Dòng người đi đi lại lại trên đường, mặc câu* chở hai người, khoan thai mà đi.
*Ngựa đen.
Phía sau Hữu Hòa là ngực Tiêu Trực, vừa ấm áp lại rắn chắc, càng ngày nàng càng tham luyến.
Cánh tay dài của hắn vòng bên người nàng, một tay nắm tay nàng, một tay giữ dây cương.
Tư thế như vậy khiến cho người ta có cảm giác an toàn.
Cuối ngày, phố xá vẫn nháo nhiệt như thường lệ, xung quanh Hữu Hòa là tiếng rao hàng nối liền không dứt, thu hút rất nhiều người đi đường, trong đó có Hữu Hòa, nàng không an phận ngồi yên trên lưng ngựa, lúc thì nhìn bên trái, lúc thì nhìn bên phải.
Tiêu Trực nhìn thấy cái đầu nhỏ trong lòng ngực xoay tới xoay lui không ngừng, vô cùng bận rộn.
“Muốn xuống ngựa xem chút không?” Âm thanh ôn trầm ấm áp truyền vào tai, Hữu Hòa hơi sửng sốt, chợt quay đầu lại, con ngươi trong trẻo không hề che dấu một tia kinh ngạc, “Chàng hết giận rồi?”
Sau khi Hữu Hòa bị mang ra khỏi ngựa xe, đơn độc cưỡi ngựa cùng Tiêu Trực, bầu không khí giữa hai người bắt đầu trở nên quái dị.
Tuy Tiêu Trực không nói gì nặng lời, nhưng Hữu Hòa đâu phải kẻ ngốc, nàng vẫn cảm giác được trong lòng hắn đang khó chịu.
Giờ hắn chủ động mở miệng trước, khiến nàng vừa bất ngờ vừa kinh hỉ ―― nếu hắn đã chịu nói chuyện cùng nàng hẳn là đã hết giận?
Tiêu Trực nghe vậy, giữ chặt dây cương, mặt có chút đỏ, nhấp môi nhìn lướt qua nàng, thấp giọng nói: “Ở trong lòng công chúa, ta là quỷ hẹp hòi à?”
Ể? Cái này… Muốn nàng nói lời thật lòng không?
Thần sắc Hữu Hòa cứng đờ, hàng mi dài động đậy, chốc lát mi mắt cong cong, ý cười hiện lên đôi gò má thanh tú, “Sao có thể? Có ai mà không biết, Tiêu đại tướng quân là đại trượng phu trên sa trường, lòng dạ rộng rãi như sông lớn, tấm lòng lại mênh mông như đồng bằng rộng lớn, cái này cũng chưa tính, còn có thâm minh đại nghĩa, ôn nhu săn sóc, khoan dung rộng lượng…”
“Tốt lắm”.
Tiêu Trực nhéo gò má trắng nõn của nàng, mắt đen sáng ngời, đuôi mắt nhiễm ý cười, “Hôm nay ta mới biết, thì ra ta đã cưới một tiểu quỷ nịnh bợ”.
Giọng Tiêu Trực ôn nhu, con ngươi phản chiếu ánh nắng hắt lại, làm cả người hắn nhu hòa đi, nghe hắn nói vậy Hữu Hòa không khỏi bất ngờ, mắt hơi trừng, giây lát cười khanh khách thành tiếng, không thể tưởng tượng được hắn vậy mà cũng sẽ nói đùa, thật là hiếm thấy.
Nàng nhìn vào mắt hắn, mỉm cười hỏi: “Vậy Tiêu đại tướng quân có thích tiểu quỷ nịnh bợ này không?”
“Biết còn hỏi”.
Hắn cũng cười đáp.
Hữu Hòa hài lòng, cười thực thoải mái, khuôn mặt nhỏ mười phần giống đóa bạch phù dung rực rỡ.
“Bên kia có một gian Lung Ngọc trai, có muốn xem một lát?” Tiêu Trực có chút không được tự nhiên mà chuyển đề tài.
“Bán đồ trang sức?” Hữu Hòa nhìn về phía cửa tiệm lịch sự tao nhã ở đối diện.
“Ừ, châu báu hay trang sức đều có, có khi còn có thể gặp cổ ngọc hiếm”.
Hữu Hòa kinh ngạc: “Sao chàng biết rõ vậy?” Nói xong nàng dùng ánh mắt ái muội nhìn về phía hắn, “Trước đây từng mua cho cô nương nào rồi?”
Tiêu Trực bất đắc dĩ nhéo tay nàng: “Chẳng qua từng bồi Lâm Ngộ đến đây, y thích sưu tầm cổ ngọc”.
“À”.
Hữu Hòa đáp một tiếng có lệ, ánh mắt lộ ra vẻ trêu chọc, trong ngữ khí thêm vài phần ủy khuất, “Ngày trước chàng đều bị Lục Lâm Ngộ chiếm, ta ngay cả một vị trí nhỏ nhoi cũng không có, hôm nay chàng còn uống giấm của y, oan cho ta quá…”
Tiêu Trực: “…”
“Ta nói đùa đó”.
Hữu Hòa giương mày đẹp lên, cười hắc hắc hai tiếng, quay lại vẻ nghiêm túc nói: “Ôm ta xuống ngựa”.
Tiêu Trực không đáp, nghe lời nàng ôm công chúa đại nhân nàng xuống ngựa.
Dạo một vòng Lung Ngọc trai, Hữu Hòa nhìn trúng một cây trâm ngọc, chọn cho Nhạc An một cặp vòng tay, chọn cho Tiêu Trực và Minh Đức Đế một viên ngọc bích, sau khi chọn bốn món đồ xong, Tiêu Trực hướng chủ tiệm bảo đưa đến phủ Tướng quân tìm quản gia lấy tiền.
Rời khỏi Lung Ngọc trai, Tiêu Trực lại mang Hữu Hòa đi các cửa tiệm khác đi dạo, trước đây Hữu Hòa không có cơ hội đi dạo như vậy, nên bây giờ rất hứng thú, nhìn thấy cái gì đều cảm thấy thú vị, đến tiểu quán bên đường cũng không buông tha, bất quá nàng chỉ nhìn đông nhìn tây, không có ý muốn mua, nhưng thật ra Tiêu Trực vẫn luôn nhìn nàng, phàm là món nào nàng nhìn nhiều vài lần, hắn sẽ móc bạc muốn mua, ngay cả chiếc chong chóng gió thêu hoa cũng không bỏ sót.
Gặp được chỗ bán bánh ngọt, Hữu Hòa muốn ăn, không cần Tiêu Trực nói, bản thân nàng đã muốn mua, vì thế chọn tới chọn lui mua được một đống.
Cuối cùng, nàng chọn được một bao tải to chứa đầy ắp đồ, cũng may ngựa có thể chở hết.
Hai phu thê nàng một đường trò chuyện với nhau, ngựa đi không nhanh không chậm dường như đang tản bộ dọc theo con sông đi vài vòng, đợi cho mặt trời dần lặn, Tiêu Trực đột nhiên hỏi Hữu Hòa có muốn ngắm mặt trời lặn không.
Hữu Hòa là ai? Đối mặt với loại vấn đề này, nghĩ cũng không cần nghĩ, tất nhiên nàng sẽ vui vẻ bật cười.
Cùng người mình yêu ngắm mặt trời lặn, đây là chuyện hết sức tuyệt vời, Hữu Hòa không thể tin được người như Tiêu Trực vậy mà có thể thốt ra đề nghị lãng mạn như thế, hẳn làm khó hắn rồi.
Cho nên, có đánh chết nàng cũng không cự tuyệt.
Tiêu Trực đưa Hữu Hòa đến hồ Bình Vân.
Lúc này là thời điểm mặt trời lặn, vầng thái dương đã dần ngả về phía tây, ánh mặt trời ở chân trời ráng màu như lửa, ánh sáng sáng rực.
Ven hồ Bình Vân địa thế rộng rãi, dù chưa vào xuân, vạn vật chưa đâm chồi nảy nở, đập vào mắt đều là cỏ khô cây chết, nhưng Bình Vân hồ may mắn được trời ưu ái, mặt hồ có màu xanh độc đáo tựa như tấm gương được khảm trên mặt đất, vốn đây đã là một cảnh sắc tuyệt vời, mà giờ phút này, sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ óng ánh ánh chiều tà, thủy quang ráng màu mặt trời lặn mờ mờ rạo rực, quả nhiên là một hồ nước an nhàn tĩnh lặng, ý cảnh thực quá đẹp.
Hữu Hòa ngồi trên lưng ngựa, nhìn cảnh đẹp trước mắt đến ngẩn ngơ, bây giờ nàng đã được tận mắt thấy và hiểu cái gọi là “Một mảnh tà dương chiếu trong nước, nửa dòng sông lạnh nửa dòng hồng”.
Thật không ngờ, nam nhân đầu gỗ như Tiêu Trực thế mà biết được nơi này, thật là làm cho người ta kinh ngạc không khép miệng được.
Hữu Hòa là người trải việc đời, cộng hai đời lại cũng không được bao nhiêu lần ra cửa, loại phong cảnh tươi đẹp thế này chỉ thấy qua trong sách, nay đặt mình trong hoàn cảnh này, khó tránh khỏi cảm xúc mênh mông, đành ngơ ngẩn nhìn, một lúc lâu cũng chưa nói lời nào.
Thẳng đến khi Tiêu Trực muốn ôm nàng xuống ngựa, nàng mới lấy lại tinh thần.
Ven hồ cỏ khô vừa dày lại vừa mềm, Tiêu Trực cởϊ áσ choàng ngoài xuống phủ trên cỏ khô làm đệm lót cho hai người ngồi.
Hữu Hòa dựa trong lòng Tiêu Trực.
Trong mắt là cảnh mặt trời lặn, bên người là phu quân yêu quý, loại cảm giác này quá tốt, trong lúc mơ hồ khiến nàng cảm thấy có chút không chân thật.
Thấy nàng nãy giờ không nói gì, Tiêu Trực cảm thấy kỳ quái, nhẹ giọng hỏi: “Công chúa mệt ư?”
Hữu Hòa lắc đầu, xoay đầu qua nhìn hắn, con ngươi trong trẻo lộ ra ý cười thỏa mãn: “Nơi này rất đẹp, ta thích”.
Tiêu Trực cũng cười: “Nếu biết công chúa thích, ta đã sớm đưa nàng tới”.
“Sao chàng biết được nơi này?” Hữu Hòa ngẫm nghĩ, nói, “Chắc là lúc đi dạo ở giáo trường phát hiện à?”
Tiêu Trực lắc đầu, chậm rãi nói: “Khi còn bé phụ thân ta đã đưa ta đến đây”.
Hữu Hòa “A” một tiếng, lại nghe Tiêu Trực nói, “Phụ thân nói, mẫu thân cũng thích nơi này”.
Ánh mắt Hữu Hòa ngưng lại, chăm chú nhìn Tiêu Trực, hỏi nhỏ: “Chàng nhớ phụ thân, mẫu thân chàng sao? Bọn họ đã đi từ lâu rồi, chàng đang cảm thấy cô đơn đúng không?”
Tiêu Trực chớp mắt không nói gì, nhẹ nhàng ôm nàng, qua một lát, Hữu Hòa mới nghe được âm thanh trầm trầm từ đỉnh đầu truyền đến ――
“Không, ta có nàng”.
*
Từ hồ Bình Vân trở về, sắc trời đã tối, hai người ở Ỷ Nguyệt Hiên dùng cơm xong, Tiêu Trực trở về Tẩm Trọc trai xử lý công vụ, Hữu Hòa ở Ỷ Nguyệt Hiên nghỉ ngơi.
