Căn cứ chiến đội TVT.
“Balo của em còn ở trong phòng!”
“Tần Kỳ! Áo khoác đồng phục của chú đâu! Sao chú không chải tóc đi!”
“Đều tại đội trưởng hết! Đội trưởng hút ống kính trường quay quá, nếu không em ra đường khỏi rửa mặt luôn cũng được.”
“Hôm nay đứa nào dám xỏ dép lê thì anh sẽ liều cái mạng này, Nam Bắc! Con mẹ nó chú nhét cái gì vào balo đấy hả?? Dép lê đúng không! Anh nhìn thấy rồi!” Từ Mính tức giận đến mức tóc dựng đứng lên.
Một hồi binh hoang mã loạn, hoàn toàn không giống một chiến đội sắp sửa tham gia thi đấu.
Lục Quyện thong thả ngồi trên sofa nghịch điện thoại như thường lệ.
Hắn đã thay đồng phục đội từ lâu nhưng vẫn lười kéo khóa áo khoác, quần áo xộc xệch lên xuống, trông hết sức lười biếng.
Từ Mính đè mái tóc vểnh lên vì tức giận của mình, nhìn một vòng, trông thấy dáng vẻ ấy của hắn thì không nhịn được giật giật mí mắt, đè nén lửa giận, “Chuẩn bị xuất phát đấy.”
Lục Quyện ngẩng đầu nhìn anh, “À”, rồi tiếp tục cúi đầu nhắn tin.
Từ Mính: “…”
Phải nhẫn nại, chiến đội vô địch, không trêu chọc nổi.
Từ Mính đứng cạnh sofa một lúc, chợt nhìn thấy Trần Kiết vốn đang thu xếp đồ đạc trên lầu chạy nhanh đến trước mặt Lục Quyện.
“Đội trưởng…!Anh tìm em.”
Trần Kiết có hơi sốt sắng.
Kể từ khi đoạt chức vô địch thế giới, TVT được thổi phồng lên chín tầng mây, càng được khen thì người chê bôi cũng càng nhiều, thậm chí còn chuyên chọn những quả hồng mềm để bóp, mà Trần Kiết chính là người bị nhắm đến nhiều nhất.
Cậu là người nhỏ tuổi nhất trong đội, trạng thái tâm lý tương đối bất ổn, hơn nữa đang trong thời gian chuyển nhượng, cậu thường xuyên phải liên lạc với các đội khác dẫn đến lơ đãng nhiều lần, luôn luôn lo lắng mình sẽ phạm sai lầm trong trận đấu lần này.
Vừa rồi Lục Quyện nhắn tin WeChat nói muốn nói chuyện, thật tâm cậu vẫn có chút sợ sệt.
Thấy thế, Từ Mính cũng yên tâm rồi.
Mặc dù đôi khi Lục Quyện không đáng tin cậy lắm, nhưng chung quy vẫn khiến anh yên lòng.
Nếu không TVT đã không đạt được thành tích như ngày hôm nay.
Từ Mính nhẹ lòng đi ra ngoài.
Lục Quyện ừm một tiếng, ngẩng đầu nhìn Trần Kiết, Trần Kiết hơi cúi đầu, bộ dáng không biết nên làm gì.
Thấy cậu ta như vậy, Lục Quyện không khỏi có chút buồn cười, rốt cuộc bình thường hắn đáng sợ đến mức nào vậy?
“Anh thấy cậu lúc cậu cười nhạo anh không theo đuổi được người ta thì sung lắm mà, sao bây giờ nhát cáy thế.” Lục Quyện tựa lưng vào sofa, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, ra hiệu Trần Kiết ngồi xuống.
Trần Kiết co rúm lại nhưng vẫn ngồi xuống bên cạnh Lục Quyện, nhỏ giọng biện giải, “Em không có cười nhạo.”
Lục Quyện cũng chỉ đùa một chút thôi, quay lại chủ đề chính, “Có cảm nhận thế nào về biểu hiện của mình trong trận đấu tập?”
