“Đang làm gì đó?”
Vừa nghe thấy giọng nói của anh, trên mặt Bạch Du Du liền lộ ra nụ cười: “Vừa rồi em đang vẽ tranh.”
“Vẽ cái gì?”
Bạch Du Du cười cười: “Anh đoán xem?”
Lục Hàn Chi dừng lại một chút: “Đang vẽ anh?”
Bạch Du Du nhịn không được mà cười: “Sao anh biết em đang vẽ anh?”
“Bởi vì anh biết, em đang nhớ anh.”
Giọng nói anh trầm thấp mà bình tĩnh, trên mặt Bạch Du Du cũng đã bắt đầu nóng lên.
Cô chợt nhớ tới ngày đó Lục Hàn Chi nói, hai người bọn họ, thần giao cách cảm.
Trước kia khi cô còn là mèo con, mặc dù cũng rất thân mật với anh, nhưng một chút cũng không đoán ra được anh đang suy nghĩ điều gì.
Có điều may mắn là, cô không đoán được cũng không sao, bởi vì bây giờ cô có thể hỏi chứ không phải giống như trước kia khi còn là mèo con, chỉ có thể nhìn anh, trong lòng miên man suy nghĩ.
Lục Hàn Chi bỗng nhiên nói: “Em chờ một chút.”
Một lát sau, giọng nói của anh lại từ điện thoại truyền đến: “Du Du.”
“Hửm?”
“Vừa rồi A Ninh hỏi anh có phải yêu đương rồi không.”
Bạch Du Du sửng sốt một chút, chị Ninh vậy mà nhìn ra rồi?
Lục Hàn Chi nói: “Anh nói phải, chị ấy không tin.”
Nhiệt độ trên mặt Bạch Du Du lan thẳng đến trong lòng, cô nắm lấy điện thoại, lúc mở miệng lại không kìm lòng được mà hơi cà lăm: “Vậy, vậy làm sao bây giờ?”
“Em nói một câu đi.” Lục Hàn Chi giống như là suy tư một chút, nói: “Anh cho bọn họ nghe.”
“Nói, nói cái gì đây?”
“Nói em nhớ anh.”
Ầm một cái, Bạch Du Du cảm thấy cả người mình đều sắp bốc cháy rồi.
Lục Hàn Chi không nói, giống như là đang lẳng lặng chờ đợi cô.
Bạch Du Du hít sâu một hơi: “Em… em nhớ anh rồi.”
Giống như lời nói mê mèo con nỉ non, mơ mơ hồ hồ, lại một đường khiến người ta ngọt đến tận trong lòng.
“Ừm, anh cũng nhớ em.” Lục Hàn Chi cười một tiếng: “Meo một tiếng nữa anh nghe xem?”
Bạch Du Du: “…”
Lúc này cô mới kịp phản ứng lại. Lục Hàn Chi chắc chắn là đang trêu chọc cô! Anh làm sao có thể cầm điện thoại cho Giang Ninh bọn họ nghe cô nói chuyện chứ?
Vậy thì cũng quá không phù hợp với tính tình của Lục Hàn Chi rồi, Bạch Du Du con mèo ngốc nhà mày… không đúng, đồ ngu ngốc!
Bạch Du Du cắn cắn môi, hờn dỗi nói: “Em không nhớ anh nữa.”
Nói xong cũng không chờ anh đáp lại đã cúp máy.
Ngoài cửa sổ không biết từ lúc nào đã có cơn mưa nhỏ rơi tí tách tí tách, trên bầu trời mây đen dày đặc, từ nơi nào nhìn về nơi xa chỉ có một mảnh mịt mù.
Bạch Du Du xoa ngực một cái, vẫn cứ cảm thấy nhịp tim có chút không bình ổn được.
Trước kia khi còn là mèo con, thỉnh thoảng cũng sẽ tùy hứng chơi xấu, bởi vì cô biết Lục Hàn Chi sẽ không tức giận với một con mèo con cô đây, nhưng tính tình đùa nghịch thì đây là lần đầu tiên.
Chủ yếu là, Lục Hàn Chi trước kia cũng chưa từng trêu đùa cô như thế… ngoại trừ đêm qua.
Nhớ tới đêm qua anh cố ý giả vờ như không biết mình dọa cô sợ, Bạch Du Du liền cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.
Lục Hàn Chi như vậy, nói ra sẽ không ai tin.
Anh cũng sẽ làm ra trò đùa quái đản nghiêm chỉnh như vậy, sẽ nói lời âu yếm vào điện thoại, ghẹo cho người ta mặt đều bốc cháy.
Những điều này, cũng chỉ có một mình cô biết.
Một lát sau, chuông điện thoại vang lên một tiếng, cô cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, là tin nhắn Lục Hàn Chi gửi tới —- buổi tối muốn ăn gì?
Bạch Du Du suy nghĩ một chút, trả lời anh một câu.
Lục Hàn Chi nhấn mở tin nhắn, nhìn thấy tin nhắn ‘Mèo con’ trả lời anh — muốn về nhà ăn cơm anh làm.
Lục Hàn Chi cười cười, cất điện thoại đi.
“Cười cái gì?” Giang Ninh cầm kịch bản đi tới, hoài nghi nhìn anh: “Không phải là cậu đang gọi điện thoại với Bánh Trôi chứ?”
Ngoại trừ trước mặt con mèo kia, cô ấy còn chưa từng thấy anh cười vui vẻ và dịu dàng như thế.
“Đúng.” Lục Hàn Chi gật gật đầu, không phủ nhận.
Giang Ninh: “…” Cô ấy chẳng qua chỉ đùa một chút, nghiêm túc như vậy cô ấy quả thật sắp tin luôn rồi.
“Người không biết còn thật sự cho rằng cậu yêu đương rồi đấy.”
Lục Hàn Chi từ trên kịch bản nâng ánh mắt lên: “Nếu như tôi nói phải thì sao?”
Giang Ninh sửng sốt một chút, hơi không tin: “Cậu nói nghiêm túc?”
“Đối với chuyện tình cảm, từ trước đến nay tôi đều rất nghiêm túc.”
“…”
Giang Ninh trong lúc nhất thời đều không nói ra lời.
Cũng bởi vì điểm này, cô ấy mới cảm thấy khó có thể tin được, bắt đầu từ khi Lục Hàn Chi ra mắt, cô ấy vẫn làm việc bên cạnh anh, cho nên Lục Hàn Chi có động lòng với ai hay không, cô ấy rõ ràng hơn ai hết.
Đáp án là chưa từng có.
Những vai nữ chính cố ý gây ra scandal kia, chẳng qua là hợp tác đóng phim với anh hoặc là nói được mấy câu đã có thể bị chế biến ra đủ loại chuyện xấu, mà chân tướng là Lục Hàn Chi chỉ sợ ngay cả tên của bọn họ cũng không nhớ.
Cho nên đã nhiều năm như vậy, ngay cả Giang Ninh cũng khó tránh khỏi nghi ngờ, dĩ nhiên không phải nghi ngờ xu hướng tính dục của anh có vấn đề, dù là nam hay nữ, không có tình cảm chính là không có tình cảm.
Trừ khi chính anh mở miệng thừa nhận, nếu không có đánh chết cô ấy cũng cảm thấy lại có người đang xào chủ đề.
Mà bây giờ, Lục Hàn Chi tự mình mở miệng nói, anh yêu đương rồi.
Nói một cách công bằng, cô ấy đương nhiên là hy vọng đây là sự thật.
Lục Hàn Chi một mình đã quá lâu rồi.
Mặc kệ là sớm hay muộn thì cũng nên có một người như vậy xuất hiện, để anh cũng nếm thử mùi vị yêu người khác và được yêu thương lại.
Vài giây sau.
Giang Ninh hít sâu một hơi: “Cậu nói đi, là nam hay nữ?”
Lục Hàn Chi trầm mặc một chút: “… Là một cô gái.”
“Trong giới hay ngoài giới.”
“Ngoài giới.”
Giang Ninh càng nghi ngờ hơn, lịch trình mỗi ngày của Lục Hàn Chi được sắp xếp kín như vậy, đừng nói là gần đây, chính là hai năm nay hoạt động cá nhân cũng gần như ít đến không có, từ sau khi có Bánh Trôi, thời gian rảnh rỗi của Lục Hàn Chi cũng đa số dùng trên người mèo con.
“… Cậu đừng nói với tôi, người của cậu là người họ Phương kia?” Ngoại trừ Phương Tử Nguyệt, cô ấy thật đúng là không nghĩ ra bên cạnh anh còn có cô gái nào ngoài giới.
“… Đương nhiên là không phải.” Lục Hàn Chi thở dài nói: “Là cô gái từ trước đến nay chị chưa từng gặp.”
Giang Ninh thở phào nhẹ nhõm, lại nhịn không được sự tò mò nói: “Cô gái thế nào?”
Cô ấy thật sự rất tò mò, đến cùng là cô gái như thế nào mà có thể khiến Lục Hàn Chi động lòng.
Bởi vì cô ấy nhìn ra được, Lục Hàn Chi đây là thật sự nghiêm túc rồi.
Ngay cả lúc nói đến cô gái đó, mặt mày của anh đều lộ ra sự dịu dàng không nói nên lời.
“Cô ấy rất đáng yêu.” Lục Hàn Chi khẽ nói: “Đáng yêu giống như Bánh Trôi vậy.”
Cô gái đáng yêu giống như Bánh Trôi?
Giang Ninh không nhịn được mà nghĩ, con gái hoạt bát đáng yêu nhiều như vậy, chỉ trong giới thôi đã đếm không hết rồi, nhưng đáng yêu giống như Bánh Trôi? Có thể sao?
Giang Ninh còn muốn hỏi lại, Lục Hàn Chi lại không nói nữa, chỉ nói: “Sau này chị gặp là biết.”
Giang Ninh quay đầu suy nghĩ, trong lòng như bị móng vuốt của Bánh Trôi cào, nhịn không được mà kéo Khương Văn Trạch qua một bên: “Có phải gần đây Hàn Chi quen một cô gái rất đặc biệt không?”
Khang Văn Trạch gật gật đầu: “Chị cũng biết rồi?”
Giang Ninh trừng to mắt: “Cậu cũng biết rồi?”
“Ừm, em vừa gặp vị tiểu thư đó.”
“Dáng dấp ra sao?”
Khang Văn Trạch suy nghĩ một chút, rầu rĩ nói: “Em cũng không dễ miêu tả… Chẳng qua là cảm thấy, khí chất của cô ấy có chút giống với Bánh Trôi.”
Khang Văn Trạch vừa nói như thế, lòng hiếu kỳ của Giang Ninh lập tức muốn nổ tung.
Rốt cuộc là ai?! Vậy mà có thể đánh đồng cô ấy đáng yêu giống như Bánh Trôi?!
“Hàn Chi, khi nào thì cậu mang cô bạn gái nhỏ của cậu đến cho tôi nhìn một chút?”
“Chờ thêm đi.”
“Chờ tới khi nào? Không phải là cậu vẫn chưa theo đuổi được chứ?”
“Không.” Lục Hàn Chi nói: “Hiện tại tôi vẫn không nỡ.”
Giang Ninh: “…”
Lòng ham chiếm hữu đối với Bánh Trôi đã khiến người ta kinh ngạc rồi, cô bạn gái đột nhiên xuất hiện này, ngày tháng năm nào mới có thể nỡ đưa cô ấy ra ngoài để người khác nhìn?
Bạch Du Du vừa gửi tin nhắn đi, bỗng nhiên nhảy ra một lời nhắc nhở kết bạn.
Cô hơi kinh ngạc, app xã hội này vừa tải xuống chưa được mấy ngày, ngoại trừ Lục Hàn Chi thì cũng chỉ có Dung Tích mà cô chủ động kết bạn, cũng không ai biết được số điện thoại của cô.
Cô ấn mở lời mời kết bạn xem một chút, ký tên trên đó là Dung Thất.
Bạch Du Du suy nghĩ một chút, chấp nhận lời mời kết bạn của anh ta.
Dung Thất lập tức gửi cho cô một tin nhắn: Mèo con, có phải em biến lại thành người rồi không?
Bạch Du Du kinh ngạc hỏi anh ta: Sao anh biết?
Dung Thất gửi biểu tượng mặt cười, bởi vì em là cô gái anh thầm mến.
Ngay sau đó lại thêm một tin nhắn tới —- Cho nên là thần giao cách cảm đó:)
Bạch Du Du cười lắc đầu, Dung Thất này, rõ ràng thoạt nhìn một thiếu niên khí chất trong trẻo mang theo một chút lạnh lùng, lúc nói chuyện lại luôn mang theo một chút xấu xa như thế.
Có điều sự xấu xa của anh ta cũng không khiến cho người ta phản cảm, hôm qua Dung Tích cũng gửi tin nhắn cho cô giải thích nói anh ta không có ác ý, nếu như cô muốn, hai người có thể trở thành bạn bè.
Dung Thất nói: Thân thể em vẫn chưa ổn định lắm, gần đây phải chú ý nghỉ ngơi, ăn nhiều đồ ăn dinh dưỡng một chút, muốn ăn cái gì thì làm nũng với Lục Hàn Chi, anh ta không rảnh thì nói với anh, anh dẫn em đi ăn.
Bạch Du Du: “…”
Dung Thất còn nói: Còn có, nếu như anh ta không tốt với em, nói cho anh biết, anh theo đuổi em [Vẻ mặt thẹn thùng]
Bạch Du Du nghĩ đến lời nói ngày đó của Lục Hàn Chi, nín cười trả lời anh ta: Vậy anh không có cơ hội này rồi.
Cô cảm thấy Dung Thất đối với cô vẫn không tính là thầm mến, chẳng qua là trình độ có hảo cảm, cũng nói không chừng chỉ là trêu chọc cô.
Bạch Du Du nói: Anh biết tôi bao nhiêu tuổi rồi không? Có thể còn lớn hơn anh một chút đó.
Dung Thất rất nhanh trả lời cô: Anh lớn hơn em năm tuổi, theo bối phận, Dung Tích cũng phải gọi anh một tiếng anh trai.
Bạch Du Du: “…”
Làm sao có thể! Dung Thất nhìn qua quá trẻ, tối đã cũng chỉ chừng hai mươi tuổi, rõ ràng chính là thiếu niên trắng nõn tuấn tú, nói anh ta mười mấy tuổi còn tạm được.
Bạch Du Du có chút không tin, thế là gửi tin nhắn hỏi Dung Tích.
Dung Tích nói: Dung Thất quả thật hai mươi lăm tuổi rồi, dáng vẻ đó của anh ấy, đến ba mươi tuổi cũng là mỹ thiếu niên, thế nào, em muốn bỏ rơi Lục Hàn Chi để yêu đương với anh ấy? Đầu tiên phải nói trước, chị tuyệt đối ủng hộ quyết định của em.
Bạch Du Du dở khóc dở cười: Không phải, em chỉ là có chút không tin, còn có em và Dung Thất không phải như chị nghĩ đâu! Ngược lại là chị và anh trai em, em rất coi trọng đó.
Dung Tích: “…”
Sau khi hàn huyên với Dung Tích và Dung Thất vài câu, Bạch Du Du tiếp tục quay về vẽ tranh, vừa vẽ liền vẽ đến trưa, bất tri bất giác nằm nhoài trên mặt bàn ngủ thiếp đi.
Khi lần nữa tình lại thì đã đến buổi tối, Bạch Du Du tỉnh lại liền thấy Bạch Hiêu ngồi bên giường nhìn cô, lập tức sợ đến mức tỉnh táo lại: “Anh?”
“Dậy rồi?” Bạch Hiêu vội nói: “Đừng sợ đừng sợ, em như vậy chỉ là tạm thời thôi, chẳng mấy chốc sẽ khôi phục lại.”
Bạch Du Du sửng sốt một chút, bỗng nhiên phát hiện ra có chút không đúng.
Cô sờ lên lỗ tai của mình, cảm xúc lỗ tai lông xù khiến cô giật nảy mình, cúi đầu nhìn một cái, quả nhiên nhìn thấy một cái đuôi mèo tuyết trắng.
“… Đây là chuyện gì vậy?” Bạch Du Du phát điên nói: “Tại sao em lại biến thành như vậy rồi?!”
Chắc chắn là đang nằm mơ, chắc chắn là đang nằm mơ.
Bạch Du Du đếm ngược ba lần, nhắm mắt lại nằm trên giường ép bản thân mình ngủ đi.
Vừa tỉnh dậy chắc chắn là bình thường!