Con Thỏ Muốn Ăn Cỏ Cách Vách - Chương 22: C22: Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
27


Con Thỏ Muốn Ăn Cỏ Cách Vách


Chương 22: C22: Chương 22


Thiết nghĩ, sau khi Lâm Mậu và Giản Bác Dịch gọi nhiều cuộc điện thoại như thế, có lẽ cũng đến ấn chuông cửa, nhưng lúc đó cô đang mở vòi nước trong nhà tắm nên không nghe thấy tiếng.

Ở trong phòng khách, Giản Ngôn Chi mở video mà Lục Tuyết nói ra. Trong video, người phụ nữ che mặt khom lưng, lấm la lấm lét đi từ trên cầu thang xuống nhà chính là Giản Ngôn Chi. Còn Hà Uyên vốn đang đưa lưng về phía máy quay, sau đó khi ánh mắt của anh dõi theo bóng lưng của cô, khuôn mặt của anh cũng đã lộ ra.

Khóe miệng anh hơi nhướng lên, trong mắt đúng là có ý cười thật.

Khi bóng dáng của cô biến mất, giọng của Giản Bác Dịch vang lên trong video: “Ý? Đại ca, anh cười gì thế?”

“Tôi có cười sao?” Nụ cười của Hà Uyên dần tắt rồi biến mất, anh cũng đi ra khỏi góc máy quay.

Giản Ngôn Chi mím môi, khẽ nói: “Xùy, cũng bình thường thôi… đâu có dịu dàng đến mức sắp chảy nước đâu.”

Cuối video là giọng nói đầy vẻ khó tin của Lão Dao khi trả lời bình luận trên màn hình. Giản Ngôn Chi tắt video, đứng dậy đi ra bên ngoài.

“Ding doong.” Chần chừ hồi lâu, cuối cùng cô vẫn ấn chuông cửa.

Cánh cửa lập tức được mở ra, Giản Ngôn Chi nhìn Giản Bác Dịch xị mặt, đứng đằng sau ngưỡng cửa, cô lúng túng vẫy vẫy tay, “Hi, chào buổi sáng anh trai.”

“Em mà còn không ra thì anh sẽ nghi ngờ em đang thắt cổ tự vẫn ở nhà đấy.”

“…”

“Em vào đây cho anh.” Giản Bác Dịch túm cổ tay cô, kéo vào trong phòng khách. Ở trong phòng khách lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người ngay lập tức đổ dồn lên người cô.

Ánh mắt của Giản Ngôn Chi né tránh, “Mọi người… đều dậy cả rồi à?”

“Bọn anh đã dậy hay chưa em không biết sao, vừa rồi xuống dưới nhà high lắm cơ mà.”

“… Cũng không high lắm đâu.”

Giản Bác Dịch cười lạnh một tiếng, “Nói, vì sao em lại ở trong phòng của đại ca, hôm qua hai người đã làm gì rồi!”

Giản Ngôn Chi trợn tròn xoe mắt, vội vàng nhìn về phía Hà Uyên với ánh mắt cầu cứu. Mà người nọ đang nắm tóc, nhàn nhã dựa vào sofa, chẳng có chút ý định giải thích nào!

“Uyên thần nói cái gì thì chính là cái đấy.”

Đúng, trong thời gian này nhất định anh ấy đã giải thích rồi, cô cũng không thể nói khác anh được!

Giản Bác Dịch hít sâu một hơi, ra vẻ hít thở khó khăn, “Quả nhiên hai người… đã ngủ với nhau một đêm rồi.”

Hử? Hay cứ nói như vậy nhỉ?

Giản Ngôn Chi: “Đúng thế, cũng chỉ ngủ một đêm.”

“Aaaaaaa!” Lâm Mậu gào rống lên.

Ngón tay Giản Bác Dịch run rẩy, chỉ vào cô, “Em, cái con ranh này, em có tin anh gọi điện thoại cho mẹ, em…”. ngôn tình tổng tài

“Khoan đã, khoan đã!” Giản Ngôn Chi hoảng sợ nói, “Chỉ ngủ một đêm thôi, không làm cái gì cả!”

Ánh mắt của mọi người đều hiện lên vẻ hoài nghi.

“Em nói thật đấy! Hai người bọn em đều uống nhiều, em chỉ đưa Uyên thần lên phòng ngủ, nhưng em không ngờ mình cũng ngất lăn quay luôn.” Nói xong, Giản Ngôn Chi cười khan, “Ai cũng ngủ như heo chết ý, sao có thể làm gì được, mọi người nói có phải không?”

Lâm Mậu ngừng kêu gào, vui mừng nhìn Giản Ngôn Chi, “Đúng rồi, Tiểu Ngôn Chi, chị dọa em hết cả hồn đấy.”

“Nếu đúng là như vậy! Sáng nay em trốn làm gì!” Giản Bác Dịch nheo mắt lại, “Lúc anh vào phòng, em trốn trong chăn đại ca, run cầm cập làm gì!”

“Em… con mắt nào của anh nhìn thấy em run cầm cập thế!” Giản Ngôn Chi bước đến bên cạnh Hà Uyên, “Anh hỏi anh ấy xem, có phải lúc đó em chỉ sợ anh mắng nên mới trốn hay không.”

Giản Bác Dịch nhìn về phía Hà Uyên.

Hà Uyên ngước mắt lên, “ồ” một tiếng, “Em không run cầm cập sao? Trên người cũng vã hết mồ hôi lạnh rồi.”

“…”

“…”

“… Đừng, đừng hiểu nhầm, em mặc quần áo, anh ấy, cái anh ấy nói là trán đổ mồ hôi, đúng, là trán.”

– –

Sau sự kiện video, lúc này gaming house mới bắt đầu ăn cơm.

Trên bàn ăn, bầu không khí hơi kỳ lạ. Cuối cùng vẫn là Lão Dao không chịu được nữa, đập đũa xuống bàn cái bụp, “Ôi giời chẳng qua cũng chỉ ngủ một đêm thôi mà, đừng tỏ vẻ rầu rĩ cứ như đội trưởng thắt ống dẫn tinh thế chứ. Mọi người đều là người lớn cả rồi, phải cởi mở tí.”

Hà Uyên: “???”

“…”

“Reng reng reng…” Điện thoại của Hà Uyên đổ chuông, anh bỏ đũa xuống, nhận điện thoại.

“Alo?”

Giản Ngôn Chi cắn đũa nhìn anh.

“Cái gì? Bao giờ anh mới bỏ cái tính hóng hớt thế… Vâng em biết trong gaming house không được giữ phụ nữ lại, nhưng hôm qua em uống say không biết… Chuyện cỏn con này mà anh cũng không biết? Anh tìm cách làm mẹ bình tĩnh lại đi, em mặc kệ… Đây là chuyện của em? Được, nếu đã là chuyện của em thì anh đừng có hỏi nhiều như vậy…”

Nói đoạn, Hà Uyên đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại, Giản Ngôn Chi ngượng ngùng nói: “Chuyện này giải quyết thế nào đây, chỗ chúng ta giải quyết xong rồi, nhưng chỗ fan thì sao đây?”

“Haiz, đều tại anh hết, hôm nay đáng nhẽ không nên mở livestream.” Lão Dao tỏ vẻ ân hận.

Giản Ngôn Chi: “Tại em, tại em, tối qua em không nên đưa Uyên thần lên lầu.”

“Ờ đúng, tối qua đại ca uống say rồi.” Lão Dao nhướng mày lên, “Thế nào, có phải dễ thương lắm không?”

“…”

“Đây là trọng tâm à!” Giản Bác Dịch cầm đũa gõ vào đầu Lão Dao.

Lão Dao: “Ồ…”

Hàng Văn Kiệt nói: “Tôi thấy chuyện này cứ để đại ca giải quyết là được, chúng ta nói cũng chẳng có tác dụng.”

“Vậy, chắc anh ấy sẽ không bị bộ phận quản lý mắng đâu nhỉ?”

“Bộ phận quản lý? Mắng anh ấy?” Lão Dao bật cười, “Nghe thấy giọng điệu anh ấy nói trong điện thoại chưa, ngông nghênh lên tận trời rồi, có giống bị ăn mắng không?”

Giản Ngôn Chi: “Có liên quan đến cuộc điện thoại đó của anh ấy sao?”

Lão Dao: “Đó là người ở bộ phận quản lý.”

“…”

Ăn cơm xong, Giản Ngôn Chi đợi Phương Dạng đến đón cô đi chụp ảnh bìa tạp chí.

“Uyên thần.” Giản Ngôn Chi nhân lúc mọi người không chú ý, gọi giật Hà Uyên đang vào bếp lấy đồ ăn lại, cô đến trước mặt anh, khẽ nói: “Chuyện hôm nay anh định giải quyết thế nào?”

Hà Uyên rũ mắt nhìn cô một cái, “Em yên tâm, không ai nhìn rõ mặt em đâu.”

“… Em không nói chuyện này.”

“Hửm?”

“Em muốn nói là, chuyện này gây ảnh hưởng không tốt với anh nhỉ, em xem trên mạng… có người nói là Uông Đồng.”

Má! Thế mà lại nói là Uông Đồng, mắt mũi kiểu gì vậy! Tuy Uông Đồng là bạn tốt của đội DSG, tối qua cô ta cũng tham dự tiệc chúc mừng cùng bọn họ thật, nhưng chuyện này không có nghĩa là người xuất hiện ở trong phòng Hà Uyên là Uông Đồng!

“Nói cô ấy sao?” Hà Uyên trầm ngâm một lúc rồi nói: “Tôi sẽ giải quyết.”

“Vâng…” Giản Ngôn Chi lẩm bẩm: “Vậy thì anh cũng đừng càng nói càng tệ hơn nhé.”

“Gì cơ?”

“Không có gì không có gì.” Giản Ngôn Chi tươi cười, “Có thể nói rõ là tốt rồi.”

Giản Ngôn Chi xoay người định đi vào bếp.

“Chờ đã.” Hà Uyên chợt giữ vai cô lại.

Giản Ngôn Chi nhìn lại anh, “Sao thế ạ?”

“Tối qua em đã làm gì với tôi thế?”

Giản Ngôn Chi thoáng ngây người, “Không, không làm gì cả, không phải em đã nói là chúng ta đều say rồi sao?”

“Thế à.” Hà Uyên hơi cúi người xuống, ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào sống mũi và khóe môi hờ hững của anh, cũng khiến hàng mi của anh đổ bóng mờ xuống làn da trắng bóc. Đôi mắt của anh đang nhìn cô, tựa như đã nhìn thấu cô.

Giản Ngôn Chi không thể bình tĩnh được nữa, “Thế anh cho là em đã làm gì?”

Hà Uyên hơi mím môi lại, “Tôi chỉ muốn hỏi em, tôi có nói lời kỳ cục nào không?”

Anh không rõ sau khi say anh như thế nào. Trước đây cũng là Lão Dao miêu tả lại cho anh một cách sinh động. Anh nửa tin nửa ngờ, từ đó cũng cố gắng tránh uống rượu.

Lần này uống say ở trước mặt Giản Ngôn Chi, anh nhất định phải biết rốt cuộc anh đã làm gì.

“Lời kỳ cục? Có đâu…”

Nói thích cô, cũng không tính là lời kỳ cục đâu nhỉ.

“Không có thật mà.” Giản Ngôn Chi lùi lại phía sau một bước, “Người quản lý của em sắp đến rồi, em đi trước nha.”

Cũng chẳng đoái hoài xem Hà Uyên có phản ứng gì, Giản Ngôn Chi vội vàng chuồn khỏi phòng bếp.

Hà Uyên đứng thẳng lên, nhìn theo bóng lưng cô, lẩm bẩm: “Không nói gì kỳ cục? Vậy việc gì phải đỏ mặt?”

Hôm nay chụp ảnh trang bìa tạp chí, Giản Ngôn Chi hơi lơ đãng. Phương Dạng nhìn thấy thế, vào giờ giải lao bèn kéo cô lại hỏi.

“Hôm qua không nghỉ ngơi tử tế à?”

Giản Ngôn Chi lắc đầu, “Hôm qua, em ngủ rất ngon.”

“Thế sao nhìn em ỉu xìu thế?”

“Em cũng không biết.” Nói đoạn, Giản Ngôn Chi túm lấy tay Phương Dạng, “Chị Dạng, chị nói xem… giả dụ như chị có một idol, mà idol đó lại có một cô bạn gái tin đồn, chị sẽ cư xử với cô bạn gái tin đồn kia như thế nào?”

Phương Dạng nhìn cô với ánh mắt như đang nhìn một kẻ tâm thần, “Chuyện này mà em còn không biết à, chẳng phải chính em cũng từng làm bạn gái tin đồn của người ta không ít lần sao?”

“Này này này, em nói nghiêm túc đấy, không đùa đâu.”

“… Chị không nói đùa.”

“Chị…”

“Được rồi được rồi, chị nói nghiêm túc này, trong tình huống thông thường, làm fan thì nhất định sẽ ghét cay ghét đắng cô bạn gái tin đồn kia.”

“… Thực ra cũng không ghét như vậy, hình như cô ấy cũng khá tốt.”

Phương Dạng sửng sốt, “Hả? Ai?”

Giản Ngôn Chi: “À, ý của em là nếu con người cô bạn gái tin đồn kia không tệ, chị còn thù ghét cô ấy thì chẳng phải là quá đáng lắm sao.”

“Thế không kỳ lạ sao, rất có thể cô ta là bạn gái của idol em đó.”

“Nói cũng phải, cho nên… trong lòng em khó chịu với người kia, là vì cô ấy là bạn gái tin đồn của idol, chỉ là ấy ấy của idol mà thôi.”

Phương Dạng chớp chớp mắt, im lặng một hồi mới nói: “Ủa Giản Ngôn Chi, em nói ai thế?!”

“Có ai đâu.”

“Không có ai? Không có ai mà em còn tỏ vẻ rầu rĩ như vậy à?” Phương Dạng cuống lên, “Không lẽ em yêu đương rồi hả?”

“Ai yêu đương! Ai yêu đương chứ! Chị đừng nói linh tinh!” Giản Ngôn Chi cũng giật mình vì tiếng la lớn của mình, cô bĩu môi, “Sao em có thể yêu đương được.”

“Nhìn cái dáng vẻ phởn phơ yêu đời của em kìa… Chị nói cho em nghe này, em đừng để lộ tin tức gì về bạn trai ở cái tuổi này, sẽ ảnh hưởng không tốt đến em.”

Giản Ngôn Chi: “… Thế thì cũng có người khác tung tin hộ em thôi.”

Dạo gần đây bình luận về CP Hà Uyên và Uông Đồng rất nhiều, thậm chí còn vượt qua cả hội đẩy thuyền CP Hà Uyên và Cửu Ca.

Chuyện này cũng là vì Giản Ngôn Chi mà ra. Vốn dĩ cô không nên để ý những chuyện này, nhưng tức là tức ở chỗ, cô cảm thấy Uông Đồng thích Hà Uyên, rất có thể Hà Uyên cũng có ý với người ta.

Tự mình đào hố cho mình nhảy, chuyện này không ổn chút nào.

Giản Ngôn Chi dựa vào ban công nhà mình, nhìn về phía những người đang đánh đánh giết giết trong gaming house phía xa xa. Nghĩ ngợi một hồi, cô lấy điện thoại ra đăng một bài Weibo.

“Dạo gần đây thời của CP Uyên Đồng càng lúc càng trở nên hùng mạnh, mọi người thấy sao về chuyện này?”

Sau khi đăng xong, cô còn tự đăng một bình luận dưới khu bình luận của mình, “Dù gì đến xem mình cũng chẳng muốn xem.”

Ở bên phía gaming house, Hà Uyên đúng lúc lướt đến một bài đăng Weibo mới: Tiểu Hồ Ly của Uyên thần.

Anh đọc qua nội dung, khóe môi cong lên.

Bình luận: “Khéo quá, tôi cũng không xem.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN