Mặc dù Nghiêm Quân Thành cũng đã từng trải qua tuổi mười sáu, nhưng anh không còn nhớ những đứa trẻ ở độ tuổi này đang nghĩ gì nữa.
Trong quan hệ xã hội, người ta thường bảo, con trai lớn tránh mẹ, con gái lớn tránh cha. Anh không chắc đây có phải là sự thật hay không, nhưng anh có suy nghĩ của riêng mình về việc làm thế nào để trở thành cha dượng của Tư Vận. Thậm chí anh còn đặc biệt quan sát cách Hà Thanh Nguyên đối xử với con gái mình, nhưng dù sao thì đó cũng không phải là để tham khảo, bởi vì con gái của lão Hà năm nay mới mười tuổi.
Một người cha dượng tốt nên dừng lại ở giữa mức cha và chú.
Thân hơn chú một chút, nhưng cũng không cố gắng thay thế vai trò của một người cha ruột thực sự.
Trẻ em thường nhạy cảm. Cô bé có cha ruột của riêng mình, và khi anh bước vào cuộc đời cô bé, cô bé đã mười lăm tuổi, chứ không phải là đứa trẻ lên năm. Một khi ý thức được tâm tư của anh, cô bé sẽ rất bối rối, mà từ trước đến giờ, anh cũng chưa từng nghĩ tới việc bảo Tư Vận gọi mình là cha.
Bây giờ, Tư Vận hỏi về vấn đề này, mặc dù anh không muốn nói ra mối thâm thù thầm kín đối với cha ruột của một đứa trẻ với chính nó, nhưng anh cũng nên cho cô bé biết rằng, đối với anh, cô bé không chỉ là con gái của kẻ thù không đội trời chung, mà còn là cục cưng yêu quý của anh.
Vì vậy, anh không thể trốn tránh câu hỏi này, càng không thể trả lời “không” một cách chiếu lệ, điều này sẽ chỉ khiến cô bé suy nghĩ lung tung.
“Tư Vận, chú xin lỗi.”
Anh nói một cách bình tĩnh.
Chính anh đã vô tình kéo cô bé vào trong chuyện này.
Đó vừa là một lời xin lỗi, vừa là một câu trả lời khẳng định theo một cách khác.
Nghe thấy vậy, Trịnh Tư Vận sững sờ, sau vài giây, cô bé mới hỏi: “Vậy là chú không muốn mẹ đến thăm bà nội cháu sao?”
“Chú không biết.” Nghiêm Quân Thành nói: “Chú vừa muốn, vừa không muốn.”
Cũng chính vì điều này, nên anh mới xảy ra mâu thuẫn với cô, nhưng không có cuộc đối thoại nào sau đó hết.
Nếu trong lòng anh đã biết đáp án, thì tại sao phải tức giận.
Trịnh Tư Vận vô thức xoa trán, có vẻ bối rối: “Cháu… Cháu không hiểu lắm.”
Cô bé thật sự không hiểu, vừa muốn lại vừa không, vậy rốt cuộc là có muốn hay không?
Nghiêm Quân Thành thẳng thắn nói: “Chú sẽ không ngăn mẹ cháu làm bất cứ điều gì cô ấy muốn.”
Đây là lời hứa của anh, anh đã từng hứa với cô, khi cô làm chuyện gì, chỉ cần nghĩ đến việc thích hay không là được. Nếu là chuyện cô thích làm, thì dù ghét đến mấy anh cũng không ngăn cản.
Trịnh Tư Vận mơ hồ hiểu ra. Cô bé có thể cảm giác được chú thật sự ghét cha mình, hay nói cách khác, đó là một loại cảm xúc còn khó chịu hơn là ghét. Cô bé hiểu, tình yêu có tính riêng biệt, quan hệ càng bền chặt thì càng ít chỗ cho người thứ ba, nhưng đó là cha của cô bé mà…
Cảm xúc trong lòng cô bé bỗng trở nên phức tạp, bà nội nằm viện mà chú cũng không muốn mẹ vào thăm, vậy thì… Còn cô bé thì sao?
Còn cô bé sống sờ sờ ở đây thì sao? Cô bé là con gái của cha mà.
Trong phút chốc, trái tim cô bé đau nhói. Cô bé chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ trở thành một tiết tấu dư thừa trong bản tình ca của mẹ.
Nhìn con gái riêng của mình ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt bối rối, ngạc nhiên và hơi buồn bã, Nghiêm Quân Thành thầm thở dài trong lòng.
“Tư Vận.” Giọng nói của anh trầm thấp, nhưng trong màn đêm yên tĩnh này lại có vài phần dịu dàng: “Trước kia, chú đã từng gặp cháu, lần đầu tiên chú gặp cháu, cháu mới chừng một tuổi, chập chững biết đi. Bà ngoại cháu lo cháu ngã sẽ đau, nên đưa cháu đến thảm cỏ, cháu đi chưa được mấy bước đã ngã xuống, đại khái là bởi vì lòng bàn chân đụng vào cỏ, cảm giác rất đau, cháu khóc rất thảm thiết.”
Trịnh Tư Vận nhìn anh chằm chằm.
Đầu óc cô bé trống rỗng và cô bé chỉ biết ngây người lắng nghe.
“Sau này, khi cháu đi mẫu giáo, khóc mấy ngày liền, người nhà cũng không làm gì được, mẹ cháu cũng vậy. Sau khi cháu vào nhà trẻ, cô ấy cứ đứng mãi bên ngoài.” Anh cũng đang kiềm chế bản thân, không tiết lộ quá nhiều tin tức chấn động đã được trước mặt cô bé: “Lúc trước, sau khi chú đến với mẹ cháu, thấy cháu vào phòng, chú chợt nghĩ, đứa trẻ này đã cao lớn vậy rồi. Cháu không thích khóc nữa, nhưng cháu rất sợ chú.”
Đối với Nghiêm Quân Thành, đây đã là giới hạn mà anh có thể tâm sự với những người khác ngoài Trịnh Vãn.
Tuy nhiên, những lời ít ỏi này, rơi vào tai của Trịnh Tư Vận, vẫn giống như sét đánh giữa trời quang.
Cô bé không biết vì sao, rõ ràng là ngữ khí của chú bình thản như vậy, rõ ràng là chú không có nói lời động chạm gì, nhưng cô bé vẫn không nhịn được, sống mũi bắt đầu cay cay.
“Tư Vận, mẹ của cháu quan trọng với chú hơn những gì cô ấy tưởng.” Nghiêm Quân Thành nói: “Người mà cô ấy quan tâm không nhiều, chỉ có một số ít. Nếu đến những người mà cô ấy quan tâm mà chú cũng không thể bảo vệ, vậy thì chú quá vô dụng rồi.”
Đừng nói bây giờ cô có tình cảm với anh, cho dù cô không có, thì thân là đàn ông, ngay cả thứ mà người mình yêu trân trọng cũng không bảo vệ được, thì sao mà dám nói lời yêu cô được.
Trịnh Tư Vận lập tức cúi đầu xuống, không muốn chú nhìn thấy hốc mắt đỏ hoe của mình. Cô bé thực sự không thích khóc, có lẽ, nước mắt của một người là có hạn, cô bé đã khóc rất nhiều lần khi còn nhỏ, khóc khi lần đầu tiên đi học. Bây giờ cô bé đã lớn, nhất định phải làm một người mạnh mẽ.
Nghiêm Quân Thành liếc nhìn đồng hồ, đứng dậy, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ: “Hai ngày nay, mẹ cháu đi tàu điện ngầm về, chú đến ga tàu điện ngầm đón cô ấy đây.”
Đây là lần đầu tiên, cha dượng và con gái riêng nói về một chủ đề sâu sắc như vậy.
Nghiêm Quân Thành không phải là người duy nhất không quen, mà ngay cả Trịnh Tư Vận cũng thấy không được tự nhiên, nhưng cô bé không hối hận về sự bốc đồng của mình. Cô bé cũng đứng dậy, nhìn thấy bóng dáng thẳng tắp của cha dượng, cô bé không khỏi nói: “Chú, chú… Cháu nghĩ chú và mẹ cháu sẽ ở với nhau đến răng long đầu bạc.”
Cô bé lấy hết dũng khí nói: “Trước khi chú xuất hiện, cháu vẫn luôn cho rằng mẹ cháu chỉ cần cháu thôi. Chú à, cháu có thể hỏi chú một câu được không?”
“Cháu hỏi đi.”
“Nếu như, nếu như chú và mẹ không gặp lại nhau, chú sẽ lấy người khác sao?”
“Sẽ không.”
Nghiêm Quân Thành trả lời một cách bình tĩnh và không hề do dự.
Trịnh Tư Vận mỉm cười: “Nếu chú và mẹ không gặp lại nhau, mẹ cũng sẽ không kết hôn với bất kỳ ai khác. Chú à, hình như chú cũng không biết, chú quan trọng với mẹ cháu hơn chú nghĩ.”
Thực ra, cô bé muốn nói là, sau khi trọng sinh một thời gian dài, trái tim của cô bé đã trở nên rất lạnh lùng.
Cô bé không tin vào tình yêu hay người khác nữa, cô bé chỉ tin vào bản thân và mẹ mình, giống như một con bê con, không nhìn thấy gì hết, chỉ nghĩ đến điểm cuối cùng, không muốn nhìn thấy bất kỳ cảnh vật nào xung quanh hết. Trạng thái tâm lý này rất nguy hiểm, bây giờ nghĩ lại, cô bé có hơi sợ hãi. Những thù hận trong quá khứ đã làm mờ mắt và trái tim cô bé rồi.
Đối với cô bé, khởi đầu của tình yêu chính là cha mẹ.
Và khi cô bé đã cười nhạo tình yêu, mối quan hệ giữa chú và mẹ trở thành một ngọn đèn sáng rực. Có lẽ, giây phút trọng sinh không phải là bắt đầu một cuộc sống mới, mà là… Khi cô bé bình tĩnh đối mặt với chính mình ở kiếp trước.
Sau một hồi im lặng, Nghiêm Quân Thành lại nhẹ nhàng gật đầu với cô bé, cầm một chiếc ô cán dài đặt ở cửa và đi ra ngoài.
Có lẽ, đêm nay sẽ trở thành bước ngoặt trong mối quan hệ giữa cha dượng và con gái.
Nghiêm Quân Thành không cần phải khám phá xem những người cha và con gái khác đã chung sống với nhau như thế nào nữa.
Anh và cô bé đều yêu thương cùng một người, và ba người họ cũng có thể trở thành một gia đình không thể tách rời
Khoảng tám giờ tối, Trịnh Vãn ra khỏi bệnh viện và bắt tàu điện ngầm về nhà.
Trong toa tàu điện ngầm, bạn có thể thấy nhưng sắc thái muôn màu của cuộc sống, có những nhân viên văn phòng với khuôn mặt mệt mỏi và tê liệt, ngồi đó với những suy nghĩ trống rỗng, những phụ nữ mang thai đặt tay lên chiếc bụng phình to, khóe môi cong lên, những cặp đôi trẻ thì thầm trò chuyện, một vào học sinh thì đang thảo luận điều gì đó trên lớp.
Cô chợt nghĩ đến Nghiêm Quân Thành.
Thật ra, trước khi anh xuất hiện, cuộc sống của cô chính là như vậy, bình lặng lặp đi lặp lại mỗi ngày. Nhưng bây giờ, ngoại trừ Tư Vận và cha mẹ, cô còn có một mối quan tâm nữa, mối quan tâm này khiến cô chợt có suy nghĩ: “Giá như anh đã ở đây với cô bây giờ thì tốt biết bao.”
Nghĩ vậy, cô bèn lấy điện thoại trong túi xách ra và gửi cho anh một bức ảnh.
Bức ảnh này được chụp khi cô ra khỏi bệnh viện.
Trong ảnh, một cặp vợ chồng già đang cầm điện thoại chụp lại những bông hoa trong bồn.
Và cô đã ghi lại cảnh này.
Thật tốt khi có anh ở đây. Trước khi anh xuất hiện, đã rất lâu rồi cô không để ý đến những cảnh tưởng tươi đẹp giản dị như vậy.
Cô phải thừa nhận rằng cô thực sự nhớ anh vào lúc này. Cho dù là tắc đường hay chờ xe buýt, cô cũng không bao giờ sốt ruột, vậy mà hôm nay cô lại hy vọng rằng tàu điện ngầm sẽ đưa cô về nhà sớm hơn.
Xuống xe, đi theo những người xuống cùng ga đến lối ra của tàu điện ngầm, một vài cô gái trẻ đang tiến lại gần, tràn đầy sức sống với những tiếng cười nói vang vọng. Khi đi ngang qua họ, cô nghe thấy họ đang hào hứng thảo luận:
“Cái chú ban nãy đẹp trai quá! Dáng còn cao nữa, cao hơn cả Trần Tử Duệ!”
“Mấy cậu nghĩ chú ấy bao nhiêu tuổi?”
“Chắc là ba mươi? Những người dưới ba mươi tuổi không thể có khí chất của mấy chú được đâu.”
“Tớ nghĩ khoảng ba mươi lăm? Nhắc mới nhớ, thầy dạy toán hình như cũng tầm tuổi này…”
“Aaa, Phương Giai Giai, đừng nhắc đến thầy dạy toán nữa! Trừ việc cùng tuổi, cùng giới tính ra thì giữa họ không có gì liên quan hết! Nghĩ đến ông thầy dạy toán đeo móc khóa ở cạp quần, đi đến kêu đến đấy là tớ đã… Tớ quyết định rồi, đợi kỳ thi kết thúc, tớ phải viết một bức thư nặc danh cho thầy, bảo thầy rằng như vậy không đẹp trai tí nào!”
Trịnh Vãn lắng nghe, không khỏi mím môi mỉm cười.
Cuộc hội thoại này thực sự quen thuộc, cô đã từng có những năm tháng thanh xuân như vậy, khi cô cũng ngồi cùng bạn bè trên sân trường hoặc trò chuyện khi đi mua sắm. Thảo luận nam sinh nào đẹp trai, thảo luận xem nữ chính nên thích nam chính hay nam thứ trong các bộ phim truyền hình…
Tâm trạng của cô cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Cô chợt phát hiện ra một điều, sau bao nhiêu năm, cô đã trở thành mẹ của một đứa trẻ, bạn bè đến rồi đi, nhưng người từng chứng kiến và tham gia vào sâu nhất trong tuổi trẻ của cô giờ lại ở bên cạnh cô.
Nhẹ nhàng bước lên bậc thang, khi đang suy nghĩ về việc tối về làm thế nào để dỗ dành anh, ánh mắt cô chợt rơi vào người đàn ông đứng cách đó không xa.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi và quần tây được là ủi phẳng phiu, điềm tĩnh và nghiêm nghị, chiếc ô cán dài trong tay như một cây gậy lạnh lẽo của anh, ánh đèn đường chiếu vào thân hình cao lớn thẳng tắp của anh, cả người anh giống như mặt trăng bị bao phủ bởi mây đen, mờ mịt không rõ.
Tuy nhiên, vào khoảnh khắc mắt họ chạm nhau, lại giống như nhìn thấy mặt trời xuyên qua những đám mây.
Những bước chân của anh về phía cô luôn luôn kiên định, không chút do dự.
“Sao anh lại ở đây?” Khi Trịnh Vãn nghe các nữ sinh bàn luận về sự đẹp trai của một ông chú, cô không hề nghĩ rằng anh đang đợi ở bên ngoài. Cô vốn tưởng rằng bọn họ sẽ duy trì trạng thái này mấy ngày, nhưng anh không biết, vừa nhìn thấy anh, trái tim bình tĩnh của cô đột nhiên đập rất nhanh.
Nghiêm Quân Thành làm như không có cuộc cãi vã trước đó, rất tự nhiên cầm lấy túi xách trong tay cô, không động vào bình giữ nhiệt kia, trả lời ngắn gọn: “Dự báo thời tiết nói tối nay sẽ có mưa.”
Cụ thể là lúc nào thì không rõ.
Có lẽ, cơn mưa này đã đến vừa lúc người đàn ông ủ dột này cần một bậc thang.
Trịnh Vãn không thể nhịn được cười, cô tự nhiên nắm lấy cánh tay anh.
Đi được hai bước, trời đổ mưa thật to, Nghiêm Quân Thành mở ô ra, hai người nhàn nhã núp dưới ô.
“Vừa rồi, em nghe có mấy cô gái đang thảo luận về anh.” Trịnh Vãn nhẹ giọng nói: “Nếu em không lầm thì là vậy.”
Nghiêm Quân Thành vốn không thèm để ý tới ánh mắt của người khác, nghe cô nói như vậy chỉ “ừm” một tiếng.
“Anh còn nhớ hồi chúng ta còn đi học không? Anh không bao giờ thích che ô cả.”
Một cậu bé không sợ mưa nắng, nhưng dưới bàn lúc nào cũng có một chiếc ô. Cậu không thích thời tiết xấu đột ngột đến, cậu lo lắng rằng cô gái cậu thích bị ướt sẽ không vui.
Sự tốt bụng của cậu, giống như một vò rượu lâu năm được đậy kín, một khi cô lại gần, sẽ say như điếu đổ.
Trịnh Vãn đi chậm lại, quay đầu nhìn anh: “Có anh thật tốt.”
Người không thích che ô này luôn chuẩn bị một chiếc ô cho cô.
Một người không sợ mưa, nhưng lại nhớ dự báo thời tiết và đến đón cô với một chiếc ô.
Nghiêm Quân Thành cười khẽ: “Một năm có bốn mùa, ba trăm sáu mươi lăm ngày, anh sẵn sàng làm kẻ mù điếc trong hai ngày.”
Mới có hai ngày thôi, có là gì đâu chứ?
Anh là một doanh nhân, không bao giờ chịu giao dịch thua lỗ. Bỏ hai ngày để được ba trăm sáu mươi ba ngày, tại sao không?
Dấu vết của Trần Mục không thể xóa đi, nhưng anh cũng không hề thua cuộc.
Cũng giống như Trần Mục mất mười hai năm mới có thể khiến cô không nghĩ về anh ta khi nhìn thấy nước đào, tấm ảnh dưới bàn kính cũng không được lấy ra nữa.
Trịnh Vãn hơi ngẩn ra, nhưng sau khi nghĩ lại, cô không khỏi bật cười.
“Nhưng mà kẻ mù, tên điếc, kẻ ngốc cũng sẽ có những điểm xấu.” Anh nói: “Em biết rõ anh mà.”
Không thể lạnh như băng, cũng không thể dịu dàng bao dung.
Anh chỉ có thể là chính mình, bởi vì đó là dáng vẻ ban đầu khi anh gặp cô.
“Em biết.” Trịnh Vãn dừng lại, vòng tay qua eo anh.
Em biết sự đố kỵ của anh, em biết tình yêu của anh và em càng trân trọng sự thỏa hiệp của anh hơn.
Nghiêm Quân Thành rất ngạc nhiên. Da mặt cô rất mỏng, cho dù là thời học sinh, cô cũng ít khi nào ôm anh giữa phố đông người thế này, anh nhỏ giọng trêu chọc: “Không phải em nói bên ngoài phải đàng hoàng sao?”
“Tại em không chịu được chứ bộ.”
Một câu “không chịu được”.
Nghiêm Quân Thành ôm cô chặt hơn nữa.
Chỉ ước…
Trời hạn gặp mưa, yêu nhau gặp lại, bên nhau bạc đầu.