Nghiêm Quân Thành vừa nói xong, mấy người có mặt ở đây đều khiếp sợ.
Ngay cả Hứa Văn Trác quen biết với anh lâu nhất, nghe vậy cũng không khỏi sửng sốt vài giây rồi mới phục hồi tinh thần. Là vì hình tượng lạnh lùng ít nói trước đó của Nghiêm Quân Thành đã ăn sâu vào tiềm thức của mọi người, vậy nên khi anh nói câu này với giọng điệu dịu dàng không hề phù hợp với hình tượng của mình chút nào, trong lúc nhất thời, phòng hội nghị yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Những người đang ngồi ở đây đều là người nhanh nhạy.
Tổng giám đốc Triệu phản ứng lại nhanh nhất, vui vẻ nói: “Hóa ra là vợ của tổng giám đốc Nghiêm đến à? Vậy thì nên về sớm một chút để ở bên vợ mới đúng.”
Nghiêm Quân Thành gật đầu: “Cô ấy cũng lo rằng tôi không thích nghi được với khí hậu ở đây. Nhưng vẫn cảm ơn tổng giám đốc Triệu, sau này nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ uống trà với anh.”
Sau vài câu khách sáo là lời tạm biệt.
Hứa Văn Trác đi theo Nghiêm Quân Thành vào thang máy cùng với trợ lý của bọn họ.
“Anh Nghiêm, chị dâu cũng tới à?” Hứa Văn Trác hỏi.
Trước mặt người quen, Nghiêm Quân Thành tỏ vẻ mỉm cười: “Cô ấy tới ngày hôm qua. Cũng không nói trước với tôi một tiếng, lão Hà cũng làm bừa theo.”
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng những người hiểu tính anh đều biết tâm trạng của anh đang rất tốt.
Hứa Văn Trác cũng không vạch trần, cười nói: “Đáng lẽ chị dâu qua đây, em phải qua chào hỏi một tiếng mới phải, nhưng mà em thấy em qua đó cũng không thích hợp lắm, thôi đợi tới lúc về Đông Thành rồi tụ tập sau vậy.”
Nghiêm Quân Thành nở nụ cười nhàn nhạt: “Về Đông Thành rồi nói sau. Ngày mai phải về rồi, thời gian gấp gáp quá, tôi dẫn cô ấy ra ngoài đi dạo.”
Cửa thang máy mở ra.
Hai người chào tạm biệt, Nghiêm Quân Thành đi về phía bãi đậu xe, Hứa Văn Trác cũng lên chiếc xe thương vụ của mình. Ngồi trên xe, nhìn chiếc xe của đàn anh chạy qua, anh ta không khỏi thầm cảm thán, cuối cùng đàn anh cũng có được thứ mình mong muốn rồi.
Những người có quan hệ thân thiết với Nghiêm Quân Thành không nhiều, có thể đếm được trên một bàn tay.
Bạn tri kỷ như Hà Thanh Nguyên là người biết rõ mọi chuyện nhất.
Với quan hệ giữa anh và Hứa Văn Trác, anh ta biết Nghiêm Quân Thành có người trong lòng, vì một số lý do nên hai người chia tay, nhưng Nghiêm Quân Thành chưa từng buông bỏ được người kia.
Trong nhóm người bọn họ, có người có thể đã kết hôn hai, ba lần, nhưng Nghiêm Quân Thành lại vẫn một thân một mình, có đôi khi anh ta nhìn thấy đàn anh như vậy cũng cảm thấy có hơi khó chịu. Bây giờ, đàn anh đã đăng ký kết hôn, không lâu nữa cũng sẽ tổ chức hôn lễ, đúng là khiến người ta vui mừng.
Nghiêm Quân Thành bảo tài xế dừng xe ở gần khách sạn.
Anh nhìn thấy bên này có cửa hàng bán hoa, sau khi xuống xe, anh đi thẳng qua đó.
Sau khi mua một bó hoa hồng to, anh lại mua một chậu cây mọng nước nhỏ, làm lơ ánh mắt của những người qua đường, anh trở về khách sạn. Khi Trịnh Vãn nghe thấy tiếng chuông cửa, cô còn cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nhanh chóng bước tới cửa, nhìn qua mắt mèo, thấy không phải là nhân viên của khách sạn mà là anh, cô lập tức mở cửa, thuận miệng hỏi: “Không phải anh có thẻ phòng à, sao còn nhấn chuông làm gì?”
Cô cũng không biết anh là một người lịch sự như thế ở trước mặt cô đấy.
Rõ ràng là anh thường giả vờ đi vào lấy khăn tắm lúc cô đang tắm rửa mà.
Nghiêm Quân Thành đưa bó hoa hồng đang giấu sau lưng cho cô.
Trịnh Vãn nở nụ cười tươi, nhận lấy bó hoa hồng to kia, cúi đầu ngửi, rồi lại ngẩng đầu, đôi mắt đẹp đảo qua, hờn dỗi: “Thật hiếm thấy, hôm nay là ngày lễ gì à?”
Nghiêm Quân Thành không phải là một người lãng mạn.
Anh cũng không phải là người sẽ cùng cô nói về chuyện phong hoa tuyết nguyệt, nói về cuộc đời và ước mơ.
Anh cũng sẽ tặng hoa, nhưng chỉ vào những ngày lễ đặc biệt.
Bởi vậy nên hành động mua một bó hoa trên đường tan làm về nhà như vậy là điều cực kỳ hiếm thấy với anh.
“Em có vui không?” Anh chăm chú nhìn cô rồi hỏi.
“Cũng tàm tạm.”
Trịnh Vãn cong môi, nhưng lại không muốn khiến anh quá kiêu ngạo.
Anh gật đầu như đang suy tư gì đó, trên mặt cũng không có chút thất vọng nào, khi Trịnh Vãn cúi đầu thưởng thức hoa hồng, anh lại đưa một chậu cây mọng nước đến trước mặt cô giống như một ảo thuật gia.
“Bây giờ còn tàm tạm nữa không?”
Anh đắc ý chờ đợi phản ứng của cô.
Không chỉ có cô biết chuẩn bị những niềm vui bất ngờ, mà anh cũng biết.
Trịnh Vãn buồn cười, cũng không để ý đến việc anh vẫn chưa vào phòng, cô nhón mũi chân, chủ động hôn lên má anh, dùng hành động thực tế để nói cho anh câu trả lời.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||
Trong cuộc sống, thi thoảng cũng cần một chút bất ngờ nho nhỏ, về điều này, Trịnh Vãn âm thầm tán thành… Đương nhiên cũng có hậu di chứng, chẳng hạn như người nào đó lại càng dính người hơn, thậm chí còn được nước lấn tới, chờ mong lần sau anh đi công tác, cô cũng có thể đi theo, ở bên cạnh anh.
Tháng sáu đang đến gần, Trịnh Vãn và Nghiêm Quân Thành đều rất bận, việc chuyển nhà cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, hơn nữa bọn họ muốn tự tay bố trí mọi ngóc ngách trong nhà mới của bọn họ ở Lan Đình. Thấy Nghiêm Quân Thành còn phải đích thân chọn lựa cốc súc miệng, Hà Thanh Nguyên vô cùng ngạc nhiên, khi anh ta cưới vợ cũng không quan tâm tới những chuyện vặt vãnh này, quả nhiên là tình yêu thời kỳ nồng nhiệt lúc mới cưới.
Sau khi Lan Đình được tân trang lại, trông ấm áp hơn lúc đầu nhiều.
Quản gia, người giúp việc và tài xế sống ở tòa nhà phụ, còn một nhà ba người bọn họ sống ở tòa nhà chính. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng, phòng của Trịnh Tư Vận được bố trí ở tầng hai, còn phòng ngủ chính của hai vợ chồng bọn họ ở tầng ba.
Trước khi ngôi nhà được thiết kế lại và trang bị nội thất, Nghiêm Quân Thành cũng cho hai mẹ con xem qua bản thiết kế.
