Vào sáng ngày thứ năm, sương mù bao phủ lấy đỉnh núi hoang vắng, một đội người nhanh chóng dựng lều núp dưới rừng cỏ dại, rất nhiều hộp được vận chuyển vào bên trong.
Cậu thanh niên gầy gò dùng thuốc bột đuổi hết đám côn trùng mon men lại gần khu vực hoạt động của bọn họ, quay đầu lại chỉ thấy thầy giáo đang ngồi trên phiến đá chậm rãi lau con dao chỉ bằng nửa cánh tay.
“Thầy ơi, trời nóng sao ngài không vào trong ngồi?”
“Lều xanh quá.” Người đàn bà đưa dao lên quan sát, không để ý nói.
Cậu thanh niên gầy gò mắc nghẹn, thở dài: “Thầy, nếu ngài không muốn ở cùng họ thì cứ nói thẳng, lều chứ có phải mũ đâu mà xanh với chả đỏ, màu gì thì tối chả phải vào ngủ?”
Người đàn bà liếc cậu một cái: “Dám cãi thầy như thế đấy? Mày không thấy cái lều tổng thể giống cái mai rùa sao? Còn nữa tao nói thẳng, lát xuống đất trừ tên Trinh Mộc kia ra mày tuyệt đối không được tin người nào biết chửa? Toàn đám mặt người dạ thú.”
Cậu thanh niên tên Tiểu La, cực kỳ nghe lời gật đầu đáp: “Em rõ rồi ạ, trừ Trinh Mộc Trinh Bắc, cả thầy nữa, em sẽ không nghe lời ai.”
“Không phải Trinh Mộc Trinh Bắc, chỉ có Trinh Mộc thôi.”
“Ớ? Sao vậy ạ?” Tiểu La ngạc nhiên hỏi.
Người đàn bà nheo mắt: “Thằng Trinh Bắc tao cứ thấy nó…dị lắm.”
Tiểu La gãi đầu thầm nghĩ chắc đây là giác quan thứ sáu của phụ nữ, cậu quyết định ghi nhớ trong lòng, dù gì nhiều năm như vậy nhờ có tài năng này mà thầy cậu chưa từng thất bại.
Cậu xách cái túi nhựa chứa đồ đuổi côn trùng tự chế chạy vào lều, định bụng kiểm tra xem lát nên mang gì xuống dưới.
Mà người phụ nữ thấy Trinh Mộc xách cái kiếm đồng đi từ lều ra vội vàng vui vẻ cười tươi tiếp đón: “Trinh Mộc, cậu hai nhà họ Trinh ơi ~ Mau tới đây, đã lâu không gặp, mau cho chị xem Trường Phong của cậu nào…”
Trinh Mộc hơi lảng tránh người đàn bà, nhưng nghe thấy tên vũ khí của mình đành phải xụ mặt xuống bước qua: “Chị Lôi.”
Chị Lôi cong môi “ài dà” một tiếng, đặt vũ khí của mình xuống rồi cẩn thận nâng niu thanh kiếm đồng của Trinh Mộc lên, vuốt ve hoa văn ‘Trường Phong’ được trạm trổ tỉ mỉ bên trên.
Nhà họ Lôi từ trước tới nay đều đi theo con đường luyện kiếm, điên cuồng sưu tầm những thanh kiếm quý, thậm chí cống hiến cả cuộc đời để tạo ra chúng.
Chị Lôi vì thế nên mới làm trộm mộ, ham mê của chị ta với kiếm thực sự rất khủng khiếp.
“Đã lâu không gặp, em vẫn đẹp như ngày đầu ta quen biết…” Chị Lôi dịu dàng nói với thanh kiếm đồng, trải qua nhiều đời chủ nhân nó không những không bị oxy hóa mà còn sắc bén hơn trước. Chị Lôi đặc biệt ‘bảo hiểm’ cho Trường Phong, nếu không phải Trinh Mộc cứu thằng ranh Tiểu La hai lần, chị ta đã trả giá để lấy nó về từ đời thuở nào rồi.
Chị Lôi lấy khăn mới ra cẩn thận lau chùi thân kiếm, kiểm tra tỉ mỉ hoa văn rồi dùng chất tẩy rửa đặc thù đánh bóng, Trường Phong sáng loáng chói mù con mắt.
Trinh Mộc ngồi xuống tảng đá đối điện, kiên nhẫn nhìn người đàn bà chăm sóc cho vũ khí của mình.
Nửa ngày sau, chị Lôi đột nhiên nói: “Cậu cả Trinh Hạo nhà mấy người…hồi bé bị thương à?”
Gương mặt sắc bén của Trinh Mộc hiện lên vẻ ngạc nhiên, nghiêm túc nghĩ lại rồi đáp: “Không.”
Chị Lôi à một tiếng, “Sao chị thấy nó đúng như thằng thiểu năng trí tuệ.”
Trinh Mộc: “………….”
Chị Lôi híp mắt cẩn thận xoa lên thân kiếm, nhàn nhạt nói: “Xưa nay chị nói chuyện thẳng thắn cậu đừng để ý, chị già rồi, gặp qua đủ loại người. Cả cái giới trộm mộ ai mà không biết lão Nghiêm là con chó ăn xong không nhà xương, thậm chí đám đàn em của lão còn súc sinh hơn nữa. Chậc, anh cậu cun cút theo lão mà buồn, sớm muộn gì cũng chết trong mộ.”
“À, cả bà mẹ của các cậu nữa, sao bênh nó thế? Cậu bảo vệ được không? Nói ra lại bảo xui nhưng cái mộ đấy số người ra được đếm trên đầu ngón tay.”
Trinh Mộc trầm mặc nói: “Tôi biết chị có lòng tốt nhắc nhở, cảm ơn chị Lôi.”
“Chậc.” Chị Lôi biết y là tên đầu gỗ, không nói nhiều nữa, đặt Trường Phong kiếm vào tay Trinh Mộc: “Lời thật mất lòng, chú ý cả thằng em nhà cậu.”
Kiếm sư bọn họ cực kỳ nhanh nhạy tới linh khí, người cũng thế.
“Em trai tôi…” Trinh Mộc lắc đầu: “Em trai tôi là người tốt, chị Lôi đừng nghĩ nhiều. Nếu như tôi chết trong mộ, kiếm Trường Phong xin tặng lại chị, chị giúp tôi chăm sóc em trai được không?”
Chị Lôi nhìn y từ trên xuống dưới: “Ai ui~ nói thì gở thế, chị nào có ý châm ngòi mấy anh em nhà cậu, huống hồ cậu lấy gì chắc chị đây có thể cứu Trinh Bắc?”
Biểu tình của Trinh Mộc vui vẻ lên hắn: “Người nào không biết chứ tôi biết rõ chị Lôi là người lợi hại, không nắm chắc thì chị đã không tới.”
Chị Lôi trừng y một cái, lại liếc Trường Phong kiếm làm người ta thèm thuồng trong tay Trinh Mộc, thở dài bảo: “Ài ~ nếu lần này xuống đất có thể nhìn thấy hai thanh kiếm “Liêu Việt” và “Khai Minh” chị dù chết cũng có thể nở nụ cười mãn nguyện.”
Nhìn gương mặt người đàn bà, Trinh Mộc nổi tiếng nghiêm túc cũng không nhịn được bật cười.
Trong lều, Trinh Hạo cầm cái quạt giấy chậm rãi làm mát, híp mắt nhìn Nghiêm tiên sinh phân công nhiệm vụ cho đám đàn em.
“Tiểu Lý, võ công của mày giỏi đi đầu với cậu hai Trinh Mộc, có cái gì không ổn lập tức quay trở lại báo cáo.”
“Được.”
“Thiết Tử và Xuân Lôi ở lại bảo vệ cậu cả Trinh.”
Hai gã đàn ông gật đầu cười ha hả: “Anh yên tâm.”
“Cuối cùng là các cơ quan trong mộ, A Thủy mày ở lại trên mặt đất phòng trường hợp nguy hiểm.”
“Được, yên tâm đi anh Nghiêm.”
“À còn con đàn bà kia và thằng đệ của chị ta đâu?” Trinh Hạo nhăn mày hỏi.
Người đàn ông mặt cứng quay đầu lại đáp: “Bọn họ sẽ đi cùng chúng ta, con đàn bà đó rất lợi hại, sẽ giúp ích nhiều thứ.”
“Ừ.”
Dưới địa cung.
Văn Phong Tẫn nhìn đám Mộc Nhất – đã từng là cấp dưới và giờ là quái vật canh mộ.
“Thực lực của đối phương các ngươi không rõ, giữ thì giữ không giữ được thì giết. Nhưng Mộc Nhất, ngươi phải nhớ cho tên có mùi kia vào mộ, những người không thể giết thì nhất định không được giết, hiểu chứ?”
“Ha ha ha.” Mộc Nhất đáp bằng thứ âm thanh đặc trưng của nó, mà mấy con quái vật phía sau đồng loạt uốn éo nghe lời.
“Ngoan lắm.” Văn Phong Tẫn vừa lòng gật đầu: “Đi nào những gã canh mộ của ta, nhớ kỹ lời ta dặn.”
Mấy con quái vật dữ tợn nhanh chóng chạy tới nơi cần tới, Văn Phong Tẫn hí hửng quay đầu lại đột nhiên thấy Vương Tiểu Mị đã đứng sau mình.
“Tiểu Mị?” Văn Phong Tẫn ngạc nhiên vội vàng giấu gương mặt ác độc đi cười với hắn: “Huynh tới khi nào, sao ta không nghe thấy?”
Vương Tiểu Mị xoa đôi mắt díu lại với nhau, ‘ừa’ một tiếng bằng giọng mũi: “Tôi vừa tới, tại dậy không thấy anh đâu. Mà anh kêu bọn Mộc Nhất qua làm gì vậy?”
Văn Phong Tẫn nhanh chân chạy tới trước mặt Vương Tiểu Mị kéo tay hắn ra rồi cần thận duỗi tay nhẹ nhàng xoa mắt cho hắn.
“Đừng dùng sức, mắt sẽ đau đấy.”
“Rồi ~” Thấy Văn Phong Tẫn không trả lời vấn đề mình hỏi, Vương Tiểu Mị cũng chả quan tâm lắm, rũ mắt nâng mặt lên phối hợp mặc kệ cho gã xoa nắn.
“Nếu ta tính đúng, tối nay bọn chúng sẽ xuống điều tra địa hình nhưng không đi sâu. Nhớ, thời gian này lúc nào cũng phải cầm theo vũ khí trong người biết không?”
“Biết rồi.” Vương Tiểu Mị mở thử mắt quả nhiên dễ dàng hơn nhiều, hắn cho tay vào áo lấy ra cái dao con toàn thân đen nhánh không được khảm bất kỳ hoa văn chìm, bên dưới chuôi dao khắc hai chữ “Khai Minh” đầy nghệ thuật.
“Nè, tôi nghe lời anh lắm.” Văn Phong Tẫn nắm lấy tay Vương Tiểu Mị dắt hắn đi dạo xung quanh.
Vương Tiểu Mị bĩu môi thở dài: “Tôi mang theo nó có ích gì không? Trông nó ngắn như quả mướp đắng, tôi sợ chưa kịp làm gì người ta đã chém chết rồi.”
Văn Phong Tẫn buồn cười giải thích: “Tên con dao này là ‘Khai Minh’ được tôn là một trong những món Thần Khí mạnh nhất. Nó do vị nghệ nhân đúc kiếm thượng thừa tạo ra, sau được gửi đi để ám sát một tên hôn quân ác độc. Vì sứ mệnh của nó là ‘trừ gian diệt ác, thống nhất thiên hạ’ nên được đặt tên là Khai Minh. Con dao này sắc bén đến mức không vũ khí nào có thể làm gãy, đã từng tắm qua máu không biết bao nhiêu vị vua và quý tộc ác độc, cuối cùng chỉ cần là người có lòng dạ không tốt, Khai Minh sẽ tự động nóng lên cảnh báo chủ nhân của nó.”
“Ủa? Ghê gớm vậy luôn?” Nháy mắt Vương Tiểu Mị cảm thấy quả mướp đen này biến thành thanh Thần Khí, thậm chí từng cái hoa văn trụi lủi cũng trở nên nghệ thuật lạ thường.
Đột nhiên hắn nhớ ra gì đó, nghiêng đầu nhìn Văn Phong Tẫn: “Anh bảo nó gặp người xấu thì nóng lên, thế tại sao giờ tôi cầm nó chả phản ứng gì cả? Anh lừa tôi à?!”
Văn Phong Tẫn: “………….”
Văn Phong Tẫn: “…Sư huynh, ta là người tốt.”
“……………” Vương Tiểu Mị trầm mặc nhìn gã bánh chưng mặc chiếc áo choàng đỏ đang nở nụ cười tự nhận là dịu dàng nhưng thực chất chả khác nào mấy trùm boss phản diện trong phim sinh tồn, ánh mắt u ám, khóe miệng nhếch ngược, hoa văn giữa trán đỏ rực màu máu.
Khiếp hồn!
“…Nói thật.” Vương Tiểu Mị dùng đầu cùn của dao chọc ngực gã.
“………….” Văn Phong Tẫn mặt gỗ: “Ta là người tốt, huynh xem Khai Minh đồng ý rồi kìa.”
Con dao trước ngực gã đột nhiên ‘phừng’ một cái, nóng.
“…………”
“…………”
Vương Tiểu Mị chuyển ánh mắt chỗ khác, chậc, hình ảnh đẹp quá chói mù mắt chó.
“Tôi bảo anh nói thật đi.”
Mặt Văn đại ca xanh mét như tàu lá chuối, Vương Tiểu Mị chăm chú thi gan với gã cầu mong một sự thật ưng ý.
“Rồi…thực ra năm đó ta đoạt được Khai Minh xong thì cũng thích nghịch, mùa đông năm nào cũng đặt nó bên cạnh để…giữ ấm.”
“…………”
Vương Tiểu Mị nhìn Khai Minh càng ngày càng nóng, phảng phất cảm nhận được nỗi đắng cay tủi hờn của thanh Thần Khí danh chấn thiên hạ sau khi nghỉ hưu về vườn lại phải uất ức làm một cái lò sưởi di động phục vụ cho gã bánh chưng độc ác.
Trách không được nó cứ thấy mặt Văn Phong Tẫn là lười nóng lên, chắc nóng nhiều lần quá, giờ ngửi thấy mùi đểu cáng của gã đàn ông lại buồn buồn khóc cạn nước mắt.