Học Ngoan - Chương 4: C4: Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
32


Học Ngoan


Chương 4: C4: Chương 3


Chương 3: Anh đây không có hứng thú chơi cậu đâu.

Học sinh cá biệt quả không hổ là học sinh cá biệt, trước đây cậu không hề có khái niệm quản lý hay sắp xếp thời gian, cho nên hiện tại đến cả một chiếc đồng hồ ở trong nhà cũng không có.

Lâm Thiên Tây tắm xong thì ra ngoài xem điện thoại, phát hiện hôm nay là chủ nhật, không cần phải  đến trường.

Bát Trung có một quy định, đó là sau khi lên lớp mười một phải học sáu ngày, đến chủ nhật mới có thể tự do bay nhảy.

Lâm Thiên Tây còn có thể nhớ rõ quy định này cũng là một kỳ tích.

Vậy thì quá tốt rồi. Cậu thay quần áo khác, định bụng ra ngoài một chuyến. Đến cửa, nghe âm thanh lạch cạch của chìa khóa tra vào ổ, cửa bị người đẩy ra.

Mẹ cậu Lâm Tuệ Lệ từ bên ngoài về, trong tay xách một túi tiện lợi.

Hai người một vào một ra, đụng phải nhau.

Lâm Thiên Tây nhìn Lâm Tuệ Lệ, đối với cậu mà nói, mẹ con bọn họ đã rất lâu không gặp.

Trong ấn tượng cuối cùng, cô tát cậu một cái dữ dội rồi mắng: “Cút đi, tao đã sớm chịu đựng mày đủ rồi.”

Gần như là mối quan hệ hết sức vô vọng, mẹ con đoạn tuyệt.

Có điều bây giờ vẫn chưa tới mức như tình trạng đó, cho nên Lâm Thiên Tây rất nhanh mở rộng tầm mắt, khựng lại giây lát, cuối cùng vẫn mở miệng kêu một tiếng: “Mẹ”.

Lâm Tuệ Lệ làm việc ở cửa hàng tiện lợi, buôn bán ở đó hai mươi tư giờ. Vừa mới đi làm ca đêm về, tóc cô hơi rối, mặc áo khoác dài rộng thùng thình, thoạt nhìn tưởng chừng như những đường nét nữ tính nhất trên cơ thể đều bị che lấp hết đi.

Nhưng dáng dấp cô cũng không hề tầm thường, tuy đã đến tuổi bốn mươi, ngũ quan xinh đẹp trên gương mặt vẫn rất nổi bật, cho nên Lâm Thiên Tây cũng da trắng khôi ngô giống mẹ mình.

Lâm Tuệ Lệ cầm túi nilon để ở cửa trong hộc tủ, không nhìn Lâm Thiên Tây mà cúi đầu đổi dép: “Cơm mang về cho mày, tự hâm nóng lại mà ăn đi.”

Giọng không thiết tha lắm, không quá giống mẹ con, nhưng cũng không đến nỗi quá lạnh nhạt, ngược lại là có điểm giống như chủ nhà với khách trọ, vừa quen thuộc lại vừa xa cách.

Lâm Thiên Tây không lên tiếng đáp lại.

Khi ấy Lâm Tuệ Lệ mới nhìn cậu, quan sát cậu thêm mấy hồi.

Lâm Thiên Tây thay sang một chiếc áo thun trắng, tay áo dài đến khuỷu tay, bên dưới mặc một cái quần kaki cũ, cách ăn mặc vô cùng phổ thông. Nhưng cũng bởi vì quá đỗi bình thường, cho nên Lâm Tuệ Lệ mới liếc nhìn cậu thêm vài cái.

Sau đó cô nhìn thấy chìa khóa trong tay cậu, bèn cất tiếng hỏi một câu: “Đi đâu đấy?”

Tay Lâm Thiên Tây quơ quơ tóc, túm mấy nhúm tóc có màu trên đầu: “Đi cắt tóc.”

Người ta hay nói, “làm lại từ đầu”, “lột xác”, chẳng phải cậu cũng nên thử một chút sao?

Sắc mặt Lâm Tuệ Lệ bỗng lạnh đi rất nhiều, không nói gì nữa.

Trong lòng Lâm Thiên Tây hiểu rõ, trước đây mỗi lần cậu ra khỏi nhà toàn làm những chuyện không tử tế lắm, lúc này phỏng chừng cô còn tưởng rằng cậu lại mượn cớ, 80% là không tin.

Biết đâu hiện tại chuyện đánh nhau của cậu cũng đã truyền tới tai cô rồi.

Cậu cũng không nói nhiều, nhét chìa khóa vào túi, cài cửa lại rồi đi.

Mấy tiệm trước đây không thể tới lại được nữa, Lâm Thiên Tây quyết định triệt để mà cúi chào tạm biệt những thứ phá hoại thẩm mỹ trong dĩ vãng kia.

Cậu xỏ hai tay trong túi quần, thong dong đi qua ba con phố, sau đó phát hiện một tiệm làm tóc ở góc đối diện, thế là cậu tức khắc bước đến cánh cửa treo ngọn đèn xoay ba màu.

Đi được nửa đường thì nghe được một giọng nói quen thuộc: “Làm sao, con mẹ mày cũng rất phách lối nhé, cũng không đi hỏi thăm thử xem Lâm Thiên Tây là ai!”

Bước chân Lâm Thiên Tây khựng lại, tầm mắt cậu nhìn theo nơi phát ra giọng nói.

Trong đầu hẻm, Vương Tiếu lộ ra nửa người, nghiêng gương mặt đen nhẻm, nói vào trong điện thoại di động: “Đã cho mày đủ mặt mũi rồi mà đến cả anh Tây mày cũng không coi ra gì, có tin bố mày chơi chết mày không thằng chó này?”

Vây quanh bên cạnh cậu ta còn có hai đứa nữa, là Tiết Thịnh cùng với Tôn Khải.

Đứa đô con là Tiết Thịnh rút điếu thuốc kẹp ở ngón tay ra, vừa khéo nhìn thấy Lâm Thiên Tây, thế là chỉ tích tắc sau cậu ta huých huých Vương Tiếu, huých xong lại đá một cước vào cái đầu húi cua của Tôn Khải đang ngồi chồm hổm bên cạnh.

Vương Tiếu ghét bỏ quay đầu lại, cũng thấy được Lâm Thiên Tây, thoáng chốc sắc mặt khá lên, đi về phía cậu: “Mày xong đời luôn, anh Tây của tao tới rồi, có gan thì đừng có cúp máy, chờ đó cho ông!”

Lâm Thiên Tây tay đút túi chờ nó tiến gần mình, trực giác cảm thấy không phải chuyện tốt lành gì lắm: “Làm cái lông gì thế?”

Một tay Vương Tiếu che điện thoại: “Đúng lúc lắm anh Tây, bọn em bắt được thằng oắt muốn chiếm chỗ của anh rồi, định bụng chơi với nó một tí, thế mà đệch mọe nó gặp phải con chó hèn, kích thế nào cũng không chịu ra khỏi ổ! Một đứa mới tới không biết quy củ như thế, chẳng phải nên để anh dạy dỗ chút à?”

Nó dí sát điện thoại bên miệng rồi cười khẩy: “Nghe thấy gì không, anh Tây của tao chắc chắn sẽ chơi chết cmm, có giỏi thì tự mình đàm đạo với anh tao đi!”

Nói xong thì dí điện thoại vào tai Lâm Thiên Tây.

Lâm Thiên Tây thoáng lảng tránh mà hơi nghiêng đầu, hai tay xỏ trong túi vẫn không rút ra.

Điện thoại di động cách lỗ tai cậu rất gần, bên trong đột nhiên truyền ra một giọng nam: “Ồ, tôi chờ cậu tới chơi chết tôi.”
5

Lâm Thiên Tây liếc điện thoại.

Đây là một loại phản xạ bản năng khi gặp phải khiêu khích.

