Bạch Du Du cọ tới cọ lui phát hiện vô dụng, có chút bất mãn, cô cũng cố gắng như vậy rồi, ở trước mặt Lục Hàn Chi giống như không có cảm giác tồn tại nào, vì thế cũng không cọ nữa, thở hổn hển cắn một cái vào ống quần của Lục Hàn Chi, nâng một chân trước lên giẫm vào chân anh.
“Muốn ra ngoài như vậy?”
Cho nên anh biết hả, thế còn ở chỗ này nhìn tôi giả khùng làm gì?
Bạch Du Du có chút tức giận, lông trên mặt cũng muốn dựng lên.
Lục Hàn Chi ôm cô lên cánh tay, “Muốn ra ngoài tìm cô ấy?”
Bạch Du Du cố gắng ngẩng đầu nhỏ kêu meo meo meo về phía anh.
Biết còn không mở cửa cho tôi? Ức hiếp mèo như vậy mà được à?
Mặc dù Bạch Du Du không vui nhưng cũng không dám biểu đạt một chút không vui ra ngoài, ai biết Lục thiên vương có thể nổi điên giấu cô đi không cho cô gặp Giang Ninh không?
Dù sao cô cũng là tiểu tiên nữ đáng yêu xinh đẹp như vậy, thích hợp để sưu tầm làm của riêng.
Có lẽ gần đây được nhiều người khen, Bạch Du Du từ khi làm mèo đến nay lần đầu tiên có một sự tự tin đến u mê như vậy.
Đương nhiên, chút tự tin này căn bản không thể so ở trước mặt Lục Hàn Chi…
Bạch Du Du dựng lỗ tai lên mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện của Giang Ninh và quản gia, nhưng không nghe ra nói cái gì.
Cô chớp chớp mắt, vô cùng đáng thương nhìn Lục Hàn Chi.
Rốt cuộc Lục Hàn Chi cũng cong người xuống, một tay túm cô lên, mở cửa ra đặt cô trên mặt đất.
Bạch Du Du còn tưởng rằng anh sẽ ôm mình xuống, không ngờ vừa ra cửa đã đặt cô trên mặt đất.
Bạch Du Du có chút mờ mịt nhìn anh một cái.
Lục Hàn Chi không nhìn cô, chỉ nhàn nhạt nói: “Đi đi.”
Vì thế Bạch Du Du xoay người chạy chậm xuống cầu thang.
Lục Hàn Chi nhìn bóng dáng nho nhỏ màu trắng dần dần rời xa mình, đầu cũng không thèm quay lại xuống cầu thang.
Sau một lúc lâu, anh không tiếng động nở một nụ cười.
Muốn gặp thì có ích gì?
Cho dù ra được cửa này, anh không cho, cũng không ai có thể mang nó đi.
Cầu thang trong biệt thự này rất đẹp, cũng được trải thảm, nhưng đối với Bạch Du Du mà nói, tự mình xuống cầu thang vẫn có chút sợ hãi, bởi vì cô còn quá nhỏ, xuống cầu thang có chút khó khăn, hơn nữa cái chính nhất là… Lá gan cô cũng rất nhỏ.
Đoán chừng là con mèo Ragdoll lá gan nhỏ nhất trên toàn thế giới.
Có điều Bạch Du Du liếc mắt một cái đã nhìn thấy Giang Ninh dưới lầu, vẫn hưng phấn nhảy tung tăng đi xuống cầu thang.
Giang Ninh nghe thấy tiếng mèo kêu mềm mại, quay đầu đã nhìn thấy Bánh Trôi nhảy nhót xuống cầu thang, cô vội vàng đi qua mỉm cười vỗ vỗ tay, “Bánh Trôi đến đây, nhào vào lòng mẹ nào.”
Bạch Du Du phấn khích, còn chưa xuống hết cầu thang thì không cẩn thận lăn lông lốc xuống dưới.
Giang Ninh sợ tới mức chao ôi một tiếng, vội vàng đi lên cầu thang bế cô, thật cẩn thận sờ sờ trên người cô, thấy không bị thương mới thở phào, “Nhóc đáng thương của mẹ, ngã đau không?”
Mèo con ghé vào trong lòng cô cọ cọ, trực tiếp kêu meo meo.
Ồ? Mẹ Giang đổi nước hoa rồi, có điều vẫn thơm.
Mèo con thân mật cọ cọ cổ cô ấy, trong cổ họng phát ra âm thanh làm nũng, dù là Giang Ninh nhìn thấy dáng vẻ này của cô thôi tim cũng mềm đi.
Giang Ninh ôm cô thân thiết ở trên sofa, một lát sau Khang Văn Trạch cũng tới, thấy Giang Ninh có hơi sửng sốt, “Chị Ninh cũng tới sao?”
“Chị nhớ Bánh Trôi nhà chị mà.” Giang Ninh xoa đầu nhỏ của mèo con, cười nói: “Hôm qua Hàn Chi nói muốn tắm rửa cho nó, làm chị giật cả mình, buổi tối còn nằm mơ thấy Bánh Trôi chết đuối, cái này dọa chị sợ tới mức trời sáng đã tới đây, không ngờ cô nhóc này còn có tinh thần.”
Bạch Du Du vừa nghe thấy chuyện Lục Hàn Chi tắm cho cô, vội vàng giấu đầu trong ngực Giang Ninh, sợ người khác thấy cô xấu hổ…
Khang Văn Trạch dở khóc dở cười: “Lục tiên sinh sẽ không mất cẩn thận như vậy.”
“Bánh Trôi cũng nhớ chị phải không, hửm?”
Đó là điều đương nhiên, nhất định là nhớ rồi.
Bạch Du Du ở chỗ của Giang Ninh là buông lỏng nhất, bởi vì cô đối với Giang Ninh là sự tín nhiệm và tán thưởng, hơn nữa… Giang Ninh là nữ, bất kể Bạch Du Du làm gì trước mặt cô ấy đều không cảm thấy không được tự nhiên.
Bạch Du Du đối với Khang văn Trạch ngược lại cũng không có ngượng ngùng ngay từ đầu.
Nhưng Lục Hàn Chi…
Bạch Du Du ngó trái ngó phải, không nhìn thấy Lục Hàn Chi, cô nâng đầu lên, ở lan can tầng hai thấy được anh.
Hôm nay có lẽ là có dịp chính thức nào đó phải tham gia, trên người Lục Hàn Chi mặc áo sơ mi quần tây, trong tay cầm áo vest, thân hình dong dỏng cao thẳng tắp như cây thông.
“Meo.” Bạch Du Du kêu một tiếng về hướng anh.
Lục Hàn Chi nhìn cô, không có biểu cảm gì.
Không biết có phải ảo giác hay không, Bạch Du Du cảm thấy hình như anh không vui vẻ cho lắm.
Chẳng lẽ là vì tính hay tức giận khi rời giường?
Nhưng mà cũng đã rời giường lâu rồi mà, còn ngủ nướng.
Tâm tình của Lục thiên vương, thật khó có thể nắm bắt.
Lúc Lục Hàn Chi xuống lầu ăn sáng, Giang Ninh hỏi anh: “Ngày hôm qua Bánh Trôi có ngoan không?”
“Ừm.”
Ừm là có ý gì, là ngoan hay không ngoan?
Cũng không khen cô một câu, Bạch Du Du nhăn mũi, có điều cô nghĩ nghĩ, hôm qua hình như cô thật sự không phải rất ngoan, còn cố ý sau khi tắm rửa xong lắc lông làm ướt mặt Lục Hàn Chi, không nghe lời chút nào…
Nhưng mà Lục Hàn Chi không tức giận mà, còn sấy khô lông cho cô, cho cô ăn tôm bóc vỏ ngon hết sẩy.
Nghĩ như vậy, Bạch Du Du liền cảm thấy có chút áy náy.
Giang Ninh cảm thấy mèo con trong lòng động đậy, giống như muốn đi xuống, vì thế thả Bạch Du Du xuống dưới.
Bạch Du Du vừa mới được đặt xuống đất đã nhảy nhót chạy đến bên chân Lục Hàn Chi.
Lục Hàn Chi cúi đầu nhìn cô, cô liền đến gần cọ cọ vào cẳng chân anh.
Giang Ninh không hề chớp mắt lấy một cái nhìn màn này, Lục Hàn Chi có thói ở sạch, đặc biệt là ở phương diện sinh hoạt, lúc ăn cơm cậu ta sẽ không chạm vào động vật nhỏ, hẳn là sẽ khẽ đá văng Bánh Trôi ra.
Nhưng mà mấy giây sau.
Phỏng đoán của Giang Ninh từng chút vỡ nát.
Bởi vì Lục Hàn Chi không những ôm Bánh Trôi lên, còn véo một miếng lòng đỏ trứng từ đĩa salad, tự tay đưa tới bên miệng đút cho nó ăn.
Trên mặt không có một chút mất kiên nhẫn và ghét bỏ nào.
Mèo con được ôm trong cổ tay Lục Hàn Chi, thân trên hơi được nâng lên, híp mắt ăn từng chút một.
Toàn bộ phòng khách yên tĩnh… có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Giang Ninh và Khang Văn Trạch đều không dám động đậy nhìn chằm chằm màn này, đặc biệt là Giang Ninh, trong tay bưng cà phê, người đã hóa ngốc luôn.
Sau khi ăn xong Bạch Du Du vẫn chưa hết thèm liếm liếm tay Lục Hàn Chi, lại mở mắt trông mong nhìn anh, vừa thấy là biết ăn chưa đã nghiền, còn muốn anh đút nữa.
Lục Hàn Chi nhìn thoáng qua trên bàn ăn, nói với quản gia: “Cho em ấy sữa bột pha với chút thức ăn mèo.”
Tôi chỉ muốn ăn đồ ăn của anh thôi!
Bạch Du Du vươn chân khẽ gãi cánh tay anh, kêu meo meo.
Lục Hàn Chi nhìn cô một hồi, lại véo một ít lòng đỏ trứng đút cho cô, nói: “Miếng cuối cùng.”
Giang Ninh kéo Khang Văn Trạch, “Cậu có cảm thấy cậu ấy đang đóng phim điện ảnh không?”
Cho dù đóng phim điện ảnh, Lục Hàn Chi cũng không dịu dàng chân thật như vậy.
Khang Văn Trạch bị cô túm cái hơi lảo đảo, suýt chút nữa ngã ra đó, vội vàng vịn lấy sofa cho vững, do dự nói: “Em cảm thấy… Lục tiên sinh là bộc lộ chân tình…. nhỉ?”
Giang Ninh: “…”
Khi Bạch Du Du ăn thức ăn mèo, bọn họ đã chuẩn bị muốn ra ngoài.
Bạch Du Du tranh thủ ăn vài miếng, chuẩn bị sẵn sàng có người đưa mình đi thì nghe thấy Giang Ninh nói: “Hôm nay tôi đưa Bánh Trôi về nhà.”
Bạch Du Du cũng đã đoán trước được rồi, nếu Giang Ninh qua đây, chắc là sẽ thuận tiện mang cô đi, nhưng nghe thấy Giang Ninh chính miệng nói cô vẫn có hơi sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Lục Hàn Chi.
Cô có chút căng thẳng chẳng rõ tại sao.
Lục Hàn Chi sẽ trả lời Giang Ninh thế nào?
Một câu lạnh lùng “Mang đi đi” hay là “Không sao để nó ở thêm ngày nữa đi”.
Hoặc là, không sao cả, tùy ý?
Ngắn ngủi vài giây Bạch Du Du đã tưởng tượng ra rất nhiều câu trả lời cho Lục Hàn Chi, ngay cả vẻ mặt của anh, giọng điệu của anh đều tưởng tượng ra xong hết, hơn nữa còn cực kỳ phù hợp với hình mẫu của Lục thiên vương, một chút sai sót cũng không có.
Cho nên rốt cuộc là loại nào?
Bạch Du Du không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Lục Hàn Chi, căng thẳng đến đuôi cũng dựng lên.
Cô không chú ý tới chính là, ngoại trừ cô, Giang Ninh và Khang Văn Trạch, thậm chí là quản gia cũng đều nhìn Lục Hàn Chi.
Lục Hàn Chi không nhìn Bạch Du Du, nói: “Thức ăn mèo của em ấy còn chưa ăn xong.”
“Vậy tôi mang đi cùng.”
“Hôm nay không phải chị còn có một cuộc họp báo sao?”
Giang Ninh hơi sững sờ, “A… Đúng đúng, cậu phải tham gia.”
“Mang em ấy theo không tiện.” Lục Hàn Chi nhàn nhạt nói.
Sắc mặt Giang Ninh kỳ lạ chớp mắt một cái, đột nhiên nhớ tới gì đó, nói; “Cậu không nói tôi cũng quên mất! Bánh Trôi của chúng ta nổi rồi cậu biết không?”
Bạch Du Du: “???”
“Em cũng thấy rồi.” Khang Văn Trạch lấy di động ra ấn vào cái, đưa cho Lục Hàn Chi xem, “Ảnh ngày hôm đó Lục tiên sinh chụp chung với Bánh Trôi bị lộ ra ngoài, mấy phút đã lên đứng đầu, bây giờ mọi người đều đang thảo luận…”
“Hiện tại trang official đã bị fans của cậu chiếm lĩnh.” Giang Ninh hết sức vui mừng nói: “Bánh Trôi, em đang đứng đầu hotsearch đó, mau tới nhìn xem này.”
Bạch Du Du nghiêng đầu, làm bộ cái gì cũng không hiểu, nhưng tiểu nhân trong lòng đã ôm mặt hưng phấn hét ầm lên.
Cô đây là sắp hot rồi sao?
Không đúng, Giang Ninh nó là cô đã nổi rồi, vậy khẳng định là hot thật rồi.
Phải biết phàm là được nối với tên Lục Hàn Chi đều sẽ trở thành đề tài hot nhất.
Lục Hàn Chi thiếu niên thành danh, ở trong nước là siêu sao cấp thiên vương nhân khí siêu cao, ở nước ngoài nhân khí cũng tương đối cao, bất kể là poster hay là ảnh chân dung, bước lên đều là các tạp chí thời trang lớn nổi tiếng quốc tế, mà chỉ là ảnh cuộc sống đơn giản của anh cũng sẽ bị các fans chia sẻ điên cuồng trên mạng, có thể nghĩ tới có quan hệ với anh thì độ đề tài kinh người đến thế nào.
Lục Hàn Chi chụp ảnh với thú cưng còn là lần đầu tiên.
Hơn nữa con thú cưng này còn là một con mèo Ragdoll thuần chủng, xinh đẹp lại đáng yêu cực kỳ.
Có điều chỉ một tấm ảnh chụp Lục Hàn Chi đối diện với mèo, khiến trái tim của nhóm thiếu nữ bùng nổ.
Có cư dân mạng nói, vốn cho rằng sinh ra làm người đã đủ may mắn rồi, bây giờ mới phát hiện, đời này tiếc nuối nhất chính là không thể đầu thai thành một con mèo Ragdoll — Phía sau kèm thêm ảnh Lục Hàn Chi và mèo Ragdoll.
Weibo tương tự được cư dân mạng điên cuồng ấn like chuyển tiếp, một vài bên truyền thông cũng mượn cơ hội xào nhiệt độ, vì thế đề tài rất nhanh đã leo lên đứng đầu.
“Bánh Trôi nhà chúng ta bây giờ “hồng” rồi nha.” Giang Ninh nói: “Tối hôm qua có người hỏi tôi có thể tìm con mèo này làm đại ngôn cho bọn họ hay không, còn nói muốn ra giá cao mua.”
Một người trong đó muốn ra giá cao mua Bánh Trôi đã biết mèo này của của Giang Ninh. Vốn dĩ Giang Ninh cho rằng anh ta nói đùa, kết quả đối phương cực kỳ nghiêm túc thảo luận giá cả với cô.
Thái độ sau đó của đối phương khiến Giang Ninh tức đến bật cười, anh ta cảm thấy chẳng qua chỉ là một con mèo mà thôi, giá cả cũng đủ nhiều rồi, khi Giang Ninh từ chối, đối phương trực tiếp gửi ghi âm giọng nói qua, nói cô nuôi mèo sớm muộn gì cũng sẽ chán, mèo không thể nghe lời như chó được một đống tật xấu bla bla, còn nói loại mèo Ragdoll này trên thị trường rất nhiều, không có hiếm lạ gì, cô nhịn đau bỏ đi thứ yêu thích cũng không sao, dù gì cũng là chuyện sớm hay muộn, không bằng để nước phù sa không chảy ruộng ngoài.
Lúc ấy Giang Ninh liền mắng lại, trước tiên không nói cô đã coi Bánh Trôi thành nửa người thân của mình, ở đây vẫn còn Lục Hàn Chi coi cô nhóc như báu vật, cho dù anh ta mua tất cả mèo Ragdoll bên ngoài về cũng không đổi được một cọng lông của Bánh Trôi.
“Giá trị của em đến 6 chữ số đấy Bánh Trôi.”
Bạch Du Du: “…”
Đương nhiên cô biết Giang Ninh không nói đùa, nhưng nội tâm cô quả thực muốn chửi bậy.
Đời trước khi làm người, cuộc đời 20 năm cũng không biết tiêu có đến nhiều tiền như vậy không… Không ngờ đời này làm một con mèo, giá trị con người lại cao như vậy!
Đều là dính hào quang của Lục thiên vương.
Bạch Du Du ngước nhìn Lục Hàn Chi, ánh mắt có thể coi là phức tạp.
Lục Hàn Chi lại cười, “Sáu chữ số?”
“Chị nói cho anh ta biết, thú cưng của tôi, không có cái giá rẻ đến trình độ của anh ta có thể mua nổi.”
Bạch Du Du còn chưa phản ứng lại, Giang Ninh đã phun ra một ngụm cà phê, hoàn toàn không có hình tượng người đại diện kim bài.
“Đợi đã, từ khi nào Bánh Trôi là thú cưng của cậu?!”
Tác giả có lời muốn nói: Rất nhiều bạn quan tâm khi nào Tiểu Bạch biến thành người, tôi chỉ có thể nói chút xíu tình tiết, Tiểu Bạch biến trở về thành người cần một thời cơ, cô ấy vừa mới làm một con mèo từ từ thân thiết với Lục Hàn Chi, cho nên còn có một số tình tiết phải đi, có điều nhanh thôi nhanh thôi, tin tưởng tiết tấu của tôi nhé [Mặt nghiêm túc], quá nhiều tình tiết không thể tiết lộ nhưng sẽ không để mọi người chờ quá lâu đâu. Còn nữa sẽ không có bạn gái cũ máu chó nha, nam nữ chính là siêu sạch cả đôi~ Mọi người yên tâm nghen.
Vở kịch nhỏ hoàn toàn không liên quan tới chính văn —–
Giang Ninh: Bánh Trôi nhà chúng ta sau khi biến thành người cũng là một tiểu tiên nữ đáng yêu.
Khang Văn Trạch: Tôi cảm thấy Bánh Trôi khi còn là mèo đáng yêu nhất (Bởi vì anh ta có thể ôm rồi sờ đầu, còn có thể nghe cô làm nũng.)
Về phần sau khi biến thành người… Biến thành của riêng của Lục Hàn Chi.
Bạch Du Du kêu la: Còn có thể để ăn cá con khô làm gì? Em muốn ăn cá con khô cay!
Lục Hàn Chi: Về nhà cho em ăn.