Mẹ Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Ông Trùm Giới Thượng Lưu - Chương 51: C51: Chương 51
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
30


Mẹ Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Ông Trùm Giới Thượng Lưu


Chương 51: C51: Chương 51


Như những năm trước, Bác Triệu cũng nhận được lời mời tham dự cuộc họp thường niên từ Tập đoàn Thành Nguyên.

Một dịp quan trọng như vậy, miễn là lịch trình phù hợp với thời gian, các ông chủ trong ngành cũng sẽ tham dự. Quý Bách Hiên cầm tấm thiệp mời mạ vàng trong tay, cười nghiền ngẫm, trong lòng đã có ý định, mặc dù Thành Nguyên không phô trương rộng rãi, nhưng ai lại không biết rằng Nghiêm Quân Thành sẽ sớm kết hôn. Trong cuộc họp thường niên năm nay, Nghiêm Quân Thành rất chú trọng đến người vợ tương lai của mình, sao anh ta có thể không đưa theo cô ấy xuất hiện chứ?

Theo kế hoạch ban đầu, anh ta sẽ chỉ đưa con trai Phương Lễ trở lại ngôi nhà cũ vào dịp Tết Nguyên đán, coi như là để nhận tổ tiên.

Trong khoảng thời gian này, vợ anh ta với anh ta cãi nhau, quan hệ giữa hai người vẫn chưa hòa hoãn, anh ta cũng không quan tâm lắm – khác với người vợ trước, người vợ hiện tại của anh ta không phải là người trong đầu chỉ có tình yêu, hai vợ chồng cũng ngầm hiểu thứ họ tranh chấp chính là quyền thừa kế trong tương lai.

Anh ta cũng không phải muốn bắt buộc con trai nhận thừa kế như người ngoài phỏng đoán.

Chỉ là nhà vợ của anh ta cũng mạnh, thay vì để con gái có sự hậu thuẫn của ông ngoại, tại sao anh ta không nuôi dạy một cậu con trai hết lòng đặt lợi ích của nhà họ Quý lên hàng đầu?

Chỉ cần bàn tay của vợ anh ta không đủ dài, anh ta sẽ không cách xa cô ta như bây giờ, ít nhất con gái anh ta cũng được ở gần anh ta hơn, lớn lên bên cạnh anh ta, trong lòng anh ta cũng sẽ yêu cô con gái nhỏ nhiều hơn.

“Mời cho Phương Lễ cho một giáo viên dạy lễ nghi đi.” Quý Bách Hiên đưa ra quyết định một cách dứt khoát: “Tôi sẽ đưa nó đến gặp những người trong cuộc họp thường niên của Thành Nguyên.”

Ngày đó cuối cùng cũng đến, địa điểm tổ chức cuộc họp thường niên của Tập đoàn Thành Nguyên vẫn được chọn là Thịnh Quan.

Hôm nay không khí sôi nổi hơn bình thường, những người nổi tiếng trong ngành đều đến đây, bãi đậu xe ngầm của Thịnh Quan chật kín xe, khách ra vào tấp nập.

Khi hoàng hôn buông xuống, những tòa nhà chọc trời của Thịnh Quan vẫn sừng sững đứng đó.

Một chiếc Lincoln thân dài phi nước đại trên con đường rộng rãi, Trịnh Tư Vận và Nghiêm Dục ngoan ngoãn ngồi trong góc như hai chú chim nhỏ.

Trịnh Vãn được Nghiêm Quân Thành dẫn đến ngồi ở phía bên kia.

“Em có căng thẳng không?” Nghiêm Quân Thành hạ giọng hỏi cô.

Trịnh Tư Vận mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trong đầu thầm ghi nhớ những bước nhảy mà giáo viên dạy.

Nghiêm Dục ước gì cậu ta có thể bịt tai lại, nếu không phải sợ chú mắng thì cậu ta đã đeo tai nghe để nghe nhạc rồi, nghe chú nói chuyện dịu dàng như vậy đối với cậu giống như bị tra tấn vậy.

Trịnh Vãn thấy hai đứa trẻ im lặng như vậy, cô đùa giỡn trước mắt hai đứa trẻ cũng không thích hợp.

Cô hơi tách khỏi tay anh, suy nghĩ một chút rồi dùng đầu ngón tay vẽ một dấu tích lên lòng bàn tay anh. Sao cô có thể không hồi hộp chứ, đây cũng là lần đầu tiên cô tham gia một sự kiện trọng đại như vậy. Anh cũng hỏi ý kiến ​​của cô, nếu cô không muốn thì không cần đi, với năng lực của anh bây giờ, anh cũng không miễn cưỡng cô phải làm chuyện gì.

Chỉ cần cô đồng ý, quá khứ cô sống như thế nào, tương lai cô vẫn có thể sống như vậy.

Không bị quấy rầy, không cần phải xã giao, cô vẫn có thể sống cuộc sống đơn giản của mình cả đời.

Cô lại vẽ nhẹ một khuôn mặt cười lên lòng bàn tay anh.

Mặc dù chắc chắn cô sẽ cảm thấy lo lắng, nhưng cô không sợ.

Nghiêm Quân Thành nở một nụ cười thản nhiên, vòng tay ôm lấy cô.

Cuộc họp thường niên rất náo nhiệt, nhưng Nghiêm Quân Thành là người chủ trì lại đến muộn.

Tuy nhiên, ngay khi vừa xuất hiện, anh đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Anh mặc một bộ âu phục màu đen được làm thủ công, khiến dáng người của anh ấy càng thêm cao ráo. Trang phục dạ hội tối nay của mẹ con Trịnh Vãn cũng do các bậc thầy nổi tiếng may, màu sắc và kiểu dáng gần giống nhau, chỉ khác về độ dài.

Trịnh Vãn đi trước nắm cánh tay của Nghiêm Quân Thành, Nghiêm Dục và Trịnh Tư Vận đi sau hai bước.

Bốn người họ xuất hiện, nhưng ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Trịnh Vãn.

Cô không rụt rè như Diêm Quân Thành nghĩ, cô bình tĩnh đón nhận ánh mắt dò xét của mọi người, với tâm thái thoải mái, ánh mắt bình tĩnh.

Những người có thể đến Thịnh Quan để tham gia cuộc họp thường niên đều có mắt thẩm mỹ, tất nhiên là họ sẽ không nghe những lời ra tiếng vào bên ngoài. Cho dù không phải tất cả mọi người ở đây đều có mối quan hệ thân thiết với Nghiêm Quân Thành, nhưng họ đã ở trong ngành này nhiều năm, ai mà không hiểu tính khí của Nghiêm Quân Thành chứ? Nếu không quản lý tốt cái miệng của mình, chắc chắn vị Diêm vương này sẽ có muôn ngàn cách khiến người ta ngậm miệng lại.

Hơn nữa, người vợ tương lai này của Nghiêm Quân Thành thực sự rất xinh đẹp và đoan trang, đứng bên cạnh Nghiêm Quân Thành có khí thế mạnh mẽ, không hiểu sao lại khiến người ta nhớ đến câu nói “lấy nhu thắng cương.”

Hai người này đúng thật là rất xứng đôi.

Nghiêm Quân Thành đưa Trịnh Vãn đến Thành Nguyên, còn Trịnh Tư Vận và Nghiêm Dục vẫn ở lại hội trường, họ cũng ngầm không muốn cùng nhau trở thành bóng đèn một lần nữa. Bạn tốt của Nghiêm Dục, Đặng Mạc Ninh cũng đến đây, ba người họ đều học cùng trường cùng lớp, cũng có nhiều chuyện để nói.

Quý Phương Lễ đi theo Quý Bách Hiên vào hội trường.

Hôm nay cậu ta cũng mặc một bộ lễ phục chỉnh tề, khuôn mặt giống Quý Bách Hiên đến 70%, thể hiện rõ mối quan hệ cha con của hai người. Có người đi tới chào hỏi Quý Bách Hiên, Quý Bách Hiên cũng không giới thiệu cụ thể thân phận của Quý Phương Lễ. Anh ta biết rõ, bây giờ đám người này đang lén lút chế nhạo anh ta, con trai của anh ta cũng đã mười sáu tuổi, hai năm nữa đã là người trưởng thành rồi, cho dù có như thế nào thì cậu ta vẫn sẽ trở thành trò cười trong mắt mọi người.

Rốt cuộc là nhà họ Quý như thế nào mà các đối tác ban đầu thà cắt đứt mối quan hệ chứ không muốn giấu tin tức về chuyện mang thai?

Hơn nữa, mạng lưới quan hệ của nhà họ Quý kém đến như vậy sao? Làm cha ruột mà để con trai phải lưu lạc ở bên ngoài nhiều năm như vậy, không phải là do anh ta thì là vì cái gì?

Ngoài mặt Quý Bách Hiên tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng thì thầm trách vợ cả dốt nát, anh ta càng ghét Giản Tĩnh Hoa hơn, không phải là hai người kia tự biên tự diễn thì tại sao hôm nay anh ta phải xấu hổ như vậy, tại sao phải đứng im để cho người khác chê cười?”

“Phương Lễ, con có thấy bạn bè của con ở đây không?”

Quý Bách Hiên hỏi con trai mình một cách ấm áp.

Anh ta đã nhìn thấy Nghiêm Dục trước đó, có lẽ cô gái bên cạnh Nghiêm Dục là con gái riêng của Nghiêm Quân Thành.

Quý Phương Lễ nhìn quanh khắp nơi, cậu ta đã nhìn thấy Trịnh Tư Vận, cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Đây là lần đầu tiên cậu ta tham gia vào một sự kiện quan trọng như vậy, tất nhiên là không quen lắm. Trong lòng cậu ta vừa lo lắng lại vừa hoảng sợ, nhìn thấy người quen thì khó tránh khỏi thả lỏng tinh thần.

“Đi đi.” Quý Bách Hiên dịu dàng nói: “Đi nói chuyện với bạn của con đi, những người trẻ tuổi mới có chủ đề để nói với nhau. Đừng quá tự ti, kết bạn nhiều hơn đi, cha cũng hy vọng rằng con có thể vui vẻ hơn.”

Quý Phương Lễ do dự gật đầu.

Dưới ánh mắt khích lệ của Quý Bách Hiên, cậu ta đi về phía Trịnh Tư Vận.

Trịnh Tư Vận đang bị Nghiêm Dục và Đặng Mạc Ninh giống như hai con hát biểu diễn cạnh cô bé, đột nhiên cô bé nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ phía sau: “Tư Vận?”

Vì lưng của Trịnh Tư Vận quay về phía Quý Phương Lễ, Nghiêm Dục đã nhìn thấy cậu ta sớm hơn cô bé.

Nếu là trước đó, Trịnh Tư Vận đã có thể có phản ứng từ bản năng khi nhìn thấy Quý Phương Lễ, chẳng hạn như những cảm xúc phức tạp, chẳng hạn như sự chán ghét không thể che giấu. Nhưng khi cô bé nhận ra sự thật rằng mình đã đánh giá sai người, cô bé không còn suy nghĩ như vậy trước nữa.

Không phải là cô bé không tốt, không phải là cô bé kém hơn người khác, cũng không phải cô bé không phát hiện ra cậu ta đã thích người khác ngay từ đầu.

Cậu ta vốn chính là một người như vậy.

Trịnh Tư Vận bình tĩnh quay lại, nhìn cậu ta, chào hỏi bằng giọng điệu bình thường: “Ừ, cậu cũng ở đây à?”

Là một trong số ít người hiểu rõ nhất về Trịnh Tư Vận, Quý Phương Lễ có thể cảm nhận rõ ràng rằng Tư Vận đã khác trước.

Cô bé sẽ không ríu rít chia sẻ cảm xúc với cậu ta nữa.

Cô bé cũng sẽ không an ủi cậu ta khi cậu ta buồn.

Điều này khiến cậu ta cảm thấy mất mát không thể giải thích được.

“Tại sao cậu không trả lời tin nhắn của tôi?” Quý Phương Lễ lập tức lấy tinh thần hỏi cô.

Nghiêm Dục và Đặng Mặc Ninh liếc nhau, cảm thấy khó hiểu.

Người này là ai?

Trịnh Tư Vận trả lời anh ta một cách ngắn gọn: “Thật sao? Tôi bận quá.”

Tôi bận đến nỗi không có thời gian để đọc tin nhắn rác.

Quý Phương Lễ mím môi dưới, giống như không thèm để ý, nói: “Tôi hiểu, tôi muốn dành chút thời gian để gặp cậu và dì Vãn, nhưng không có nhiều thời gian. Lát nữa chúng ta gặp nhau đi, từ khi cậu và dì Vãn tới Đông Thành, chúng ta vẫn chưa gặp nhau.”

Nghiêm Dục đã hiểu mối quan hệ giữa hai người, cả hai đều đề cập đến dì…

Đặng Mặc Ninh cũng là một người lanh lợi, cậu ta trêu chọc: “Thì ra là bạn của cô cả ở Nam Thành sao?”

Quý Phương Lễ nghe thấy vậy thì rất ngạc nhiên.

Cậu ta nghe cha mình nói rằng bạn trai của dì Vãn rất có năng lực, nhưng cậu ta không dám hỏi tình hình cụ thể. Mặc dù cha cậu ta rất quan tâm đ ến cậu ta, nhưng ngày thường cha cậu ta cũng bận rộn công việc, số lần hai cha con gặp nhau cũng không nhiều, khi gặp mặt, cha cậu ta chỉ hỏi thăm chuyện học hành của cậu ta.

Nghiêm Dục vẫn nhìn chằm chằm vào Quý Phương Lễ, đứng từ góc độ của anh trai cậu ta, cậu ta luôn cảm thấy bầu không khí giữa hai người này là lạ kiểu gì đấy.

Trịnh Tư Vận bất lực nhìn Đặng Mạc Ninh: “Cậu có thể đừng gọi tôi như vậy không, tôi xấu hổ lắm.”

Đặng Mặc Ninh cười nói: “Cậu là cô cả mà, anh Nghiêm của chúng ta đã mở miệng xác thực rồi.”

Nghiêm Dục lười biếng gật đầu: “Đúng vậy, bạn học Trịnh Tư Vận chính là cô cả duy nhất trong nhà chúng ta.”

Trịnh Tư Vận cũng biết làm thế nào với hai người này.

Cô bé nhìn về phía cách đó không xa, nói nhỏ: “Chú đến rồi.”

Hai người đang cà lơ phất phơ đột nhiên lại đứng thẳng lưng, quét sạch vẻ lười biếng trên mặt trước đó, ánh mắt sáng đến nỗi có thể so sánh với chó cảnh sát.

Trịnh Tư Vận không nhịn được cười, trên mặt cô bé hiện lên một nụ cười ranh mãnh mà làm thế nào cô bé cũng không thể che giấu được.

Cho đến khi Nghiêm Dục nhận ra rằng cậu ta đã bị lừa, cậu ta mới nghiến răng rồi định chuẩn bị cho cô bé biết tay.

Cậu ta là anh trai, cô bé không gọi cũng không sao, nhưng lại dám lừa cậu ta như con nít.

“Trịnh Tư Vận, cậu dám dọa tôi sợ.”

Đặng Mặc Ninh khoa trương xông tới, tự tạo ra rào cản, cố ý cao giọng quát: “Cậu ấy là cô cả đó, cậu suy nghĩ kỹ đi!”

Nghiêm Dục muốn hất cậu ta ra: “Tên thái giám chết bằm này, cút xuống!”

Trịnh Vãn bị hai kẻ dở hơi này trêu chọc đến mức cười không đỡ nổi thắt lưng.

Bầu không khí của ba người họ rất sôi nổi.

Quý Phương Lễ hoàn toàn không thể nhúng tay vào, vì vậy cậu ta chỉ có thể xấu hổ, đứng sang một bên như một người lạ.

Nghiêm Quân Thành khiến những vị khách trong ngành ngạc nhiên.

Mặc dù mọi người đều đoán rằng anh vẫn độc thân cho đến tận bây giờ, nhưng đột nhiên lại có một người phụ nữ ở bên cạnh anh, hẳn là người này phải được đặt ở đầu quả tim ở trong lòng anh. Nhất là khi nhìn thấy cách anh chăm sóc Trịnh Vãn, họ vẫn bị dọa cho kinh ngạc.

Ai có thể nghĩ rằng một người không nói hai lời, luôn hành động quyết đoán trong lĩnh vực kinh doanh sẽ ôm chặt eo đối phương, nhìn cô ấy chăm chú, cứ một lúc lại hỏi: “Em có khát không?”, một lúc sau lại hỏi: “Em có chán không?”. Có nhân viên cầm sâm panh đi tới, cho dù nhân viên đó mới đứng cách cô gần mười mét, anh đã cẩn thận dẫn cô tránh đi trước.

Là bạn thân của Nghiêm Quân Thành, mặc dù Hà Thanh Nguyên đã biết chuyện tình cảm của anh và tận mắt chứng kiến, nhưng anh ta vẫn không khỏi lắc đầu ngưỡng mộ. Anh ta cúi xuống thì thầm vào tai vợ: “Anh nghi ngờ rằng nếu bây giờ Trịnh Vãn đang nói với cậu ta là, Nghiêm Quân Thành, em thực sự thích mái tóc của Hà Thanh Nguyên, chắc chắn cậu ta sẽ đến nhổ tóc của anh để làm cho cô ấy vui vẻ.”

“Sai rồi.” Vợ của Hà Thanh Nguyên bình tĩnh nói: “Anh là bạn tốt của anh ấy nhiều năm như vậy mà không hiểu gì cả. Nếu Trịnh Vãn nói rằng cô ấy thích mái tóc của anh… Anh có chắc mình có thể sống sót qua đêm nay hay không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN