Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện - Chương 19: 19: Chris Fado
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
39


Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện


Chương 19: 19: Chris Fado


Vấn đề của Chris Fado không phải rất khó trả lời, do năm chữ tạo thành một câu hỏi ngược lại, em không yêu ta sao?Nếu là nửa tháng trước, chắc hẳn Tô Mạt Lê sẽ nghĩ: Boss, sao ngài lại đùa giỡn như vậy với tôi thế? Ha ha, loại tình cảm nào? Tôn sùng? Kính trọng? Ngưỡng mộ? Ngài thích cái nào thì tôi sẽ trả lời cái đó.Nhưng trong nửa tháng này đã xảy ra…!Ừ, chỉ một chuyện như vậy, hai người bọn họ bay cao thật cao.

Rất nhiều vấn đề chưa từng nghĩ tới thì bây giờ lại đồng loạt tới hết, cô đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện giữa hai người bọn họ.Nếu hai người bọn họ đều là con người thì mọi chuyện đã đơn giản hơn rồi, đôi bên đều có tình cảm với nhau, vậy thì chỉ cần hẹn hò thử là được.

Nhưng quan trọng Chris Fado không phải là người, cách hỏi quá mức trực tiếp, rất dễ khiến người ta không xuống đài được.Được rồi, nếu như cô dám nói “Đúng vậy, tôi không yêu ngài.” Thì đoán chừng cô sẽ bị Chris Fado tức giận ném từ lầu ba xuống.

Vẻ mặt Chris Fado rất khó đoán, tính tình lại vô cùng cực đoan, nói trở mặt là có thể trở mặt ngay.Tô Mạt Lê mím môi, nở một nụ cười, nói: “…”Cô còn chưa kịp nói thì cảm giác không có sức quen thuộc ập đến, Tô Mạt Lê cúi đầu xuống, phát hiện hai chân mình đang hóa sương mù.Lại nữa? Có phải là cô nên đi mua vé số hay không? Trong một thời gian ngắn mà bị triệu hồi tận hai lần?Vội vàng ngẩng đầu lên, Chris Fado vẫn duy trì tư thế nằm sấp quay đầu, nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Cho dù là nguyện vọng gì thì cũng đừng đồng ý, lập tức quay lại.”Ngay cả câu trả lời cũng không kịp nói, Tô Mạt Lê đã chìm vào trong một mảnh tối tắm.Quen cửa quen nẻo đẩy sương mù quẩn quanh khắp người ra, cô nhìn thấy gì đây? À, đây chẳng phải là bạn nhỏ cùng họ với Nhị Đại Vương, Chris Fado Lahr đấy sao?Tô Mạt Lê thở dài, nói: “Tiền lên sân khấu của chị rất đắt đấy.”Trạng thái của Lahr trông có vẻ tốt hơn so với lần trước rất nhiều, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Phát hiện ác ma được triệu hồi ra chính là Tô Mạt Lê thì vui vẻ đến mức hai mắt sáng rực lên.“Nói đi, nhóc có nguyện vọng gì?”“Meo meo sắp sinh em bé, nhưng mà ba em lại không có ở nhà.” Lahr chỉ vào ổ cho thú cưng trong góc tường, bên trong có một con mèo cái với cái bụng to sắp sinh đang nằm.“…!Vậy nhóc đi tìm bác sĩ thú ý đi chứ! Ác ma không chịu trách nhiệm đỡ đẻ.” Tô Mạt Lê im lặng nhìn Lahr.Lahr bị Tô Mạt Lê hung dữ, đứa trẻ bỗng chốc bị dọa sợ, nếu mà có cái đuôi thì chắc chắn bây giờ nó đang rũ xuống.“Em không biết phải tìm bác sĩ thú y bằng cách nào.” Lahr hít một hơi thật sâu, sắp khóc đến nơi.Nói chuyện yêu đương đến mức sao Hỏa văng khắp nơi, đang tới giai đoạn gay cấn thì lại bị triệu hồi để đỡ đẻ cho mèo.

Tô Mạt Lê cảm khái, chênh lệch này cũng quá lớn rồi đấy.“Được rồi, được rồi, đừng khóc, chị nhận nguyện vọng này.” Sau khi làm cho Lahr chỉ cần không cẩn thận là sẽ khóc bình tĩnh trở lại, Tô Mạt Lê đi về phía ổ mèo.Bởi vì người lạ tới gần nên mèo cái đang chờ sinh con nhe răng ra, cổ họng phát ra tiếng “Grừ grừ” để kháng cự.“Ba của nhóc đâu?” Một tay Tô Mạt Lê vẽ hắc ma pháp, con ngươi của mèo quýt tan rã, nhìn về phía trước giống như con rối, mặc cho Tô Mạt Lê tiến hành giở trò để kiểm tra.“Không gọi điện thoại cho ba em được.” Lahr ngồi xổm bên cạnh Tô Mạt Lê, vừa trả lời vừa đánh giá một đầu tóc bạc của cô.

Cậu bé thật sự rất muốn sờ thử, nó có cảm giác giống như nhựa hay sao?…!Lần trước cô đã muốn nói, trái tim của ba đứa trẻ này cũng quá lớn.

Để một đứa con nhỏ ở nhà cùng với một con mèo đang chờ sinh, cho dù công việc có bận rộn thì chẳng lẽ mình cũng không có người thân bạn bè gì hay sao? Trẻ nhỏ không biết làm gì thì chỉ có thể triệu hồi ác ma? Nếu như ác ma được triệu hồi không đến thì sao?Mèo quýt sinh con rất suôn sẻ, gián đoạn sinh ra sáu con mèo nhỏ, khi Tô Mạt Lê còn là người đã từng thấy cảnh chó mèo sinh sản, ngoại trừ ma thú thì những con vật nhỏ khác cô đều có thể đỡ đẻ.Sinh sản tốn gần sáu tiếng, Tô Mạt Lê liếc nhìn đồng hồ treo tường một cái…!Rồi xong, chắc chắn Chris Fado đã tức giận rồi.“Mèo con sẽ tự bú sữa mẹ, còn mèo mẹ thì để nó nghỉ ngơi một chút, nhớ thêm đồ ăn cho nó đấy.” Tô Mạt Lê chỉ vào mèo quýt rồi nói với Lahr.Nửa đường Lahr có hơi mệt mỏi nên đã dựa vào tưởng ngủ thϊếp đi, chờ mèo con được sinh ra hết xong thì cô mới đánh thức cậu bé.“Vâng ạ.” Sợ Tô Mạt Lê lại đi ngay lập tức nên Lahr túm lấy áo choàng đen của cô theo bản năng, nói: “Chị ơi, em đói bụng.”Tô Mạt Lê thở dài.

Đã trễ lâu như vậy rồi, trễ thêm một lúc nữa cũng không sao: “Đi thôi, đến phòng bếp nhà nhóc nhìn thử coi sao.

Chị nói cho nhóc nghe, đây là nguyện vọng thứ hai đấy có biết không?”Dường như Lahr đang rất vui vẻ, kéo áo Tô Mạt Lê rồi đi bên cạnh cô.Lần trước Tô Mạt Lê cũng được triệu hồi ngay trong căn phòng đó, nên cô vẫn chưa nhìn xem bên ngoài căn phòng trông như thế nào.

Ra ngoài, là một hành lang thật dài, Tô Mạt Lê hỏi: “Đi bên nào?”“Dạ bên này.” Lahr chỉ về hướng bên phải.Tô Mạt Lê đi theo hướng Lahr chỉ, trên đường có đi ngang qua một căn phòng, cửa phòng rộng mở, Tô Mạt Lê vô tình nhìn vào trong, động tác quay đầu khẽ ngừng, rồi nhanh chóng quay đầu trở lại.

Trong phòng đặt một kệ sách nhiều tầng, bên trên bày đầy sách vở, còn có một bàn làm việc, chắc hẳn là thư phòng.

Kế bên còn treo một bức tranh trên tường, trong tranh vẽ một người đàn ông rất đẹp trai, sống mũi cao thẳng, đôi mắt hẹp dài, bờ môi phơn phớt hồng.“Đó là ai?” Tô Mạt Lê dừng chân, chỉ vào người đàn ông trong tranh hỏi.Lahr nhìn vào trong một cái rồi nói với vẻ đầy tự hào: “Dạ đó là đại anh hùng của gia tộc bọn em, Chris Fado Tadanbel.”A, tên giống như như đúc, ngoại trừ màu tóc và màu mắt khác thì gương mặt cũng như hai giọt nước: “Kể chị nghe câu chuyện về anh ấy một chút được không?”Đó là một thời đại đầy hỗn loạn, khói lửa chiến tranh khắp nơi, vạn dặm đất hoang, nơi nơi là xác chết vì đói.

Ngay cả gia tộc Chris Fado cũng đang đứng bên bờ vực diệt vong.“Sau đó anh hùng đã đứng ra.” Lahr vừa ăn bánh thịt vừa hùng hổ nói: “Ông ấy đã tìm được hắc ma pháp triệu hồi ác ma, hiến dâng linh hồn mình cho ác ma nên mới có thể giúp cho gia tộc tiếp tục tồn tại.

Ba em nói ông ấy là đại anh hùng của bọn em.”Tô Mạt Lê nhai nhai lạp xưởng, căn bản không cảm nhận được sự tự hào của Lahr.

Cũng không thể tưởng tượng ra Chris Fado mà cô biết sẽ hy sinh bản thân, bảo vệ người khác.“Anh ấy tự nguyện sao?” Tô Mạt Lê hỏi.“Đương nhiên ạ.”Vậy thì thật đúng là đủ ngu ngốc, cô sẽ kể lại câu chuyện này cho Chris Fado nghe.Lạp xưởng tươi ngon mọng nước nhưng Tô Mạt Lê lại cảm thấy nhạt như nước ốc, buông nĩa hỏi: “Có sách ghi lại chuyện này không? Chị có chút hứng thú.”Lahr không chút chần chừ, nhảy xuống ghế: “Dạ có, đợi em đi lấy cho chị.” Ba của cậu bé đã đọc rất nhiều lần rồi.Trên sách được ghi lại hoàn chỉnh hơn, cũng kể lại tình hình thực tế năm đó.

Dân chúng lầm than, khắp nơi hoang tàn, mà trời còn giáng hạn lớn.Chris Fado Tadanbel là một thanh niên có chút cà lơ phất phơ, tìm cách sinh sống trong khe hở thời loạn.Khi gia tộc đứng bên ranh giới tồn vong, không ai bằng lòng đứng ra.Chỉ có anh, biếng nhác đi ra khỏi đám người, nhẹ nhàng nói: “Để tôi.”Không có nghĩa bạc vân thiên*, anh dũng hy sinh cao thượng như Lahr nói, mà anh hay dùng giọng điệu không thèm đếm xỉa, vẻ mặt luôn có phần không xem ai ra gì.(*Nghĩa bạc vân thiên: 义 – Nghĩa : là tình nghĩa, làm việc nghĩa, có nghĩa …薄 – Bạc: ở đây là động từ có nghĩa là che lấp.云天 – Vân Thiên : mây trời.Dịch nghĩa là hành động có ý nghĩa, hay là tình nghĩa lớn đến nỗi che lấp cả mây trời rộng lớn.)Sử dụng hắc ma pháp, hiến dâng linh hồn của mình cho ác ma, nguyện vọng là: “Hy vọng gia tộc Chris Fado sẽ tồn tại qua thời loạn thế.”Sau này, mặc dù gia tộc Chris Fado không còn bao nhiêu người nhưng vẫn truyền giữ huyết mạch xuống dưới.Còn thanh niên đẹp trai tự phụ kia cứ kết thúc sinh mạng như vậy.

Linh hồn ở trong vực Độ Ma phải chịu nỗi đau ăn sâu vào tận xương tủy, chịu nỗi đau bị thiêu đốt đến bỏng rát.

Linh hồn thuần khiết kia bị tra tấn tan thành mây khói, chỉ còn vài sợi ma khí phiêu bạt đến Ma giới.Dung hợp với ma khí khác và từ từ biến thành một con ma vật.Lại qua thêm nhiều năm, biến thành Đại ác ma ngạo nghễ liếc nhìn chúng sinh.Anh không nhớ bất cứ điều gì cả, chỉ cảm thấy rằng chắc hẳn tên của mình chính là như vậy, Chris Fado Tadanbel.Anh không giống với những Đại ác ma khác, anh không thích buông thả bản thân để hòa hợp, không thích bản tính tham lam của ác ma.Ánh mắt của anh sẽ không tự chủ được theo dõi Tô Mạt Lê có “hương vị nhân gian”, anh thích ăn dưa hấu, có tình cảm mà nhiều ác ma không có.“Đúng là một tên ngốc.” Một chút cũng không giống anh…!Nhưng lại rất giống anh.“Lahr.

Đây thật sự là một câu chuyện hay.

Cứ xem như cái này là thù lao cho việc chị đã hoàn thành nguyện vọng của nhóc đi nhé.”Lahr ngừng nhai: “Chị ơi, mắt chị đỏ lên à?”“Chị gái với ý chí sắt đá bị anh hùng của nhà em làm cho cảm động rồi ha ha.” Tô Mạt Lê khẽ cười, nhét hết tất cả lạp xưởng còn lại vào trong miệng: “Có giấy viết không?”Tô Mạt Lê viết cho ba của Lahr một bức thư, trong thư tiến hành phê phán ba của Lahr bằng hình thức hủy diệt trời đất.

Từ việc ông ta bỏ qua tâm lý bình thường của con nhỏ đến việc mặc kệ con chơi đồ chơi nguy hiểm.

Từng việc từng việc được kể ra, Tô Mạt Lê càng viết càng tức giận, cuối thư, cô còn đưa vào đó một ít hắc ma pháp, chờ tới khi ba của Lahr về mở thư ra thì sẽ có một đám mây đen bay ra, xối thẳng vào khuôn mặt của ông ta.“Nhớ giao cái này cho ba em, nhất định nhất định không được tự mình mở ra xem, có biết không?” Tô Mạt Lê đưa ngón út ra: “Lại đây, ngoéo tay với chị nào.”Lahr vươn ngón tay út ra ngoéo tay, mềm mại hỏi: “Chị ơi, em còn có thể gặp lại chị không?”Vẫn là đừng nên gặp thì hơn, nhóc không thể tìm một vật còn sống, như con người hay bạn bè sao?Lách qua vấn đề này, Tô Mạt Lê nói: “Đúng rồi, lần trước chị chuyển lời của nhóc đến mẹ nhóc, bà ấy nói rằng muốn nhóc kết thêm thật nhiều bạn bè mới.”Đôi mắt Lahr sáng lên: “Thật sao, mẹ em thật sự đã nói như vậy ạ? Bà ấy có khỏe không chị?”“Bà ấy rất khỏe, bảo nhóc không cần lo lắng.

Bà ấy còn nhờ nhóc chuyển lời cho ba của nhóc, bà ấy và nhóc đều cần người bầu bạn, nếu rảnh rỗi, thì hãy dành nhiều thời gian để ngắm sao và tâm sự với nhóc hơn.”“Em sẽ chuyển lời cho ba em.” Lahr gật đầu thật mạnh: “Chị ơi, chị nhớ nói với mẹ em, em sẽ lớn lên thật nhanh rồi đến tìm mẹ.”“Khụ khụ…!Được, chị sẽ chuyển lời.” Tô Mạt Lê cười cười xoa đầu Lahr, ánh mắt thật sự rất giống…!khi còn nhỏ Chris Fado cũng giống như vậy ư?Tạm biệt Lahr, Tô Mạt Lê rót ma khí vào trong trận pháp, sương mù quẩn quanh, vừa mở mắt là thấy ngay gương mặt đẹp trai của Đại ác ma, ngồi trên sô pha trong phòng ngủ với vẻ mặt lạnh nhạt, trên mặt viết rõ dòng chữ: Tại sao không trở về liền?Thấy gương mặt đó, nỗi chua xót vừa rồi lại dâng lên, cô bước nhanh về phía anh.Tại sao lại phải làm cho cô biết kiếp trước của anh vậy chứ? So với kiếp trước oanh liệt của anh thì quả thật cô đã sống mơ màng đần độn suốt ba mươi năm trời.Trong lòng cô biết rõ, một Đại ác ma lớn mạnh như vậy mà chỉ luôn ngồi chán ngán bên cạnh cô, dùng cái thân xác đẹp trai đó lắc qua lắc lại trước mặt cô thì làm sao có thể không có cảm giác ưu việt cho được.Tuy những ác ma khác nói anh vui giận bất thường.Nhưng từ trước đến giờ, anh chưa từng động tay chân với cô, cho dù có rất tức giận thì cũng không có tổn thương tới một cọng tóc nào của cô.

Anh tự mình nói cho cô biết, cô không giống với những kẻ khác.Sao có thể không vui cho được đây.Linh hồn lương thiện này, đã từng phải chịu sự tra tấn đau đến thấu xương, cho dù biến thành ác ma cũng vẫn thuần khiết như vậy.“Em đã về rồi.” Tô Mạt Lê nhảy vào trong lòng Chris Fado, hai tay ôm cổ anh rồi cọ cọ gương mặt trên cổ anh.Chris Fado ôm cô, ôm cả người lên trên đùi, rõ ràng đã nhận ra cảm xúc của cô không được ổn định: “Làm sao vậy?”Tô Mạt Lê nở nụ cười, vừa cười vừa nói: “Chẳng phải anh hỏi em một vấn đề hay sao? Bây giờ em trả lời anh.” Hai tay ôm gương mặt lạnh lẽo của Chris Fado, đôi mắt đỏ sâu thẳm của ác ma nhìn chằm chằm vào cô, nhìn đến mức làm tim cô đập thình thịch: “Yêu anh, vô cùng vô cùng yêu anh.”Đại ác ma sửng sốt, nhíu mày: “Em làm sao vậy?”Lần đầu tiên Tô Mạt Lê tỏ tình trong suốt mấy chục năm qua: “Nhớ đại nhân mà.”Chris Fado cười nhạo: “Ăn nói bậy bạ.”Khuôn mặt của hai người đặt gần nhau, Tô Mạt Lê cười tủm tỉm hỏi: “Đại nhân, anh có yêu em không?”Chris Fado híp híp mắt, yêu ư? Anh không biết: “Yêu là như thế nào?”Tô Mạt Lê; “Muốn sống chung một chỗ, không nhịn được mà muốn đụng chạm, không thấy thì sẽ lo lắng.” Tô Mạt Lê đối chiếu với cử chỉ hành động của Chris Fado để lấy ví dụ.Cả ngày Chris Fado chủ yếu ở bên cạnh Tô Mạt Lê hết hai phần ba thời gian, đứng cạnh nhau sẽ không nhịn được muốn ôm cô, đúng là khi không nhìn thấy cô thì sẽ không vui…!Đại ác ma sững sờ, đây chính là yêu ư?Nhìn thấy vẻ mặt của Chris Fado, làm sao mà một con người thành tinh như Tô Mạt Lê lại không hiểu được?“Ừ, đây là yêu.” Tô Mạt Lê hôn nhẹ hai má Chris Fado, tốt thật, cho dù chỉ còn vài sợi ma khí thì anh vẫn là gương mặt này, vẫn là tính cách này, nếu không thì làm sao cô có thể tiếp tục từ từ tìm hiểu anh, phát hiện thêm nhiều điểm tốt ở anh chứ.Không còn gì phản bác, Chris Fado cũng không cảm thấy ngại ngùng, liếc nhìn Tô Mạt Lê đang ngồi trong lòng anh cười ngốc nghếch, cánh tay siết chặt.

Quá lâu, chỉ vài giờ ngắn ngủi thôi mà anh lại cảm thấy khó chịu đến như thế.Vốn dĩ, anh định thông qua ma khí ở cổ Tô Mạt Lê để nhìn mọi chuyện xảy ra tại Nhân gian.

Nhưng không ngờ nó lại không có phản ứng.

Trong lòng Chris Fado tức đến mức bốc khói, chỉ đành bị động ngồi chờ trên sô pha.Có loại ma pháp nào mà có thể khiến cho Tô Mạt Lê không bao giờ bị triệu hồi nữa không nhỉ?.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN