Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn - Chương 506: 506: Họp Mặt Trên Vọng Nguyệt Tháp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn


Chương 506: 506: Họp Mặt Trên Vọng Nguyệt Tháp


Lúc này, trên Vọng Nguyệt Tháp.
Truyền Tống Trận chớp động, lóe lên một vòng sáng vàng nhạt rồi chợt tắt.
Thân ảnh Phương Triết, Hoa Lạc Đồng cùng trọng tài La Bình An thình lình xuất hiện.

Ở giữa Phương Triết và Hoa Lạc Đồng còn có Tiểu Thanh Điệp và Tiểu Bảo bảo không ngừng trêu chọc lẫn nhau.
Hình ảnh đầu tiên khi Phương Triết xuất hiện là chân dung Âu Dương Sinh đang trực chờ sẵn.

Dáng vẻ có một chút gì đó hồi hộp.

Tính ra bọn họ đã hơn ba năm chưa hàn huyên tâm sự, trước đó chỉ gặp nhau trong một khoảnh khắc cực kỳ ngắn mà không thể nói được câu gì.
Âu Dương Sinh phóng lại gần Phương Triết, vịnh lấy vai Phương Triết nói “Đại ca ổn chứ?”
Phương Triết gật đầu nói “Vẫn chưa chết được, không ngờ khí chất của tứ đệ đã cao lãnh đến như vậy.

Không uổng phí thời gian tu luyện ở Thần Vực”
Âu Dương Sinh thoáng mỉm cười.

Tính ra hắn có đầy đủ điều kiện tốt ở Thương Thần Tông tu luyện.

Hắn cố gắng tu luyện ngày đêm cũng chỉ dừng lại ở phẩm cấp Ngũ Phẩm Hóa Thần.

Còn vị đại ca này, thực lực đã quá cường đại.

Mặc dù tu vi không biểu lộ ra ngoài nhưng sơ bộ có thể nhận ra đã đạt Lục Phẩm rồi.
Âu Dương Sinh suýt xoa nói “Không ngờ đại ca đã tấn cấp Lục Phẩm, tính ra ta vẫn chậm hơn đại ca một đoạn đường…”
Phương Triết nghe Âu Dương Sinh khen ngợi, hắn cũng không muốn làm Âu Dương Sinh mất hứng liền nói “Chẳng qua là cơ duyên tốt, nếu không ta cũng không thể có mặt ở đây được…”
Phương Triết ngẫm nghĩ một lúc rồi dò hỏi “Lần đó vô tình phát hiện tứ đệ ở Thương Nam Sơn, xem ra nội bộ tứ đệ không được vui vẻ lắm?”
Âu Dương Sinh dừng lại, hắn cũng không muốn đại ca dính vào nội bộ Thương Thần Tông.

Với lại mâu thuẫn với cái tên Cao Lãnh Xương chẳng qua là do ganh ghét mà ra.

Trước giờ cũng chưa đến mức độ ngươi chết ta sống.
Âu Dương Sinh dò hỏi “Lần này đến Thiên Sư Đường, đại ca có tham gia Thần Chiến không?”

Phương Triết lắc đầu nói “Không, ta chỉ đứng ngoài xem.

Hơn nữa tranh thủ thăm viếng bằng hữu ở Thiên Sư Đường.

Ta cùng nàng ta về Đạo Viện…”
Vừa nói, ánh mắt Phương Triết chuyển về phía Hoa Lạc Đồng.
Âu Dương Sinh ngắm Hoa Lạc Đồng một lúc nhưng không nhớ ra được Hoa Lạc Đồng là ai.

Chỉ là bản thân Âu Dương Sinh cũng có một loại cảm giác quen thuộc như đã từng gặp qua nhiều lần.
Hoa Lạc Đồng thoáng mỉm cười, gật đầu chào hỏi Âu Dương Sinh.
Phương Triết nhìn trạng thái của Âu Dương Sinh cũng không kém bản thân hắn là bao nhiêu.
Hắn mới nói “Có dịp, ta sẽ kể cho tứ đệ nghe…”
Lúc này, trọng tài La Bình An một bên tằng hắng một tiếng rồi bước tới vịnh lấy vai Phương Triết khen ngợi nói “Tiểu tử làm tốt lắm!”
Câu nói này có hai hàm ý.

Một là thật tình chúc mừng Phương Triết đã vượt qua Bát Môn Đài.

Hai là La Nghiệp vừa truyền tin tức đến, trước đó cược Phương Triết thắng năm nghìn Tử Kim.

Theo tỷ lệ một và một trăm thì cả hai được năm mươi vạn tử Kim.

Một con số phải nói là bổng lộc Thiên Sư Đường cấp tương đương một nghìn năm.

Có thể nói là đại tài bảo.

Sau này cả hai sẽ không còn tằn tiện trong việc mua pháp bảo rồi.
La Bình An gương mặt vui vẻ không giấu được.

Sau một hồi bản thân hắn cảm giác có thất thố liền ngượng ngùng rời đi.
Phương Triết nhìn thấy bộ dáng rón rén rút lui của trọng tài La Bình An.

Hắn chỉ có thể lắc đầu phì cười.

Đúng là tài bảo khiến con người ta khó mà giấu được cảm xúc thật.
Phương Triết quay sang nhìn Hoa Lạc Đồng, nàng ta cũng đang cười khúc khích thích thú.
Phương Triết không nói lời nào liền giang tay ra dự định ôm lấy Hoa Lạc Đồng với ý định “Ta muốn ôm một cái để ăn mừng tai qua nạn khỏi” thì hắn phát hiện trong tròng mắt Hoa Lạc Đồng thình lình xuất hiện một thân ảnh to lớn kèm theo là một loại áp lực cực lớn đánh tới.
Phương Triết dừng bước chân lại, hắn thoáng mỉm cười rồi vận dụng Man Lực quay về sau tung ra một đấm.

Nắm đấm mang theo Man Lực Cửu Man trực tiếp đối đầu với nắm đấm đánh lén.
Thân ảnh to lớn đánh lén bất ngờ bị phản đòn, bị đánh bay về sau rồi lăn lộn nhiều vòng trên mặt đất.
Phương Triết nhìn thân ảnh to lớn lăn lộn, hắn cười nói “Man Thiếu ngươi quá yếu, không tiến bộ gì hết!”
Thân ảnh vừa đánh lén chính là Man Thiếu.

Hắn nhận được tin tức Phương Triết đến Ứng Long Thành liền cùng Tiểu Mạn đến thành tây đón tiếp.
Man Thiếu lồm cồm ngồi dậy, hắn dự định đánh úp bất ngờ xem có thể chiếm thế thượng phong được hay không, kết quả lại bị chủ nhân một đấm bay về sau.
Hắn tiến lại gần Phương Triết giơ ngón cái lên đánh giá “Chủ nhân quá lợi hại!”
Phương Triết không thèm trả lời Man Thiếu mà nhìn dáo dác xung quanh.

Hắn dò hỏi “Tiểu Mạn đâu?”
Phương Triết vừa dứt lời thì sau lưng có thân ảnh khều khều vai hắn.

Hắn quay lại thì Tiểu Mạn xuất hiện với gương mặt vô cùng khả ái.

Nàng ta thật sự biết nghe lời, không sử dụng mị lực.

Nếu không với vóc dáng mảnh mai, gương mặt quyến rũ thêm mị lực chắc chắn sẽ khiến hắn rối loạn.
Phương Triểu theo thói quen sờ lên đầu Tiểu Mạn rồi nói “Lâu quá không gặp Tiểu Mạn xinh đẹp lên nhiều lắm!”
Tiểu Mạn cười híp mắt nói “Đa tạ đạ ca ca khen ngợi!”
Tiểu Mạn muốn làm nũng thì phát hiện bên cạnh Phương Triết có thêm một thiếu nữ da dẻ trắng muốt với mái tóc đen huyền.

Đặc biệt là bước chân nàng ta không hề chạm đất.

Điều này khiến Tiểu Mạn vô cùng ngạc nhiên.

Phương Triết nhanh chóng giới thiệu “Đây là Hoa Lạc Đồng là…!thê tử của đại ca ca!”
Phương Triết vừa dứt lời thì một tiếng nói bất ngờ cất lên “Ngươi có thê tử rồi?”
Giọng nói này chính là của La Ngọc Yến.
Nàng ta đang đứng trên mái của tòa tháp quan sát.

Lời giới thiệu của Phương Triết khiến nàng ta không nhẫn nhịn được liền xuất hiện.
Tiểu Mạn và Man Thiếu vừa thấy La Ngọc Yến xuất hiện liền khom người thủ lễ, đồng thời hô lên “Đồ nhi chào sư phụ!”
Phương Triết nhìn vóc dáng La Ngọc Yến, nàng ta xuất hiện trong y phục đẹp mắt làn tóc đong đưa.

Trong ánh mắt nàng ta chứa đầy tâm sự.
La Ngọc Yến từ từ tiến lại gần, một bên âm thầm quan sát lẫn đánh giá Hoa Lạc Đồng.
Hoa Lạc Đồng cũng cảm nhận ánh mắt thù địch của đối phương liền giới thiệu “La chấp sự vẫn khỏe chứ?”
“La chấp sự?”
La Ngọc Yến nhìn Hoa Lạc Đồng, theo trực giác rõ ràng là quen thuộc nhưng lại không nhớ là đã gặp qua ở đâu.

Nàng nghe cách chào hỏi, nàng chợt nhớ chỉ một lần đến Đạo Viện ở Bắc Cảnh nàng lấy thân phận chấp sự làm nhiệm vụ.

Như vậy cả hai đã từng gặp ở Đạo Viện.

Có điều nàng ta không phải người mà là một Thiện Nữ Dạ Xoa.
Trước giờ nàng chu du nhiều nơi, chưa lần nào bắt gặp một Thiện Nữ Dạ Xoa có thực lực mạnh đến như vậy.
La Ngọc Yến dò hỏi “Chúng ta… gặp qua rồi sao?”
Hoa Lạc Đồng thoáng mỉm cười rồi đáp “vì nguyên nhân nào đó, La chấp sự không nhận ra mà thôi”
Phương Triết một bên nhìn Hoa Lạc Đồng cùng La Ngọc Yến trò chuyện.

Dù lời lẽ khách sáo nhưng ánh mắt cả hai có gì đó không đúng.
Tiểu Bảo Bảo một bên đang nô đùa với Tiểu Thanh Điệp.

Nó cũng bay lại bên cạnh Phương Triết đánh dấu chủ quyền.
Nó thốt lên “Ba ba!”
La Ngọc Yến sững sờ “Tinh linh còn có thể nói chuyện được?”
La Ngọc Yến nhíu hàng chân mày lại, nàng đằng đằng sát khí áp sát Phương Triết chất vấn “Ngươi thành thân khi nào? Vì sao không báo cho ta một tiếng? Sao lại có một tinh linh gọi ngươi là ba ba”
Phương Triết vừa gãi đầu vừa đẩy La Ngọc Yến ra, hắn ngượng ngùng nói “Chuyện này dài dòng… hôm nào rảnh ta sẽ kể lại!”
La Ngọc Yến tiếp tục chỉ trích nói “Hay là người khác ăn ốc, ngươi đổ vỏ?”
Phương Triết cười ha ha ngượng ngùng rồi tìm cách lánh sang chuyện khác.
Hắn nói “Đại sư huynh La Sung đâu? Lâu quá không gặp, không biết đại sư huynh sao rồi?”
La Ngọc Yến buông tha cho Phương Triết, đồng thời khoanh tay lại nhìn sang nơi khác.

Nàng hằng học nói “Hắn đã lập gia đình, sau đó được phân công đến một giới vực nhỏ chưởng quản rồi…”
Phương Triết nhất thời nhớ lại hình ảnh bịn rịn không muốn rời xa tiểu nương tử Lý A Thược của La Sung.

Hắn không biết nương tử La Sung có phải là Lý A Thược hay không, dù sau trong ấn tượng hắn La Sung là một vị đại sư huynh tốt.
Nghĩ đến đây Phương Triết rơi vào trầm tư, bởi vì cùng thời điểm đó lão sư phụ đã hy sinh thân mình để bảo vệ Đạo Viện.

Thấm thoát cũng đã bốn năm năm tháng rồi.
Phương Triết quay sang La Ngọc Yến nói “La cô nương có tin tức của Phương gia không?”
La Ngọc Yến nghe Phương Triết gọi mình là “La cô nương”, nàng ta hờ hững nói “Ngươi gọi ta là gì?”
“La cô nương?”
“Gọi là gì?”
“La cô nương?”
“…”
La Ngọc Yến lắc đầu, tên này đúng là không dám làm phản.
Sau một hồi, La Ngọc Yến mới nói “Thôi được rồi, theo ta đến biệt viện.

Có gì nói chuyện sau…”
Nói rồi, La Ngọc yến rời đi.
Tiểu Mạn ở phía sau chạy tới ôm cánh tay Phương Triết rồi dẫn đường.

Nàng ta vô cùng vui vẻ nói “Đi, Tiểu Mạn dẫn đại ca ca đến đó.

Biệt viện của sư phụ không phải ai cũng vào được đâu…”
Man Thiếu đi bên cạnh Âu Dương Sinh, hắn không ngừng dò hỏi thực lực của Âu Dương Sinh với mục đích chính là tỷ thí.

Bản thân Man Thiếu từ khi bái hạ La Ngọc Yến làm sư phụ, thực lực tăng lên đáng kể.

Nếu hắn mà về Man tộc khả năng sẽ không yếu thế hơn Man Vương.
Hoa Lạc Đồng đi sau, ánh mắt không ngừng dõi theo Phương Triết.

Bên cạnh nàng, Tiểu Bảo Bảo và Tiểu Thanh Điệp không ngừng trêu chọc.

Cả hai không biết thân thiết với nhau từ lúc nào.
Khi đó, bầu trời đã là hoàng hôn.

Khung cảnh xa xa nhìn vô cùng đẹp mắt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN