Ngày mười bốn tháng tư, trong kinh đại loạn.
Giờ tuất, toàn bộ cấm vệ trong cung xuất động, theo Minh Đức Đế đi chùa Từ Vân, vây kín tự đến không kẽ hở.
Đầu giờ hợi*, tin tức Huệ thái phi chết truyền vào cung, hậu cung tức khắc bùng nổ.
*Giờ hợi: từ 9 giờ đến 11 giờ đêm.
Giữa giờ hợi, quan binh giữ cổng thành nhận được cấp dụ trong cung, ngay đêm đó mở cửa thành, Kinh Kỳ vệ rời thành suốt đêm, âm thanh cưỡi ngựa tốc hành gần như đánh thức mọi người ngủ say bên trong thành.
Hữu tướng Bạc Sưởng và Thụy vương Ân Vũ bị triệu vào cung trong đêm.
Giờ sửu*, Thừa Cực điện ở Chính Thanh Cung vẫn còn sáng đèn.
*Giờ sửu: 1 giờ đến 3 giờ sáng.
Trong điện, trên mặt quân thần ai cũng đều mang vẻ mặt nghiêm trọng.
Hữu tướng Bạc Sưởng râu tóc bạc trắng, âm thanh già nua nôn nóng nói: “Hoàng Thượng, lão thần cho rằng, chuyện công chúa mất tích không nên truyền ra ngoài.
Nếu việc này truyền ra, rơi vào tai người có lòng, tất sẽ lo lắng cho an nguy công chúa, Phò mã mà biết được việc này, phỏng chừng sẽ lo lắng không thôi, hiện tại thế cục Tây Bắc bất ổn, An Tây Vương như hổ rình mồi, phò mã thân là tướng quân, há có thể phân tâm vào lúc này?”
Minh Đức Đế nghe vậy, ấn đường càng cau chặt: “Bạc tướng nói không sai, có điều Hữu Hòa rơi vào tay nghiệt dư Khác Vương, không rõ tung tích, trẫm không biết nghiệt đảng này có ý đồ gì, hiện nay tình cảnh bị động, sơ sẩy một chút là có thể khiến cho Hữu Hòa gặp nguy hiểm, việc này vạn phần cấp bách, Bạc tướng có diệu pháp nào giải cứu công chúa không?”
“Cái này…” Bạc Sưởng trầm ngâm giây lát, thận trọng nói, “Theo như lão thần suy đoán, nếu tặc đảng muốn mạng công chúa, sẽ không phí sức bày kế lừa công chúa đi, loạn tặc này hiển nhiên có âm mưu, chắc chắn không đạt được mục đích, sẽ không động thủ với công chúa, việc cấp bách bây giờ đó là điều tra rõ kẻ đứng sau, tìm ra sào huyệt của hắn, chẳng qua có một chuyện lão thần nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, chuyện này không biết có liên quan đến hậu cung không, lão thần không dám vọng ngôn”.
Minh Đức Đế đang lo âu, có hơi mất kiên nhẫn vội nói: “Bạc tướng cứ nói thẳng không sao đâu”.
Bạc Sưởng nhìn Minh Đức Đế, lại nhìn sang Thụy Vương đứng bên cạnh, ngập ngừng hỏi: “Lão thần không rõ Huệ thái phi…”
“Huệ thái phi uống thuốc độc tự sát”.
Minh Đức Đế cắt ngang câu hỏi, “Lúc trẫm vào Thiện phòng người đã không còn hơi thở”.
Bạc Sưởng và Thụy Vương cả kinh, thì ra không phải do Hoàng Thượng ra tay.
Nhưng mà, thật sự rất kỳ lạ, Huệ thái phi đã thành công trợ lực giúp nghiệt đảng Khác Vương bắt công chúa đi, vì sao lại muốn tự sát vào lúc này?
Thụy Vương nghi hoặc nói: “Có thể là do Huệ thái phi sợ bệ hạ truy cứu, nhưng Huệ thái phi có di chiếu của tiên đế bảo vệ, tại sao lại chọn kết cục như thế? Hành động này, giống như là cam nguyện chịu chết.
Dẫu Huệ thái phi có nối giáo cho giặc, bởi vì Khác Vương ghi hận bệ hạ, nhưng người ở trong cung đã nhiều năm, tầm mắt tâm tư cũng không thấp, nghiệt dư kia bất quá chỉ còn chút hơi tàn, Huệ thái phi dựa vào đâu cho rằng bọn họ có thể được việc? Bà lấy gì để trao đổi sự tương trợ cho tâm nguyện này?”
Lời Thụy Vương vừa nói ra, cả Minh Đức Đế và Bạc Sưởng đều ngẩn ra.
“Nếu như lời hoàng thúc nói, trẫm đây xem nhẹ nghiệt đảng kia rồi?”
Thụy Vương gật đầu, thần sắc càng thêm trầm trọng.
*
Hôm Hữu Hòa công chúa mất tích ở chùa Từ Vân, trong cung bị tin tức Thái phi chết bao phủ, ngoại trừ người của An Dương Cung, những người khác không ai chú ý đến việc công chúa bị mất tích, đến sáng sớm ngày kế tiếp tin tức mới theo gió thổi ra ngoài, nhưng mà không được bao lâu sau, tin tức công chúa mất tích đều bị phong tỏa, chỉ cho truyền ra ngoài là Hữu Hòa công chúa phượng thể không khoẻ, tạm thời ở lại trong cung nghỉ ngơi, trừ thái y và Hoàng Thượng, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào An Dương Cung, để tránh phiền nhiễu công chúa dưỡng bệnh, ngay cả Nhạc An quận chúa nghe được tin tức, thỉnh cầu đi An Dương Cung thăm hỏi cũng bị Hoàng Thượng bác bỏ.
Đến ngày mười sáu tháng tư, văn thư khẩn của Tả tướng Lục Lâm Ngộ vượt tám trăm dặm xa xôi đưa đến trong cung, giao cho Minh Đức Đế.
Minh Đức Đế vừa xem xong, thần sắc đại biến, lập tức sai người truyền chỉ dụ, lệnh từ Kinh thành đến Dĩnh Địa, các châu, các thành khẩn cấp phong tỏa nghiêm ngặt tra xét.
Chỉ dụ vừa phát ra, Minh Đức Đế lập tức triệu một đám chúng thần vào cung thương nghị, soạn một bức thư cho Lục Lâm Ngộ, tường thuật lại chuyện Hữu Hòa công chúa mất tích.
Xong chuyện, lập tức lệnh người mang các bức họa Hữu Hòa công chúa trong cung đóng ấn, phát đi các nơi, kèm theo một đạo cấp dụ, lệnh quan khẩu* các nơi kiểm tra chặc chẽ.
*Quan khẩu: cửa khẩu.
Rất nhanh, mật hàm truyền đến Tây Bắc.
Lục Lâm Ngộ vừa mở thư ra, giữa mày lập tức xuất hiện vài nếp gấp, mật hàm rốt cuộc
vẫn chậm trễ, tặc nhân đã đi trước một bước.
Kết quả thế này không phải y không đoán được, nhưng trong lúc nhất thời không biết phải nói sao với Tiêu Trực.
May mà hiện nay thương lộ nam bắc bị chặt đứt, mấy tin tức này trong mấy ngày nữa hẳn là sẽ không truyền đến Tây Bắc được, Lục Lâm Ngộ hạ quyết tâm tạm thời không nói cho Tiêu Trực biết.
Song, sự tình đúng như y sở liệu, loạn phía nam không thể khinh thường, thế cục bây giờ quả thật là khiến người ta phiền não!
Lục Lâm Ngộ mệt mỏi nhắm mắt dưỡng thần, khi mở mắt ra, tiện tay đưa mật hàm lên ngọn nến đốt thành tro tàn.
*
Hữu Hòa dần tỉnh lại, đau đớn mở mắt ra, cảnh vật đập vào mắt đều có chút mơ hồ.
Nàng xoa đôi mắt, đợi thích ứng được, cảnh vật trước mắt mới từ từ rõ ràng.
Đối diện tầm mắt Hữu Hòa chính là màn trướng xa hoa, nàng hơi nghiêng đầu, cảm giác cổ vô cùng đau, nàng thử cử động tay chân, phát giác không chỉ là cổ đau, tứ chi toàn thân đều không có sức, giống như bị xóc nảy hồi lâu.
Hữu Hòa chống tay ngồi dậy dựa vào vách tường xoa cổ nhìn bốn phía xung quanh, thế nhưng nàng cảm thấy đầu ngày càng choáng váng, đây là đâu? Nhìn đâu cũng thấy xa lạ, chùa Từ Vân có nơi như vậy sao?
Hữu Hòa mê mang suy nghĩ, nghĩ mãi cũng không rõ, cảm giác đầu đau như muốn nổ tung, nhưng vẫn cảm thấy có chỗ không đúng.
Hữu Hòa ngồi trên giường một lúc, đến khi cảm thấy đầu không còn choáng váng mới dần nhớ lại.
Sau khi cẩn thận nhớ lại, sắc mặt Hữu Hòa đột nhiên trắng bệch.
Tuy nàng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nàng vẫn nhớ được những chuyện trước lúc bất tỉnh.
Khi ấy nàng được dẫn vào chỗ ở của Huệ thái phi trong Thiện phòng.
Huệ thái phi nhìn thấy nàng tới, hài lòng cười, chờ hai tiểu cung nữ rời khỏi phòng, Huệ thái phi còn tự mình rót cho nàng một chén trà.
Không biết vì sao, nhìn thấy Huệ thái phi tươi cười, trong lòng nàng sinh ra một tia quái dị bất an khó nói, cảm thấy có chỗ không đúng, nàng có chút hối hận không kiên trì để Thu Đàm vào cùng, loại cảm giác bất an này làm nàng cảnh giác hơn, mãi cho đến cuối, nàng vẫn không động vào chén trà kia.
Hữu Hòa càng nghĩ càng cảm thấy Huệ thái phi lúc đó thật sự rất kỳ lạ.
Khi ấy nàng hỏi Huệ thái phi có chuyện gì, Huệ thái phi không trả lời mà cứ tươi cười cùng nàng nói về chuyện xưa, những chuyện đó phần lớn đều liên quan đến Trường Hưng Đế phụ hoàng của Hữu Hòa, Hữu Hòa nghe mà không hiểu gì cả, nghe đến cuối cảm giác Huệ thái phi đang nhớ lại mối tình đầu ngây ngô của bản thân ngày trước.
Hữu Hòa không biết Huệ thái phi nói bao lâu, tóm lại trước khi nàng bất tỉnh thì Huệ thái phi vẫn đang ngồi ở trước mặt nàng, sóng mắt dịu dàng kể lại chuyện cũ.
Hữu Hoà nghe được một lúc, cảm thấy trước mắt tối dần, đầu phát đau, không biết lúc nào đã ngất đi.
Bây giờ nghĩ lại, hình như nàng bất tỉnh đã lâu, chuyện này rất bất thường, chắc chắn Huệ thái phi thoát không khỏi liên quan.
Nghĩ đến đây, lòng Hữu Hòa nôn nóng, nàng nào có tâm tư ngồi nữa, vịn cạnh giường đứng dậy xuống giường.
Nào ngờ, nàng mới đi được hai bước, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, sau đó ngoài cửa có một nam nhân hô một tiếng “Chủ tử”.
Thanh âm kia thực xa lạ.
Hữu Hòa nghe thấy trong lòng nhảy dựng, ngơ ngẩn đứng im.
Rất nhanh cửa bị mở ra, ánh nắng từ bên ngoài hắt vào, Hữu Hòa theo bản năng giơ tay che mắt.
Đợi cửa đóng lại, Hữu Hòa mới hạ tay xuống, trông thấy một nam nhân xa lạ đến gần nàng.
Nàng nhìn người nọ chắp tay ở sau lưng, từng bước từng bước tiến về phía nàng, Hữu Hòa cảm thấy người này có chút quen thuộc.
Hữu Hòa theo bản năng ngẩng đầu nhìn mặt nam nhân đó, một gương mặt xa lạ.
Đó không phải là một nam nhân đẹp, khuôn mặt khá gầy, lông mày thưa thớt, làn da tái nhợt, dường như không nhìn thấy huyết sắc nhưng ánh mắt lại rất sáng.
Hữu Hòa không tự chủ được phỏng đoán tuổi tác gã.
Xem bộ dáng này, hẳn đã bốn mươi.
Thoạt nhìn gã cũng không quá hung hăng, không nhìn ra tính uy hϊếp, nhưng lại mang tới cảm giác khẩn trương cho người đối diện.
“Ngươi là ai?” Hữu Hòa siết chặt ngón tay, mở miệng hỏi, thanh âm không yếu không thấp.
Người nọ không đáp lời, một đường đi đến gần, đứng ở trước mặt nàng, cặp mắt đen nhìn nàng không hề chớp mắt.
Hữu Hòa bị gã nhìn đến hốt hoảng, bất an trong lòng từ từ dâng lên.
Không biết đã nhìn bao lâu, gã mới chậm rãi mở miệng, âm thanh u trầm lạnh lẽo cất lên――
“Không nhận ra ta sao?” Khóe miệng gã nhếch lên, lộ ra một nụ cười quái dị, “Tiểu Hữu Hòa?”