Lúc nói đến những chuyện liên quan đến thi đấu, thái độ của Lục Quyện luôn nghiêm túc hơn bình thường rất nhiều.
Giống như Nam Bắc nói, hắn không hung dữ, chỉ là tính cách trước giờ đã là như thế.
Nghe hắn hỏi vậy, Trần Kiết lại càng áy náy, cậu tự biết dạo gần đây trạng thái của mình không tốt, chắc chắn đội trưởng cũng đã nhận ra được.
“Không tốt lắm.”
Lục Quyện ừm một tiếng, “Cũng tự giác.”
Trần Kiết nghẹn họng.
Lục Quyện tiếp tục nói: “Nhưng trận hôm trước phát huy không tệ.”
Dù Lục Quyện hay cà khịa đồng đội, nhưng cái gì cần đáng khen thì hắn vẫn luôn chủ động khích lệ họ.
Trần Kiết sửng sốt, cắn cắn môi, không biết nên nói gì.
Lục Quyện đã xác định hôm nay phải nhận được lời khẳng định của cậu ta, điều chỉnh tư thế ngồi, vẻ mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết, “Trần Kiết, chuyển nhượng giữa các chiến đội là chuyện rất bình thường.”
Hắn nói, cúi đầu nhìn đôi tay xoắn vào nhau của Trần Kiết.
“Đội chúng ta cũng vậy, luôn liên hệ với nhiều tuyển thủ phù hợp trong nhiều năm qua.”
“Cậu muốn đi hay ở, với tư cách là đội trưởng hay đồng đội của cậu, anh không có quyền phát ngôn, cậu có thể đến bất cứ nơi nào cậu cảm thấy thích hợp.”
“Nhưng hãy nhớ rằng, cậu là một tuyển thủ chuyên nghiệp và nhiệm vụ duy nhất của cậu là chơi tốt trong mọi trận đấu, không để mình thẹn với lòng.”
“Đừng tiếp tục suy nghĩ vớ vẩn.
Đọc những thứ đó trên Internet có ích gì không? Cư dân mạng hay cậu mới là người thi đấu?”
“Một đám anh hùng bàn phím còn hiểu rõ thực lực của cậu hơn chính cậu?” Lục Quyện nói, mở Weibo lên.
Còn chưa bắt đầu thi đấu, bình luận trên mạng đã bắt đầu loạn xạ, khó coi.
Trần Kiết là thành viên có lý lịch nông nhất trong đội, đương nhiên sẽ có nhiều kẻ nhân danh TVT ra sức bắt lỗi.
Xem mắng người làm niềm vui.
Điều mà một tuyển thủ sợ nhất là có người nói mình không xứng với đồng đội.
Ý muốn chuyển nhượng của Trần Kiết cũng phần nào xuất phát từ nguyên nhân này.
Lục Quyện vừa dứt câu, Trần Kiết ngây ngốc, viền mắt lập tức đỏ lên, “Em…”
Cậu không ngờ đội trưởng cũng sẽ để ý đến những chuyện này.
Lục Quyện cười nhạo, “Ai mà không từng ở tuổi này? Cậu cho rằng anh chưa trải qua chuyện như vậy bao giờ sao? Lúc mới vào TVT, anh cũng bị mắng lên bờ xuống ruộng thế thôi.”
Không chỉ hồi đó mà đến tận bây giờ, có lần nào Lục Quyên thi đấu nhưng không bị lôi ra mắng sao? Cho dù từng giành vô địch thì sao? Người muốn chửi thì vẫn cứ chửi, thậm chí có khi còn cay nghiệt hơn.
Nhưng Lục Quyện chưa bao giờ mất phương hướng, như thể không có thứ gì có thể xuyên thủng hắn, càng mắng tàn nhẫn, hắn càng mạnh.
“Thi đấu cho tốt, chức vô địch là của chúng ta.”
“Đừng rụt cổ khỏi bọn họ, cũng đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Chưa nghiêm túc bao lâu, Lục Quyện lại bắt đầu dở thói cũ.
Trái tim Trần Kiết vốn đang lơ lửng dần dần hạ xuống.
Lục Quyện thấy vẻ mặt cậu dần bình tĩnh lại, vỗ vai cậu: “Nhớ kỹ, anh là đồng đội kề vai chiến đấu với cậu trước, sau đó mới là đội trưởng của cậu.”
Trần Kiết khịt khịt mũi.
Rốt cuộc tại sao cậu lại nghĩ TVT không phù hợp với mình?
Quãng thời gian ở TVT, tuy mệt mỏi nhưng cậu tiến bộ rất nhanh, người ngoài cho rằng Lục Quyện tính khí thất thường, cọc cằn với đồng đội, nhưng chỉ có mọi người trong TVT mới biết Lục Quyện là người nói năng cay nghiệt nhưng hay mềm lòng…!
“Cho nên, nào, nói cho anh sao cậu sợ anh thế?” Lục Quyện đột ngột nghiêm mặt, tặc lưỡi, “Tuổi còn nhỏ mà ăn gan hùm, hùa theo họ cười nhạo anh.”
Trần Kiết tức khắc tụt cảm xúc, ôm balo của mình nói với đội trưởng mình lên xếp đồ tiếp rồi chạy biến.
Lục Quyện thấy cậu chàng như vậy, bật cười thành tiếng, tiếp tục cúi đầu lướt điện thoại.
Trong WeChat đúng lúc nhảy ra một tin nhắn mới từ Úc Ninh: [ Anh Lục Quyện, thi đấu tốt nhé ]
Lục Quyện khựng lại, khóe môi không nhịn được mà cong lên, vừa định gõ phím hỏi cậu có đến xem thi đấu hay không, nếu Úc Ninh không đến, hắn sẽ tiếp tục nỗ lực bán thảm, bỗng trông thấy Úc Ninh gửi đến một gói biểu tượng cảm xúc.
[ Chồng em cố lên.
gif]
Chồng em.
Cố lên.
Chồng em.
Chồng.
Em.
Đi kèm một loạt hiệu ứng trái tim hồng phấn bay phấp phới.
Tuy những trái tim ấy chỉ là ảo tưởng trong đôi mắt hắn, nhưng tin nhắn thật sự là do Úc Ninh gửi đến.
Ầm.
Lục Quyện đánh rơi điện thoại xuống đất.
Trước đây Lục Quyện thường xuyên nhìn thấy gói biểu tượng cảm xúc này trên Weibo của mình.
Khi mới bắt đầu thi đấu chuyên nghiệp, Lục Quyện thực sự rất khó chịu vì fans thường lén lút P hình ảnh của hắn thành các biểu tượng cảm xúc, sau này hắn nhắm mắt làm ngơ, dù sao đó cũng chỉ là một cái meme vô tri chứ không phải hắn.
Nhưng bây giờ, lần đầu tiên Lục Quyện có ý nghĩ mấy cái biểu tượng cảm xúc này hình như cũng không tệ lắm.
“Đội trưởng! Chuẩn bị đi thôi!” Giọng Nam Bắc oang oang từ phòng huấn luyện.
Theo sau là tiếng bước chân và cười nói của mọi người.
Lục Quyện đanh mặt, khom người nhặt điện thoại lên, xách balo đặt trên sofa, khóe miệng cứ nhếch lên rồi lại ép xuống.
Bộ dáng muốn cười nhưng phải kìm lại, cố thế nào cũng không giấu được.
“Ê, vẻ mặt chú sao ấy? Trúng số hả?”
Trên đường ra xe, Giang Lâu không nhịn được liếc nhìn Lục Quyện cứ mân mê điện thoại với vẻ mặt vặn vẹo bên cạnh.
Không giống trúng số lắm, Lục Quyện đâu có thiếu tiền.
Bị sao mà tai đỏ vậy ta?
Lục Quyện rũ mắt, không ngừng dùng đầu ngón tay vuốt ve chiếc điện thoại, hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Giang Lâu.
Ngược lại là Nam Bắc, nghe Giang Lâu bảo thế thì cũng đánh mắt nhòm đội trưởng nhà mình một cái, ngứa ngáy cái mồm, “Đội trưởng, anh bị dị ứng hả? Tai đỏ hết rồi này?”
Nam Bắc vừa dứt lời, mọi người đồng loạt quay sang phía Lục Quyện.
Dường như lúc này Lục Quyện mới nghe được lời đồng đội, hắn nhướng mi, đè khóe miệng đang muốn điên cuồng nhếch lên, ừ một tiếng, giọng điệu lạnh nhạt cũng không giấu được ý cười: “Dị ứng gì cơ?”
“Nhìn cái gì? Có gì để xem?”
Nói rồi hắn leo lên xe trước, ngồi ở vị trí sau cùng.
“Trông bình thường mà, chắc không phải dị ứng rồi.” Nam Bắc lút cút lên xe, nhỏ giọng nói.
Từ Mính liếc ra phía sau, lập tức dời tầm mắt, “Ừ, không phải dị ứng.”
Nhưng còn nghiêm trọng hơn cả dị ứng, Từ Mính cảm thấy chút tóc ít ỏi trên đầu mình đang tràn ngập nguy cơ.
Sau khi xe nổ máy, Lục Quyện mới mở điện thoại lên.
Hắn nên trả lời thế nào đây?
Vô số loại đáp án quét qua đại não hắn.
Lục Quyện một tay chống cằm, bật cười, sau đó bấm vào WeChat.
[ Úc Ninh đã thu hồi một tin nhắn ]
Chỉ còn duy nhất một câu [ Anh Lục Quyện, thi đấu tốt nhé ], ngay cả một lời giải thích cũng không có.
Lục Quyện:?
Anh nhìn chằm chằm vào điện thoại hồi lâu, khá chắc rằng Úc Ninh sẽ không gửi thêm tin nhắn nào nữa.
Mặt không cảm xúc quăng điện thoại vào balo.
Nam Bắc ngồi phía trước chợt cảm thấy sau lưng có một trận gió lạnh thổi qua, không khỏi ngẩng đầu nhìn điều hòa trong xe, “Bác tài, tăng điều hòa lên được không ạ? Có vẻ hơi lạnh nhỉ?”
Trần Kiết ngồi bên cạnh cũng nói, “Đúng là có hơi.”
Bầu không khí trong xe bỗng chốc trở nên có chút kỳ quái.
Lục Quyện khoanh tay, dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, sắc mặt càng ngày càng lạnh.
Nửa phút sau, hắn lại lôi điện thoại ra và trả lời: [.
]
Mãi mới nhận được phản hồi, Úc Ninh cũng đã quen, thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may Lục Quyện rất bận, may hơn nữa là hắn không nhìn thấy cái meme kì cục kia của cậu.
Nếu không chắc cậu sẽ phải đào một cái hố mà chui vào mất.
Cái chết xã hội* là cái chết tê tái.
(*) Kiểu bị mất mặt trước mặt rất nhiều người, không có chỗ chui
Để không quấy rầy Lục Quyện, Úc Ninh không trả lời tin nhắn, ngoan ngoãn ngồi chờ.
Lúc này bên trong hội trường đã đông đúc hơn hẳn.
Bầu không khí cũng mơ hồ được khuấy động, trên đài bình luận, ba bình luận viên, hai nam một nữ, đã bắt đầu warm up.
Giải đấu được phát sóng đồng thời trên rất nhiều nền tảng phát sóng trực tiếp.
Úc Ninh mở phát sóng trực tiếp của Dã Báo lên, nhóm fans không thể đến hiện trường đã túc trực sẵn ở đấy, chỉ là màn đạn có chút hỗn tạp.
Phòng phát sóng trực tiếp đang chiếu lần lượt video phỏng vấn của các chiến đội.
Úc Ninh vào phòng đúng lúc chiếu đến TVT.
Video phỏng vấn này có lẽ được đặc biệt ghi lại cho vòng loại trực tiếp này và chưa từng được phát sóng trước đây.
Ban đầu, ống kính bắt toàn cảnh bốn thành viên TVT đang ngồi trước máy tính chơi game, sau đó mới đến ghi hình cá nhân.
Bốn người đều mặc đồng phục của đội.
Trừ Lục Quyện, những người khác đều nghiêm túc nhìn vào camera, hoàn toàn không còn bộ dạng ồn ào như những gì Úc Ninh từng thấy ở căn cứ trước đó.
Khi máy quay quay về phía Lục Quyện, màn đạn lập tức tăng lên nhiều và dày đặc hơn, gần như che khuất khuôn mặt của hắn trên màn ảnh.
“Chồng đẹp trai quáaaa!!”
“A a a a tui là micro đây!”
Úc Ninh: “…” Không cần phải như vậy chứ.
Nhưng thành thật mà nói, loại ghi hình phỏng vấn kiểu này thường không có bộ lọc, nhưng cũng không giống một cuộc phỏng vấn chính thống, Lục Quyện không mặc áo khoác đồng phục mà chỉ mặc áo trong tay ngắn, ngồi trên ghé lắng nghe câu hỏi của MC.
“Tinh Tinh, tôi nhớ cô là người đi phỏng vấn đúng không?” Đúng lúc này, bình luận viên hiện trường cue đến chiến đội TVT.
Hôm nay Tinh Tinh cũng là một trong số bình luận viên, cô nàng vô cùng hào sảng cười cười, “Đúng đúng, lúc đó tôi còn rất hồi hộp, may sao trước đấy đã từng có dịp liên lạc với Quyện Thần.”
Hai bình luận viên còn lại lập tức chuyển chủ đề: “Đã vậy thì chúng ta vẫn phải nói lời chúc mừng thôi, dù có hơi muộn haha, chúc mừng TVT đã giành vô địch thế giới!”
Nghe nữ bình luận viên nói vậy, màn đạn quả nhiên thay đổi chiều gió
“Lại là cô ả! Phiền bỏ mọe!! Có phải ả là cái người lần trước hỏi thông tin liên lạc của Lục Quyện ở hậu trường nhưng bị từ chối rồi lên mạng bán thảm không???”
“Bà nội này không biết nhục à!! Chồng tôi không cho cô ta phương thức liên lạc! Thế mà cô ta còn dám ngoi lên nhận bọn họ có quan hệ không tệ!”
“Lại tới nữa rồi lại tới nữa rồi! Mỗi lần cô ta bình luận đều muốn thể hiện mối quan hệ với Lục Quyện! Có quan hệ gì tao chớt liền!”
Úc Ninh trầm mặc một hồi, lẳng lặng đóng màn đạn.
Có chút đáng sợ.
Ba bình luận viên thay phiên khuấy động không khí hơn một tiếng, khi Úc Ninh cảm thấy khát giùm bọn họ thì giải đấu cuối cùng cũng bước vào giai đoạn chuẩn bị.
Không giống như trong phát sóng trực tiếp, khán giả hiện trường có thể thấy các tuyển thủ lần lượt vào chỗ.
Chỉ có điều khoảng cách hơi xa, lại có nhiều người, đừng nói phân biệt được ai với ai, nhận diện được chiến đội nào đã là vấn đề khó khăn.
Úc Ninh nhìn quanh tìm TVT một hồi lâu, đang định bỏ cuộc thì khuôn mặt của Lục Quyện đột nhiên xuất hiện trên màn hình lớn ở trung tâm hội trường.
Hầu hết ống kính trường quay đều tập trung vào Lục Quyện.
Dường như Lục Quyện cũng chú ý đến việc này, nhấc mí mắt, ánh mắt vừa vặn đối diện với ống kính.
Hắn không trang điểm, có thể thấy rõ tình trạng da*, không biết làm thế nào mà một người thức khuya suốt đêm như hắn lại sở hữu làn da không khuyết điểm.
Ánh mắt Lục Quyện không chút kinh ngạc, thậm chí còn hơi ác liệt.
(*) Skin texture đó mọi người, mình phân vân không biết nên ghi thẳng là kết cấu da luôn không (Raw không phải tiếng Anh)
Sắc mặt không hề dao động.
Thời điểm thi đấu, Lục Quyện luôn điều chỉnh trạng thái lên tốt nhất.
Hắn chỉ nhìn ống kính một cái liền rồi lại lập tức cúi đầu gỡ rối thiết bị ngoại vi*.
(*) Hay còn gọi là thiết bị đầu vào của máy tính như bàn phím, headphone, con chuột…
Camera cũng đã chuyển sang một vị trí khác.
Nhưng khán giả trên khán đài đã sôi sùng sục như một ấm nước sôi, không ngừng hò reo ầm ĩ.
Nhịp tim của Úc Ninh như lỡ mất nửa nhịp bởi đòn nhan sắc không báo trước của Lục Quyện.
Bên tai liên tục vang lên tiếng nữ sinh rít gào, còn mơ hồ nghe được lời cằn nhằn đầy bất mãn của nhóm người hâm mộ kỹ thuật, ngay cả bình luận viên cũng không khỏi thốt lên một tiếng wow.
Ban tổ chức vẫn hiểu rất rõ nhu cầu của khán giả.
Úc Ninh sờ lỗ tai hơi nóng của mình, chỉnh lại tư thế ngồi.
Phải tỉnh táo lên.
Nửa giờ sau, thi đấu chính thức bắt đầu.
Có mười lăm chiến đội tham gia thi đấu, tổng cộng sáu mươi tuyển thủ.
Trước khi trận đấu bắt đầu, ban tổ chức chính thức mở kênh vote.
Không nghi ngờ chút nào, thành tích của TVT trong giải vô địch thế giới trước đó đã hoàn toàn đẩy họ lên vị trí đội hàng đầu trong nước, tỷ lệ ủng hộ của họ thậm chí còn gấp mấy lần các đội khác.
Thậm chí có không ít người mạnh miệng, nói thẳng TVT nhất định sẽ vô địch vòng playoff này.
Mà biểu hiện ở trận đầu của TVT cũng quả thật rất mạnh.
Tuy bọn họ không ăn gà, nhưng tổng điểm hiện tại của họ đang đứng đầu.
K/D rất cao.
Kết thúc trận đầu tiên, cả hội trường đều trong trạng thái phấn khích.
Nhưng đến trận thứ hai, TVT trở thành đội ngũ thứ ba bị loại.
Bình luận viên cũng không nhịn được mà thở dài thườn thượt.
Úc Ninh vô thức siết chặt điện thoại.
Camera chính vừa lúc quay đến TVT, vừa rồi TVT bị hai đội tấn công trực diện, dưới tình huống cam go ấy, TVT đã diệt gọn một đội, tuy nhiên vì vừa hạ cánh không lâu nên không có thuốc và băng gạc, không kịp hồi máu, kết quả bị một đội khác giải quyết.
Dù vậy, bọn họ vẫn thành công lấy đầu một người trong đội nọ! Có thể nói là đã đến cực hạn.
Trong tình thế như vậy, có là ai cũng khó mà đánh được.
Nhưng vào lúc này, trên mạng đã tràn ngập chỉ trích.
“Đây chính là cái mà mấy người gọi là đội vô địch? Cười chết tao rồi.”
“Ngon thì lên mà làm! Không làm được thì đừng khẩu nghiệp!”
“Mọe! Chồng tui còn tí máu vẫn kill được, quá đã!”
“Còn khen được hả? Xấu hổ quá hai ơi! Hạng ba đếm ngược thật lợi hại!”
Ban tổ chức không sợ lớn chuyện, đưa ống kính nhắm thẳng bốn người chiến đội TVT.
Lục Quyện nghiêng mặt thảo luận với huấn luyện viên Giang Lâu, không nhìn ra có chỗ nào bất mãn.
Ngược lại Trần Kiết ngồi bên cạnh có chút ủ rũ, Nam Bắc bá vai cậu nhóc nói gì đó, một lúc sau, Trần Kiết bật cười.
Úc Ninh thở phào nhẹ nhõm.
Xem trực tiếp một trận đấu căng thẳng hơn xem qua phát sóng trực tiếp nhiều lần.
Cậu cúi đầu nhìn hàng loạt lời mắng mỏ, thậm chí là bênh vực tràn ra từ màn đạn, trong lòng cảm thấy ngột ngạt.
Mặc dù Úc Ninh hiểu thể thao điện tử chính là như vậy.
Nhưng vẫn thấy chạnh lòng.
Mấy bình phun này* sẽ chỉ núp lùm trên mạng công kích người khác, không cần biết xuất phát từ nguyên nhân gì.
(*) Mắng chửi, trào phúng là phun tào nên tác giả gọi haters là bình phun
Kết thúc trận hai, điểm số của TVT vẫn thuộc top đầu.
Dù có bị mắng thế nào, thi đấu vẫn phải tiếp tục.
Trận thứ ba, TVT phát huy ổn định, tuy điểm ở trận ba không xếp thứ nhất, nhưng tổng điểm ba trận lại quay về hạng một.
Khi ván thứ ba kết thúc cũng là thời gian nghỉ giữa giờ, bình luận viên hội trường cũng được thay đổi.
Úc Ninh thấy tất cả tuyển thủ đều thu dọn đồ đạc đi vào hậu trường, rất nhiều người trên khán đài cũng bắt đầu ăn uống.
Thời gian một trận rất dài, đến lúc này đã sát giờ cơm tối.
Úc Ninh nhịn không được, gửi tin nhắn đến cho Lục Quyện, [ Anh Lục Quyện, đánh rất hay ]
Tuy những lời này có hơi thừa thãi, nhưng Úc Ninh cảm thấy nếu mình không nói gì thì sẽ bức bối đến chết.
Những người này sao có thể mắng Lục Quyện như vậy.
Nói hắn ngông cuồng tự đại, không sớm thì muộn TVT cũng sẽ lụi tàn trong tay hắn?
Chỉ vì một trận đấu? Hơn nữa còn không liên quan gì đến Lục Quyện.
Úc Ninh quả thực cũng tức chết rồi.
Lục Quyện đang bàn với Giang Lâu hai trận cuối nên đánh theo lối nào, rút kinh nghiệm từ ba trận vừa rồi, rất nhiều đội đều xác định TVT là mục tiêu giết chóc hàng đầu, có lẽ bọn họ nghĩ đỡ được một đối thủ mạnh là tốt nhất.
Vừa đến phòng nghỉ, điện thoại đúng lúc rung lên.
Giang Lâu mải mê nói, chợt thấy Lục Quyện cúi đầu chơi điện thoại, trên mặt mang theo ý cười thì lập tức hiểu ý, “Trước hết dừng ở đây thôi.”
Lục Quyện ừm một tiếng, vẫn cúi đầu gõ chữ.
[ Đúng là đánh rất hay ]
[ Ở đây sao? ]
Dù biết đó là tính cách của Lục Quyện, Úc Ninh vẫn khó tránh khỏi cạn lời.
Bây giờ có vẻ như Lục Quyện không bị ảnh hưởng gì cả.
Ninh Ninh rơi lệ: [ Ở hội trường ]
Một lúc sau Lục Quyện mới hỏi tiếp, [ Mặc đồ gì? ]
Về đề này có vẻ hơi kỳ quái.
Lẽ nào Lục Quyện muốn lên khán đài tìm cậu sao?
Úc Ninh tự thấy sốc trước suy nghĩ đáng xấu hổ của mình.
Mày đang nghĩ cái quái gì vậy hả.
Tuy cảm thấy ngại ngùng, Úc Ninh vẫn thành thật nói với Lục Quyện hôm nay mình ăn vận thế nào.
Sau khi cậu trả lời, Lục Quyện không tiếp tục hồi âm.
Úc Ninh bỗng có chút mất mác.
Cậu không biết cảm giác đó là gì, không hiểu tại sao.
Cậu thật sự rất muốn an ủi Lục Quyện, thế nhưng Lục Quyện vốn không cần loại an ủi này.
Huống chi cả hai chỉ là bạn bè bình thường, sự an ủi đột ngột ấy sẽ khiến hắn bối rối.
Ngồi thêm một lúc, Úc Ninh mới để ý mình có hơi đói bụng.
Trước khi đến đây, Úc Ninh đã ăn vặt khá nhiều, nhưng lại quên mất thời gian thi đấu sẽ vượt qua bữa tối.
Khắp nơi đều là mùi thức ăn thơm phức.
Úc Ninh thầm cầu mong bụng cậu đừng phát ra tiếng động lạ khi xem thi đấu.
Và mong rằng trận mới sẽ sớm bắt đầu.
Song nghỉ ngơi có khung thời gian cố định.
Tất nhiên Úc Ninh rất nóng lòng mong thi đấu sẽ diễn ra sớm hơn, nhưng một lúc sau khi cậu mở Weibo lên, nín thở và bắt đầu kèn cựa với một hater, thì đột nhiên có người vỗ vai cậu.
Một người đàn ông mặc quần áo công sở cầm hộp cơm cách nhiệt: “Xin chào, xin hỏi cậu là Úc tiên sinh phải không?”
Úc Ninh ngơ ngác gật đầu.
Người nọ lập tức mỉm cười, đặt hộp cơm cách nhiệt lên chiếc ghế trống bên cạnh Úc Ninh, “Từ Mính tiên sinh nhờ tôi đưa cái này cho cậu.”
Nói xong, nhân viên công tác không chờ Úc Ninh kịp phản ứng lại, quay đầu chạy ngay.
Bỏ lại Úc Ninh còn ngỡ ngàng và hộp cơm cách nhiệt.
Mùi thơm của thức ăn quanh quẩn trước đầu mũi.
Úc Ninh chần chờ một hồi, tự hỏi có phải Lục Quyện nhờ nhân viên công tác mang đến cho cậu không nhỉ?
Ngoài hắn ra thì làm gì còn ai.
Cậu và giám đốc Từ Mính của bọn họ không thân, thậm chí còn không phải người quen.
Chẳng trách vừa rồi…!Lục Quyện lại hỏi cậu mặc đồ gì?
Lục Quyện là thần tiên sao?
Làm sao biết mình chưa ăn tối chứ?
Trong nháy mắt, Úc Ninh cảm giác toàn thân nóng lên, nhịp tim bắt đầu tăng lên dần dần, như thể đã mất khống chế.
Một bên khác, tay Lục Quyện vừa nhặt hành lá, vừa nhìn điện thoại di động, thỉnh thoảng cười ra vài tiếng.
Nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị.
Từ Mính không nhịn được nói, “Sao chú không đưa hộp này cho người ta?”
Lục Quyện ghét ăn hành không phải chuyện ngày một ngày hai, dì nấu ăn trong căn cứ lúc nào cũng nấu riêng một phần cơm không hành cho hắn.
Vừa rồi Lục Quyện bảo anh mang cho Úc Ninh một phần cơm tối, Từ Mính tất nhiên không phản đối, dù sao anh cũng mang dư mấy phần.
Nhưng khi Lục Quyện nhường phần của mình cho Úc Ninh, Từ Mính cảm thấy hắn có hơi quá rồi.
Để rồi bây giờ Lục Quyện bày ra bộ mặt bất mãn đó mà ngồi lựa hành.
Từ Mính đau đầu.
Lục Quyện nhàn nhạt liếc nhìn anh, “Không thể.”
Để Úc Ninh tự lựa hành không phải là đang lãng phí thời gian ăn tối của cậu sao?
Nhỡ may không kịp ăn xong, không thể tập trung xem hắn thi đấu thì làm sao bây giờ?
Nghĩ vậy, Lục Quyện lại bật cười, nhắn trả lời Úc Ninh: [ Sợ lát nữa em đói, không có gì ăn ]
[ Ăn thì phải trả, tôi đã nói rồi, tôi là người tính toán chi li ].