Thật Ra Tôi Không Ngốc Chút Nào - Chương 7: Hoàn chính văn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
37


Thật Ra Tôi Không Ngốc Chút Nào


Chương 7: Hoàn chính văn


27.

Chậc!

Xung quanh vang lên một tiếng xì xào.

“Nhảy một lần cho một vạn? Hoa khôi trường chúng ta quá hào phóng, mình cũng muốn nhảy.” (32 triệu vnđ)

“Nói thật, mình cũng…”

Tiếng thì thầm xung quanh, trộn lẫn âm thanh căm phẫn chửi rủa của bố tôi trong tai nghe.

“Làm sao có thể như thế được chứ, một vạn tệ cũng không mua nổi một cọng tóc của bé ngoan đâu. Có mỗi một xíu tiền như vậy mà cô ta cũng có can đảm khoe ra á?! Bé ngoan đừng sợ, ba lập tức đến ngay đây.”

Trong lòng tôi nghĩ, tôi không sợ.

Hơn nữa ba tôi không biết phải mất một tiếng đi xe từ nhà mình đến nhà Cố Việt sao?

Tôi định xoay người bỏ đi.

Cố Việt nhíu mày lo lắng tiến lên: “Thất Thất, làm sao vậy?”

Tôi định trả lời.

Trên bầu trời lại truyền đến tiếng cánh quạt.

Ngay sau đó, một ánh sáng rực rỡ chiếu thẳng vào chúng tôi.

Tất cả mọi người đều ngây ngốc mà nhìn về phía bầu trời.

Nghe được một giọng nói hùng hậu, mạnh mẽ phát ra từ loa.

“Ai chịu biểu diễn nhảy xuống nước ở trước mặt con gái tôi Hạ Thất Thất, nhảy một lần trả mười vạn!”

Tôi kinh ngạc, là ba tôi đó hả?

Ông ngồi trực thăng đến đây từ khi nào?!

28.

Cố Việt không biết ban nãy xảy ra chuyện gì, cậu ta nhíu mày hỏi bạn học bên cạnh có chuyện gì xảy ra.

Sau khi biết được chân tướng, biểu cảm trên gương mặt cậu lập tức thay đổi.

Đôi mắt cậu lạnh lùng nhìn về phía Kiều Hân.

Ba tôi vừa cầm loa từ trên khoang máy bay vừa đi xuống.

Vừa mới hạ cánh, có người chỉ vào ba tôi rồi khiếp sợ kinh hô.

“Là ông ấy! Ông trùm hải sản Hạ Thừa Hải! Nghe nói giá trị con người lên đến hàng trăm tỷ. Ông ấy, ông ấy mà là ba của Hạ Thất Thất á?!”

“Cái quỷ gì vậy? Hạ Thất Thất không phải là người nghèo nhất trong trường sao? Ba cậu ta có giá trị đến hàng trăm tỷ?!”

Ba tôi cầm loa đứng ở bên cạnh tôi.

Trước tiên, ông ấy nhìn lướt qua các bạn học xung quanh mình.

Rất nhanh, ánh mắt của ông liền khóa trên người Kiều Hân và Triệu Miêu.

“Vừa nãy là các người trơ trẽn mà không biết ngượng, chút tiền không mua nổi sợi tóc đó, các người đã nghĩ tới việc nhục nhã con gái tôi?”

“Tôi sẽ hào phóng hơn, người nào nhảy xuống nước cho con gái của tôi xem, một lần tôi sẽ trả mười vạn.” (327.507.712 vnđ)

Sắc mặt Kiều Hân và Triệu Miêu trở nên trắng bệch khó coi.

Chân đều nhũn ra.

Nhưng lúc này Cố Việt cũng lạnh lùng mở miệng.

“Các người biểu diễn nhảy nước cho Hạ Thất Thất xem, tôi trả thêm mười vạn.”

Cuối cùng Kiều Hân cũng không thể kìm nén được nữa, đột nhiên bật khóc và bỏ chạy.

Triệu Miêu bất lực nhìn chúng tôi, cũng vội vội vàng đuổi theo Kiều Hân ra ngoài.

29.

Ngày hôm sau.

Tại sảnh lớn biệt thự nhà tôi.

Tôi bất ngờ nhìn thấy Cố Việt và ba mẹ cậu ấy đang ngồi trên sô pha.

Mẹ tôi nói rằng bọn họ tới để xin lỗi.

Bởi vì tối hôm qua tôi phải chịu ấm ức ở biệt thự nhà Cố Việt.

Tôi vừa mới vào đến phòng khách đã nghe thấy ba tôi hừ một tiếng: “Đến xin lỗi thì xin lỗi là được rồi, nói đến chuyện liên hôn làm cái gì. Con gái của tôi không cần phải liên hôn, con bé thích ai thì cưới người đó.”

Cố Việt nhìn thấy tôi, bỗng đứng lên, nghiêm túc nói: “Thất Thất đã từng nói, em ấy chỉ muốn nhận sính lễ từ nam thần giàu có nhất trường.”

(Để học sinh nam nổi tiếng nhất trường hay hotboy đều kì nên giữ nguyên là nam thần nha)

Cậu ra nói xong, lấy điện thoại ra đưa cho ba tôi.

“Chú ơi, chú nhìn này, cháu đạt hạng nhất cuộc bình chọn nam thần giàu có nhất trường đấy ạ.”

Tôi và ba tôi đều hạn hán lời.

30.

Cuối cùng, ba tôi vẫn từ chối Cố Việt, nói gì mà bây giờ mới có năm nhất, đại học có bốn năm, có khi sang năm lại có người ưu tú hơn Cố Việt, đẩy hạng của Cố Việt xuống thì sao.

Trước khi Cố Việt rời đi cậu ấy còn hứa hẹn rằng quán quân cuộc bình chọn nam thần có tiền nhất trường suốt bốn năm đại học sẽ chỉ là cậu ấy.

Trước khi tôi đến trường, tôi nghe trộm được ba tôi nói chuyện với mẹ.

“Cố Việt xem ra là một con sói nhỏ chỉ chực chờ lao đến săn mồi, một khi đã nhắm vào ai thì sẽ không dễ gì mà thay đổi. Thất Thất ngốc như vậy, phải làm thế nào bây giờ, sao mà anh cứ cảm thấy bé ngoan chẳng mấy chốc sẽ bị tên nhóc kia lừa đi mất.”

“Không được rồi, anh phải đưa bé ngoan nhà ta đến trường thôi.”

Ba tôi vừa mới dứt lời thì đã bị mẹ tôi vỗ mạnh một cái.

“Thực ra em thấy thằng nhóc Cố Việt kia cũng không tệ lắm đâu, anh quản chuyện của bọn trẻ vừa vừa phải phải thôi.”

Tôi cảm thấy nhận thức của ba tôi đối với tôi không đúng chút nào.

Tôi đâu có ngốc, tôi còn lâu mới bị người khác lừa.

Tôi quyết định sẽ giành được hạng nhất trong kỳ thi cuối kỳ, để cho ba tôi thấy được sự lợi hại của tôi.

31.

Khi tôi vừa đến trường, tất cả mọi người nhìn tôi với ánh mắt khác lạ.

Có một số bạn học bắt chuyện với tôi, giọng điệu mang theo sự thăm dò và lấy lòng.

Có người chỉ vào giày giải phóng của tôi nói.

“Mình bây giờ mới biết, Hạ Thất Thất, đôi giày LV giải phóng dưới chân cậu có giá hơn hai vạn một đôi phải không?” (Hơn 65 triệu vnd)

“Với cả Thất Thất này, đôi dép lúc trước cậu đi và chiếc túi da rắn đều là của LV phải không? Trước đây mình có nhận ra một chút, nhưng không ngờ là hàng thật.”

Tôi cảm thấy giọng nói của họ có hơi ồn ào, làm ảnh hưởng đến việc đọc sách của tôi.

Lúc này, đột nhiên có người ngồi xuống bên cạnh tôi.

Một mùi thơm dễ chịu tươi mát của tre trúc từ bên cạnh tỏa ra.

m thanh nghị luận huyên náo xung quanh bỗng nhiên im bặt.

Tôi quay đầu lại thì thấy Cố Việt thản nhiên ngồi ở bên cạnh mình.

Cậu ấy không nhìn tôi, lười biếng lấy điện thoại di động ra chơi.

Gần đây khi không có tiết học, cậu ấy thường xuyên ngồi học chung với tôi, đến lúc cậu ấy có tiết học, cậu ấy lại nấn ná đến sát giờ vào lớp mới chịu rời đi.

Không biết tại sao, mỗi khi có Cố Việt ở bên cạnh mình, tôi cảm thấy rất yên tâm.

32.

Kiều Hân không đến trường đi học kể từ sau tiệc sinh nhật đó.

Không lâu sau sự thật được lộ ra, gia đình nhà Kiều Hân chỉ là một gia đình khá giả bình thường, những món đồ xa xỉ trước đây cậu ấy mua đều là từ các khoản vay trực tuyến, bây giờ không biết trốn ở đâu rồi.

Triệu Miêu đã dọn ra khỏi ký túc xá, thậm chí còn chuyển lớp, thỉnh thoảng tôi tình cờ gặp cậu ấy, cậu ấy sẽ trốn tránh tôi thật xa.

Tôi không để những việc này vào mắt cho lắm.

Bởi vì mục tiêu hiện tại của tôi là giành hạng nhất toàn khoa, chứng minh cho ba tôi thấy, tôi thông minh như thế nào! 

– HOÀN CHÍNH VĂN-

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN