Edit: Yuzu
Đường núi dốc và khúc khuỷu, xung quanh là đá và cổ thụ thẳng đứng, lúc đầu còn có thể thấy ánh sáng nhỏ vụn xuyên qua kẽ lá trên đỉnh đầu, sau khi đi hai tiếng Hạ Ngữ Băng mới đến giữa sườn núi. Con đường càng ngày càng hẹp, kéo dài đến chỗ sâu trong vùng núi không biết tên, cây cối càng lúc càng xanh um che lấp, từng khóm lá xanh lớn tụ lại trên đỉnh đầu, kín không kẽ hở ngăn cách tất cả ánh nắng, không biết là buổi trưa hay là buổi tối.
Bốn phía yên tĩnh khác thường, chỉ có tiếng chim lạ kêu và tiếng bước chân dần rã rời. Hạ Ngữ Băng đạp trên lớp lá rụng thật dày, tiếng lá khô bị nghiền nát trong rừng rậm được khuếch đại vô tận, một sự lạnh lẽo bò lên sống lưng làm người ta rợn cả tóc gáy.
Trèo lên giữa sườn núi, sương mù dần dần dày lên, đã có thể thấy dãy núi liên miên chập chùng cách đó không xa, chỗ đó gai mọc thành bụi, cổ thụ mênh mông, đã không có đường để đi, ngay cả thôn dân địa phương cũng không dám tùy ý xông loạn vào trong núi.
Nhưng mèo già lại hết sức rất quen, lắc cái đuôi xẻ tà, một hồi xuyên qua cỏ dại, một hồi nhẹ nhàng trèo qua tảng đá sừng sững, một hồi biến mất trong bụi rậm, trong nháy mắt lại xuất hiện trong cây cổ thụ bị nứt ra, thỉnh thoảng đi nhanh còn ngồi chồm hổm ở phía xa chờ Hạ Ngữ Băng thở hồng hộc chạy theo, thần thái thong dong dạo chơi, mưu đồ đã lâu.
“Sơ Hạ! Ngươi chậm một chút!” Hai chân Hạ Ngữ Băng nặng như chì, mắt cá chân phát đau, đang khom lưng chống vào một gốc cây bạch quả thở dốc, sắc mặt đỏ bừng, tóc ướt mồ hôi dính vào gáy, mệt đến nỗi không nói hết được một câu. Cô khó khăn xoay người ngồi trên tảng đá đầy rêu xanh, dùng tay xoa xoa mắt cá chân, nói: “Mệt quá, cho ta nghỉ ngơi một lát.”
Mèo già ưu nhã bước tới, ngồi xổm trước mặt Hạ Ngữ Băng, im lặng nhìn cô.
Hạ Ngữ Băng lau mồ hôi, ôm lấy mèo già, lầm bầm nói: “Ngươi cố ý dẫn ta tới nơi này phải không, ngươi biết Lâm Kiến Thâm ở đâu à?”
Mèo già vẫn không có phản ứng, Hạ Ngữ Băng cười khổ một tiếng: “Ta nghĩ ta cũng điên rồi, cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, vậy mà lại tin tưởng một con mèo… Chỗ núi hoang đường vắng này, nếu quả thật không tìm được Lâm Kiến Thâm, có lẽ ta sẽ phát điên.”
Hạ Ngữ Băng nhớ lúc mới cứu Sơ Hạ, có đêm cô rời giường đi vệ sinh, loáng thoáng thấy trong phòng khách lầu một có ánh sáng, ghé vào cầu thang nhìn, chỉ thấy ti vi không biết mở từ lúc nào, mèo già ngồi xổm trên bàn trà, đang vô cùng hứng thú xem phim truyền hình đêm khuya.
Khi đó, cô còn chưa tin những thứ kỳ lạ, sau đó chỉ nói với Lâm Kiến Thâm: “Mèo nhà của chúng ta thật có ý tứ, còn tự mình mở ti vi xem đấy!”
Bây giờ nghĩ lại, cho dù Sơ Hạ không phải là yêu quái gì, cũng nhất định sắp thành tinh, cho nên cô mới có thể không chùn bước mà theo nó vào núi, hy vọng nó có thể mang tin tức của Lâm Kiến Thâm… Nhưng con mèo này cũng không thể hóa thành hình người như Lâm Kiến Thâm, cũng không nói được, Hạ Ngữ Băng lại có chút nghi ngờ nó.
Mặc kệ thế nào, bây giờ cô đã đi sâu vào trong núi, không rõ phương hướng, không có khả năng về nữa, chỉ có thể tiếp tục theo mèo già phía trước, coi ngựa chết như ngựa sống mà trị [1].
Hạ Ngữ Băng ngồi trên tảng đá lạnh lẽo, bộ quần áo ướt mồ hôi mang theo hơi lạnh dán vào lưng, lạnh đến tận xương tủy. Đang lải nhải, trong lùm cây cách đó không xa chợt truyền ra tiếng sột soạt huyên náo, trong nháy mắt Hạ Ngữ Băng cứng đờ, ôm chặt mèo già trong lòng.
Không phải là sói trong núi đó chứ?
Tiếng huyên náo vẫn còn tiếp tục, lòng Hạ Ngữ Băng cũng thắt lại theo tiếng động kia. Tuy rằng lấy hết dũng khí vào núi tìm Lâm Kiến Thâm, nhưng độ nóng đã giảm đi, cô vẫn còn sợ.
Suy nghĩ một hồi, cô lặng lẽ tìm một đoạn cây khô, cầm ở trong tay coi như vũ khí phòng thân, mắt nhìn chằm chằm lùm cây đang lay động…
Rầm —
Một viên lông vàng tròn vo từ bụi rậm xông ra, Hạ Ngữ Băng sợ đến mức thét lên: “A! Cái gì vậy!”
Cái viên tròn nhỏ cũng sợ thét lên: “A! Sao lại có con người ở đây!”
… Hả? Có thể nói?
Hạ Ngữ Băng ngược lại không sợ nữa, nắm cành cây hỏi: “Ngươi, ngươi là yêu quái sao?”
Viên tròn kia lùi về lùm cây, lại chợt vươn tới, kinh ngạc nói: “Ân nhân! Sao lại là cô?”
Âm thanh the thé, Hạ Ngữ Băng luôn cảm giác mình đã nghe ở đâu, nhưng lại thực sự nghĩ không ra. Cô nhìn chung quanh một lần, sau đó chỉ chỉ cái mũi của mình: “Ân nhân? Ngươi đang gọi ta sao?”
Vật nhảy ra từ lùm cây kia, đứng thẳng bằng hai chân sau như con người, ánh mắt đen nhánh như có chứa ánh sao, nhìn Hạ Ngữ Băng không nháy mắt . Nó giương cái miệng ba mảnh lên, khi nói chuyện chòm râu hơi rung động, vô cùng mừng rỡ: “Ân nhân, cô không nhớ ta sao? Đêm đó ta rất đói bụng, đi nhầm vào vườn rau củ cô, là cô cho ta thức ăn, còn dùng một cái dù thật đẹp che mưa cho ta đó.”
Nó vừa nói xong, Hạ Ngữ Băng cũng nghĩ ra: “Hoàng Đại Tiên?”
“Trước mặt ân nhân, tiểu nhân không dám tự xưng đại tiên, người gọi Đại Hoàng là được rồi.” Nói xong, con chồn vàng nằm rạp trên mặt đất, khom người thật sâu: “Ngày đó nếu không phải là ân nhân, ta đã phải chết đói hoặc là bị đại yêu quái ăn tươi rồi!”
Hạ Ngữ Băng bén nhạy bắt được ba chữ Đại yêu quái, hỏi vội: “Được rồi, ngươi biết Lâm Kiến Thâm ở đâu không?”
Chồn vàng hơi nghiêng cái đầu tròn vo, nghi ngờ nhìn cô.
Hạ Ngữ Băng vô cùng mong chờ bổ sung: “Chính là người có một đôi sừng rồng màu bạc, cánh dài màu đen, ngươi biết không?”
Chồn vàng bừng tỉnh: “Cô đang nói Ứng Long à!”
“Ứng Long?” Thì ra chân thân của anh là Ứng Long sao?
Chồn vàng đặt hai cái chân trước ra sau lưng, như một ông cụ đi qua đi lại: “Ta từng nghe ông cố nói, rồng trăm năm mọc sừng, ngàn năm sinh cánh, ở nơi sâu nhất trong núi…”
Nói xong, nó chỉ chỉ vào ngọn núi phía xa có mây mù lượn quanh: “Chính là Ứng Long mọc cánh, anh ta đứng đầu đại hoang, là thần của sông ngòi, tất cả yêu quái đều sợ anh ta. Thế nhưng mấy năm trước ngọn núi có hỏa hoạn, linh mạch bị hao tổn, anh ta đã đi xuống núi sống lẫn trong thôn trang của loài người… Đúng rồi, ân nhân phải cách anh ta xa một chút, sẽ bị ăn tươi đó!”
Hạ Ngữ Băng vui mừng quá đỗi, cao hứng đến mặt đỏ hết lên, ngồi xổm người xuống nói với chồn vàng: “Đại Hoàng, ngươi có thể mang ta đi tìm anh ấy không?”
“Hả?” Động tác của chồn vàng như hình ảnh bị dừng lại, ngơ ngác nhìn cô trong chốc lát, rồi lắc đầu thật mạnh, tốc độ nhanh đến mức như hóa thành tàn ảnh: “Không nên không nên! Quá nguy hiểm! Anh ta rất hung ác, yêu quái xông vào sào huyệt của anh ta đều bị ăn tươi!”
Giọng Hạ Ngữ Băng mềm đi: “Cầu xin ngươi!”
Chồn vàng vẫn lắc đầu: “Thực sự không được đâu, ân nhân!”
Mèo già ngồi xổm trên tảng đá, chán chường nhìn một người một chồn nói chuyện, ngáp một cái thật dài.
Hạ Ngữ Băng thấy chồn vàng quyết tâm không đưa mình đi gặp Lâm Kiến Thâm, liền giống như giận dỗi ôm lấy mèo già, than thở: “Vậy được rồi, ta để Sơ Hạ mang ta đi.”
Chồn vàng trừng mắt: “Con mèo này? Con mèo này đừng nói là hóa hình, ngay cả nói chuyện cũng không được, là một yêu quái tu vi cực kỳ nông cạn kém cỏi, nó không bảo vệ được cô…”
“Meo meo ô!!!” Mèo già bị chọc giận, nằm trong lòng Hạ Ngữ Băng cố gắng quơ móng vuốt, muốn quào chồn vàng.
Chồn vàng lui về phía sau một bước, chòm râu run run, do dự một lúc lâu, mới yếu ớt nói: “… Được rồi, ta dẫn đường, nhưng mà, ta chỉ có thể đưa các ngươi tới bên ngoài sào huyệt của đại yêu quái.”
“Thật tốt quá!” Khổ tận cam lai, Hạ Ngữ Băng thở phào nhẹ nhõm, cười nói, “Cảm ơn ngươi nha! Chờ ta tìm được anh ấy, nhất định mời ngươi ăn ngon.”
Chồn vàng vô tình vung chân trước: “Không cần khách khí đâu.”
Lại trèo non lội suối, bởi vì không có đường, Hạ Ngữ Băng chỉ có thể vừa đẩy cỏ dại và dây leo ra, vừa đi đứng chật vật, có nhiều lần thiếu chút nữa lăn xuống sườn dốc, qua ba bốn tiếng đồng hồ, ánh sáng lờ mờ, sương mù dày đặc, đưa tay không thấy được năm ngón.
Chồn vàng đưa Hạ Ngữ Băng tới một cái sơn cốc đầy dây leo và cành cây, qua màn sương mù dày đặc, mơ hồ có thể thấy một lỗ nhỏ hình tam giác dưới những dây leo chồng lên nhau, vô cùng tối, nhìn thì một người có thể đi vào.
“Được rồi, các ngươi đi xuyên qua dây leo, đi qua thạch động (hang đá) phía trước, chính là sào huyệt của đại yêu quái.” Chồn vàng tựa hồ rất e ngại Lâm Kiến Thâm, đứng cách dây leo vài bước, nhỏ giọng nói: “Ta chỉ có thể đưa các ngươi đến đây, đoạn đường tiếp theo, các ngươi tự đi đi.”
Hạ Ngữ Băng gật đầu, ngồi xổm xuống nghiêm túc nói: “Cảm ơn ngươi.”
Chồn vàng vẫn là câu nói kia: “Không cần khách khí đâu.”
Mèo già từ trong lòng Hạ Ngữ Băng nhảy xuống, từng bước từng bước đi vào cái động đen ngòm do dây leo bện thành, băng qua màn sương mù, Hạ Ngữ Băng chỉ thấy một đôi mắt mèo màu hổ phách di chuyển trong động, như là hai ngọn đèn sáng làm người ta an tâm.
Chào tạm biệt chồn vàng, Hạ Ngữ Băng đi vào trong đám dây leo, mở đèn pin của điện thoại lên, dựa vào ngọn đèn mỏng manh theo sát phía sau con mèo già.
Cô không biết mình đã đi bao xa, chỉ biết là khi pin điện thoại sắp hết, cô mới thấy một chút tia sáng từ phía xa chiếu vào, nghiễm nhiên đến cuối rồi.
Phần cuối là một đầm nước giống như ngọc bích, tiếng nước róc rách, ánh nước lấp lánh dưới hoàng hôn tuyệt đẹp. Cạnh đầm nước, là một cái thạch động chỉ có thể khom lưng chui vào, trước cửa động có một số dây leo xanh tươi rũ xuống, giống như một cái mành xanh biếc.
Mèo già chui vào cửa động, ngửi mặt đất một cái, lập tức ngửa đầu meo meo với Hạ Ngữ Băng.
Hạ Ngữ Băng đi tới, dùng tay đẩy dây leo ra, trên lớp đá vụn ở cửa động nhặt được một cái lông lớn màu đen.
Màu ánh kim trên cánh chim lóe lên như ánh sáng của đom đóm, rồi lại dần tắt đi, giống hệt như lông chim lúc trước cô nhặt được trong nhà.
… Đây là, lông chim của Lâm Kiến Thâm.
Mắt Hạ Ngữ Băng sáng lên, chăm chú nhìn chiếc lông chim trong lòng bàn tay. Cô mặc kệ cả người đang mệt lử mỏi nhừ, mang đôi giày đã hỏng khó khăn trèo lên cửa động, giục con mèo già đi trước: “Sơ Hạ, mau! Mau dẫn đường!”
Trong thạch động có những cái động khác, giao nhau rắc rối phức tạp làm Hạ Ngữ Băng hoa cả mắt, thỉnh thoảng có giọt nước lạnh băng rơi xuống cổ cô khiến cô lạnh run cả người.
Đến khi ra khỏi thạch động đã thấy được ánh trăng, cô đứng ở cửa động cảm thụ gió mát hiu hiu, ánh sao và đom đóm hòa lẫn khắp bầu trời. Trước mắt cô, hoa tươi khắp nơi trên đất, một gốc cây đa khổng lồ che trời, tán cây che khuất bầu trời, rễ cây nhấp nhô như sừng rồng, gần như lan tràn cả ngọn núi.
Dưới ánh trăng mềm mại, cô bước trên mặt đất đầy sương, đẩy biển hoa ra, đi tới gốc cổ thụ mênh mông bát ngát như một vị thần khổng lồ, ôm ấp những vật do mình tạo nên.
Mèo già meo meo một tiếng, ngồi xổm dưới đất nhìn cô.
Hạ Ngữ Băng hoàn hồn, ngồi xổm xuống sờ lưng của nó: “Vất vả rồi, Sơ Hạ.”
Có tiếng rất nhỏ truyền đến, như là tiếng lông chim chạm vào nhau. Âm thanh rất nhẹ, Hạ Ngữ Băng bất ngờ nghe được, cô vội nhìn về phía sau, cây bạch quả lao xao, trong ánh sáng nhạt nhòa của đom đóm, một bóng đen chợt lóe lên.
Hạ Ngữ Băng vốn nên sợ, nhưng lại không hề sợ, thậm chí cô còn thản nhiên hét lên: “Lâm Kiến Thâm, anh ra đi! Em biết anh ở đây!”
Sơn cốc vắng vẻ, lá cây khẽ lay, giọng của Hạ Ngữ Băng đột nhiên nghẹn ngào: “Em không sợ anh, anh à, anh ra gặp em có được hay không? Em đi cả ngày mới tới được đây, vừa mệt vừa khát, chân đau đến mức đứng không vững nữa, anh ra gặp em, nghe em nói lời xin lỗi có được hay không?”
Một cơn gió thổi qua, những chiếc lá chuyển động, và một hình bóng quen thuộc bật ra từ ánh trăng, cố định thành một hình bóng đen.
Mắt Hạ Ngữ Băng sáng lên, chạy về phía anh: “Anh!”
Nhưng mà một giây sau, gió cuồn cuộn nổi lên, bóng đen kia lại im lặng né tránh, biến mất.
“Em nói lời xin lỗi với anh, anh, em xin lỗi! Đêm đó là em sợ chết, không phải là ghét anh.” Hạ Ngữ Băng có chút nóng nảy, chạy tới hướng Lâm Kiến Thâm xuất hiện, nhưng vì trời tối không nhìn rõ dưới chân, bị vấp dây leo, ngã ập về phía trước, đập đầu vào một cái rễ lớn của gốc cây, kêu lên một tiếng đau đớn.
Cô đập mặt xuống đất, giầy cũng mất một chiếc, lộ ra bàn chân phồng rộp, nhưng cô vẫn không nhúc nhích, giống như một con cá muối.
Gió nhẹ lướt qua, một cái bóng đen xuất hiện ở sau lưng cô.
Bóng đen thấy cô ngã trên đất vẫn không nhúc nhích, dường như rất lo lắng, đi vòng qua cô hai vòng, lại nhẹ nhàng ngồi xổm người xuống, do dự hồi lâu, mới cẩn thận giơ một ngón tay ra chọc chọc cô.
Hạ Ngữ Băng vẫn không nhúc nhích.
Bóng đen lại chọc chọc cô.
Hạ Ngữ Băng vẫn bất động.
Bóng đen rõ ràng là đang hoảng loạn, cũng không trốn nữa, bóng tối từ từ rút khỏi anh, lộ ra một Lâm Kiến Thâm anh tuấn lạnh lùng. anh luống cuống tay chân lật người Hạ Ngữ Băng lại. Hạ Ngữ Băng nhắm nghiền hai mắt, trên trán có một cục sưng đỏ, giống như đã ngất rồi.
Lâm Kiến Thâm vỗ vỗ gò má cô, run run gọi: “Hạ Ngữ Băng, Hạ Ngữ Băng! Này, em dậy đi!”
Hạ Ngữ Băng chợt mở mắt ra, như xác chết vùng dậy, ôm cổ Lâm Kiến Thâm – thân trên đang trần trụi, ôm thật chặt: “Em tìm được anh rồi, không cho anh đi nữa!”
Lâm Kiến Thâm sững sờ một hồi, rồi mới nhận ra Hạ Ngữ Băng giả bộ bất tỉnh, vì muốn dụ anh xuất hiện.
Lo lắng ở đáy mắt còn chưa tan, Lâm Kiến Thâm chợt có chút tức giận, môi mỏng mím chặt, bắt đầu ngọ ngoạy, dùng sức đẩy cánh tay đang ôm mình ra.
Nhưng Hạ Ngữ Băng giống như là dính vào trên người anh, làm sao cũng không đẩy ra được, cô vừa dùng hết khí lực toàn thân ôm anh, vừa run rẩy nói: “Đừng, anh, đừng đi có được hay không?”
Giọng nói kèm theo tiếng khóc nức nở.
Lòng Lâm Kiến Thâm lập tức mềm nhũn, anh cũng không giãy dụa nữa, để mặc cho cô ôm rồi ngã ngồi dưới đất. Một người không buông tay, một người không nói lời nào, trong không khí yên tĩnh chỉ nghe tiếng khóc nức nở rất nhỏ.
Lâm Kiến Thâm đúng là chịu thua cô, không biết qua bao lâu, anh mới nghiêng đầu, buồn bực nói: “Em không nên tới đây, tôi là một yêu quái.”
…
[1] 死马当作活马医: Làm liều một phen, biết việc không thể cứu vãn được nhưng vẫn nuôi hy vọng, muốn thử lần cuối cùng.