Họ đều là nhân vật đã lăn lộn lâu trong giới kinh doanh, những lời của Nghiêm Quân Thành không hề khó hiểu. Anh ta hiểu khá nhanh, cố gắng bình tĩnh lại rồi thản nhiên đáp rằng: “Đúng là thế thật, nghe nói thời tiết ở Đông Thành không được tốt cho lắm, nhưng tôi đã quen rồi, không hề có ý muốn làm phiền chủ tịch Nghiêm đây, nếu không phải là việc quan trọng thì tôi sẽ không tới đây đâu.”
“Nam Thành địa linh nhân kiệt.” Nghiêm Quân Thành nói: “Nơi này khá tốt, vợ tôi rất thích ở đây, nhưng tôi không muốn cô ấy nhìn cảnh nhớ người, cũng không muốn cô ấy lo lắng cho người khác.”
Lòng Quý Bách Hiên chùng xuống, nhưng không biểu lộ ra ngoài mặt: “Hẳn là nên như vậy. Lần này là do tôi đã làm phiền đến chị Nghiêm, nếu lần sau có cơ hội, nhất định tôi sẽ tới thăm hỏi và tận tình xin lỗi, cũng xin chị Nghiêm cứ yên tâm, Phương Lễ là con ruột của tôi, tôi thương yêu nó còn không hết nữa kìa, chắc chắn là tôi sẽ làm tròn bổn phận của một người ba.”
“Đó là việc của gia đình tổng giám đốc Quý, tôi tin rằng anh sẽ xử lý ổn thỏa.”
Nghiêm Quân Thành đứng dậy.
“Đã muộn rồi, cảm ơn tổng giám đốc Quý đã tiếp đãi.” Anh lại nói: “Hôm qua vợ tôi bị mắc mưa, đang cảm lạnh, hiện giờ cô ấy vẫn còn ở trong bệnh viện, tôi thấy rất lo lắng, tôi phải quay lại chăm sóc cô ấy đây, mong tổng giám đốc Quý thông cảm.”
Quý Bách Hiên cũng vội vã đứng dậy tiễn anh đi.
“Chủ tịch Nghiêm khách sáo quá rồi.” Anh ta tự trách mình: “Chuyện gia đình của tôi đã quấy rầy đến chủ tịch Nghiêm và chị nhà, đáng tiếc là lần gặp mặt này diễn ra quá vội vã, nếu không, chắc chắn là tôi sẽ tận tình nhận lỗi.”
“Không cần phải xin lỗi đâu.”
Nghiêm Quân Thành dừng lại và nhìn Quý Bách Hiên.
Khi anh không còn nở bất kỳ một nụ cười khách sáo nào, thì trông anh khá nghiêm nghị.
Quý Bách Hiên cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
“Tổng giám đốc Quý, thứ rắc rối nhất trong chuyện gia đình chính là để liên lụy đến người ngoài.” Nghiêm Quân Thành vội liếc nhìn vào đồng hồ: “Đương nhiên là, tôi tin rằng, với năng lực của tổng giám đốc Quý, mọi phong ba đều sẽ được dàn xếp ổn thoả. Đừng để cho cơn mưa ở Nam Thành có cơ hội trôi về Đông Thành.”
“Chắc chắn rồi.” Quý Bách Hiên không còn cười nữa, anh ta trả lời với thái độ rất nghiêm túc.
Nhìn theo bóng dáng Nghiêm Quân Thành rời đi, Quý Bách Hiên quay lại và trở về phòng với vẻ mặt u ám.
Anh ta cáu kỉnh giật giật cà vạt, ở cái tuổi này của anh ta, rất hiếm có lúc nào anh ta bị người ngoài nhắc nhở với giọng điệu lạnh lùng như thế.
Anh ta không ngờ là Giản Tịnh Hoa lại cả gan chọc giận vị Phật Tổ Nghiêm Quân Thành này.
Ban đầu anh ta còn nghĩ rằng, mình có thể nhân cơ hội này để tạo nên mối quan hệ thân thiết với Nghiêm Quân Thành. Ai ngờ đâu, Nghiêm Quân Thành chẳng hề muốn thế, anh ta không cần điều tra cũng biết, chắc chắn hôm qua Giản Tịnh Hoa không tìm được Phương Lễ nên phát điên lên, rồi quấy rầy những người không nên quấy rầy, bởi vậy nên Nghiêm Quân Thành mới tức giận.
Tuy nhiên, ưu tiên hàng đầu của anh ta là đưa con trai quay trở về Đông Thành.
Hơn nữa, phải đưa thằng bé trở lại mà không có bất kỳ nỗi hận thù gì.
Anh ta không mong muốn con trai sẽ nhìn mình với đôi mắt đong đầy lửa hận.
Đời người mà, không cần phải tự chuốc lấy khổ cực làm gì.
…
Sáng sớm ngày hôm sau.
Nghiêm Quân Thành và các nhân viên của nhà hàng Bối Mạn cùng xuất hiện trong phòng bệnh, gần như là họ đã xuất hiện cùng một lúc.
Nghiêm Quân Thành đặt bộ vest sang một bên, thao tác của anh rất tự nhiên, Trịnh Vãn nhận lấy rồi quay lại treo bộ vest lên, khi trông thấy những nếp nhăn ở cổ tay áo, cô đưa tay vuốt phẳng nó… Như thể là cô đã quen với những động tác dịu dàng như thế. Nghiêm Quân Thành mỉm cười nhìn theo cô, nhưng khi anh chợt nghĩ đến điều gì đó, nụ cười ấy lại bị anh dằn xuống, như thể đó chỉ là ảo giác mà thôi.
Nhân viên nhà hàng lúng túng: “Thật sự xin lỗi, quản lý không thông báo là có hai người dùng bữa…”
Trịnh Vãn quay lại và nhìn Nghiêm Quân Thành.
Nghiêm Quân Thành không quen giải thích hành động của mình với bất kỳ ai.
Trịnh Vãn lại thấy áy náy, cô không muốn nhìn thấy bất cứ một ai khó xử vì mình, trong những năm qua, cô đã trải qua hết mọi sự ấm áp và lạnh lẽo của tình người, khi nhìn thấy nhân viên chỉ mới ngoài hai mươi, trái tim cô dịu đi, cô cười nói: “Không sao đâu, anh ấy cũng không nói gì cả, bữa sáng cũng nhiều mà, hai người chúng tôi ăn là vừa đủ.”
Bấy giờ người nhân viên đó mới dám thở phào nhẹ nhõm, tuy vẫn còn trẻ tuổi nhưng người nọ đã làm việc ở nhà hàng Bối Mạn được hai, ba năm.
Trên đường đến đây, người quản lý đã nói với anh ta rằng, anh ta không được trễ nải với vị khách này.
Ngay cả ông chủ của họ cũng không dám xúc phạm đến người nọ.
Trịnh Vãn bước tới, cả đêm qua, cô đã diễn tả động tác này hàng trăm lần ngay trong đầu mình, vậy nên bây giờ mới kéo lấy tay anh tự nhiên đến thế.
Nghiêm Quân Thành hơi giật mình, gần như anh không còn tâm trí đâu mà chú ý đến người khác nữa.
Ánh mắt anh từ từ di chuyển xuống cổ tay mảnh khảnh và trắng nõn của cô.
Để mặc cho cô kéo anh đến bên chiếc bàn thấp.
Cho dù đây là bệnh viện đa khoa có điều kiện rất tốt, có thể coi là khu phòng đơn tốt nhất, nhưng so với khách sạn thì cơ sở vật chất của bệnh viện vẫn còn hơi thô sơ.
Các nhân viên của nhà hàng Bối Mạn khá tinh ý, họ đã rời khỏi phòng bệnh một cách nhanh chóng.
Nghiêm Quân Thành ngồi bên cạnh Trịnh Vãn.
Anh nhìn cô tỉ mỉ mở từng hộp cơm bằng gỗ ra.
Chất lượng bữa sáng vẫn giống như hôm qua, tuy nhiên, suất ăn lại có một chút thay đổi nho nhỏ.
Chỉ có một chén canh, Trịnh Vãn đẩy chén canh về phía anh, cười nói: “Ăn canh nóng mới ngon.”
“Em ăn đi.” Thông qua giọng nói của mình, anh tỏ ý không cho phép cô chối từ.
Trịnh Vãn đành chịu, cô nhận lấy chiếc thìa sứ màu trắng mà anh đưa cho, cúi đầu nhấp một ngụm, hương vị thơm ngon tràn ngập trong khoang miệng. Sau một ngày nghỉ ngơi, sắc mặt của cô đã khá hơn đôi chút, cô nuốt từng ngụm một, nhưng cô thật sự không thể ăn thêm được nữa, rồi khi cô đặt thìa xuống, chiếc thìa ấy phát ra âm thanh lanh lảnh.
Nghiêm Quân Thành ngước mắt lên rồi vươn tay ra, anh cầm lấy chén canh và dùng canh bằng chiếc thìa mà cô đã dùng.
Vẻ mặt của Trịnh Vãn cứng đờ, nhưng đã trở lại như bình thường khá nhanh. Nghiêm Quân Thành không quen nói chuyện trong khi ăn, Trịnh Vãn cũng không biết nên trò chuyện gì với anh, trước kia họ cũng đang trong giai đoạn tìm hiểu, có rất nhiều chủ đề nhưng lại không biết phải nói với nhau thế nào, vậy nên họ chỉ đành khám phá từng bước một, thật chậm rãi.
Sau khi ăn sáng xong, Nghiêm Quân Thành nói: “Anh đã nói với viện trưởng Lưu rồi, hôm nay em xuất viện được rồi.”
Trịnh Vãn gật đầu, cô đáp “vâng”.
Ở bệnh viện, dù thoải mái đến mấy thì cũng không thể so sánh với giường ở nhà được.
Ở đây thì vẫn không thể ngủ ngon.
“Thư ký cũng đã đặt vé, mười giờ sáng mai bay, buổi trưa sẽ đến Đông Thành.”
“Vâng.”
Không có gì là không tốt cả.
Nhưng còn đêm nay thì sao?
Trịnh Vãn suy nghĩ một chút, sau đó cô ngẩng đầu nhìn anh rồi nói: “Ba mẹ em cũng đang ở Nam Thành, em muốn ăn tối với họ trước khi quay về Đông Thành.”
Nghiêm Quân Thành trầm mặc vài giây, anh gật đầu rồi lại hỏi: “Sao hai ông bà đã lớn tuổi rồi mà không cùng quay về Đông Thành?”
“Họ đã quen sống ở đây rồi.” Trịnh Vãn trả lời: “Tạm thời không muốn quay lại Đông Thành, ở đó chật chội, hai người cũng đã quen với khí hậu ở đây, vậy nên nếu quay lại Đông Thành thì sẽ thấy khó chịu.”
“Hai người muốn ở lại đây luôn cũng không sao, anh vẫn có bạn bè ở Nam Thành, có thể nhờ họ giúp đỡ chăm sóc.”
Trịnh Vãn không trả lời, nhưng cô lại hỏi anh rằng: “Anh có muốn ăn táo không?”
Anh còn chưa kịp trả lời mà cô đã cầm lấy con dao gọt hoa quả ở bên cạnh, rũ mắt gọt táo, tiếp tục trò chuyện với anh: “… Cũng không xa lắm mà, nếu có chuyện gì thì em ngồi ô tô rồi về cũng được, thế thì không cần phải làm phiền người khác. Em không quen mắc nợ người khác đâu.”
“Không cần phải không quen như thế, có nhiều chuyện không phức tạp như em nghĩ, tóm lại là em cứ giao cho anh, em yên tâm đi.”
Vừa nói anh vừa ngắm nhìn cô gọt táo một cách điêu luyện.
Mùi táo thoảng qua đầu ngón tay rồi đọng lại trong mũi anh mãi, anh không sao xua tan nó đi được.
“Vâng.” Cô nhìn anh, gật đầu cười.
Cô biết anh của bây giờ đã khác xưa, có một vài vấn đề rất khó nhằn đối với người bình thường, nhưng đối với anh mà nói, có khi “vấn đề” đó còn chẳng đáng để coi là vấn đề.
Đã xa cách hai mươi năm ròng.
Cảm giác thư thái đã mất từ lâu – nay lại trỗi dậy trong lòng.
Nghiêm Quân Thành thấy rất thoải mái, thậm chí, chỉ nhìn cô gọt táo thôi mà anh cũng đã thấy vui.
Dường như họ chưa bao giờ bị chia cắt.
Cô vẫn là cô, còn anh vẫn là anh, không bao giờ thay đổi.
Rõ ràng đây chỉ là một buổi sáng rất đỗi bình thường, nhưng anh đã chờ đợi nó rất nhiều năm, đợi chờ bao năm dài mới có lại được.
“Gọt vỏ rồi, quả táo này rất ngọt và giòn.”
Trong những năm tháng thanh xuân của mình, cô từng nghe một lời đồn rằng, nếu những quả táo gọt vỏ rồi mà vẫn còn nguyên vẹn, thì người ta có thể có được một điều ước.
Cô cầu chúc cho ba mẹ, con gái cô được bình an, mạnh khoẻ và hạnh phúc.
Cô đưa cho anh quả táo ấy.
Như chứa chan cả tấm lòng cô, thành kính kính dâng lên chư vị thần linh.
…
Có lẽ, đối với của Nghiêm Quân Thành, nhà của Trịnh Vãn ở Nam Thành chính là một nơi cấm địa, là một nơi tối kỵ.
Anh không đưa cô đến mà để tài xế chở cô đến dưới lầu.
Hôm qua ba mẹ Trịnh đã nhận được tin của Trịnh Vãn, cả ngày hôm nay họ không đến bệnh viện, sau đó họ lại nhìn thấy con gái bước xuống xe, tài xế đặt hành lý xuống rồi đứng bên cạnh Trịnh Vãn một cách cung kính.
Ba mẹ Trịnh nhìn nhau, nhưng họ cũng biết rằng, bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để đặt ra bất kỳ một câu hỏi nào.
Hai người già lặng lẽ đi theo sau rồi cùng bước vào thang máy.
Người tài xế lái xe thu dọn tất cả hành lý, cũng tiện thể mang theo túi rác mà họ đặt ở cửa, sau đó cung kính nói: “Cô Trịnh, tôi đi trước.”
“Được rồi, tạm biệt. Vất vả cho anh rồi.”
“Không có gì đâu, việc nên làm mà.”
Người lái xe rời đi cùng với túi rác.
Trông thấy thang máy đã đi xuống, ba Trịnh đóng cửa lại rồi nghiêm túc hỏi: “Tiểu Vãn, người vừa nãy là ai thế? Hai ngày qua đã xảy ra chuyện gì?”
Trịnh Vãn đã cạn kiệt sức lực.
Ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt mệt mỏi, cô không biết phải giải thích như thế nào nữa.
Mẹ Trịnh thấy con gái mình mệt mỏi, không nhịn được khi thấy chồng mình gặng hỏi cô quá nhiều, vậy nên bà nháy mắt giục ông: “Mau đi chợ mua đồ ăn đi, đợi thêm lát nữa thì không còn đồ ăn tươi ngon đâu.”
“Tôi…”
“Đi nhanh đi!”
Mẹ Trịnh nhấn mạnh.
Ba Trịnh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cầm chìa khóa lên rồi đi ra khỏi nhà.
Trong nhà chỉ còn lại hai mẹ con, mẹ Trịnh đi tới nhìn sắc mặt tái nhợt của con gái mình, bà thở dài: “Hôm qua con không cho ba mẹ đến bệnh viện, mẹ đã đoán ra được rồi. Ba mẹ cũng ngốc nghếch quá đi mất, sao lại tin vào những gì bệnh viện nói cơ chứ, người đó đã sắp xếp việc chuyển đến phòng bệnh phải không?”
Trịnh Vãn im lặng.
Im lặng chính là thừa nhận.
“Chắc người vừa nãy là tài xế nhỉ, nhìn cậu ta có vẻ không giống kiểu người có năng lực lớn đến vậy.” Mẹ Trịnh nghĩ thầm: “Tiểu Vãn, Lạc Hằng lại tìm đến con nữa à?”
Mẹ Trịnh vẫn còn nhớ Lạc Hằng là ai.
Sau khi Trần Mục qua đời, anh ta là người theo đuổi Trịnh Vãn nghiêm túc và lâu dài nhất.
Khi đó Lạc Hằng đã đảm bảo rằng, chỉ cần Trịnh Vãn ở bên anh ta thì anh ta sẽ coi Trịnh Tư Vận như con ruột của mình. Nếu trong tương lai mà muốn đi du học thì con bé chọn đi đâu cũng được, anh ta sẽ chu cấp và hỗ trợ vật chất một cách tuyệt đối để con bé có thể ổn định cuộc sống.
Nhưng Trịnh Vãn lại không muốn, thời gian dần trôi qua, Lạc Hằng cũng hiểu ra rằng, có những chuyện, không phải cứ cưỡng cầu là sẽ thành, vậy nên anh ta không còn cách nào khác ngoài buông tay.
Trịnh Vãn lắc đầu: “Không phải anh ấy đâu mẹ. Chúng con đã mất liên lạc từ lâu lắm rồi.”
Mẹ Trịnh tự nói: “Đúng nhỉ, Lạc Hằng không giống…”
“Là Nghiêm Quân Thành.” Trịnh Vãn khẽ nói, hai tay cô đan vào nhau: “Mẹ còn nhớ anh ấy không?”
“Ai cơ?”
Mẹ Trịnh sửng sốt một chút, sau khi nhận ra người đó là ai thì sắc mặt của bà hơi thay đổi: “Nó? Tại sao lại là nó?”
Mẹ Trịnh có ấn tượng rất sâu sắc với Nghiêm Quân Thành.
Là ba là mẹ, nào có ai có thiện cảm với một đứa con trai hư kéo con gái mình vào tình yêu gà bông đâu?
Thằng nhóc hư hỏng này không coi ai ra gì, tính tình ngang ngược, còn bá đạo nữa chứ, không thèm để ý xem người khác đang nghĩ gì, cứ hai, ba ngày lại đợi dưới lầu… như thể là đang sợ không ai biết rằng, nó đang yêu đương với con gái nhà người ta vậy.
Khi bà bắt gặp anh đang đợi cô ở tầng dưới, bà bước tới và bày ra một bộ mặt vô cùng nghiêm túc.
Nhưng thằng nhóc hư hỏng này còn gọi bà là “dì” nữa chứ.
Biểu cảm trên khuôn mặt bà còn chưa kịp dịu lại, mà anh lại dám mở miệng hỏi rằng: “Trịnh Vãn có ở nhà không ạ?”
…
Nhưng mà, hai đứa nó đã chia tay.
Bà không biết sự việc cụ thể nên đã đi hỏi con gái, nhưng con gái bà nhất quyết không chịu nói gì. Ấy thế mà, vào một mùa đông, khi tuyết đang rơi, bà về nhà và nhìn thấy ai đó đứng dưới nhà, bóng dáng người nọ phủ đầy tuyết trắng.
Bà bèn đi qua và thấy đó là anh.
Bà chưa kịp hỏi gì thì anh đã quay người bỏ đi.
Tuyết không rơi quá nhiều, bà cũng không biết anh đã đứng đó bao lâu.
“Sao hai đứa lại liên lạc với nhau thế?” Mẹ Trịnh chỉ cảm thấy vô cùng khó tin.
“Cháu trai của anh ấy học cùng lớp với Tư Vận… Dù sao thì bọn con cũng đã gặp lại nhau như thế đó mẹ.”
“Nó ly hôn rồi à?” Mẹ Trịnh đoán ra vấn đề mấu chốt, bèn hỏi.
Trịnh Vãn sững sờ, rồi cô chậm rãi lắc đầu: “… Anh ấy chưa bao giờ kết hôn.”
Mẹ Trịnh cũng sửng sốt theo, hai mẹ con đều im lặng, qua một lúc lâu sau, Trịnh Vãn cúi đầu và nói: “Mẹ, con cũng ba mươi tám tuổi rồi, đã ở cái tuổi này thì cũng không còn trẻ trung gì nữa, con đã ngộ ra nhiều điều từ lâu lắm rồi. Nếu anh ấy đã có tâm tư như thế, vậy thì con sẽ thử lại một lần nữa xem sao, thử đúng thì là may mắn, mà thử sai thì cũng không còn hối tiếc gì.”
“Trái ngang quá.” Mẹ Trịnh thở dài thườn thượt, bà quay đầu nhìn con gái rồi hỏi: “Con còn thích thằng bé đó không?”
“… Vâng.”
Cứ xem như là thích đi.
——————
Tác giả có điều muốn nói:
Chương này thả một trăm phong bì màu đỏ ~
Độc giả cũ nên biết rằng, thời gian cập nhật của mình là 9:00 và 12:00.
Ngày mai sẽ có clip, thời gian cập nhật thì chưa chắc, lúc đó mình sẽ xem, nhưng chắc chắn sẽ có nhiều hơn!