Thu Đàm mang thuốc mới sắc đến, thấy Tiểu Liên Hoa vàg Thanh Đào lui ra mới đè thấp giọng nói với Hữu Hòa: “Công chúa, thuốc đã uống gần mười ngày, nô tỳ nghĩ không bằng tạm ngưng mấy ngày, một ngày không ngưng, nô tỳ lo lắng cho sức khỏe
của công chúa”.
Hữu Hòa nghe không vào lời này, thờ ơ nói: “Ta gần đây không sao cả, ngươi không cần lo lắng, thuốc này phải uống liên tục, ta căn cơ kém, nếu không uống đầy đủ thì
đời này đừng hy vọng có thể sinh con cho Tiêu Trực!”
Thu Đàm không nói nữa, không khỏi nhíu mày, trong lòng cảm thấy công chúa quá nóng vội.
Mặc dù nàng ta không có kinh nghiệm, nhưng cũng từng nghe các lão ma ma trong cung nhắc qua, chuyện sinh con phải thiên thời, địa lợi, nhân hoà, coi như không có ba yếu tố trên, thì công chúa cũng không thể nào mà lừa phò mã mang thai được nhỉ? Dẫu sao, việc này nên bàn bạc kỹ lưỡng với phò mã.
Công chúa tự mình uống thuốc thế này, đến lúc phò mã biết được, không chừng phu thê hai người lại nháo thành bộ dạng gì nữa!
Thu Đàm suy nghĩ một lát, thở dài một hơi, trong lòng càng thêm lo âu.
Hữu Hòa không nghĩ vậy, cân nhắc đợi dùng thuốc thêm vài ngày nữa sẽ tìm cơ hội làm Tiêu Trực.
Có điều bây giờ Hữu Hòa đang rảnh rỗi nên suy nghĩ lung tung, nhớ lại một chuyện cũ, trong lòng nặng nề đi.
Nàng ngồi trên giường ấm nghĩ tới nghĩ lui, phát ngốc chừng nửa canh giờ, vẫn không có cách thuyết phục chính mình tĩnh tâm lại, trong nhất thời bản thân nàng cũng không suy nghĩ được gì, suy cân nhắc một chút nàng
đứng lên, phân phó Thu Đàm đi lấy áo choàng.
Hữu Hòa muốn đi Tây Uyển tìm Tiêu Trực.
Hữu Hòa tới ngoài cửa Tẩm Trọc trai, vừa vặn gặp Tam Liễu đi ra từ bên trong.
Thấy nàng, Tam Liễu vội vàng hành lễ.
Hữu Hòa sốt ruột, tùy ý khoát tay, hỏi: “Tướng quân đang bận à?”
“Hồi công chúa, tướng quân mới vừa xử lý công vụ xong, lúc này đang đọc sách”.
Hữu Hòa gật đầu cho Tâm Liễu lui, còn mình đi tới cửa, giơ tay gõ, kề sát cửa gọi Tiêu Trực.
Hữu Hòa vừa cất tiếng là nghe thấy trong phòng có tiếng bước chân, rất nhanh sau đó cửa được mở ra, Tiêu Trực kinh ngạc kéo nàng vào phòng: “Ban đêm lạnh như
vậy, công chúa chạy tới đây làm gì?”
“Ta có chuyện muốn nói với chàng”.
Hữu Hòa kéo áo choàng xuống, ngước mắt nhìn Tiêu Trực, ánh mắt có chút nôn nóng, “Lúc sáng ta đã muốn nói với chàng, nhưng sợ là ta nghĩ sai nên vừa rồi mới suy nghĩ lại, cảm thấy bất an, mới chạy đến đây tìm chàng”.
“Chuyện gì?” Thấy nàng nôn nóng, sắc mặt Tiêu Trực cũng nghiêm túc.
“Hình như hôm nay ta nhìn thấy Khác hoàng huynh”.
Hữu Hòa ép thanh âm xuống thấp, nói xong, mắt châu khẩn trương nhìn hắn.
Sắc mặt Tiêu Trực đột nhiên thay đổi, rõ ràng bị lời nàng nói dọa tới rồi.
“Công chúa…” Hắn chần chờ gọi nàng, mày rậm nhăn lại, “Khác Vương gia đã…”
“Ta biết”.
Hữu Hòa đánh gãy lời hắn, “Cho nên ta mới không dám tin”.
“Nàng nhìn thấy ở đâu?” Tiêu Trực trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi hỏi.
Hữu Hòa vội mang chuyện hôm nay ở Phượng Lan lâu nói cho Tiêu Trực.
Sau khi nghe xong, hắn lộ vẻ kinh ngạc, suy nghĩ trong chốc lát, mới nói: “Công chúa cũng không nhìn thấy diện mạo người nọ, hơn nữa, khi đó công chúa còn nhỏ, có lẽ là nhìn nhầm, nhớ sai, cũng có thể… chỉ là trùng hợp”.
Hữu Hòa lắc đầu, vịn cánh tay hắn: “Lúc trước ta cũng cảm thấy chỉ là trùng hợp, nhưng mới vừa rồi suy nghĩ lại, ta tin ta không nhìn nhầm, chàng không hiểu đâu, nhãn lực ta rất tốt, trí nhớ cũng tốt, phàm là ta cẩn thận chú ý, đừng nói là qua bao lâu, ta đều sẽ không nhớ nhầm, tóm lại người khác có thể không chú ý, nhưng ta thì khác, lần đầu tiên ta gặp Khác hoàng huynh, khi ấy cảm thấy mu bàn tay phải của huynh ấy khá lạ, lúc đó ta vẫn còn nhỏ, vừa vặn có thể nhìn thấy tay huynh ấy, ta còn trộm nhìn thêm vài lần, đó rõ ràng là vết bớt, ngoại trừ người hôm nay ta thấy, ta chưa từng thấy qua trên mu bàn tay ai khác có ba vết bớt, còn xếp thành hình kia, không thể nào trùng hợp như thế được, hơn nữa bóng lưng người kia cũng rất giống Khác hoàng huynh”.
Trong lòng Hữu Hòa sốt ruột, tốc độ nói chuyện không tự chủ được mà nhanh hơn bình thường, một lời nói ra, cơ hồ không ngừng nghỉ chút nào, lời vừa dứt Hữu Hòa chăm chú nhìn Tiêu Trực, chờ đợi hắn phán đoán.
Mặc dù Hữu Hòa nói có sách mách có chứng nhưng Tiêu Trực vẫn cảm thấy khó tin, thứ nhất lần Hữu Hòa gặp Khác vương gần nhất thì Hữu Hòa công chúa vẫn còn bé, nếu là nhớ lầm, cũng không phải không có khả năng, thứ hai, chuyện Khác vương là do hắn và Lục Lâm Ngộ tự mình đi xử lý, lúc đó hắn tận mắt nhìn thấy Khác vương rơi xuống vách đá, tuy rằng sau lại tìm được thi thể đã biến dạng, nhưng thân hình mơ hồ còn có thể phân biệt, hơn nữa y phục trên người, đồ trang sức này nọ cũng có thể chứng minh thân phận, dù cho theo chiều hướng xấu nhất, là có người cố tình bố trí thi thể, cũng không có khả năng nhanh như thế được, trừ phi là Khác vương đoán trước được mình sẽ rơi xuống vách đá, nếu không với lượng thời gian đó là không thể nào.
Tuy nhiên, muốn nói hết thảy đều là mưu kế của Khác vương, thì hắn ta cũng không có khả năng.
Lúc Khác vương rơi xuống vách đá có rất nhiều người tận mắt chứng kiến, không thể nào là giả.
Vậy nên, Tiêu Trực suy nghĩ hồi lâu, cũng không có cách nào đoán ra, nhưng thật ra càng nghĩ càng cảm thấy khả năng Hữu Hòa nhận sai người càng lớn.
Thấy hắn không nói gì, Hữu Hòa càng thêm sốt ruột, thúc giục nói: “Chàng nói xem, Khác hoàng huynh có thể còn sống đúng không?”
“Công chúa…” Tiêu Trực nhìn nàng, không biết phải trả lời thế nào, nếu nói thẳng ra là hắn cảm thấy nàng suy nghĩ nhiều rồi, nói vậy có vẻ không được tốt, đặc biệt là bây giờ nàng còn đang hết sức quan tâm việc này.
Hữu Hòa không chờ được nữa, nói thẳng ra lo lắng của mình: “Nếu Khác hoàng huynh chưa chết, vậy huynh ấy hồi kinh làm gì? Tới báo thù sao? Hoàng huynh có thể đang gặp nguy hiểm đúng không? Còn nữa… còn có chàng và Lục Lâm Ngộ, hai người các chàng cũng đang gặp nguy hiểm”.
Thấy nàng càng nói càng nghiêm trọng, vẻ mặt sầu lo, Tiêu Trực không thể yên lặng nữa, ôn tồn an ủi nói: “Nàng đừng vội, ngày mai ta sẽ đi tìm Lâm Ngộ, y dưỡng rất nhiều người, có một ít giỏi thăm dò, ta nhờ y phái người âm thầm điều tra một phen, như vậy được không?”
Hữu Hòa trong lòng phát loạn, cũng không biết nên làm như thế nào, chỉ có thể gật đầu.
Lúc này, bỗng nhiên nàng nhớ tới lúc ban ngày có cầu bùa bình an, vội vàng lấy ra đưa cho Tiêu Trực: “Đây là hôm nay ta cầu được, không biết có linh hay không, chàng để một cái trên người, một cái khác là cho hoàng huynh, ngày mai chàng vào
cung đưa cho huynh ấy giúp ta”.
Tiêu Trực nhận lấy bùa bình an, hắn nhìn kỹ bùa, trong lòng thấy ấm áp, sau đó cất đi, kéo cánh tay nàng ôm vào trong lòng ngực: “Việc này giao cho ta, đừng lo lắng”.
*
Màn đêm buông xuống, Hữu Hòa lưu tại Tây Uyển, nàng ngủ say trong lòng ngực Tiêu Trực.
Nhưng, sáng sớm hôm sau tỉnh lại, lại không thấy Tiêu Trực đâu.
Nha hoàn hầu hạ nói Tướng quân sáng sớm đã ra cửa, chỉ dặn dò các nàng hầu hạ công chúa.
Hữu Hòa ở Ngự Phong viện rửa mặt ăn sáng rồi mới trở về Ỷ Nguyệt Hiên.
Trước ngọ thiện, Nhạc An có đến, giải tỏa hết khó chịu sau khi ngồi chung xe cùng Lục Lâm Ngộ hôm qua, rồi dùng cơm trưa với Hữu Hòa, dùng cơm xong hai người định đi dạo trong vườn.
Lúc gần đi, Hữu Hòa đưa vòng ngọc hôm trước chọn được đưa cho nàng ấy, Nhạc An vui mừng cầm đi.
Không biết có phải hôm qua quá lo lắng hay không mà đến cuối ngày, bệnh cũ của Hữu Hòa phát tác trở lại, ngực vô cùng đau đớn.
Sau khi uống thuốc, không chờ Tiêu
Trực trở về, nàng đã hôn mê.
Một lần ngủ, là ngủ liên tục ba ngày.
Vốn tưởng rằng khi tỉnh lại, là có thể nhìn thấy Tiêu Trực, ai ngờ đến cái bóng Tiêu Trực đâu nàng cũng không thấy.
Nhờ Thu Đàm nói Hữu Hòa mới biết, thì ra là mấy ngày gần đây không biết vì sao mà trong cung cho truyền Tiêu Trực không ngừng, Tiêu Trực muốn ở cạnh chăm sóc nàng cũng không thể, có khi Tiêu Trực vội vã trở về từ quân vệ, khó khăn lắm mới có thể tới nhìn nàng một chút, vậy mà lại có thánh chỉ truyền đến, thậm chí có khi hơn nửa đêm cũng có cung nhân đến, trực tiếp đưa Tiêu Trực đi mất.
Không đúng nhất chính là, lúc nàng bệnh, hoàng huynh có biết, thế mà ngay cả đầu cũng không lộ,
chỉ phái Tôn Hỉ tới hỏi thăm tình huống của nàng.
Thu Đàm vừa nói vừa lo lắng, ngữ khí rõ ràng đang thấp thỏm bất an, nghe xong Hữu Hòa mới khỏe lại cũng thấp thỏm bất an theo, chỉ ngóng trông Tiêu Trực mau trở về, để nàng hỏi rõ, chứ nàng vẫn có cảm giác mọi chuyện không tốt lắm.
Trong lúc mơ hồ, nàng lại nghĩ tới sự việc nàng nói với Tiêu Trực trước khi phát bệnh, trong lòng càng thêm ưu sầu, chẳng lẽ là chuyện có liên quan đến Khác hoàng huynh?
Đợi lúc nàng gặp mặt Tiêu Trực, đã là đêm khuya.
Vừa thấy hắn vào nhà, mắt Hữu Hòa sáng lên, sau đó chống tay đứng dậy.
“Đừng lộn xộn”.
Tiêu Trực nhíu chặt mày rậm, nhanh chóng tiến lên, đè vai gầy nàng lại, “Nằm”.
“Ta không sao”.
Hữu Hòa vội nói, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì đâu”.
Ánh mắt Tiêu Trực hơi trốn tránh, nhàn nhạt trả lời, nhưng hốc mắt hắn hãm sâu biểu hiện hắn gần đây khá mỏi mệt.
“Chàng đừng gạt ta”.
Hữu Hòa bất an, nôn nóng nhìn hắn, “Nhìn chàng rất mệt mỏi kìa, gần đây bận cái gì? Trong triều xảy ra ư?” Dừng một chút, lại nhớ ra gì đó, trên mặt nàng hiện lên một tia kinh hoảng, “Hay là… Hay là Khác hoàng huynh thật sự…”
“Không liên quan đến Khác vương”.
Tiêu Trực xoa nàng nhánh tóc dài đen của nàng, chần chờ trong một chốc, mới nói, “Là Tây Uyển lại không an phận, gần đây liên tục xâm chiếm, An Tây Vương lại nhằm ngay lúc này khiêu khích, ý kiến triều thần cũng không đồng nhất, mấy ngày nay tranh cãi đến lợi hại”.
“An Tây Vương?” Hữu Hòa kinh sợ, nếu nói Tây Uyển xâm phạm, nàng có thể lý giải, dẫu sao Tây Uyển thường xuyên không an phận, cứ cách hai năm là muốn ầm ĩ một hồi, nhưng sao An Tây Vương chọn thời điểm này mà nháo? Theo lẽ, một hai năm nay, hoàng huynh đối với An Tây Vương vô cùng nhường nhịn, cũng không có sơ hở để ông có thể nắm được, như thế nào mà giờ không kịp chờ đợi nữa?
“An Tây Vương sẽ không thật sự động thủ chứ?” Hữu Hòa lo lắng không thôi.
Tiêu Trực lắc đầu: “Hiện tại vẫn chưa rõ, bây giờ trong triều bất ổn, có vài vị lão thần ra mặt nói đỡ cho An Tây Vương, nói là không thể nóng vội dụng binh, người tán thành không ít, nhưng theo Lâm Ngộ phỏng đoán, hành động của An Tây Vương lúc này không giống trước đây”.
“Hoàng huynh nghĩ như thế nào?” Thế cục kiểu này, người Hữu Hòa lo lắng nhất đương nhiên là hoàng huynh nàng.
“Hoàng Thượng trăm ngàn việc phải lo âu, mấy ngày gần đây cho triệu các triều thần nghị sự, tạm vô định luận”.
Thấy sắc mặt Hữu Hòa trầm xuống, Tiêu Trực hối hận lỡ lời nói với nàng chuyện này, nhưng mà hắn biết, việc này không giấu được nàng, thay vì để nàng suy nghĩ lung tung, không bằng sớm thẳng thắn khai báo.
Hữu Hòa im lặng hồi lâu, đột nhiên ngước mắt, ánh mắt buồn bã: “Tiêu Trực, chàng sắp phải đi đánh trận rồi ư?”
Tiêu Trực ngẩn ra một lát, chậm rãi gật đầu: “Có lẽ không tới mấy ngày nữa sẽ có thánh chỉ truyền xuống”.
Hữu Hòa không hỏi nữa, chăm chú nhìn hắn, ánh mắt ưu thương vô cùng, trong lòng Tiêu Trực đau nhói, ôm nàng vào ngực: “Không cần lo lắng, những chuyện này có tổng hội giải quyết, công chúa tự bảo trọng mình cho tốt là được”.
Người trong lòng ngực không lên tiếng đáp lại, chỉ có cái đầu nhỏ nhẹ nhàng gật.
*
Mấy ngày kế tiếp, Tiêu Trực vẫn luôn bận tối mày tối mặt, Hữu Hòa muốn gặp hắn không dễ dàng gì, hắn mỗi ngày đều đến tận khuya mới trở về, lúc đến thăm nàng, thì nàng đã ngủ, buổi sáng nàng còn chưa dậy, hắn đã đi rồi.
Lần này phát bệnh, thái y lại điều chỉnh phương thuốc, Hữu Hòa thay đổi phương thuốc, Thu Đàm không yên tâm, phải chạy tới hỏi về chuyện phương thuốc kia.
Thu Đàm nói chưa dứt lời, Hữu Hòa cảm thấy mất mát.
Từ khi Tiêu Trực nói về việc trong triều, nàng ngày ngày lo sợ, đã nhiều ngày không còn nghĩ tới đại sự sinh con nữa.
Bây giờ khác với trước đây, nay thời cuộc hỗn loạn, nếu hoàng huynh hạ chỉ, định chủ ý muốn đánh, chắc chắc Tiêu Trực sẽ muốn xuất chinh, chuyện này Hữu Hòa càng nghĩ càng lo.
Thân thể nàng lúc tốt lúc xấu, lặp đi lặp lại không ổn định, Tiêu Trực rời kinh đánh trận, nàng không dám đảm bảo có thể sống đến lúc hắn trở về, nghĩ như thế, Hữu Hòa cảm thấy chuyện sinh con càng kéo dài càng không yên lòng, nên sớm làm mới phải, nhưng giờ Tiêu Trực bận bịu như vậy, nàng còn chạy tới câu dẫn hắn sinh con, nghĩ như thế nào cũng không ổn…
Hữu Hòa trong lòng rối loạn, không khỏi thở dài một tiếng, kinh giác bản thân bây giờ vô cùng rối rắm, lòng dạ lại buồn phiền.
Lại qua hai ngày, cuối cùng cũng có tin tức truyền đến.
Minh Đức Đế cuối cùng cũng ân chuẩn ý kiến của Lục Lâm Ngộ ―― tạm thời cùng Tây Uyển hoà đàm, toàn lực giải quyết nội loạn.
Ý chỉ lần này, tất nhiên có triều thần không tán đồng, nhưng ý Minh Đức Đế đã quyết, những ý kiến khác đều bị ép xuống.
Nếu muốn Hữu Hòa nói, nàng cũng cảm thấy ý kiến của Lục Lâm Ngộ thích hợp nhất.
Nay loạn trong giặc ngoài, vô luận lựa chọn thế nào đều có người lên án.
So với An Tây Vương, Tây Uyển đại khái còn dễ giải quyết hơn chút, những năm gần đây, Tây Uyển thường xuyên ngứa tay ngứa chân, một hai phải sờ đến mông cọp của Đại Thịnh, lần nào cũng tỏ vẻ đức hạnh, thực lực hai nước chênh lệch như thế nào, trong lòng hai nước đều rõ, Quốc chủ Tây Uyển không ngốc đến mức kia, cho dù hắn ta có tâm muốn nuốt Đại Thịnh, cũng không có cái bụng to như vậy, ăn không được còn chưa tính, nếu vào miệng nghẹn chết coi như không đáng giá, đơn giản là muốn thăm dò một chút, hẳn là dò xét được nửa năm trước Đại Thịnh mới cùng Bắc Địch đánh một trận, quốc lực bị hao tổn, lại nghe nói Minh Đức Đế Đại Thịnh là người không thích vũ lực, xưa nay nếu có thể không đánh thì sẽ không đánh, hiện tại này đây là vội vàng tới hôi ít lợi lộc, nếu Đại Thịnh chủ động hòa đàm, dù thế nào cũng phải đưa ra chút thành ý, thứ Tây Uyển muốn đơn giản chính là chờ hai nước thương lượng với nhau chiếm chút tiện nghi, nếu không thì là mong hai nước bắt tay với nhau, như thế có thể ở trước mặt mấy nước khác khoe khoang một phen, cái gì mà “Địa vị quốc gia” cũng có thể tăng lên cao!
Hiểu rõ điều này, Hữu Hòa không lo lắng Tây Uyển kia làm ra chuyện xấu gì quá đáng.
Người phiền nhất chính là An Tây Vương, đây là khối u, là hoạ từ trong nhà, lực sát thương không thể khinh thường.
Tuy động tĩnh lúc này ngoài dự đoán của mọi người, nhưng nếu An Tây Vương Trần Diệu gây rối đương lúc đánh đuổi địch bên ngoài chính là đang đánh chủ ý ra oai, cũng không quá khó đoán, đơn giản chính là người đê tiện, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Giờ đây, chỉ sợ không phải đơn phải như vậy, tám phần là quyết tâm, chẳng qua, không ngờ, ông vậy mà nhẫn tâm mặc kệ khuê nữ và cháu gái bản thân sủng ái nhất.
Sau khi suy xét cẩn thận, Hữu Hòa cảm thấy điều này cũng không khó hiểu, nếu Trần Diệu muốn dùng biện pháp này để mở miệng đòi vài vị huyết nhục thân nhân về từ tay hoàng huynh, tất nhiên sẽ khiến cho triều đình cảnh giác, rút dây động rừng là không thể tránh khỏi, sao có thể đánh đòn phủ đầu giống hiện tại, còn gạt bỏ toàn bộ năm đạo Tây Bắc nữa chứ? Như vậy xem ra, An Tây Vương hẳn là nghiêm túc.
Có điều, An Tây Vương thích tiểu đánh tiểu náo* nhiều năm qua vì sao đột ngột trở nên thông minh quả quyết thế này? Chẳng lẽ mới đổi quân sư sao?
*Tiểu đánh tiểu nháo: chỉ những việc lặt vặt không đáng kể.
Ngày hôm ấy là ngày hiếm có Tiêu Trực không hồi phủ lúc đêm khuya.
Hữu Hòa cố ý dùng bữa tối trễ để chờ hắn đến cùng nhau dùng bữa.
Mặc dù ngồi ăn cùng bàn nhưng hai người đều có tâm sự, cả buổi ít khi trò chuyện với nhau.
Sau khi dùng cơm xong, nhân lúc hai người trò chuyện được vài câu, mặc dù chuyện tới đi đều quanh quẩn chuyện quốc gia đại sự, Hữu Hòa gọi Tiêu Trực cùng đi Địch Tâm trai ngồi một lát, nói đến cuối cùng, sắc mặt Hữu Hòa không được tốt cho lắm, vẫn là bộ dạng lo lắng không yên, dù cho Tiêu Trực an ủi kiểu nào, ấn đường nàng vẫn cau chặt.
Nàng trong lòng hiểu rõ, chiếu theo chiều hướng này, việc Tiêu Trực xuất chinh là ván đã đóng thuyền.
Nếu An Tây Vương có thể bá chiếm năm đạo Tây Bắc, tất nhiên không phải hạng tôm tép bình thường, chiến tranh nổ ra, người chết là không thể tránh khỏi, điều này không cần phải nói, chỉ là Tiêu Trực muốn đánh trận này, trong lòng Hữu Hòa không yên, không phải là nàng hoài nghi năng lực của Tiêu Trực, nhưng mà dưới trướng An Tây Vương nhiều tinh binh lương tướng, nàng sớm nghe qua, lần này giằng co, triều đình cũng không vớt được bao nhiêu tiện nghi.
Nội chiến vốn chính là chuyện tự tổn hại mình.
Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ kiểu nào cũng khiến người ta đau đầu.
Ban đêm, Tiêu Trực nghỉ lại Ỷ Nguyệt Hiên.
Sau lần Hữu Hòa được như ý muốn, hai người tuy vẫn duy trì ở riêng hai uyển như cũ, nhưng có đôi khi vẫn ngủ chung giường, thật ra Hữu Hòa từng nghĩ tới việc hai người dọn đến ở chung một chỗ, nhưng sau lần đó Tiêu Trực kiên trì không chạm vào nàng, mỗi lần cùng giường hắn chỉ đồng ý ôm nàng, nhịn không dễ dàng gì, nàng cũng không tiện mở miệng đề việc này.
Nghĩ tới không lâu sau hai người phải xa nhau, Hữu Hòa lại thương tâm, hướng lòng ngực Tiêu Trực mà ôm chặt.
Tiêu Trực không phải người mù, bộ dáng lo sợ không yên của nàng nhiều ngày qua hắn đều thu hết vào mắt.
Những lần xuất chinh trước đây, cũng không có cảm giác phức tạp như hiện tại.
Khi đó hắn chỉ có một mình, muốn đánh giặc thì đi, hôm nay tuân lệnh là có thể đi ngay, đâu ngờ có một ngày có một thê tử yêu mến vì hắn mà lo lắng sốt ruột, tư vị này có chút khiến người ta thoải mái, lại có chút khiến người ta không thoải mái.
Hắn không muốn làm nàng lo lắng vướng bận, nhưng hắn biết, chuyện đó hắn không làm chủ được.
Điều Hắn có thể làm cũng chỉ là ôm nàng chặt hơn.
Trong bóng tối, Hữu Hòa đột nhiên thở dài một hơi, thanh âm kia tuy rằng rất nhỏ,
nhưng trong đêm tối yên tĩnh, có vẻ nghe đến rõ ràng.
Nàng gục đầu trên cánh tay Tiêu Trực, gọi hắn: “Tiêu Trực”.
Sau đó không nói gì thêm.
Tâm Tiêu Trực động đậy, nhẹ nhàng xoa tay nàng, thấp giọng nói: “Đừng nghĩ nhiều, ngủ đi”.
“Ta ngủ không được”.
Nàng thực thành thật nói, “Ta lo lắng”.
“Ta biết”.
Bàn tay hắn sờ đến sườn má nàng, nhẹ nhàng vu,ốt ve, chợt chuyển qua môi nàng.
Hữu Hòa cảm giác được ngón tay hắn ôn nhu vuốt môi nàng, sau đó, hơi thở ấm áp
của hắn gần sát, hắn sáp tới gần, hôn nàng.
Hữu Hòa cũng không rụt rè, lập tức mở miệng đón lấy, cùng hắn quấn lấy nhau, môi lưỡi qua lại.
Qua một chốc, cả người hai người đều nóng lên.
Có lẽ là Tiêu Trực biết hai người sắp phải chia xa nên hắn đột nhiên nhiệt tình hơn trước, càng hôn càng mãnh liệt, hôn Hữu Hòa đến nàng có cảm giác, cả người nàng vô lực, hương tức nóng bỏng, dĩ nhiên, từ đầu Tiêu Trực đã có phản ứng, hơn nữa, hiện giờ phản ứng càng thêm rõ ràng.
Hữu Hòa vùi trong ngực hắn, người vốn dán sát Tiêu Trực, tất nhiên cảm giác được
chỗ kia của hắn biến hóa từ đầu đến cuối.
Dựa theo kinh nghiệm, Hữu Hòa đánh giá hắn tám phần sẽ ngậm miệng lại thối lui không hôn nữa, vì thế nàng ôm sát eo hắn, liều chết kề sát hắn, một mặt không ngừng
hôn hắn, một mặt thoát xiêm y hắn.
Ngoài dự đoán của mọi người là, Tiêu Trực không hề thối lui, ngược lại càng hôn càng nhập tâm, lúc độ,ng tình khó nhịn, ngay cả áσ ɭóŧ nàng cũng đã cởi ra, dọc theo vai nàng vai một đường hôn xuống.
Hữu Hòa bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cơ bản trong lòng còn chút do dự, lo hắn xong việc lại nói nàng làm bậy, bây giờ nàng không còn lo lắng về sau nữa, tùy ý mình chìm vào trong đó.
Xiêm y đã cởi hết, không cần Hữu Hòa chỉ đạo, Tiêu Trực lúc này đã đổi thế chủ động.
Chẳng qua, Hữu Hòa không ngờ, Tiêu Trực thâm tàng bất lộ*, không biết có phải lần trước là lần đầu tiên nhưng không thuận lợi cho lắm giúp hắn có kinh nghiệm hay không, tóm lại Hữu Hòa cảm thấy kỹ thuật của hắn có tiến bộ, môi nóng hôn nàng đến cả người mềm nhũn, tay cũng phá lệ làm càn, xoa tới niết đi, chơi đùa nàng, trong chốc lát nàng mềm nhũn thành nước, trên người mồ hôi đổ đầm đìa, nhịn không được nhẹ nhàng rên nhẹ, vô chi vô giác cảm thấy bàn tay nóng bỏng của hắn đang chậm rãi vu.ốt ve đến chỗ kia của nàng, Hữu Hòa kinh động không thôi, cảm giác nước như thủy triều đến, nàng khó mà ngăn lại, nháy mắt chỉ có thể vô lực mà thở gấp, âm thanh vụn vặt lẻ tẻ đứt quãng gọi tên của hắn.
*Thâm tàng bất lộ: Không để lộ tài năng, nôm na là giấu tài.
Trong mơ màng Hữu Hòa cảm thấy Tiêu Trực động thân tiến vào, Hữu Hòa có chút đau, theo bản năng muốn kêu ra tiếng nhưng lại nhịn xuống, rầu rĩ mà ừ một tiếng, lúc hai người thân mật nhất là lúc hắn hôn vành tai nàng, hơi thở nóng bừng không ngừng phả vào làn da trắng nõn của Hữu Hòa, hắn ở bên tai nàng thở dốc, giọng vừa nhu vừa khàn lẩm bẩm gọi nàng “Công chúa”, đợi nàng thích ứng, hắn mới chậm rãi động thân, một lát sau, có vẻ như không nhịn được ôm áp nàng dưới thân, che ở phía trên nàng, động tác nhanh hơn.
Không biết qua bao lâu, toàn thân Hữu Hòa choáng váng cả người nhũn ra, cuối cùng cảm giác người nóng một cái, Tiêu Trực không động nữa, môi dán lên cổ nàng, thở gấp.
Không hiểu vì sao, trong lòng Hữu Hòa bỗng nhiên có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hốc mắt nóng hầm hập, nàng cố đưa tay lên sờ, thế nhưng lại một mảnh ướt sũng.
Nước mắt nàng dọc theo gương mặt lăn xuống, rơi trên mặt Tiêu Trực.
Tiêu Trực luống cuống, sờ mặt nàng, đầu ngón tay chạm phải nước mắt nàng, hắn hết sức hoảng sợ, mới vừa rồi còn tình ý kiều diễm trong nháy mắt chạy đi đâu mất không còn bóng dáng, hắn khàn giọng gọi nàng, hỏi nàng làm sao vậy, hỏi có phải hắn làm nàng đau không, Hữu Hòa một chữ cũng không nói, tay nhỏ sờ trán hắn, cánh môi dán lên, nước mắt ẩm ướt theo gương mặt rơi xuống, làm trán hắn nong
nóng một chút.
Tiêu Trực không biết nên nói gì, lấy tay lau nước mắt trên má cho nàng, nước mắt nàng lăn ra một giọt, hắn lau một giọt, qua một lúc, hắn mới thấp thấp nói: “Đừng khóc”.
“Ta không muốn khóc nhưng không ngừng được”.
Âm thanh Hữu Hòa vừa bướng bỉnh lại tùy hứng, Tiêu Trực nghe đến trong lòng đau xót.
“Công chúa…” Hắn chần chừ gọi nàng.
“Chàng đừng gọi ta công chúa, sau này đừng gọi thế”.
Hữu Hòa hít mũi một cái, nói.
Tiêu Trực ngẩn ra, động tác lau nước mắt cho nàng dừng lại, “Vậy, vậy gọi là gì?”
“Chàng muốn gọi thế nào thì gọi thế đó”.
Tiêu Trực không quay đầu lại, cứ nghĩ nàng mất hứng, nhưng lại nghe thấy giọng nàng không có chút tức giận nào cả, ngược lại còn có chút ôn nhu.
Sửng sốt một hồi, hắn mới lúng ta lúng túng mở miệng, ngữ khí nhỏ nhẹ tự tại: “Hữu,
Hữu Hòa?”
Nàng nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Lòng Tiêu Trực mềm cả ra, kề sát bên tai nàng, nhịn không được lại kêu: “Hữu Hòa”.
Hữu Hòa không phản ứng lại, không biết đang suy nghĩ cái gì, trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi: “Chàng nói xem, trong bụng ta có thể đã có con của chàng chưa?”
Lời vừa dứt, Hữu Hòa cảm giác được cơ thể nam nhân bên cạnh cứng lại.
“Công… Hữu, Hữu Hòa?” Quả nhiên, đến giọng cũng run rẩy.
Hữu Hòa không nghĩ hắn bị dọa sợ, chỉ là trong lòng nhịn không được nhớ tới chuyện này, không khỏi sinh lòng trông đợi, nhưng nàng cũng biết, việc này đối nàng mà nói, là mộng tưởng trở thành sự thật, nhưng đối với Tiêu Trực, chỉ sợ là đả kích, do vậy, nàng chỉ có thể giả vờ thất vọng, cố ý dùng ngữ khí buồn bã tự giễu nói: “Ta chẳng qua suy nghĩ vớ vẩn, thái y đều nói rất khó, nào dễ dàng như vậy đâu! Ôi, chàng yên tâm đi”.
Dù nói như vậy, nhưng nàng nhắc tới cái này, Tiêu Trực nhịn không được lo lắng, nghĩ nghĩ lại bắt đầu tự trách, cảm thấy mình ngày càng kém tự chủ, tiếp tục như thế này không phải biện pháp.
Tiêu Trực chính là nghĩ như vậy, đâu ngờ, không quá hai ngày, hắn nghe được một tin dữ.