Trịnh Tư Vận cũng bớt thời gian tới hiện trường xem qua. Lúc này cô bé mới phát hiện hóa ra cô bé vẫn còn tâm hồn thiếu nữ… Phòng ngủ của cô bé thông với phòng thay đồ và sân phơi, mặc dù trong phòng gần như không sử dụng các yếu tố có màu hồng nhạt nhưng không hiểu sao vẫn mang lại cho người ta cảm giác như đây là phòng của công chúa trong truyện cổ tích.
Cô bé không biết rằng, chỉ riêng việc thiết kế căn phòng ngủ này của cô bé đã khiến đội ngũ thiết kế chết không ít tế bào não.
Bởi vì Nghiêm Quân Thành đã đưa ra yêu cầu rất rõ ràng, lần sửa chữa tiếp theo ít nhất cũng phải là tám đến mười năm sau, vậy nên căn phòng phải được Trịnh Tư Vận vừa qua sinh nhật tuổi 16 thích, đồng thời cũng phải được Trịnh Tư Vận 26 tuổi thích.
Mọi người đều biết, 16 tuổi và 26 tuổi trông thì chỉ chênh lệch mười tuổi, nhưng phong cách thẩm mỹ dường như cách biệt một trời một vực.
Tạm thời vẫn chưa thể biết Trịnh Tư Vận 26 tuổi có thích hay không.
Nhưng cô bé của 16 tuổi lại hạnh phúc tới mức chỉ ước gì có thể xoay vòng vòng.
Cô bé có thể ở lì trong căn phòng này mãi mãi, hơn nữa cô bé vô cùng hài lòng với cách bố trí trong phòng, cô bé ở bên trái tầng hai, phòng ngủ chính của chú và mẹ ở bên phải tầng ba, gần như không có sự trùng lặp về không gian và diện tích, cô bé cũng không cần dùng chung một nhà vệ sinh với cặp vợ chồng mới cưới này, đây quả thật là một điều may mắn đối với cô bé, cũng là điều mà cô bé xứng đáng có được!
Đương nhiên, đây không phải là vấn đề nằm ở chỗ chú và mẹ, mà là do thứu linh tinh trong đầu cô bé nhiều quá…
Cô bé đã âm thầm sám hối.
Nghiêm Quân Thành vô cùng coi trọng đám cưới này, anh sẽ thảo luận nhiều lần với Trịnh Vãn từ chuyện lớn như phong cách chủ đạo của hôn lễ tới những chuyện nhỏ như quà lưu niệm. Ngay cả thiệp mời đám cưới anh cũng tìm nhà thiết kế thiết kế nhiều phiên bản, sau đó anh còn trịnh trọng tự tay viết tên từng khách mời.
Buổi tối, Trịnh Vãn cũng giao một phần thiệp mời mình đã viết xong cho Nghiêm Quân Thành.
Nghiêm Quân Thành khó hiểu, vừa mở ra, anh lại sửng sốt, khẽ ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn cô.
Cô vừa tắm xong, trên người vẫn còn thoang thoảng hương hoa hồng, nhìn thấy dáng vẻ này của anh, trong mắt cô mang theo ý cười, cô cúi người, hai tay ôm lấy mặt anh, dùng sức bóp chặt, muốn làm anh bĩu môi, cô vẫn luôn cảm thấy một người có khuôn mặt như anh bị đối xử như vậy trông rất thú vị, đương nhiên, cô cũng nghi ngờ mình có một ít tật xấu, vậy mà lại cảm thấy một người đàn ông 40 tuổi có hơi đáng yêu.
Trong hôn lễ này, Nghiêm Dục và Trịnh Tư Vận đảm nhận hai nhiệm vụ quan trọng.
Thứ nhất, hai người bọn họ sẽ xuất hiện trong đám cưới với tư cách bé phù dâu, phù rể. Tuổi của bọn họ đã không còn được gọi là “bé” nữa, dù sao bọn họ cũng đã 16 tuổi, thêm hai năm nữa là người lớn rồi, nhưng dù là vậy, Trịnh Tư Vận và Nghiêm Dục đã vật lộn ba tiếng đồng hồ, sau đó lại bàn bạc hai tiếng đồng hồ nữa, cuối cùng gật đầu đồng ý như chiến sĩ ra chiến trường.
Trịnh Tư Vận nghĩ thầm, chỉ cần mẹ được hạnh phúc là tốt rồi, cô bé làm bé phù dâu cũng được!
Nghiêm Dục nghĩ thầm, chỉ cần chú vui là được rồi, cậu ta làm bé phù rể cũng được!
Thứ hai là trong bữa tiệc nhảy sau đám cưới, bọn họ cũng sẽ nhảy điệu nhảy mở màn.
Nghiêm Dục đau khổ: “Khiêu vũ là chuyện tôi ghét nhất trên đời, không gì ghét bằng.”
Đặng Mạc Ninh nói ngay: “Tôi thích, hay là để tôi nhảy với cô cả đi, tôi nhảy được, tôi không có ý kiến gì cả, tôi rất vui lòng, hơn nữa, tôi còn có tinh thần phục vụ cao vời vợi.” Cậu ta nhìn về phía Trịnh Tư Vận: “Cô cả có thể cân nhắc tới tôi, tôi nhảy giỏi hơn Nghiêm Dục nhiều, còn biết nhảy street dance, tôi còn biết nhảy điệu Jazz, còn điệu Tango chính là thế mạnh của tôi!”
Nghiêm Dục giữ cậu ta lại, hung ác nói: “Tôi thấy cậu chỉ nhảy vớ nhảy vẩn thì có.”
Trịnh Tư Vận và Lưu Đồng cười nắc nẻ.
Vài ngày trước kỳ thi vào cấp ba, trường học phải bố trí và sắp xếp phòng thi nên cho bọn họ nghỉ để tự ôn tập tại nhà. Nghiêm Dục và Đặng Mạc Ninh sợ cô bé và Lưu Đồng ở nhà sẽ hoảng loạn nên mới hẹn bọn cô ra ngoài đi ăn, đi dạo phố để thư giãn.
Sau khi ăn cơm xong, Nghiêm Dục và Trịnh Tư Vận phải về Lan Đình.
Theo kế hoạch, phải đợi tới khi Trịnh Tư Vận thi vào cấp ba xong, một nhà ba người bọn họ mới có thể chuyển tới đây. Nghiêm Quân Thành và Trịnh Vãn cũng không muốn thay đổi nhịp sống hiện tại của cô bé, mặc dù chưa dọn tới, nhưng dạo gần đây, thi thoảng bọn họ cũng sẽ tới đó ăn cơm, sau đó thảo luận xem đồ đạc trong nhà có cần thay đổi gì hay không.
Xe chạy thẳng vào trong.
Từ nhà để xe đến tòa nhà chính có đi qua một khu vườn nhỏ, đây là một con đường được lát bằng đá cuội.
Mới đi đến lối vào nhà chính, Nghiêm Dục và Trịnh Tư Vận liếc nhau, vẫn cẩn thận nhấn chuông cửa trước… Hành động này thật sự là dư thừa tới mức không thể dư thừa hơn, thứ nhất là vì Nghiêm Dục là cháu trai, Trịnh Tư Vận là con gái, đều được ghi lại dấu vân tay, thứ hai là vì ở Lan Đình có quản gia là chú Lý, cũng có người giúp việc, từ cửa đến phòng bếp cũng cách nhau một đoạn, chưa kể ở huyền quan còn có bình phong che lại.
Nghiêm Dục hạ giọng hỏi: “Liệu chú Lý có cảm thấy chúng ta có vấn đề không?”
Trịnh Tư Vận: “Có lẽ là vậy…”
Nhưng cũng không thể trách bọn họ được!
Nghiêm Dục nghiêm túc nói: “Tôi thà để người khác cảm thấy tôi có vấn đề còn hơn là một lần nữa nhìn thấy dáng vẻ kia của chú tôi.”