Bạch Đường bận rộn một phen, sau lưng toát hết mồ hôi, vô cùng vất vả mới thoa thuốc trên xương quai xanh của alpha xong, vừa định thoa xuống ngực thì phát hiện Tưởng Vân Thư đã gãi mất thuốc trên cổ, móng tay cào thành từng vệt trắng.
“Đừng gãi mà!” Bạch Đường vội vàng nắm lấy cổ tay alpha rồi lấy khăn ướt lau ngón tay, “Anh gãi mất hết rồi! Móng tay dơ lắm, còn có vi khuẩn nữa.”
Ba chữ “có vi khuẩn” khiến động tác của Tưởng Vân Thư dừng lại, nghe lời mà thả tay xuống.
Nhưng an phận chưa được bao lâu thì anh như chợt nhớ đến gì đó, đứng lên hỏi lại câu đầu tiên khi mới bước vào cửa khi nãy: “Sao cậu còn chưa ngủ nữa?”
Tăm bông trong tay vẽ ra một vòng cung nhỏ màu trắng trên người Tưởng Vân Thư, Bạch Đường ngẩn người đáp: “Không phải em đang thoa thuốc cho anh sao ạ?”
Tưởng Vân Thư lắc lắc đầu rồi bước ra ngoài.
“Không phải,” Bạch Đường theo bản năng phản bác, hai tay cậu đều đang bận cầm đồ nên chỉ có thể dùng khuỷu tay và cơ thể để ngăn cản alpha, “Anh làm gì vậy? Đừng đi ra ngoài! Em chưa thoa thuốc xong mà!”
Tưởng Vân Thư bước nhanh đến thư phòng, nhìn đèn bàn còn đang bật và tập sách la liệt bên trên, anh bày ra vẻ mặt “Quả nhiên là thế mà”: “Cậu lại thức khuya làm bài.”
“Không có!” Bạch Đường hết sức oan uổng, “Tại em không ngủ được mà.”
Tưởng Vân Thư lại lắc đầu, “Đợi ngày mai tôi tỉnh táo lại rồi nói chuyện này với cậu sau.”
Dáng vẻ như “Tôi say rồi tôi không nói lại cậu”.
Bạch Đường phụt cười, cậu kéo anh: “Tới mai anh còn nhớ thì nói! Về thoa thuốc tiếp nào!”
Đến khi cây kim giờ chỉ vào ngay con số 3, không biết alpha đã gãi mất thuốc bao nhiêu lần, Bạch Đường không nhịn được nữa, cậu nhìn xung quanh, tìm thấy một cái cà vạt, cậu đứng bên giường kéo tay alpha lên muốn trói tay anh lại.
Nếu là ngày thường thì trăm triệu lần Bạch Đường cũng không dám làm ra việc quá phận này với bác sĩ Tưởng tôn kính tựa như thần tiên hạ phàm.
Do góc tủ đầu giường và cà vạt không quá dài, cậu phí sức chín trâu hai hổ mới cột chắc được, lúc cúi đầu thì mắt đối mắt với alpha.
Lúc này Bạch Đường mới ý thức được từ nãy tới giờ là Tưởng Vân Thư chủ động nâng tay lên cho cậu dễ trói.
Khoảng cách hai người rất gần, một người đang khom lưng, một người nằm ngửa, Tưởng Vân Thư bình tĩnh nhìn vào mắt cậu, nói: “Nhìn cậu vất vả kìa.”
Một kích xuyên tim.
Suýt chút nữa Bạch Đường đã ngất xỉu trên người alpha.
Mất một lúc lâu cậu mới bình tĩnh lại, vỗ vỗ khuôn mặt nóng rực của mình rồi chuyên tâm thoa thuốc cho Tưởng Vân Thư, kiên quyết không nhìn từ phần cổ trở lên nữa.
Nhưng mà thoa được một chút thì tầm mắt cậu lại nhìn đi nơi khác, ví dụ như cánh tay cơ bắp đang đưa lên cao, cơ bụng rõ ràng hay xương quai xanh nhấp nhô. Càng nhìn thì mặt càng đỏ, đến nỗi cậu nghi ngờ có phải hai tai mình có đang tỏa nhiệt hay không.
Bạch Đường biết Tưởng Vân Thư có rèn luyện cơ thể để giữ dáng, nhiều lần cậu thấy alpha vừa luyện nghe tiếng Anh vừa tập plank và nâng tạ.
Tưởng Vân Thư vẫn luôn im lặng chợt nói: “Mùi sữa đặc bay ra rồi.”
Bạch Đường đột nhiên che miệng alpha lại, tăm bông suýt nữa đã chọc vào mũi anh, thẹn quá hóa giận nói: “Anh, anh đừng nói nữa! Đừng nói chuyện nữa!”
Alpha chớp chớp mắt.
Bạch Đường xấu hổ muốn muốn chết, cậu đẩy nhanh tiến độ, tắt hết thiết bị tình cảm của mình, biến thành một cái máy thoa thuốc không có cảm xúc. Sau khi cậu thoa thuốc xong rồi mới phát hiện ra Tưởng Vân Thư đã xoay mặt ngủ mất rồi.
Cậu nhẹ tay giải thoát cho đôi tay alpha đang bị cột trên đầu giường xuống rồi dém chăn lại. Do sợ sau khi alpha say rượu lại xảy ra chuyện gì nên cậu định chờ đến khi alpha ngủ sâu rồi mới đi. Ai ngờ mới chờ một lát mà mí mắt ngày càng nặng dần, đầu gật gà gật gù.
Cuối cùng, Bạch Đường ghé vào mép giường Tưởng Vân Thư ngủ luôn, thế mà lại ngủ ngon hơn lúc ngủ trên giường của mình nhiều.
Sáng hôm sau, Tưởng Vân Thư thức dậy, độ ấm bên giường đã sớm biến mất.
Đầu có chút đau, anh cử động cơ thể, trên cổ tay thoáng truyền đến cảm giác trói buộc, anh hoang mang mở mắt ra thì nhìn thấy cổ tay mình đang bị cà vạt trói lại.
Tưởng Vân Thư ngẩn người, vốn dĩ anh cần một khoảng thời gian để tỉnh táo từ lúc mới thức dậy, nằm trên giường khoảng chừng mười lăm phút, tất cả ký ức từ đêm qua lần lượt ùa về không sót một thứ gì.
Sau đó anh lập tức ngồi dậy gọi một tiếng, giọng nói khàn khàn: “Bạch Đường!”
Không có tiếng trả lời mà chỉ có tiếng móng vuốt “Lộc cộc” chạy lên cầu thang, sau đó cảnh cửa bị cào cào.
Hôm nay là lễ tốt nghiệp của Bạch Đường, ánh nắng bên ngoài chiếu vào, nhất định không còn sớm nữa, Bạch Đường đâu rồi? Đi học rồi sao, đi bằng cái gì? Có an toàn hay không?
Anh lần mò lấy điện thoại trên tủ đầu giường, thấy bên cạnh còn có một ly nước, trên màn hình có hai tin nhắn.
7:55, Bạch Đường: Bác sĩ Tưởng em đi nhé, em nhờ Như Vân tới đón em rồi, anh đừng lo lắng! Trong bếp có cháo thịt nạc trứng bắc thảo với sữa, nhớ ăn nha, hôm qua anh uống rượu ảnh hưởng tới dạ dày á, sữa sẽ bảo vệ dạ dày đó!
8:17, Bạch Đường: Tới trường an toàn rồi ạ!
Lúc này Tưởng Vân Thư mới thả lỏng, anh dựa lên đầu giường, dùng sức cởi cà vạt ra.
Nhớ lại chuyện tối qua, anh quay đầu mất tự nhiên ho hai cái.
Hành vi tuỳ tiện cứ như tên quấy rối vậy.
Nhưng không thể không thừa nhận, chuyện đêm qua uống say là chuyện anh muốn làm nhất cho đến bây giờ.
Tuy anh biết con người đỏ mặt khi xấu hổ là do có một lượng máu lớn dồn lên não, mà trên khuôn mặt có nhiều mạch máu và da nơi đó mỏng, thế nhưng anh vẫn nghi hoặc, sao có thể đỏ đến như vậy được chứ?
Một lúc lâu sau, anh thở dài một hơi, e là dọa Bạch Đường sợ rồi.
Làn da trọng gương vẫn còn ửng đỏ như tuyên bố sự tồn tại, anh nhịn ngứa thoa thêm cho mình một lớp thuốc, nghe theo lời Bạch Đường ăn hết cháo, uống sữa rồi uống thêm một viên Loratadin.
Sau đó anh đến thư phòng để giải đề, bây giờ anh đã bước vào giai đoạn ôn tập cuối cùng, không thể lơ là dù chỉ một giây.
Bị dị ứng và cơn say cũng không thể ngăn cản một linh hồn hiếu học sắp thi lên thạc sĩ được!
5 giờ chiều, anh đi đón Bạch Đường tan học.
Omega nhìn thấy anh thì nở nụ cười vừa vẫy tay vừa chạy chậm tới, lúc gần tới thì hình như cậu nhớ lại chuyện hôm qua, bước chân chậm dần, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
Cậu nh ỏ giọng gọi: “Bác sĩ Tưởng ạ.”
Tưởng Vân Thư: “Ừm.”
Nhưng theo thời gian sống chung ngày càng dài, Bạch Đường thấy thái độ Tưởng Vân Thư vẫn như trước thì dần thả lỏng lại, nói cũng nhiều hơn, bắt đầu kể những chuyện ở trong trường hôm nay.
Lúc ăn tối, Tưởng Vân Thư hỏi: “Sao tối qua cậu thức khuya vậy?”
Bạch Đường lập tức bị nghẹn, “Khụ khụ…. Anh, anh vẫn nhớ ạ?!”
Tưởng Vân Thư rút một tờ khăn giấy đưa qua, “Ừ.”
Đợi Bạch Đường hết sặc, anh nói tiếp, “Tôi không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ khoảng 2 giờ sáng hôm qua thư phòng còn bật đèn, trên bàn còn bày sách vở.”
“Em, khụ, em không có thức khuya học bài mà.” Bạch Đường lúng túng nói, “Em, em ngủ không được ạ.”
“Sao lại ngủ không được?”
Bạch Đường nhỏ giọng trả lời: “Tại em sợ, lúc nào cũng nhớ tới nội dung buổi huấn luyện đó.”
Tưởng Vân Thư yên lặng, đã qua hai tuần kể từ ngày huấn luyện hôm đó, vậy nên ý cậu là liên tục hai tuần qua cậu ngủ không ngon sao.
Buổi tối lúc chuẩn bị đi ngủ, anh đi tới trước phòng Bạch Đường, gõ cửa, “Ngủ cùng tôi thì có giúp cậu cảm thấy an toàn hơn không?”
Bạch Đường mới khuỵu một chân lên giường chợt khựng lại, chầm chậm chớp mắt, là theo ý mà cậu hiểu sao?
Alpha vẫn đứng trước cửa đợi câu trả lời của cậu.
“Dạ.” Yết hầu Bạch Đường khẽ nhúc nhích, cậu đáp, “Dạ có.”
Bả vai Tưởng Vân Thư thoáng thả lỏng, anh nói, “Vậy cậu qua đi.”
Cảm giác căng thẳng muộn màng đến, lúc Bạch Đường bước xuống mang dép lên còn suýt chút ngã, cậu ôm theo gối của mình ngoan ngoãn đi theo sau.
Tưởng Vân Thư lấy gối của mình để qua một bên, trên giường có hai cái chăn, một cái là mới lấy.
Anh nói: “Ngủ thôi.”
Trái tim Bạch Đường vẫn luôn treo trên cổ họng, cậu cẩn thận nằm xuống.
Tưởng Vân Thư kéo cổ áo lại giúp omega, động tác rất tự nhiên cứ như đã từng làm qua rất nhiều lần vậy.
Nếu là anh ở thế giới cũ thì nhất định sẽ không có khả năng.
Tưởng Vân Thư rũ mắt, tuy nói là Bạch Đường làm huấn luyện giảm mẫn cảm, nhưng đối với anh thì cũng là như vậy sao?
Anh nói: “Có chuyện gì thì cậu có thể nói với tôi, chuyện gì cũng được. Đừng để mất ngủ giống hai tuần vừa rồi nữa.”
Vẫn chưa tin tưởng mình ư.
Pheromone của Tưởng Vân Thư thoang thoảng như có như không tản ra trong phòng, mà hiện giờ, mùi hương pheromone này có thể đem đến cảm giác an toàn cho Bạch Đường, cậu chìm sâu vào lớp chăn mềm mại, tinh thần căng chặt suốt hai tuần chậm rãi thả lỏng ra, lập tức mơ màng sắp ngủ mất.
Bạch Đường dùng giọng mũi ngoan ngoãn đáp, “Dạ.”
Bên cạnh giường là một cái bàn đọc sách nhỏ, Tưởng Vân Thư ngồi ở đó, anh chỉnh ánh đèn tối xuống.
Bạch Đường hỏi: “Bác sĩ Tưởng chưa ngủ nữa ạ?”
Tưởng Vân Thư nói: “Cậu ngủ trước đi, đèn sáng quá hả?”
Bạch Đường lắc đầu, tóc cọ lên gối phát ra tiếng sột soạt.
Cậu nằm nghiêng, mở to mắt nhìn sườn mặt Tưởng Vân Thư, ánh đèn vàng ấm áp càng khiến alpha trông dịu dàng hơn, cậu vô thức mềm giọng: “Vậy thì bác sĩ Tưởng nhớ ngủ sớm một chút nha, anh ngủ ngon ạ.”