây, mẹ tôi cũng không hy vọng tôi bày quầy bán hàng.”
Giang Thận có chút ngạc nhiên: “Mẹ cô cũng không đồng ý và nói sẽ đầu tư cho cô sao?”
“…” Điền Miêu Miêu im lặng một lúc: “Vậy là mẹ tôi thua rồi.”
Giang Thận ngẩn người, sau đó thấp giọng cười: “Ba tôi nói nếu tôi muốn gây dựng sự nghiệp từ đầu, thì có thể đầu tư cho tôi, tuy nhiên hiện tại tôi không mấy tự tin vào bản thân, ngộ nhỡ lại thua lỗ tiền của họ… Vẫn nên giữ tiền lại dưỡng lão thì hơn.”
Đến bây giờ Điền Miêu Miêu vẫn còn nhớ dáng vẻ khí phách hăng hái từng có của Giang Thận, chẳng thể ngờ một người như vậy mà lúc này lại cảm thấy thiếu tự tin vào bản thân: “Ừm, làm ăn nên thận trọng là đúng, anh băn khoăn như vậy cũng là điều bình thường, vậy anh đã nói chuyện ổn thỏa với ba mẹ chưa?”
Giang Thận khẽ thở dài một hơi, nói với cô: “Thực ra ba tôi muốn tôi quay lại công ty, nhưng nếu tôi về làm việc tại công ty nhà họ Giang, thì ban đầu sẽ không thể gây dựng sự nghiệp riêng.”
Điền Miêu Miêu đoán ra anh ta là phú nhị đại, chẳng thể ngờ lại còn có tình tiết như vậy: “Thế nên anh là kiểu nếu không cố gắng làm ăn thì có thể về thừa kế công ty, phải không?”
Giang Thận bị câu nói này của cô chọc cười, anh ta nhìn cô, nói: “Nhà họ Giang nhiều con cái, tôi có muốn thừa kế cũng chưa chắc đã đến lượt.”
Trước quầy cơm chiên của Lăng Sấm, khách đứng đợi cơm thấy anh thỉnh thoảng lại liếc nhìn sang vị trí quầy hàng của Giang Thận, nên nhất thời không hiểu: “Ông chủ Lăng đừng có nhìn nữa, lát nữa tôi sẽ giúp anh qua đó làm gián đoạn bọn họ.”
“…” Lăng Sấm giả bộ không hiểu cô ta đang nói gì, chỉ đưa cơm chiên đã chiên xong cho cô ta. Đối phương xách cơm chiên rồi thực sự đi về phía quầy đồ om của Giang Thận. Điền Miêu Miêu thấy có khách đến, nên không tiếp tục nói chuyện với Giang Thận nữa, mà quay về quầy của mình.
Lăng Sấm cảm thấy tuy rằng thực khách của chợ đêm cổng Bắc rất rảnh, nhưng cũng thật nhiệt tình.
Sau Tết Đoan Ngọ thì cũng sắp tới tháng bảy, sau kỳ thi cuối kỳ căng thẳng và hào hứng, Lương Tinh Tinh đã cố gắng hết sức đạt được một môn điểm tối đa, bèn vui vẻ đi tìm Lăng Sấm để lĩnh thưởng.
Mẹ cô bé sợ con gái đòi Lăng Sấm món gì đó đắt đỏ, nên đã cố ý dặn dò cô bé không được chọn đồ vượt quá một trăm tệ.
“Một trăm linh chín tệ có được không ạ?” Cô bé thương lượng với mẹ.
“Được.”
Có sự chấp thuận của mẹ, Lương Tinh Tinh đã dùng Wechat của mẹ để gửi một liên kết cho Lăng Sấm, Lăng Sấm mở ra xem, là khối lắp ghép hình gấu trúc.
Khối lắp ghép này có thể lắp thành ba hình gấu trúc khác nhau, loại nào cũng rất đáng yêu, Lăng Sấm nghĩ đến ảnh đại diện của Điền Miêu Miêu chính là một chú gấu trúc dễ thương, nên lúc đặt mua đã mua hai bộ. Ngày Lương Tinh Tinh nhận được khối lắp ghép gấu trúc, thì Điền Miêu Miêu cũng nhận được, Lăng Sấm đứng trước mặt cô khẽ ho một tiếng, rồi nói: “Khi mua quà cho Lương Tinh Tinh, đã vô tình mua thêm một cái, mua thì cũng mua rồi, mà tôi lại lười trả hàng.”
“Ồ.” Điền Miêu Miêu gật đầu: “Vậy anh cứ giữ lấy đi, chẳng phải anh cũng thích ghép loại này còn gì?”
Lăng Sấm nói: “Tôi thấy ảnh đại diện Wechat của cô là gấu trúc, nên nghĩ là cô thích.”
Điền Miêu Miêu sững sờ, rồi mỉm cười nói với anh: “Đúng là tôi rất thích, chú gấu trúc này rất đáng yêu, cảm ơn ông chủ Lăng.”
“Không có gì.” Lăng Sấm lại khẽ ho một tiếng, nói với cô: “Vậy tôi qua bên kia đã nhé, hôm nay công viên Ánh Sao có tổ chức buổi hội chợ bia, nên có thể sẽ đông khách hơn một chút.”
“Ừm, được.” Điền Miêu Miêu nhìn anh đi về, rồi cất tạm chú gấu trúc vừa nhận được vào trong xe.
Điền Đậu Đậu đứng bên cạnh vừa nướng thịt vừa liếc trộm đồ trên tay Điền Miêu Miêu: “Chị, anh Sấm tặng gì cho chị thế?”
“Ồ, khối gấu trúc.” Điền Miêu Miêu đặt hộp giấu trúc xuống, còn vỗ nhẹ hai cái lên nó: “Lúc mua cho Tinh Tinh, anh ấy vô tình mua nhầm thêm một cái nữa.”
Điền Đậu Đậu: “…”
Vô tình quá nhỉ!
Cậu thầm chế giễu trong lòng, Chúc Tinh bên cạnh thì hiện rõ biểu cảm “đẩy thuyền thành công rồi”.
Ông chủ Lăng tặng tín vật hẹn ước cho chị Miêu Miêu rồi, linh đơn diệu dược là có thật này! [1] Tuy nhiên, đẩy thuyền CP chưa được vài phút thì lại bị một nhóm khách đông ập đến gây phân tán.
Hôm nay là thứ bảy, lượng khách sẽ nhiều hơn một chút so với ngày thường, cộng thêm hội chợ bia sẽ kéo dài một tuần tại công viên Ánh Sao, nên đã thu hút lượng lớn khách du lịch từ khắp nơi trên thế giới.
Từ sau khi đến chợ đêm cổng Bắc, Chúc Tinh chưa từng gặp phải tình hình như vậy, đừng nói cô ấy, đến cả Điền Miêu Miêu cũng có chút không đỡ nổi. Rõ ràng trong công viên Ánh Sao có không ít nhà hàng cao cấp, vậy mà đoàn khách du lịch nước ngoài từ xa xôi tới đây, dường như lại càng mê mẩn chợ đêm cổng Bắc hơn.
Những món thường ngày mọi người chẳng lấy gì làm lạ, thì bọn hầu như bọn họ đều chưa từng ăn, thậm chí nghe tên thôi cũng chưa từng, nên nhất thời thỉnh thoảng thoảng lại nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc từ bọn họ.
Đại đa số mỗi người đều cầm điện thoại hoặc máy ảnh để quay chụp, khiến chợ đêm cổng Bắc đông đúc như năm mới, cảnh sát cũng chẳng nhàn rỗi, phải cố ý sắp xếp thêm cảnh sát tới khu vực bên này, thậm chí còn có một chiếc xe Swat nổi bần bật đậu ở gần đó.
Ngoài sự đa dạng của ẩm thực trong chợ đêm, còn có hai điểm tham quan nổi tiếng được khách du lịch yêu thích, một là chiếc xe đồ nướng màu hồng của Điền Miêu Miêu, còn một chiếc nữa là của Lăng Sấm.
Lúc này, Điền Miêu Miêu mới phát hiện, hóa ra gương mặt của Lăng Sấm không chỉ được các cô gái trong nước yêu thích, mà các cô gái ngoại quốc cũng vô cùng thích. Mặc dù anh đã từ chối chụp ảnh chung, nhưng vẫn không thể ngăn được người ta chụp chung với anh từ góc khác.
Họ đã sớm nghe được tin tức của hội chợ bia, nên ngoài Lăng Sấm ra thì các chủ quầy khác cũng chuẩn bị thêm nhiều nguyên liệu hơn so với mọi ngày, buôn bán cứ thế kéo dài đến rạng sáng mà vẫn còn đắt khách.
Một nhiếp ảnh gia hướng ống kính vào thẳng vào chợ đêm cổng Bắc phong phú, và vô tình chụp được Điền Miêu Miêu, sau đó đã bắt được khoảnh khắc khi cô đang cầm đồ nướng ngoái đầu lại.
Ngày hôm nay, hội chợ bia được lên tìm kiếm nóng, sau một đêm lên men, thì chợ đêm cổng Bắc cũng leo vào mục tìm kiếm nóng. Tuy nhiên, không phải ai cũng có hứng thú với bia, nhưng đồ ăn vặt ở chợ đêm thì lại khó mà không yêu cho nổi. Vì vậy chợ đêm cổng Bắc đã vượt qua hội chợ bia, cứ thế lọt vào top 10.
Vốn dĩ ô tìm kiếm nóng chỉ quanh quẩn ở các món ăn vặt tại chợ đêm cổng Bắc, và cả các nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp lẫn nghiệp dư đăng ảnh của mình lên đó, mỗi một bức ảnh đều tựa bom tấn, thêm vài con chữ là có thể làm thành tấm áp phích cho phim.
Sau đó, có ai đó đăng lên một tấm ảnh mượn góc chụp chung, mà nền tấm ảnh là quầy cơm chiên của Lăng Sấm. Vì vẻ ngoài quá đỗi ưu tú, nên rất nhanh tấm ảnh này đã thu hút sự quan tâm của cư dân mạng. Tiếp đến ngày càng có nhiều người bổ sung thêm ảnh của Lăng Sấm lên, sau khi Tần Ngạn nhìn thấy, thì đầu óc như muốn nổ tung.
Lăng Sấm không thích người khác đăng ảnh và video của anh lên mạng, trước đây một vài ảnh rời rạc thì anh ta còn có thể bảo vệ được quyền lợi, nhưng hiện tại dưới sự nhiệt tình của quần chúng nhân dân, thì sao anh ta đối phó cho nổi? Tuy nhiên, còn chưa đến trưa, thì sự tình lại chuyển biến, có một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp đăng tấm ảnh mình tự chụp chợ đêm cổng Bắc lên. Cô gái trong tấm ảnh với khuôn mặt hài hòa, thần thái sống động, cô đứng trong chợ đêm, sau lưng là khói lửa nhân gian động lòng người.
Sức nóng của bức ảnh này đã nhanh chóng vượt qua Lăng Sấm, trở thành điểm check in mới nhất.
“Bức ảnh này thật sống động, cô gái bán đồ nướng cũng đẹp nữa.”
“Nhan sắc ở chợ đêm cổng Bắc đều cạnh tranh vậy sao?”
“Đồ nướng ở quán này siêu ngon, chị Miêu Miêu – Thần vĩnh cửu.”
“Giống nữ thần bóng đêm thật đó.”
“Không thể giấu nổi *Biểu cảm che mặt*, chị Miêu Miêu có mặc đồ thật đơn giản thì cũng không tài nào che giấu nổi nhan sắc đó *Biểu cảm che mặt*.”
Điền Miêu Miêu không ngờ rằng, bộ đồ xấu xí đó của mình khi lên hình lại đẹp đến vậy. Vì để tiện cho việc bán hàng, cô đã phải lật đống quần áo cất dưới đáy thùng ra, những bộ quần áo đó thường ngày đều không mặc đến, vừa hay phù hợp mặc đến chợ đêm bày quầy. Nếu có làm bẩn hoặc dính dầu hay ám mùi cũng chẳng xót ruột, vậy mà ống kính của nhiếp ảnh gia này lại có thể biến xấu thành thần.
Cô đã nhấp vào Weibo của vị nhiếp ảnh gia kia và xem chứng nhận của anh ta, là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, còn giành được rất nhiều giải thưởng lớn về nhiếp ảnh nữa.
Chắc trách!
“Chị, chị, có phải chị sắp nổi tiếng rồi không?” Điền Đậu Đậu cầm điện thoại chạy đến trước mặt Điền Miêu Miêu: “Giàu sang phú quý chớ có quên anh em bạn bè đấy nhé!”
Điền Miêu Miêu: “…”
“Chị xem đi này, bây giờ cư dân mạng đều đang bắt đầu đẩy thuyền CP chị và anh Sấm rồi kìa!”
Khóe mắt của Điền Miêu Miêu khẽ giật một cái, cô cúi đầu nhìn qua màn hình điện thoại của Điền Đậu Đậu.
“Thành thật mà nói, tôi đang đẩy thuyền em gái này và anh đẹp trai cơm chiên khi nãy.” *Biểu cảm đỏ mặt*
“Tôi cũng thế *Biểu cảm đầu chó*, tuy đang ở nơi khác không thể đến chợ đêm cổng Bắc, nhưng vẫn có thể đẩy được thuyền.”
“Tôi phát hiện quầy hàng của hai người họ ở cạnh nhau, hơn nữa đều là kiểu xe đồ ăn rất đẹp.”
“Hahaha, sao mấy người biết cả cái chợ đêm cổng Bắc đều đang đẩy thuyền hai người họ thế? Hahaha!”
Điền Miêu Miêu: “…”
Điền Đậu Đậu ngước lên nhìn cô, thử lên tiếng thăm dò: “Chị và anh Sấm thế này có được tính là tuyên bố chính thức không?”
Điền Miêu Miêu: “…”
Chẳng phải đáng lẽ chính người trong cuộc đứng ra thông báo thì mới được gọi là tuyên bố chính thức sao?
Mặt khác, đương sự còn lại liên quan đến vụ việc vẫn chưa hề hay biết mình và Điền Miêu Miêu đã “tuyên bố chính thức” trên mạng, lúc này đang liên lạc với các nhân viên của các bộ phận liên quan.
Thầy Lưu: “Vốn dĩ chợ đêm cổng Bắc thuộc khu vực hoạt động tạm thời theo kế hoạch của chính phủ, hiện tại quy mô ngày một lớn, hôm nay lại còn lên tìm kiếm nóng, nên chắc chắn bên này sẽ quyết định đẩy nhanh kế hoạch cải chính.”
Chính phủ vẫn luôn muốn quy hoạch lại chợ đêm cổng Bắc, tuy nhiên liên đới của việc này rất rộng, nên vẫn luôn tiến triển chậm chạp.
Thầy Lưu: “Em cũng biết rằng chợ đêm cổng Bắc không thể thế này mãi rồi mà, nhưng vì cân nhắc đến tâm trạng của các chủ quầy hàng, thầy vẫn chọn nói với em một tiếng. Em báo lại với bọn họ, bảo mọi người chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, sau này bọn thầy sẽ đưa ra văn bản chính thức.”
[1] 凌丹苗药 (Líng dān miáo yào), chữ 凌 là Lăng trong tên Lăng Sấm, còn chữ 苗 là Miêu trong tên Điền Miêu Miêu, có phát âm giống cụm 灵丹妙药 Líng dān miào yào: Dùng để chỉ một loại thuốc thần kỳ, một loại thuốc thần kỳ có tác dụng chữa lành mọi bệnh tật.
Lăng Sấm cảm thấy các chủ quầy ở chợ đêm cổng Bắc rất tốt, đồ ăn cũng ngon, nhưng lại có hơi “rảnh” quá.
Cũng là Lăng Sấm: Cảm thấy tuy rằng thực khách của chợ đêm cổng Bắc rất rảnh, nhưng cũng thật nhiệt tình.
Thiên: Coi ai đó tiền hậu bất nhất kìa =)))