Nghiêm Quân Thành chính thức ý thức được Trịnh Tư Vận không còn là đứa bé cái gì cũng không hiểu là khi cô ấy học lớp 11.
Lịch sử luôn giống nhau đến kinh người, khi anh lái xe đến trường học, anh nhớ tới nhiều năm sau gặp lại Trịnh Vãn. Để dời đi cảm xúc, sau khi đỗ xe xong anh mới bấm số điện thoại của Trịnh Vãn… Trên đường anh cũng muốn nói chuyện với cô. Nhưng anh rất sợ chết, bình thường cũng sẽ không nghe điện thoại khi lái xe.
Trường trung học quản lý nghiêm ngặt, bảo vệ cũng rất có trách nhiệm, sẽ không dễ dàng để người không liên quan vào trong.
Cũng may chủ nhiệm lớp Trịnh Tư Vận đã nói trước, anh chỉ cần nói cho đối phương biết anh là phụ huynh của Trịnh Tư Vận lớp 11/1 là được rồi.
Đi bộ từ cổng trường đến tòa nhà dạy học cũng cần một khoảng thời gian.
Trịnh Vãn nhanh chóng nhận điện thoại: “Đến trường rồi à?”
“Ừ, đang chạy đến tòa nhà dạy học.” Nghiêm Quân Thành dừng lại vài giây: “Hình như em không căng thẳng chút nào.”
Trịnh Vãn đi công tác bên ngoài nghe vậy cúi đầu cười một tiếng: “Không có gì phải căng thẳng.”
Trịnh Tư Vận hư hư thực thực rơi vào sóng gió yêu sớm.
Chủ nhiệm lớp đã chú ý một khoảng thời gian, nắm giữ chứng cứ sơ bộ. Gọi điện thoại cho phụ huynh, bảo bọn họ dành chút thời gian đến trường một chuyến.
“Lúc trước Tư Vận có nói với em không?” Nghiêm Quân Thành cố gắng nhớ lại: “Thằng bé tên là cái gì Thù ấy nhỉ?”
“Giang Thù, Giang trong sông biển, Thù trong đặc thù.”
“Con bé có nhắc tới à?”
“Có nhắc tới.” Trịnh Vãn rất bình tĩnh: “Em đã xem ảnh chụp chung của lớp chúng, là một…”
Nói đến đây cô dừng lại.
Cô gần như quên mất chồng cô là một bình giấm không phân biệt gì đã ghen tuông.
Chẳng qua cô vẫn muốn nói, đó là một chàng trai vô cùng đẹp trai.
Nghiêm Quân Thành dừng bước, không vui nói: “Là một cái gì?”
“Là một nam sinh.” Trịnh Vãn quả quyết trả lời.
“Cảm ơn em đã nhắc nhở, anh cũng không hiểu lầm người này là nữ sinh.” Có những người khác đi ngang qua anh, anh ho nhẹ một tiếng. Quả nhiên có những lời không thích hợp nói qua điện thoại, ít nhất không thích hợp nói ở nơi công cộng.
“Tư Vận nói gì với em?”
Nghiêm Quân Thành bình tĩnh nói sang chuyện khác. Đương nhiên anh vẫn chưa hỏi xong, chờ cô đi công tác về anh từ từ hỏi lại cũng không muộn.
“Con bé không nói gì, có thể đúng là có chút ấn tượng tốt.” Trịnh Vãn lại nói: “Cũng không có gì.”
“Cô Tôn sẽ không vô duyên vô cớ bảo chúng ta tới đây.” Nghiêm Quân Thành nói: “Hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó.”
Tiếc rằng trường trung học quản lý quá nghiêm khắc, còn không cho học sinh mang điện thoại di động. Nếu không anh đã có thể gọi điện thoại hỏi Tư Vận đầu đuôi ngọn ngành rồi.
“Anh đi rồi sẽ biết.”
Thực ra Trịnh Vãn cũng không coi chuyện này thành chuyện gì đó quá lớn lao. Thứ nhất, con gái đến tuổi này, mặc dù có nam sinh trong lòng, cô cũng có thể hiểu được. Thứ hai, với sự hiểu biết của cô đối với con gái, nếu thực sự phát triển đến trình độ yêu đương, con gái sẽ nói.
Cô cũng từng trải qua độ tuổi này, nếu như phụ huynh căng thẳng với loại chuyện này, ngược lại sẽ mang đến áp lực tâm lý rất lớn cho đứa nhỏ.
“Bây giờ anh đoán em đoán cũng không có tác dụng gì. Còn không bằng chờ hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra rồi bàn bạc thảo luận.” Trịnh Vãn chế nhạo anh: “Không phải tổng giám đốc Nghiêm không thích nhất là đưa ra giả thiết và lãng phí thời gian vì chuyện chưa xảy ra sao?”
“Có lẽ nó đang xảy ra.”
Thay vì nói Nghiêm Quân Thành không tin Trịnh Tư Vận, không bằng nói anh không tin nam sinh ở độ tuổi này.
Không khác gì động vật động d*c. Anh nghĩ vậy.
Chỉ là phải xem động vật này có chung tình hay không mà thôi.
Trịnh Vãn cười khẽ: “Được, vậy anh mau đi đi, không chừng sau đó anh còn đồng cảm với cha em.”
Nghiêm Quân Thành: “…”
Anh không nhịn mà phì cười: “Yên tâm, nếu là thật, anh sẽ tìm cha học hỏi kinh nghiệm.”
Sau khi cúp điện thoại, anh bước nhanh hơn tới tòa nhà dạy học, cô giáo đã đứng chờ. Cô Tôn là một giáo viên rất có trách nhiệm, luôn suy nghĩ cho danh dự của học sinh. Cô ấy cố ý đợi đến khi trong phòng làm việc không còn ai mới nghiêm túc nói với Nghiêm Quân Thành: “Thật ra trước đó đã có học sinh bí mật tố cáo nặc danh, nói Giang Thù và Trịnh Tư Vận…” Cô ấy dừng một chút, không nói hai chữ kia: “Lúc đầu tôi không tin, nhưng lúc trực nhật, Giang Thù đều làm thay Trịnh Tư Vận.”
Sắc mặt Nghiêm Quân Thành nhất thời kỳ lạ.
Vốn dĩ anh đã vô cùng uy phong, lúc này nhíu mày, hơi thở càng mạnh mẽ.
Cô Tôn cân nhắc từng chữ: “Ngoài ra, Trịnh Tư Vận ngày nào cũng đi xe nhà đến trường, Giang Thù đạp xe, tôi tận mắt thấy cậu ta đạp xe đuổi theo xe nhà anh. Mà không chỉ một lần.”
Nghiêm Quân Thành rơi vào trầm mặc, tay cầm ly dùng một lần, không nhịn siết chặt lại.
“Giang Thù còn mượn Trịnh Tư Vận các loại văn phòng phẩm, đương nhiên tôi không chắc có phải tôi nghĩ nhiều hay không. Suy cho cùng hai đứa bọn chúng xảy ra chuyện gì, tôi cũng không tiện hỏi. Nhưng sang năm đã là lớp 12 rồi, Trịnh Tư Vận và Giang Thù đều là học sinh có thành tích rất xuất sắc. Tôi nghĩ, phụ huynh các anh cũng không hy vọng con mình có thành tích thụt lùi vào thời khắc mấu chốt chứ? Vì vậy, tôi đề nghị phụ huynh các anh trở về hỏi lại. Sau đó chúng tôi bên này sẽ nghĩ cách sắp xếp vị trí ngồi của bọn chúng xa nhau ra một chút.”
Nghiêm Quân Thành sống hơn bốn mươi năm chưa từng xấu hổ như hôm nay.
Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời, anh biết cảm giác xấu hổ là như thế nào.
“Được.” Giọng điệu anh bình tĩnh: “Tôi và mẹ con bé sẽ suy nghĩ thật kỹ nên xử lý như thế nào.”
Lúc này cô Tôn mới thở phào nhẹ nhõm.
Bình thường xử lý chuyện này, đầu tiên cô ấy sẽ có khuynh hướng nói chuyện với phụ huynh nữ sinh trước. Cô ấy đã làm chủ nhiệm lớp vài năm, cũng có kinh nghiệm trong chuyện này, phụ huynh nam sinh hơn phân nửa sẽ không đồng ý…
Cô ấy lại an ủi Nghiêm Quân Thành: “Thật ra thành tích của Trịnh Tư Vận rất ổn định, còn không lệch môn. Điểm này khiến tất cả giáo viên của chúng tôi rất vui mừng, cho nên hy vọng cô bé tiếp tục ổn định.”
……
Đúng lúc hôm nay lớp 11 không cần tự học buổi tối.
Nghiêm Quân Thành nhờ cô Tôn chuyển lời cho Trịnh Tư Vận, anh sẽ chờ cô ấy ở cổng trường.
Sau khi tan học, Trịnh Tư Vận đeo cặp sách đi ra, nhìn thấy chiếc xe có biển số xe kia, vội vàng đi qua mở cửa xe, ngồi ở ghế sau, Nghiêm Quân Thành vẫn chưa hỏi, cô ấy đã ngoan ngoãn dặn dò: “Chú, cháu không yêu đương với cậu ta. Là trong lớp có người rất phiền phức, viết thư nặc danh gửi cho giáo viên…”
Đối với chuyện này, cô ấy vô cùng tức giận!
Đã là thời đại nào rồi, đã là năm nào rồi, còn bày ra chiêu mách lẻo này!
Cô ấy đã hỏi mẹ rồi, lúc mẹ và chú yêu sớm, trong lớp không ai nhiều chuyện!
“Chưa từng thấy người nào như vậy.” Cô ấy tức giận châm chọc: “Người ta có yêu đương hay không thì liên quan gì đến cậu ta. Nếu thực sự có tinh thần trượng nghĩa như vậy sao phải nặc danh chứ, nếu như cậu ta dám để lại tên, cháu sẽ xem cậu ta là đàn ông!”
Không khí bên trong xe ngưng trệ.
Trịnh Tư Vận chớp mắt, giơ tay che miệng lại.
Không xong, cô hoàn toàn bị Nghiêm Dục dẫn chệch hướng rồi.
Rõ ràng lúc trước Nghiêm Dục nói mình là đàn ông, cô ấy còn châm chọc.
Đàn ông…
Mi tâm Nghiêm Quân Thành nhảy dựng.
Con gái riêng của vợ năm nay còn chưa đầy mười tám tuổi, vậy mà dám ở trước mặt anh gọi một thằng nhóc trong lớp học là “đàn ông”.
Không nói một lời, anh khởi động động cơ, nhấn ga xuất phát.
Trịnh Tư Vận càng ngày càng chột dạ, ngón tay gảy lưng ghế: “Chú, chú không có gì muốn hỏi cháu sao?”
Nghiêm Quân Thành chú ý tình hình giao thông phía trước, ngữ khí bình tĩnh: “Về nhà rồi nói.”
Trịnh Tư Vận: “… Dạ.”
Sau khi trở về Lan Đình, Nghiêm Quân Thành rất hình thức bấm gọi video. Trịnh Vãn ở bên kia ăn cơm, cha dượng con gái riêng bọn họ thì ngồi ở trước bàn ăn cơm.
“Con có thích cậu ta không?” Trịnh Vãn ở đầu dây bên kia hỏi con gái.
Trịnh Tư Vận cũng nhanh chóng nhảy dựng lên từ trên ghế: “Ai lại yêu đương ở trường trung học chứ!”
Trịnh Vãn: “…”
Nghiêm Quân Thành: “…”
Trịnh Tư Vận phục hồi tinh thần, vội vàng bổ sung: “Không phải con nói yêu đương thời trung học không tốt. Chỉ là con cảm thấy nam sinh bây giờ đối với con mà nói có chút ngây thơ.”
“Vậy Giang Thù thì sao?” Trịnh Vãn hỏi.
Trịnh Tư Vận nghẹn lời.
Vấn đề này làm khó cô ấy rồi, nói với mẹ và chú là Giang Thù không thích cô ấy, đó không phải là lừa dối trắng trợn sao? Giang Thù có suy nghĩ gì, cô ấy chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra được. Nhưng cách theo đuổi của cậu ta quá quê mùa, nhất là cậu ta đạp xe đạp đuổi theo… Cô ấy không nhịn được ôm ngực, cô ấy không dám nghĩ kỹ tới tình cảnh kia, lần nào nghĩ tới là đầu ngón chân của cô ấy mệt mỏi lần đó.
Khuôn mặt lạnh lùng, người lạ chớ vào, làm mấy chuyện mà mấy năm nay còn không diễn trong phim Hàn Quốc.
Tâm trạng của cô ấy cũng rất phức tạp…
Nếu, nếu gặp Giang Thù ở đại học, nể tình khuôn mặt cậu ta, cô ấy cũng không để ý yêu đương với cậu ta.
Nhưng bây giờ là trung học mà.
Cô ấy điên rồi mới có thể lấy việc học của mình ra đùa giỡn. Cô ấy cũng không phải chú, không có tự tin yêu đương cũng không ảnh hưởng đến học tập.
Cuối cùng Nghiêm Quân Thành có bối cảnh xuất sắc cũng mở miệng, anh vừa gắp cho Tư Vận một miếng sườn vừa nói: “Cậu ta nghĩ như thế nào không quan trọng, cháu không có suy nghĩ này là đủ rồi.”
Trịnh Tư Vận vội vàng bày tỏ quyết tâm: “Cháu không có suy nghĩ gì!”
Chính xác hơn là tạm thời thì không.
…
Sau khi trở về phòng, Trịnh Tư Vận phàn nàn về chuyện này ở trong nhóm trò chuyện: [Chú cho tôi một loại cảm giác rằng nếu như tôi nói có suy nghĩ đó với JS…]
Lưu Đồng: [Hiểu được, chú cậu luôn cho tôi cảm giác này, thẳng thắn mà nói, rất lo lắng cho bạn trai sau này của cậu. Ngoài chú cậu ra, nhà cậu còn có một hung khí khác.]
Hung khí Nghiêm Dục tham gia vào cuộc trò chuyện, lười nhác gửi giọng nói: [Yêu cầu của tôi đối với em rể không cao. Thứ nhất, không thể thấp hơn tôi, yêu cầu này có phải không cao hay không. Tôi cũng chưa nói không thể thấp hơn chú tôi.]
Đặng Mạc Ninh: [Tôi cao 1m81.]
Nghiêm Dục: [À, tôi cao 1m84.]
Trịnh Tư Vận: [Lại nữa rồi lại nữa rồi, hai vị, không ai quan tâm chiều cao của hai người, được không?]
Lưu Đồng: [Sau này văn bia sẽ giúp các cậu tăng chiều cao.]
Nghiêm Dục: [Tiếp tục đi, thứ hai, những người từng yêu đương, từng yêu thầm đều không cần.]
Đặng Mạc Ninh: [Hôm nay cậu gây khó dễ với tôi phải không?]
Trịnh Tư Vận nhiều chuyện: [Đặng Mạc Ninh, cậu từng yêu thầm ai? Được mười người không?]
Lưu Đồng: [Không có mười cũng có tám.]
Nghiêm Dục: [Thứ ba, có thể chơi golf thắng chú Hà. Thứ tư, có thể đánh thắng chú tôi…]
Trịnh Tư Vận chậm rãi đánh dấu chấm hỏi.
Nửa giờ sau.
Nghiêm Dục: [Thứ ba mươi ba, trong nhà không thể có gen hói.]
Trịnh Tư Vận cũng không nhìn, trong nhóm cũng không có ai phản ứng, cậu ta vẫn thao thao bất tuyệt như cũ.
Cuối cùng vẫn là Lưu Đồng nhìn không nổi nữa: [Tư Vận, cậu đừng sợ, đừng lo lắng. Hai ta ai với ai, về sau con của tôi gọi cậu là mẹ, con của tôi phụng dưỡng chăm sóc cậu cho tới cuối đời. Cậu đừng sợ, không tìm được bạn trai cũng không sao!]
Trịnh Tư Vận: [Cảm ơn cục cưng, rất cảm động~]