Gặp Lại Mối Tình Mùa Đông - Chương 5: Hoàn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
65


Gặp Lại Mối Tình Mùa Đông


Chương 5: Hoàn


7.

Tôi gặng hỏi Giang Yến, rốt cuộc chuyện của mẹ anh là như thế nào, Giang Yến lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi: “Em đồng ý cho anh đưa em về, thì anh mới nói với em.”

Tôi lườm một cái rồi quay người đi thu dọn đồ đạc.

Hôm nay làm loạn một phen, tôi cũng không còn tâm trạng để tiếp tục buôn bán nữa.

Tôi đóng cửa lại, Giang Yến tự nhiên cầm lấy chiếc túi trên tay tôi.

“Đường số 3?”

“Ừm, sao anh biết?”

“Bởi vì ở đường số 3 có người nhìn trộm anh, còn đi theo anh hỏi thông tin liên lạc.” Giang Yến là như vậy, cứ dũng ngữ khí rất bình thản để nói ra những lời chọc giận người khác.

Tôi quẹt mã, sải bước về phía trước, chưa kịp bước xuống cầu thang đã có ai đó tóm lấy cánh tay tôi.

“Đi chậm thôi.”

Lúc này tôi mới nhận ra trên cầu thang có rất nhiều người, Giang Yến nắm lấy cánh tay tôi, kéo tôi vào phía trong lan can, thân hình cao lớn của anh tách tôi ra khỏi đám đông đang dồn dập.

“Cảm ơn.” Tôi thì thầm.

“Em nói gì cơ?” Giang Yến cúi đầu ghé sát tai lại gần tôi: “Em nói muốn anh ở lại nhà em ăn tối hả? Được thôi.”

Giang Yến quay người lại, mím môi, cố nhịn cười, đôi mắt trong veo của anh phản chiếu khuôn mặt của tôi, tôi đột nhiên ngừng thở, cảm thấy như chúng tôi đang tách biệt khỏi môi trường xung quanh, trong mắt anh chỉ có tôi, và trong mắt tôi cũng chỉ có anh.

“Tưởng Hòa, em lại nhìn anh như vậy…” Giang Yến mấp máy môi, tôi chợt tỉnh táo lại, đưa tay che miệng anh, cảm nhận được hơi thở nóng hổi của anh, lập tức rụt tay lại.

“Tàu điện ngầm đến rồi.” Tôi né tránh ánh mắt của anh.

Tình cờ lúc đó đang là giờ cao điểm buổi tối, trên tàu điện ngầm có rất nhiều người, tôi cố gắng lắm mới chen vào được, tìm một chỗ đứng, nhưng xung quanh chẳng có chỗ để vịn tay.

“Anh không ngại để em vịn vào cánh tay anh đâu.”Giọng nói của Giang Yến vang lên từ phía trên, anh đủ cao để có thể nắm lấy tay vịn phía trên.

“Không cần.” Tôi quay đầu lại, cố gắng hết sức để đứng vững trên đôi chân của mình, kết quả là tàu điện ngầm vừa khởi hành, tôi đã bị ai đó ở phía sau xô đẩy, đập vào ngực của Giang Yến.

Tôi phản ứng lại, muốn rời đi, nhưng Giang Yến lại vòng tay phải ôm lấy lưng tôi: “Đừng nhúc nhích, nếu em còn nhúc nhích nữa, ông chú kia sẽ dán lên người em luôn đó.”

Tôi cứng người khi nghe thấy điều này, ngoan ngoãn nép vào trong vòng tay của Giang Yến, đỏ mặt suốt chặng đường.

Trước khi xuống tàu điện ngầm, tôi nhìn quanh thì thấy phía sau nào có ông chú nào, rõ ràng đều là các cô các bác.

Sau khi ra khỏi tàu điện ngầm, Giang Yến kéo tôi lại.

“Anh mua gì thì ổn nhỉ.” Trong mắt Giang Yến hiện lên một chút xấu hổ và căng thẳng.

“Mua gì cơ?” Tôi không hiểu.

“Anh cũng không thể đi tay trắng đến gặp ba mẹ vợ được mà.”

“Sao lại thành ba mẹ vợ rồi?”Không biết xấu hổ.

“Em đột nhiên đưa một người đàn ông trưởng thành về nhà ăn tối, ba mẹ em có muốn không hiểu lầm cũng khó.” Giang Yến móc lấy tay tôi.

“Thế anh không đi ăn là không có hiểu lầm rồi mà.”Tôi cố vùng ra khỏi tay anh.

“Cũng được, thế lần sau đến mua sau vậy.”

Chúng tôi vừa đi vừa cãi nhau, bước vào khu dân cư, vào thang máy.

Khi cánh cửa thang máy sắp đóng lại, Giang Yến đột nhiên lại gần. nói nhỏ:

“Em nói xem, lần sau anh đến, chắc phải mang theo sính lễ rồi nhỉ?.”

Anh vừa dứt lời thì có tiếng vang lên từ trên trần thang máy, sau đó “phụt” một tiếng, đèn tắt.

Tôi phản ứng lại: “Giang Yến, tại anh nói hươu nói vượn đấy, thang máy dừng lại rồi kia kìa.”

“Em sợ à?” Trước mặt tôi tối sầm lại, bên tai tôi chỉ phát ra tiếng cười khẽ của Giang Yến.

“Tôi sợ anh còn hơn sợ thang máy.” Tôi cảm thấy có hai bàn tay đặt trên eo mình, cổ họng cứng lại.

“Mấy năm rồi, có nhớ anh không?” Giang Yến liên tục vuốt v e eo tôi.

“Không nhớ.” Tôi quay mặt đi nhưng không thể phớt lờ nhịp đập mãnh liệt của trái tim mình.

“Cứng miệng.”

“Tôi không hề.” Cảm thấy anh càng ngày càng lại gần, tôi đưa tay chống lên người anh, cố gắng trốn thoát.

“Đừng cử động, chỉ một lúc thôi. Cho anh ôm em một lúc thôi.” Giang Yến siết chặt cánh tay, dồn tôi đến góc khuất của thang máy.

“Tiểu Hòa, anh rất nhớ em.” Giang Yến tựa cằm vào vai tôi, giọng nói khàn khàn, hơi thở nóng hổi của anh phả vào cổ.

“Em có nhớ anh không?” Giang Yến hỏi.

“Tôi…” Lời còn chưa nói xong, đã bị anh cắt ngang.

“Đừng cố phủ nhận, lúc trong tàu điện ngầm, em sớm đã nhận ra đó là anh rồi.” Người thông minh như Giang Yến, chắc chắn biết ngay là do tôi quá bốc đồng, lao tới để xác nhận xem đó có phải là anh hay không bất chấp hậu quả, mặc dù trong lòng tôi đã biết đáp án từ lâu, trên đời làm sao có hai người giống nhau đến thế.

“Sao lại đổi số điện thoại?”

“Em, em tay nhanh hơn não.” Càng nói tôi càng mất tự tin. Tại sao tôi không nghĩ đến việc đi tìm anh lần nữa? Còn không phải là do không dám xuống nước, sợ rước nhục sao?

“Vậy tại sao lại muốn chia tay với anh?”

“Có một cô gái đến gặp em, nói sẽ cho em một khoản tiền, bảo em phải rời xa anh.”

“Cái này mà em cũng tin?”

“Đương nhiên lúc đầu em không tin, nhưng sau đó em nhìn thấy cô ấy lên xe của anh.” Tôi thừa nhận con người mình rất bốc đồng, trong cơn tức giận đã từ chối trả lời mọi cuộc gọi của Giang Yến.

“Sau đó em chuẩn bị đi tìm anh, nhưng lại không tìm thấy nữa rồi.” Tôi nắm lấy ống tay áo anh.

“Cô gái đó là con gái của người tình của chồng cũ của mẹ anh. Mẹ anh và chồng cũ của bà ấy có mối quan hệ không tốt đã nhiều năm. Hôm đó anh cũng bị tai nạn xe do ông ấy đưa người tình kia tới sân bay. Sau đó, ông ấy ly hôn với mẹ anh, ở nhà xảy ra rất nhiều chuyện. Giải quyết xong, mẹ anh đã lập tức đưa anh ra nước ngoài.”

“Xin lỗi, em không biết lại có nhiều chuyện xảy ra như thế.” Tim tôi bắt đầu nhói lên, đau đớn, lúc đó Giang Yến nhất định rất cần đến sự đồng hành của tôi.

“Không cần xin lỗi, anh cũng cần thời gian để tự mình bình tĩnh lại.” Giang Yến nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.

Mẩu chuyện nhỏ:

=

Khi ở nước ngoài, Giang Yến chỉ ước mình có 48 giờ mỗi ngày để làm đủ thứ việc, sau đó quay trở lại Trung Quốc, bắt cô nhóc xấu xa khiến người ta nhớ mãi không quên kia.

Hôm nay là ngày kỉ niệm một năm mẹ anh và Lão Phùng kết hôn, Giang Yến gọi video chúc mừng hai người.

“A Yến, cuối năm con có về không?” Mẹ Giang rưng rưng nước mắt.

“Không biết nữa.” Giang Yến xoa xoa lông mày: “Trong nhà chỉ có mình mẹ à?”

“Ba con bận việc ở trường, đang bận nói chuyện điện thoại với học sinh.” Mẹ Giang bước vào phòng làm việc, chĩa máy ảnh về phía Lão Phùng.

Khi Giang Yến nhìn thấy người, đang định lên tiếng chào hỏi, lại nghe thấy Lão Phùng nói ra hai chữ “Tưởng Hoà” đè nén trong lòng anh đã lâu.

Giang Yến kinh ngạc, mặc kệ mẹ mình gọi thế nào cũng không phản ứng, cho đến khi Lão Phùng cúp máy, Giang Yến mới bảo mau đưa điện thoại cho ba nghe.

Lão Phùng thấy hơi bất ngờ, Giang Yến là một đứa trẻ cứng đầu, quanh năm suốt tháng cũng không gọi ông ấy là ba lần nào.

Giang Yến hỏi thăm một thôi một hồi, mới phát hiện ra người mà anh vô cùng nhớ nhung chính là học trò của ba mình.

Cuối cùng, Giang Yến phải gọi ông ấy là ba mấy lần,Lão Phùng mới đồng ý “báo cáo” tình hình của Tưởng Hòa cho anh.

“Ba, sao cô ấy lúc nào cũng đang làm báo cáo thế, có phải ba đang bóc lột người ta không?” Giang Yến nhìn Tưởng Hòa trong ảnh, buộc tóc đuôi ngựa cao, đứng trên bục làm báo cáo.

“Thằng nhóc này, thấy đau lòng cơ à, người ta nghiêm túc học hành, nào giống con.”

“Còn ảnh khác không?” Giang Yến nằm trên giường, nở nụ cười toe toét như bị khờ.

“Không có, không chụp, ba cũng đâu phải kẻ bi3n thái, muốn thấy thì tự mình về đây đi.”

“Ba,, cô ấy không làm gì khác nữa à?”

Lão Phùng trông thấy ở bên ngoài lớp học, có một nam sinh đuổi theo Tưởng Hoà, vừa nói vừa cười lập tức gửi tin nhắn cho Giang Yến: “À đúng là có ​​chuyện khác, đang cười cười nói nói với bạn nam khác.”

Trong lòng Giang Yến hậm hực khó chịu, quyết định tháng sau phải về Trung Quốc.

8.

Giang Yến chạm vào mặt tôi, môi anh dần dần gần hơn, khi anh chuẩn bị hôn tôi thì đèn thang máy bật sáng.

Mắt tôi chưa kịp làm quen với ánh sáng đột ngột thì có tiếng “ting” vang lên, cửa thang máy mở ra.

Giang Yến vẫn giữ nguyên tư thế như trước, nhẹ giọng chửi thề một cái bên tai tôi.

Còn tôi nhìn đôi nam nữ bên ngoài thang máy, ngơ ngác gọi: “Ba, mẹ.”

Giang Yến nhanh chóng kéo dãn khoảng cách, nắm tay tôi, nói: “Con chào cô chú.”

“Khụ khụ.” Ba tôi mất tự nhiên ho khan hai tiếng, ngập ngừng một lúc rồi vẫn nhấc chân bước vào.

“Chào cháu, chào cháu.” Mẹ tôi chợt hiểu chuyện gì vừa xảy ra, kéo ba tôi lại, kéo ra ngoài, còn nháy mắt hai cái.

“Hai đứa lên trước đi. Mẹ và ba con hình như quên mua nước tương, lát nữa chúng ta sẽ quay lại.” Mẹ tôi kéo ba, nụ cười trên môi đầy ẩn ý.

Giang Yến nhấn nút thang máy, nở nụ cười xấu xa: “Có vẻ như sự hiểu lầm này càng không thể giải thích rõ ràng rồi.”

Tôi véo cánh tay anh nói: “Đều tại anh đấy.”

Tôi đưa Giang Yến về nhà, không lâu sau, ba mẹ tôi quay lại với một chai nước tương.

“Là Tiểu Giang phải không.” Mẹ tôi rót một cốc nước cho Giang Yến.

“Dạ đúng rồi ạ.” Giang Yến hơi bất ngờ.

“Lúc đang học đại học, Tiểu Hòa đã cho cô xem ảnh chụp của cháu, vẫn đẹp trai như ngày nào.”

“Mẹ, mẹ nấu cơm đi.” Tôi đưa mắt ra hiệu cho mẹ.

“Lão Tưởng, đi nấu cơm đi.” Mẹ tôi không thèm ngoảnh lại, ra lệnh cho ba tôi vào bếp.

“Cô ơi, năm nay cháu vừa về.”

“Cô biết, Tiểu Hòa có nói hai đứa đã chia tay, cô tiếc lâu lắm, cô nói cho cháu biết, con gái cô rất bốc đồng, cách đây không lâu còn bỏ việc đi mở tiệm đồ ngọt. “Mẹ tôi lôi kéo Giang Yến kể khổ.

“Cô ơi, ước mơ của Tiểu Hòa chính là mở một cửa hàng đồ ngọt. Người trẻ phải mạnh dạn mới khởi nghiệp được.”

“Cô với ba nó cũng sợ con bé là con gái ra ngoài chịu thiệt, cũng may là có cháu bên cạnh nó.” Mẹ tôi cảm động vỗ nhẹ lên tay Giang Yến.

Tôi không nói nên lời, muốn đi vào phòng vệ sinh trốn đi một lúc, nhưng lại bị mẹ tôi ngăn lại, nói: “Con đi đâu, con ngồi đây tiếp đãi Tiểu Giang đi. Con xem lại con đi, có bạn trai mà cũng không chịu dẫn về nhà.”

“Con muốn đi vào bếp.” Mẹ giận dữ trừng mắt nhìn tôi, tôi đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống.

“Có vẻ như cô rất thích anh đấy.” Giang Yến lại gần, nháy nháy mắt.

“Tem tém lại.”

“Bây giờ nếu em không để anh làm bạn trai em là không được đâu.”

“Hừ, miễn cưỡng đồng ý vậy.” Tôi bĩu môi, chợt nhớ ra điều gì đó.

“Mà này, cái thẻ ngân hàng mẹ anh đưa cho em, anh cầm về đi.” Tôi lấy thẻ từ trong túi ra.

Giang Yến suy nghĩ một lúc rồi nhận lấy cái thẻ: “Ừm, để anh về nhà bảo mẹ anh chuẩn bị một cái nhiều tiền hơn, bao giờ tới nhà em bàn chuyện cưới gả dùng.”

Tôi không nhịn được bật cười, đúng lúc ba mẹ tôi bưng đồ ăn ra, bảo hai chúng tôi vào bàn ăn cơm.

Ăn tối xong, mẹ cứ bắt tôi đi tiễn Tiểu Giang.

Tôi mặc áo khoác, đi ra ngoài.

“Sao nãy trên bàn ăn anh lại bảo muốn cho phụ huynh hai nhà gặp mặt, như này không phải nhanh quá rồi sao?” Tôi nhấn nút thang máy.

“Anh sốt ruột.” Giang Yến nắm lấy tay tôi, siết chặt.

“Em cũng có chạy đi đâu đâu.” Tôi vặn lại.

“Ạnh sợ.”

Tôi hơi giật mình, sau đó nghiêm túc nói với anh: “Không đâu.”

“Vậy sao em không chứng minh chút đi.”

“Chứng minh như thế nào?”

“Hôn Tiểu Giang cái.” Giang Yến chậm rãi tới gần.

“Thang máy có camera đấy,” Tôi quay mặt đi chỗ khác.

“Ai quan tâm.” Giang Yến quay mặt tôi lại, không chút do dự hôn lên môi tôi.

Không có kỹ thuật, không có sự cám dỗ thăm dò, tất cả chỉ là tình cảm thuần túy.

Ừm, xa nhau lâu như vậy, tôi thật sự rất nhớ anh.

____________________

(HẾT)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN