Đêm qua, không biết vì sao Cố Diễn lại mơ thấy giấc mơ gần giống như hôm trước.
Trong mộng có vài cảnh trùng lặp, cảnh tượng càng thêm tỉ mỉ, càng làm cho hắn đồng cảm, còn đoạn kéo dài về sau, kết quả cuối cùng vẫn không nhìn thấy gì như cũ, phảng phất như một hồi trải nghiệm chưa hoàn thành, quấy nhiễu hắn từ đêm này sang ngày khác.
Hắn vừa hy vọng sau này đừng mơ giấc mộng như vậy nữa, cũng hy vọng bước lại vào nó cởi bỏ tất cả nghi hoặc, điều này có lẽ đã trở thành khúc mắc của hắn.
Mà giấc mộng đêm qua khiến cho hắn tình cờ phát hiện ra biệt viện mà hắn cùng nữ tử kia đang sống là ở Thượng Kinh.
“Mộc tiểu thư, tiểu thư đã từng đi qua Thượng Kinh chưa?” Cố Diễn trăn trở suy nghĩ rồi hỏi.
Mộc Tình Tiêu ngạc nhiên ngẩn người một lát, nếu Cố Diễn có thể nhìn thấy sẽ phát hiện vẻ mặt của nàng không tự nhiên lắm.
Yên lặng một hồi lâu, nàng mới tự nhiên nói: “Chưa từng, nhưng phụ mẫu ta thì đã từng đi qua, làm sao vậy, công tử có gì tò mò với Thượng Kinh sao?”
Nàng hỏi có chút cố ý, nhưng đối với Cố Diễn đến từ Từ Châu cũng không tính là đột ngột.
Cố Diễn im lặng, không trả lời, mà lại truy hỏi: “Vậy tiểu thư đã từng mơ đến Thượng Kinh chưa?”
Hắn nghĩ cảnh tượng trong mộng đối với hắn mà nói chưa từng xảy ra, đối với nữ tử kia mà nói cũng nên như thế.
Mộc Tình Tiêu nghe thấy những lời này thì sững người, đối với người bình thường mà nói, câu hỏi này là đề tài tán gẫu bình thường nhất, nhưng đối với nàng mà nói, còn cấm kỵ hơn cả câu hỏi trước.
Trong lòng hơi căng thẳng, nàng phản ứng còn nhanh hơn vừa rồi, giọng nói thoải mái cười nói: “Tất nhiên là đã từng mơ đến, Thượng Kinh chính là kinh đô của Đại Thành, những người chưa từng đi qua, phần lớn sẽ khao khát nó, trong lòng có ý niệm đêm tất mơ thấy, điều này rất tầm thường.”
Cố Diễn khẽ nhíu mày, muốn hỏi nàng có mơ thấy chuyện bất thường hay không, nhưng nghĩ lại, nếu Mộc Tình Tiêu đã từng có giấc mộng giống hắn, là người đã cứu hắn thì làm sao có thể không nhận ra?
Hoặc là nàng chưa từng mơ thấy giấc mơ đó, hoặc là… Nàng không phải là người đó.
Cố Diễn đột nhiên cảm thấy có chút trống trải và hoang đường.
Mấy ngày nay, cảm giác của hắn đối với Mộc Tình Tiêu càng thêm mông lung và vi diệu, hắn mơ hồ hiểu lại khó có thể miêu tả. Mà từ khi mơ những giấc mộng như vậy, giữa bọn họ dường như lại có thêm nhiều mối rằng buộc khó hiểu hơn.
Nhưng lại không thể chứng minh được.
“Cố Diễn, huynh làm sao vậy, sao sắc mặt lại trắng bệch như vậy?” Mộc Tình Tiêu lo lắng nhìn hắn.
Nàng không khỏi cảm thấy kỳ quái, rõ ràng nàng mới là người nên kinh hãi, sao sắc mặt Cố Diễn trông còn tệ hơn cả nàng.
Chẳng lẽ hai câu hỏi hắn hỏi có hàm ý sâu xa gì sao?
Mộc Tình Tiêu nhìn Cố Diễn với ánh mắt nghi ngờ.
“Không có việc gì, ta chỉ là bị suy nhược cơ thể, có chút đau đầu, hiện tại đã không sao.” Cố Diễn giống như thoải mái cười, cả người lại ôn hòa: “Tiểu thư nói đúng, người chưa từng đi qua Thượng Kinh nào không tò mò, chỉ là ta mơ thấy Thượng Kinh không tốt như ta nghĩ.”
Mộc Tình Tiêu hơi thở phào nhẹ nhõm, trấn an nói: “Không tốt thì không cần nhớ, Ninh Châu là nơi phồn hoa số một số hai Giang Nam, cũng sẽ không kém hơn Thượng Kinh bao nhiêu, nói không chừng dưới chân thiên tử cũng không thoải mái bằng nơi này.”
Cố Diễn đồng ý: “Quả thật là như vậy.”
“Nếu công tử thật sự tò mò, ta có thể dẫn huynh đi.” Mộc Tình Tiêu cười nói, “Trước đi Giang Châu, sau đó ngồi thuyền hơn mười ngày là có thể đến Tân Môn, lại cưỡi xe ngựa hai ngày sẽ có thể đến Thượng Kinh.”
“Mộc tiểu thư nói đùa, ta sao dám bởi vì tò mò mà gây phiền toái cho tiểu thư như thế.”
Mộc Tình Tiêu đảo mắt, bỗng nhiên nói: “Phiền toái hay không còn phải xem thời điểm, thân phận của Cố công tử là gì.”
Cố Diễn nhất thời không biết trả lời thế nào, trong đầu đột nhiên lóe lên một tia linh cảm, ý thức được ẩn ý đằng sau những lời nói đó, hắn chỉ cảm thấy tai có chút nóng lên.
“Ngồi cũng đã lâu, công tử có muốn cùng ta đi dạo hành lang một chút hay không?” Mộc Tình Tiêu đứng dậy nói, “Tầng trên cùng sẽ không có người khác đi lên.”
“Được.” Cố Diễn cũng đứng lên.
Hắn định cầm lấy cây trượng mù ở bên cạnh lại bị Mộc Tình Tiêu giữ chặt cổ tay, “Để ta dẫn công tử đi.”
Cố Diễn hơi giật mình, lớp vải của y phục trên cổ tay không tính là mỏng, nhưng nhiệt độ từ tay Mộc Tình Tiêu truyền đến lại xuyên qua lớp ngăn cách này, khiến tâm trí hắn hơi rung động.
Ánh nắng mặt trời ấm áp xuyên vào, chiếu một nửa hành lang như trải một lớp giấy vàng, sáng ngời mà ấm áp.
Hai người sóng vai đi lang lang, Mộc Tình Tiêu ở bên ngoài thỉnh thoảng nhìn cảnh đẹp xung quanh, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn bóng dáng như ngọc của Cố Diễn.
Gió thổi tới luôn đi qua Mộc Tình Tiêu trước, mang theo một mùi hương hoa lan độc đáo và dễ ngửi, sau đó tràn vào giữa hơi thở Cố Diễn.
Bất tri bất giác, hắn hiểu được cái loại cảm giác mông lung lại vi diệu này là cái gì, nhưng mà trong lòng vẫn hoang mang về giấc mộng ấy.
Nếu không phải nàng thì hắn phải làm sao đây?
Đầu cầu thang đột nhiên truyền đến một chút ồn ào.
Mộc Tình Tiêu dừng bước, đợi một lát vẫn không thấy bình ổn thì nói: “Để ta đưa công tử trở lại nhã gian trước rồi đi xem một chút.”
Cố Diễn lại nói: “Cùng đi đi.”
Mộc Tình Tiêu dừng một chút rồi dắt hắn đi qua.
Thủy vân gian có tổng cộng bảy tầng, tầng trên cùng nhỏ nhất cũng thanh tịnh nhất, chỉ có mấy nhã gian ngắm cảnh, tao nhã mà đắt tiền nên cũng không thích hợp với quá nhiều người.
Mộc Minh Trạch tổ chức tiệc trà ở dưới lầu, mọi người chơi một hồi, khi hết hứng thú, Mộc Minh Trạch muốn dẫn mọi người lên tầng trên cùng hóng gió.
Hắn mang theo bạn tri giao là Ôn cô nương, Mộc Thi Lan, Vương gia Tam Lang, còn có Tần Văn Sách muốn tới tìm Mộc Tình Tiêu nhưng lúc lên lầu lại bị Lục La và Thanh Đại ngăn cản.
“Tầng trên cùng đã được tiểu thư nhà chúng ta bao, đại công tử xin dừng bước.”
Trên mặt Mộc Minh Trạch có chút không vui: “Rõ ràng ta đã bao cả tòa Thủy Vân gian, mời muội ấy đến tiệc trà, muội ấy trốn trên tầng cao nhất không thấy bóng dáng thì không đi, đây lại là ý gì?”
Lục La không chút thay đổi nói, “Đại tiểu thư đang chiêu đãi khách ở trên đó, thật sự bất tiện.”
Nàng nhớ lại lần đầu tiên tiểu thư nhà mình tới chỗ gọi là trà yến, huynh muội nhị phòng ngoài mặt dẫn tiểu thư đến làm quen với các vị công tử tiểu thư khác, lại âm thầm không dấu vết làm cho người ta khó chịu, sau khi trở về tiểu thư rầu rĩ không vui mấy ngày, không bao giờ nguyện đến những nơi như này nữa.
Đại công tử nói lời này như thật sự để ý tiểu thư có xuất hiện hay không, trong lòng Lục La không khỏi âm thầm trợn tròn mắt.
Mộc Thi Lan ở bên cạnh thấy đại nha hoàn của Mộc Tình Tiêu bất kính như thế, trách mắng: “Tỷ tỷ từ trước đến nay đơn thuần hiền lành, sao lại nuôi ra loại tiện nô như các ngươi, chẳng lẽ các ngươi tự chủ trương ngăn cản chúng ta?! ”
Thanh Đại và Lục La đều có chút tức giận, nhưng cũng không dám nói cái gì, sợ sẽ gây phiền toái cho tiểu thư nhà mình, hai người chỉ có thể tận chức tận trách ngăn trở ở cửa cầu thang.
Mộc Minh Trạch cố ý dẫn Ôn cô nương tới lại bị ngăn cản, hắn có chút khó chịu, tức giận trong lòng cũng dâng cao.
Mấy người giằng co không dứt, chợt thấy Mộc Tình Tiêu và một vị công tử bịt mắt đang đi về phía này, huynh muội Mộc Minh Trạch và Tần Văn Sách đều nhíu mày.
Mộc Tình Tiêu thoáng nhìn thấy Niệm Cửu cũng lén nhìn chằm chằm bên này cách đó không xa, vẫy tay bảo hắn tới canh giữ bên cạnh Cố Diễn, sau đó buông cổ tay Cố Diễn ra đi về phía trước.
Mộc Minh Trạch thấy Mộc Tình Tiêu lại đây lập tức mày ngang mắt dựng thẳng nói: “Đường muội, hai nha hoàn của muội cũng quá làm càn rồi, lại dám ngăn cản ta, nếu muội quản giáo các nàng không tốt có thể để cho ta giúp.”
Thấy hắn bày ra bộ dáng huynh trưởng khuyên nhủ người khác, trong mắt Mộc Tình Tiêu hiện lên một tia lãnh ý, nói: “Không biết hai nha hoàn của muội đã làm sai chuyện gì?”
“Ngăn cản ta không tính là sai sao?” Mộc Minh Trạch hợp tình hợp lý nói, “Hay là ý tứ của các nàng quả thật chính là ý của muội?”
“Các nàng đúng là nghe lời muội.” Mộc Tình Tiêu không nhanh không chậm nói, “Hôm nay muội tới đây đã cố ý hỏi chưởng quỹ, biết được đường huynh tổ chức tiệc trà không dùng đến tầng cao nhất, bởi vì muội dẫn Cố công tử tới, không thích nhiều người quấy nhiễu nên một mình thuê tầng trên cùng, có vấn đề gì sao?”
“Muội biết rõ hôm nay là ta bao cả Thủy Vân Gian…”
“Tầng trên cùng cũng chỉ là một tấc đất, sáu tầng phía dưới và Kỳ Tú Viên còn chưa đủ cho đường huynh dùng sao?” Ánh mắt Mộc Tình Tiêu mờ mịt vô tội, “Hơn nữa, nghiêm túc mà nói, chúng ta đều là khách của Thủy Vân Gian, muội đã trả tiền bao cả tầng trên cùng, vậy đường huynh thì sao?”
Ôn cô nương ở một bên nghe vậy nghi hoặc nhìn Mộc Minh Trạch.
Trên mặt Mộc Minh Trạch nóng bừng bừng, một nửa là lửa giận, một nửa là xấu hổ, chưa kịp suy nghĩ sâu xa đã nói: “Lúc trước rõ ràng là muội nói, muốn bao Thủy Vân Gian thì chỉ cần thông báo với chưởng quỹ một tiếng!”
“Thì ra lời muội tùy tiện nói ra lúc trước lại có hiệu quả như vậy à, sao hiện tại chỉ là không cho huynh lên tầng trên cùng mà thôi lại không có tác dụng.” Giọng điệu Mộc Tình Tiêu lộ ra vài phần ủy khuất, “Trách không được đường huynh một tháng bao Thủy Vân Gian năm sáu lần, tuyệt không đau lòng vì tiền bạc, nhưng muội nhìn sổ sách, lại cảm thấy… Trái tim đang nhỏ máu.”
Ánh mắt Ôn cô nương nhìn về phía Mộc Minh Trạch nhất thời có chút khác thường.
Mộc Minh Trạch từng nói Thủy Vân Gian này là sản nghiệp trong nhà, ngày thường chật ních thực khách, nhưng chỉ cần hắn nói một câu lập tức có thể bao trọn cả tòa nhà.
Bây giờ xem ra có vẻ như không phải thế.
“Sản nghiệp của muội vô số còn quan tâm điểm ấy làm gì, muội cố ý có phải hay không!” Mộc Minh Trạch xấu hổ đến cực điểm, nói lời không thèm suy nghĩ cũng không để ý đến ánh mắt khác thường của người khác, hắn bị lời nói của Mộc Tình Tiêu làm tức giận đến phát điên, tiến lên muốn giơ tay động thủ lại bị Thanh Đại và Lục La ngăn cản.
Bên kia, bàn tay Niệm Cửu siết chặt lấy tay áo Cố Diễn, vừa tức giận vừa khẩn trương thấp giọng nói: “Người nọ cư nhiên muốn đánh Mộc tỷ tỷ! Thật không biết xấu hổ!”
Vẻ mặt Cố Diễn trở nên lạnh lùng, lúc này muốn bước ra nhưng sau đó lại dừng lại, thấp giọng nói với Niệm Cửu: “Bình thường ngươi không phải có thể làm ầm ĩ sao, còn không đi qua ra mặt cho Mộc tỷ tỷ của ngươi đi?”
“Sẽ không gây phiền toái cho Mộc tỷ tỷ chứ, đó là đường huynh của tỷ ấy đấy.”
“Ngươi tuổi còn nhỏ giả vờ không hiểu chuyện một chút, sẽ không sao cả.”
Thanh Đại và Lục La tuy tức giận vô cùng nhưng không có mệnh lệnh của Mộc Tình Tiêu cũng không dám tự tiện tự động.
Đột nhiên một đứa nhỏ nghiêng người lao ra, người không cao hơn thắt lưng của Mộc Minh Trạch là mấy, lại dùng đầu đụng vào thắt lưng hắn, khiến Mộc Minh Trạch ngã xuống đất, đỡ thắt lưng kêu đau.
Đó là Niệm Cửu.
Ngay sau đó, thiếu niên còn không dừng lại, thừa dịp Mộc Minh Trạch chưa đứng dậy, hắn lại điên cuồng đấm và đá không theo quy tắc nào, một bên dùng giọng nói ngây thơ tức giận kêu lên: “Yêu ma quỷ quái ở đâu ra, dám khi dễ người ở trước mặt tiểu gia!”
Mọi người nhất thời sửng sốt, Mộc Minh Trạch giãy dụa nhất thời không dậy nổi, bị một đứa nhỏ mười tuổi áp chế gắt gao.
Mộc Thi Lan phục hồi tinh thần lại, nhất thời nóng nảy, nhìn về phía hai nam nhân bên cạnh: “Hai người mau kéo tiểu dã tử này ra!”
Vương Hoài Nhân và Tần Văn Sách lúc này mới tiến lên phía trước, hai người một trái một phải kéo Niệm Cửu ra, còn không cẩn thận bị trúng mấy nắm tay.
Mộc Thi Lan lại nhìn về phía Mộc Tình Tiêu, tức giận nói: “Tỷ tỷ, tỷ đang náo loạn cái gì vậy?”
Sắc mặt Mộc Tình Tiêu lạnh lùng, trầm giọng nói: “Là ai đang náo loạn, muội cảm thấy ta nên bị đường huynh đánh có phải không?”
Mộc Thi Lan nhất thời nghẹn lại, do dự nói: “Là tỷ vừa nói… Chúng ta là một gia đình, tỷ không nên so đo chuyện này với ca ca.”
Lúc này Mộc Minh Trạch đã thoát ly khỏi gông cùm xiềng xích, đứng lên, không thể tới gần Mộc Tình Tiêu nên chỉ vào nàng mắng: “Mộc Tình Tiêu, hôm nay Mộc gia là nhị phòng làm chủ, muội cũng chỉ là một con chó của nhị phòng, dựa vào mẫu thân ta thấy đáng thương mới có chỗ đứng, muội nên ngoan ngoãn nghe lời, tận tâm lấy lòng chủ nhân, không có tư cách làm theo ý mình! Đợi ta nói chuyện hôm nay cho mẫu thân, ta xem ngày sau muội xử trí như thế nào!”
Sắc mặt Mộc Thi Lan biến đổi, huynh trưởng từ trước đến nay không lưu ý chuyện nội trạch, nàng lại thường xuyên đi theo bên cạnh mẫu thân, nàng biết mẫu thân gần đây phiền muộn, biết hết thảy cũng không như lời ca ca nói.
Mộc Tình Tiêu đột nhiên không rõ ý cười khẽ một tiếng, trong mắt tràn đầy đau đớn cùng tự giễu, nàng lui về phía sau nửa bước dựa vào lan can, để cho mình không đến mức đứng không vững.
“Nói thật đúng…” Điều này chẳng phải là nàng trong kiếp trước sao, bọn họ dùng sức chà đạp nàng, giống như một con chó vậy.
Hốc mắt nàng ửng đỏ, giọng nói khàn khàn vô lực, như thể tất cả sức lực của nàng dồn hết vào việc nhẫn nhịn, không nên thất thố, không nên khóc ra.