Giọng nói kia trầm thấp, âm cuối lưu loát, trầm xuống một cách tự nhiên, không mang theo chút ngắc ngứ nào.

Từ câu nói này nghe ra được, đầu dây bên kia hiển nhiên không phải loại người hiền lành, ít nhất có thể khẳng định chẳng phải là một con chó hèn.

Nhưng tức thì cậu phản ứng kịp, cậu đã chẳng phải cậu của trước kia.

Cái gì mà dạy làm người cơ, Lâm Thiên Tây cậu rửa tay gác kiếm rồi, không đánh nhau nữa.

Lâm Thiên Tây nhếch miệng, cợt nhả cười một tiếng: “Dẹp đi, anh đây không có hứng thú chơi cậu đâu.”

Trong điện thoại di động chợt yên lặng, mấy giây sau đó, chỉ còn lại tiếng điện yếu ớt.

Sau đó “bíp” một tiếng, đối phương cúp.

Lâm Thiên Tây lại liếc điện thoại một cái.

Cúp rồi?

Âm báo bận rõ ràng, đối phương đúng thật đã cúp máy.

Cậu nhún vai, liếc Vương Tiếu: “Rảnh rỗi quá thì đi thẩm du đi, đỡ nhàm chán hơn đấy, tôi cũng chả kêu mấy cậu đi tóm người ta.”
1

Nói xong hai tay lại xỏ túi quần, xoay người rời đi.

Tiếp tục đi cắt tóc.

Để lại Vương Tiếu cùng Tôn Khải lẫn Tiết Thịnh quay đầu nhìn nhau, gương mặt ngờ nghệch bối rối.

Hôm nay anh Tây lại dễ nói chuyện như thế cơ à?

Trong tiệm, anh trai gội đầu đang ngồi ở trên băng ghế chơi điện thoại, lúc thấy có khách đến thì vô cùng nhiệt tình mà đứng lên ngay tức khắc: “Nhóc đẹp trai, cắt tóc hay là gội đầu đây?”

“Cắt.” Lâm Thiên Tây trả lời.

“Muốn cắt kiểu gì nào?” Anh trai mời cậu vào trong gội đầu, sau đó hỏi ý cậu.

Lâm Thiên Tây thoáng ngẫm nghĩ, lúc nằm xuống ghế gội đầu thì đáp: “Cắt ngắn đi, chỗ còn màu cũng nhuộm về đen lại giúp tôi.”

Anh trai gội đầu rất biết bắt kịp tình hình: “Nhìn cậu chắc là học sinh cấp ba nhỉ? Bây giờ trường học cũng rất nghiêm, không cho nhuộm uốn, cậu thế này…” Anh ta vốn muốn nói “Lòe loẹt quá”, nhưng sợ chọc cho khách mất hứng, bèn sửa lại: “Nhiều màu ghê, muốn nhuộm về như cũ à.”

Nói đoạn lại rất chuyên nghiệp đề cử: “Cắt ngắn thì không thành vấn đề, có điều tóc ngắn quá lại không hợp với cậu, cậu quá đẹp trai, anh nói thật luôn. Cái kiểu tóc rất ngắn đó thì lại tương đối hợp với cool guy, kiểu mà vừa ngầu vừa man ấy.”

Lâm Thiên Tây cười một tiếng: “Tôi không ngầu à?”

“Ngầu ngầu ngầu, nhưng cũng không phải cái kiểu bề ngoài ngầu lòi đó, tính cách ngầu thì cũng vẫn là ngầu mà.” Anh trai gội đầu miệng rất ngọt, có thể nhìn ra không phải kiểu người dễ chọc ghẹo, tay để trên đầu cậu thuần thục tạo bọt.

Lâm Thiên Tây nhắm mắt lại: “Không quan trọng, làm cho tôi bình thường chút là được.”

Gội đầu rất mất thời gian, chờ đến lúc cậu ngồi trước gương, khi thợ cắt tóc cầm cây kéo bị gọi đến, hai mươi mấy phút đồng hồ đã trôi qua.

Lâm Thiên Tây còn có thể nghe loáng thoáng được giọng của Vương Tiếu, bọn họ vẫn ở gần đó chưa đi.

Bên tai chỉ còn lại âm thanh lia tới lia lui “rắc rắc rắc” của cây kéo.

Lâm Thiên Tây nghiêng đầu phối hợp, đương lúc mặt đưa về phía cửa sổ, bỗng nhiên cảm giác trước mắt tối sầm lại, có người từ bên ngoài cửa sổ đi qua.

Cậu nâng mí mắt lên, chỉ kịp nhìn thấy một thân hình mặc áo phông đen, dáng người rất cao, lướt nhanh qua mặt cậu.

“Có thể cho tôi mượn dùng một lát không?”

Chợt nghe thấy tiếng nói chuyện, Lâm Thiên Tây dõi mắt nhìn theo tiếng động, chăm chú nhìn ra ngoài, khi ấy mới phát hiện người mặc áo đen nọ dừng lại ngoài cửa, đang nói chuyện với anh trai gội đầu trông tiệm.

“Cái này hả?” Anh trai đáp: “Được nha, tiện tay ném vào đó ấy mà, cũng không dùng làm gì, cậu cần thì cứ lấy đi.”

“Cảm ơn.” Đối phương duỗi chân, dùng mũi giày khơi ra cái gậy gỗ bên cạnh cây đèn xoay, khom người xuống cầm lên, cất nhắc lên xuống hai lần, giống như đang áng chừng xem nó nặng đến đâu.

Kéo trên đầu Lâm Thiên Tây vẫn đang di chuyển, cậu không thể nhúc nhích, từ đầu đến cuối không thấy được mặt hắn, chỉ nhìn rõ nhất là nửa người dưới, hắn mặc một quần jean đậm, chân rất dài, còn thẳng.

Vừa rồi khi người nọ khom người xuống, Lâm Thiên Tây liếc thấy cái đầu của hắn, tóc cắt ngắn, vô cùng sạch sẽ gọn gàng.

Đều là con trai với nhau khó tránh khỏi sẽ có chút so sánh, Lâm Thiên Tây nghĩ bụng, khả năng đây chính là cái kiểu cool guy mà lúc trước anh trai gội đầu từng bảo.

“Cool guy” đi rồi.

Lâm Thiên Tây tiếp tục cắt tóc, cậu âm thầm đánh giá, luôn cảm thấy cool guy này nói chuyện mang ý vị rất lạnh nhạt, dường như cũng không có cảm xúc gì.

Thợ cắt tóc làm việc rất nhanh nhẹn, không đưa lời buôn chuyện với khách giống như nhiều ngành dịch vụ khác, chỉ chuyên tâm làm việc của mình.

Mắt thấy kéo đã cắt xong một nửa bên, Lâm Thiên Tây ngẩng đầu nhìn gương, đang định thưởng thức thành quả nửa bên đầu, chợt thấy qua gương anh trai gội đầu đang chơi điện thoại lại ló đầu ra: “Âm thanh gì vậy ta?”

Lâm Thiên Tây cũng dỏng tai nghe thử theo phản xạ, hình như là có động tĩnh gì đó, loáng thoáng ở bên ngoài, rất loạn.

Chỉ tích tắc sau, đột nhiên có tiếng kêu gào truyền tới: “Anh Tây!”

Là Vương Tiếu, nó đang gào.

Lâm Thiên Tây nghĩ bụng: Lại chơi cái trò mẹ gì nữa không biết.

Ngay sau đó, cậu lại nghe thấy tiếng gào của nó to hơn: “Anh Tây! Thằng oắt kia tìm đến rồi!”

“…” Lâm Thiên Tây kịp phản ứng trong nháy mắt, tức thì cậu giật tấm vải trùm trên người rồi xông ra ngoài: “Cái đm!”

Con mẹ nó kia còn không phải tiếng đánh nhau thì là cái đếch gì được nữa?!!
2

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN