Tôi Omega A Nhất Toàn Vũ Trụ - Chương 49: Trơ như đá vững như đồng!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
21


Tôi Omega A Nhất Toàn Vũ Trụ


Chương 49: Trơ như đá vững như đồng!


Hosea không hề che giấu vẻ mặt săm soi của mình với Kỷ Sùng. Anh đã biết vẻ ngoài Kỷ Sùng xuất chúng từ lâu, thế nhưng giờ đây gặp được người thật, anh ta vẫn khó tránh khỏi bất ngờ kinh diễm. Kỷ Sùng giống như một thanh đao vừa tuốt ra khỏi vỏ, nặng nề mà sắc bén. Ông đứng ở nơi này mang đến cho những người xung quanh cảm giác áp lực sâu sắc.

2

Không khác lắm so với tưởng tượng của anh, nhưng cũng có nét không giống.

Alfonso liếc liếc nhìn sang Hosea, tình cờ thấy Hosea đang ngắm nghía Kỷ Sùng bằng đôi mắt hoa đào xinh đẹp và nụ cười nửa miệng đầy quyến rũ.

Vẻ ngoài đẹp trai cộng thêm khí chất anh hùng đặc biệt của Kỷ Sùng đúng là có sức hấp dẫn chết người với một Omega như Hosea.

Mấy đứa con Omega của Alfonso chỉ gặp Kỷ Sùng có một lần duy nhất đã nhanh chóng cầu xin ông giới thiệu Kỷ Sùng cho chúng khiến ông ngượng đỏ cả mặt. Lúc đó, Kỷ Sùng mới chỉ là một sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, anh ta cứ thế từ chối con gái Omega của ông luôn. Hai năm sau, kịch bản tương tự lại xảy ra với đứa con trai Omega của ông.

Nếu không phải vì ngoại hình của Kỷ Dung quá là giống Kỷ Sùng, ông còn cho là Kỷ Sùng bế đứa nhóc này từ đâu về để chống chế lại sự theo đuổi từ các Omega khác đấy.

Alfonso khó lòng mà tưởng tượng một Omega, hoặc là Beta, như thế nào mới có thể là người sinh ra Kỷ Dung. Mặc dù Kỷ Sùng không hề nói gì về chuyện của đối phương, nhưng đã bao nhiêu năm rồi, ông cũng hiểu được là Kỷ Sùng luôn đợi đối phương trở về.

Kỷ Sùng đợi một lát mà Alfonso vẫn im lặng, chỉ có thể ho nhẹ một tiếng ý nhắc nhở Alfonso.

Lúc này, Alfonso mới dừng sự chú ý của mình trên người Kỷ Sùng, ông đưa tay lên miệng nắm thành nắm đấm, khụ một tiếng rồi giới thiệu Hosea với Kỷ Sùng: “Đây là thân vương Hosea.”

Alfonso vừa dứt lời, Hosea đứng cạnh ông đã bước lên một bước về hướng Kỷ Sùng(*), giơ tay lên trước bắt lấy tay Kỷ Sùng: “Xin chào.”

Kỷ Sùng: “Xin chào.”

(*): Đoạn này trong truyện gốc tác giả để là Kỷ Dung nhưng mình nghĩ là do để nhầm nên tự đổi thành Kỷ Sùng luôn nhé.

Vẻ mặt của Hosea rất thản nhiên, bình tĩnh buông tay Kỷ Sùng ra sau đó thu lại ánh mắt đánh giá, không nhìn Kỷ Sùng nữa, cùng hai người xuống tầng.

Nhà ăn dưới tầng dưới đã có bảy học sinh ngồi sẵn cùng bảy tám vị sĩ quan, ba người Kỷ Sùng từ trên cầu thang xoắn ốc đi xuống, mọi người đều đứng dậy chào hỏi.

Khuôn mặt không cảm xúc của Kỷ Sùng mang lại áp lực to lớn, vô tình khiến cho đám sinh viên nhìn thấy ông đều thấy căng thẳng, tất nhiên trong đó không có Kỷ Dung và Giang Nguyên. Kỷ Dung thì đã nhìn quá nhiều còn Giang Nguyên thì hoàn toàn không cảm thấy áp lực gì sất.

Đồ ăn do cung Silve chuẩn bị có cả món ngon đặc trưng của Liên Bang và đặc sản Hoyt, đồ ăn rất ngon, Giang Nguyên ăn rất là nhiều.

Hosea đang dùng bữa với tâm trạng vui vẻ thì máy liên lạc của anh vang lên, anh ta lấy máy ra xem, đôi mày cau lại, hiển nhiên là nội dung tin nhắn khiến anh ta hơi có chút không vui.

Hosea cất máy liên lạc đi, đứng dậy nói: “Mọi người ăn từ từ, tôi có việc nên đi trước.”

Khi bước ra đến cửa, anh ta dừng chân rồi quay lại nói: “Nguyên soái Kỷ Sùng, ngài có thể tiễn tôi được không?”

Kỷ Sùng và Hosea nhìn nhau một lát, sau đó nói: “Được.”

Đầu mày Kỷ Sùng chau lại, ông không rõ lắm vị thân vương mới gặp mặt lần đầu này có mục đích gì.

Kỷ Dung đang dùng bữa trên bàn ăn cùng mọi người đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hosea, trong lòng bắt đầu nảy ra những suy nghĩ cồn lên như cơn sóng cuộn trên mặt hồ yên ả: Cái người này muốn làm gì đấy?! Muốn theo đuổi bố tui đấy à? Làm “mẹ kế” của tui?

1

Nghĩ cũng đừng hòng nghĩ!

Không phải là Kỷ Dung ích kỷ không đồng ý, mà bố anh chính là kiểu người ai đến cũng trơ như đá vững như đồng. Đến người đẻ ra anh mà bố anh còn chẳng hé răng ra nói với anh một câu nào, nói gì đến “mẹ kế”.

Hosea thấy Kỷ Sùng đồng ý, trong mắt anh ta hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Kỷ Sùng đứng dậy vuốt phẳng quần áo rồi rời đi cùng Hosea. Alfonso âm thầm lắc đầu, vị thân vương điện hạ này sốt ruột quá, nếu không gây phản cảm thì có khi sẽ tán đổ Kỷ Sùng ấy chứ.

Hai người vừa bước qua cánh cửa, Hosea đã quay sang nhìn vào Kỷ Sùng.

“Nguyên soái, ngài có phiền không nếu tôi hỏi một câu hơi riêng tư?”

Kỷ Sùng cau mày, nhìn Hosea một lúc rồi trầm giọng: “Hỏi đi.”

Hosea: “Bây giờ anh vẫn độc thân chứ?”

Kỷ Sùng bình tĩnh trả lời: “Không.”

“Ồ?” Hosea hiển nhiên tỏ ra sửng sốt, buột miệng hỏi: “Sao thế được? Là ai?”

“Tôi vẫn luôn để ý tin tức của anh, chuyện này không thể xảy ra được!”

2

Kỷ Sùng không phải là người tự luyến, nhưng nghe Hosea nói thế cũng hơi nghi ngờ. Chẳng lẽ thân vương Hoyt muốn theo đuổi mình à?

Đáy mắt Kỷ Sùng lạnh xuống, tên Hosea này cứ nhìn chằm chằm vào ông khiến ông cảm thấy không thoải mái chút nào.

“Có vẻ thân vương điện hạ khá là quan tâm đến tôi, bên cạnh tôi đang không có ai, nhưng trong lòng thì có.” Kỷ Sùng trầm giọng nói.

Hosea nghe thấy thế thì lấy tay vỗ vỗ lên ngực, nở nụ cười méo mó: “Làm tui sợ gần chết.”

“Vậy ba ngày sau có thể vinh dự mời nguyên soái Kỷ Sùng đến dự tiệc sinh nhật của tôi không?”

Kỷ Sùng nhướng mày: “Thân vương, tôi nghĩ là tôi đã nói rất rõ…”

“A, người đến đón tôi tới rồi,” Hosea không cho Kỷ Sùng cơ hội từ chối, anh ta quay người nháy mắt với Kỷ Sùng: “Nguyên soái Kỷ, cứ quyết định thế nhé. Anh nhất định phải đến đấy, nhớ mang cả Kỷ Dung theo.”

Nghe Hosea nhắc đến Kỷ Dung, lông mày Kỷ Sùng giật giật. Sau khi trở về, ông gọi ngay cho Alfonso.

Alfonso giơ tay xin hàng, bất đắc dĩ nói: “Ài, quả nhiên là không thể giấu được cậu.”

Ông nói với Kỷ Sùng tất tần tật mọi thứ liên quan, than vãn: “Kỷ Sùng, tôi nói với cậu cái này, Hosea biết về cậu còn rõ hơn cả tôi đấy. Tôi đoán chắc anh ta đã điều tra cậu, chắc là thật lòng với cậu rồi. Chuyện Kỷ Dung tôi không hề nói gì đâu đấy, anh ta đã biết hết rồi.”

Alfonso bình tĩnh đối mặt với Kỷ Sùng, trên mặt không hề có tí áy náy hay xấu hổ nào, thậm chí còn tiến lên một bước, chạm tay lên vai Kỷ Sùng và nói: “Kỷ Sùng, tất cả những gì tôi làm là vì tổ quốc.”

Kỷ Sùng nhìn chằm chằm vào Alfonso, nhất thời không nói nên lời.

Hosea vừa bước vào cung điện Hoyt đã gặp ngay người anh trai yêu quý của mình, hoàng đế Horis.

“Anh.” Tâm trạng Hosea rất tốt, trên môi nở nụ cười tươi tắn, kêu lên.

Horis liếc nhìn Hosea, chân mày cao cao nhướng lên, xương chân mày sắc nét tạo cảm giác áp lực cực kỳ: “Rốt cuộc là em muốn làm gì?”

Hosea nhìn Horis, Horis khác hẳn vẻ đẹp của anh ta, anh trai anh vừa có khí chất anh hùng của bố, vừa có nét dịu dàng của mẹ, khuôn mặt này thậm chí có thể hình dung bằng bốn chữ tinh hoa hội tụ, mọi chi tiết đều hoàn mỹ.

Chưa có Omega nào không gục ngã sau khi gặp Horis, ngoại hình ấn tượng này chiếm được trái tim của hầu hết những Omega từng nhìn thấy nó, nhưng nghe thế Hosea chỉ thấy buồn cười.

Những Omega phát cuồng vì Đại Đế Horis sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng vị hoàng đế sắt đá lạnh lùng này thực ra lại là một Omega.

10

– ———-

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN