Từ nửa đêm trước sau khi bị tập kích, Mộc Nhị gia đã mở rộng một nhóm hộ viện, lúc này vừa lúc có ích.
Biết mình bị một tiểu bối từ trước đến nay không để vào mắt coi thường lừa gạt, hắn tức giận đến mức bất chấp triệu tập hơn mười hộ viện, hùng hùng hổ hổ đi về phía Xuân Hòa Đường.
Nhị phu nhân cũng đi theo hắn, đông đảo hộ vệ vây quanh bọn họ như vậy, nỗi sợ hãi trong lòng bà nhất thời biến mất hơn phân nửa, vẻ mặt không chút nao nùng, thân thể cũng thẳng tắp.
Trên đường đi, bà nhớ tới chuyện xảy ra ở Hoa Lâm tự, Cố Diễn dường như rất sợ hành vi của mình bị Mộc Tình Tiêu biết.
Hẳn là bề ngoài hắn ta giả bộ ngoan ngoãn, mê hoặc Mộc Tình Tiêu nên mới để cho Mộc Tình Tiêu nhắm mắt làm ngơ trước một thanh niên tài tuấn như Tần Văn Sách, nhất quyết muốn đính hôn với hắn.
Hôm nay bà ta sẽ vạch trần bộ mặt thật của kẻ dối trá này.
“Lão gia, có nên gọi Tiêu Tiêu cũng đến Xuân Hòa Đường hay không, để cho nàng ta nhìn bộ mặt thật của Cố Diễn?”
Mộc Nhị gia bỗng dưng nghĩ đến, đêm đó Cố Diễn bức hỏi hắn vấn đề, vừa vặn giống như những gì Mộc Tình Tiêu vẫn muốn hỏi gần đây, khi đó hắn còn hoài nghi người này là cao thủ Mộc Tình Tiêu thuê tới, hiện tại xem ra, nếu là Cố Diễn, mà Cố Diễn lại là vị hôn phu của Mộc Tình Tiêu, chuyện đêm đó tất nhiên không thoát khỏi liên quan đến Mộc Tình Tiêu.
Hắn trầm tư một lát, nói: “Nha đầu kia cũng không nhất định bị lừa gạt, gọi con bé tới, chỉ sợ con bé còn có thể hướng khuỷu tay rẽ ra ngoài, đến cuối cùng vẫn là người nhà mình xảy ra xung đột, không tiện kết thúc, đợi chúng ta chế phục Cố Diễn, buộc hắn thừa nhận việc này lúc ý đi nói cho con bé cũng không muộn.”
Nhị phu nhân cũng cảm thấy có chút đạo lý, vì vậy không nói nữa.
Đoàn người xuyên qua cầu có mái che giữa hồ đến Đông viện, cố ý đi theo con đường nhỏ để không làm kinh động đến Thư Thấm Đường gần đó.
Lúc này trời đã xế chiều, Cố Diễn đang nghỉ ngơi ở trong phòng, nhưng mấy ảnh vệ vừa tới vẫn tràn đầy năng lượng, ẩn nấp khắp Xuân Hòa Đường, tận tâm tận trách trông coi hộ viện.
Tuy rằng điện hạ vẫn chưa phân phó gì với bọn họ, mà Mộc phủ cũng yên bình không có sóng, gần như không cần trông coi, nhưng có lẽ nhàn rỗi xảy ra bệnh, mấy người không có việc gì thì tìm việc để làm.
Trong nội viện gió êm sóng lặng chưa được nửa khắc, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân ồn ào hỗn loạn.
Người tập võ càng có trình độ thâm hậu, ngũ quan càng nhạy bén.
Mấy người sau khi liên lạc với nhau, xác định có người đi về phía này, số lượng còn không ít.
Bọn họ lặng lẽ đi lên gác xép nhỏ nhìn ra ngoài, chỉ thấy cách đó không xa có một đoàn người cường đại chậm rãi đi về phía này.
Bọn họ đánh giá có mười bảy mười tám người, hầu hết mỗi người vừa cao vừa cường tráng, khí thế uy mãnh, trong tay cầm gậy gỗ, số ít cầm đao kiếm, trong đó có một đôi nam nữ trung niên, y phục và khí chất khác biệt hoàn toàn, chắc là chủ tử của đám người này.
“Những người này… là đến quấy rầy Điện hạ sao?”
“Hẳn là vậy, bọn họ sắp tới cửa viện rồi, nơi này cũng chỉ có mình Điện hạ.”
“Cũng không biết là người nào mà lá gan lớn vậy, có cần đi nói cho Điện hạ hay không?”
Ngự Lục lúc này làm chủ: “Điện hạ còn đang nghỉ ngơi, chút chuyện nhỏ này làm sao có thể quấy rầy người?”
“Vậy huynh nói xem phải làm thế nào?”
” Nếu những người này thực sự đến đây vì điện hạ, chúng ta hãy diệt trừ bọn họ trước. Sau khi thu dọn xong, trói hai tên cầm đầu kia lại và đưa bọn họ đến gặp Điện hạ.” Ngự Lục quyết đoán nói.
Trong nháy mắt, đoàn người Mộc Nhị gia đã đến cửa viện, ngay cả chào hỏi cũng lười làm, trực tiếp dẫn người xông vào.
Hạ nhân trong viện đều là người của Mộc phủ, thấy Nhị gia hùng hổ xông tới nào dám ngăn trở, sau khi hành lễ thì cung kính đứng sang một bên.
Mộc Nhị gia quát lớn với hạ nhân: “Đi gọi Cố Diễn ra cho ta!”
Gã sai vặt cuống quít đáp “Vâng”, lập tức muốn chạy về phía phòng chính nhưng vừa xoay người lại đụng phải ảnh vệ áo đen không biết xuất hiện từ khi nào.
Ngự Lục xuất hiện trước mắt đoàn người quát lớn: “Người nào dám tự tiện xông vào!”
Mộc Nhị gia nhìn năm hắc y nhân đột nhiên xuất hiện trước mắt, mỗi người khí thế lẫm liệt, ngay lập tức so sánh với mười mấy hộ vệ phía sau.
Thấy bước chân người bên cạnh dường như có ý lùi bước, hắn giận dữ trừng mắt một cái, hừ lạnh nói: “Ta là chủ nhân của Mộc phủ này, các ngươi là ai, chẳng lẽ là đồng bọn của tên tiểu nhân Cố Diễn kia?”
Nói xong lại lập tức hạ lệnh: “Người đâu, bắt bọn chúng lại cho ta!”
Đám ảnh vệ nghe hắn nói thẳng danh húy của Điện hạ nhà mình một cách vô lễ như thế, còn dám mắng Điện hạ là “tiểu nhân” nên nhất thời tức giận không kiềm chế được, vừa vặn đối phương cũng muốn động thủ, bọn họ cũng không lề mề nữa, lập tức lắc mình về phía trước, đánh đâu thắng đó trong đám người.
Mộc Nhị gia căn bản không nghĩ rằng mình mang theo mười mấy người tới, chống lại năm hắc y nhân này lại chẳng thể hiện chút áp đảo về nhân số nào.
Mấy ảnh vệ di chuyển rất nhanh, gần như chỉ một chiêu thả xuống trong chớp mắt, mười mấy hộ vệ toàn bộ nằm rạp trên mặt đất, vũ khí trên tay đều không còn, bọn họ còn che đi những chỗ đau không giống nhau, kêu la khắp nơi.
Phu phụ nhị phòng chết lặng.
Những người hầu của Mộc phủ cũng bị một màn này làm cho hoảng sợ tới mức sững sờ tại chỗ.
Nhưng mà không đợi bọn họ kịp phản ứng, hai hắc y nhân đã lấy ra một bó dây thừng, trói chặt Mộc Nhị gia cùng Nhị phu nhân.
“Các ngươi muốn làm gì, mau buông ta ra! Các ngươi có biết ta là ai không?”
Đám ảnh vệ nhìn bọn họ dãy dụa như những kẻ ngóc, trói chặt rồi mới phản ứng lại, ồn ào nhảm nhí.
Động tĩnh ở bên này không nhỏ, mặc dù chỉ là chuyện phát sinh trong chốc lát, nhưng vẫn kinh động đến Cố Diễn.
Niệm Cửu đột nhiên xuất hiện, nói với mấy người: “Công tử đã dậy rồi, để cho các người áp giải người qua.”
Mộc nhị gia nghe vậy suýt chút nữa thì mất bình tĩnh, Cố Diễn càn rỡ như thế, thủ hạ không nói lý lẽ trói buộc chủ tử là ông, hắn cũng không thèm để ý, vậy mà còn khoa trương như thế, sai người áp giải ông qua.
Vốn ông tới bắt Cố Diễn, cuối cùng người bị bắt lại là chính mình.
Nhị phu nhân cũng phản ứng giống như phu quân của mình, lại có thêm vài phần sợ hãi, dù sao Mộc nhị gia cũng chỉ bị Cố Diễn rạch vài đao trên mặt, mà bà lại thực sự suýt chút nữa chết dưới tay Cố Diễn.
Áp giải hai người vào trong phòng, ảnh vệ tiện tay đóng cửa lại.
“Điện hạ, đã mang người đến.”
Cố Diễn ngồi ở trên nghe vậy khẽ gật đầu, lập tức nhìn về phía phu phụ nhị phòng bị ép quỳ trên mặt đất.
Mộc Nhị gia nghẹn một bụng tức giận tới còn bị đối đãi như thế, lý trí gần như bị phẫn uất bao phủ, quỳ rạp trên mặt đất lấy lại hơi, không kịp chờ đợi mắng Cố Diễn: “Cố Diễn ngươi là một tên tiểu nhân, dám nửa đêm đánh lén ta, làm ta phải chịu nhục nhã, ngươi y phục cầm… Ôi, ôi! ”
Ngự Lục mạnh mẽ đạp một cước vào sống lưng hắn, tức giận nói: “Danh húy của Thần Vương điện hạ không phải thứ mà loại người như ngươi có thể gọi, còn nhục mạ như thế, ta thấy ngươi chán sống rồi phải không?”
Mộc nhị gia đau đến khom người, nhất thời không thể thẳng lại được, Nhị phu nhân lại tỉnh táo nghe được bốn chữ “Thần vương điện hạ”, nhìn nam nhân ngồi ở trên đầu, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.
Khó trách lúc trước bà đã có trực giác rằng hắn rất có lai lai, đáng tiếc nha đầu Mộc Thi Lan kia cái gì cũng không tìm hiểu được, cũng khó trách Mộc Tình Tiêu coi trọng hắn như thế, cháu trai của bà thua triệt để rồi.
Không đúng…
Nghe nói khoảng thời gian bà chưa về phủ, hai người đã định hôn, nữ cưới nam gả, nếu Cố Diễn thật sự là Thần vương, làm sao có thể như thế!
Nhất định là một trò bịp bợp.
“Ngươi… Ngươi không thể là Thần Vương… Bằng không làm sao có thể cam tâm tình nguyện đính hôn với nha đầu ngoại trừ tiền bạc thì cái gì cũng không có, còn có ở rể?!”
Cố Diễn thản nhiên nhìn lướt qua bà, nhướng mày nói: “Bổn vương chính là cam tâm tình nguyện.”
Lúc đầu Cố Diễn hơi bất mãn việc Ngự Lục vạch trần hắn như vậy, nhưng hắn lập tức nghĩ lại, hai người này hiện tại biết cũng không ít, lại là người khi mềm sợ cứng nâng cao giẫm thấp, có lẽ rõ ràng thân phận thì càng thuận tiện làm việc hơn.
Vì thế hắn lấy lệnh bài giấu ở trên người ra.
Lệnh bài kia làm bằng vàng ròng, không thể làm giả được, Nhị phu nhân vừa nhìn thì không dám nghi ngờ nữa.
Lúc này Mộc Nhị gia cuối cùng cũng lấy lại tinh thần lại, lại bị sự thật làm hắn khiếp sợ đến mức gần như ngất xỉu.
“Cố” là một họ thế gia vọng tộc của vùng Giang Nam, Ninh Châu lại cách xa Thượng Kinh rất xa, thoạt nhìn không với tới được hoàng tộc ở Kinh Thành, không nghĩ tới…
Hắn đã làm chuyện tày trời gì vậy, chỉ là một viên quan nhỏ ở phủ Ninh Châu, đầu tiên là chủ động trêu chọc Sở vương, mặc dù cũng có chỗ tốt, nhưng phiền toái càng nhiều, hiện giờ hắn không biết lại đắc tội với Thần vương, còn đắc tội lớn!
Trong triều ai chưa từng nghe nói qua những việc xấu xa của Thần vương, vị vương gia nổi tiếng là người tà ác, gian tà và hung dữ, bình thường không có cảm giác tồn tại gì là bởi vì rất ít người có cơ hội chọc hắn, vả lại chỉ xét tước vị của người này thôi đã đủ thấy Hoàng đế coi trọng hắn như thế nào, đó là Sở vương có cố sức kinh doanh như thế nào, cũng không thể so sánh được…
Những lời tục tĩu bị hắn mắng ra khỏi miệng không đúng lúc vang vọng trong đầu, Mộc Nhị gia im lặng nghĩ, hắn sợ sinh mạng của chính mình sẽ chấm dứt tại đây, trên mặt nhất thời tràn đầy tuyệt vọng, không kìm được mà khóc lên.
Hắn càng khóc càng nghĩ, mặt mũi mình cái gì cũng mất hết, người cũng sắp chết, không bằng thống khoái khóc một hồi nên chỉ chốc lát sau lại òa khóc lớn lên.
Mặc dù trong lòng Nhị phu nhân cũng đang tuyệt vọng, bọn họ đắc tội với Thần vương như vậy, nhất định là không có kết cục tốt, nhưng bà không nghĩ tới Nhị gia lại thất thố như vậy, dọa bà giật nảy mình.
Cố Diễn nhìn nam nhân trung niên không để ý đến hình tượng khóc rống trên mặt đất, khóe miệng khẽ giật giật.
Những tiếng kêu thảm thiết và nhức óc vang vọng trong căn phòng không ai nói.
Cố Diễn nhíu mày, cắn răng nói: “Câm miệng lại.”
Nhưng mà Mộc Nhị gia đã chìm đắm trong tiếng khóc đến mức không thể nghe thấy những giọng nói khác, mắt thấy mặt Cố Diễn trầm như mây đen đột nhiên tụ lại, Nhị phu nhân vội vàng dùng sức nhéo mạnh cánh tay hắn một cái, lên tiếng nhắc nhở: “Điện hạ bảo lão gia câm miệng!”
Mộc nhị gia đau đớn, lúc này mới phục hồi lại tinh thần, theo bản năng im lặng, nhưng vẫn không ngừng nức nở, quỳ gối dưới đất, nghẹn ngào nói với Cố Diễn: “Hạ quan biết tội, hạ quan chết không đáng tiếc, chỉ khẩn cầu điện hạ tha cho thê nhi của hạ quan…”
Cố Diễn bình tĩnh nói: “Ngươi quả thật tội nghiệt sâu nặng, nhưng tạm thời vẫn có ích lợi, bổn vương có thể không giết ngươi, cũng không hại đến thê nhi ngươi.”
Mộc Nhị gia ngẩng đầu mạnh mẽ, không dám tin nhìn về phía Cố Diễn, thấy sắc mặt hắn lạnh như băng, cũng không giống như đang nói đùa, trong nháy mắt vui mừng rơi lệ, nói: “Hạ quan mặc cho điện hạ phân phó, máu chảy đầu rơi cũng không từ chối.”
–
Thư Thấm Đường.
Nhóm tiểu nha hoàn tưới hoa trong viện đang nghị luận sôi nổi.
“Mới vừa rồi ta từ bên ngoài trở về, đụng phải Nhị gia và Nhị phu nhân mang theo mười mấy hộ vệ hùng hổ đi về phía Xuân Hòa Đường, cũng không biết là muốn làm cái gì, thoạt nhìn không giống chuyện tốt.”
“Chẳng lẽ là Xuân Hòa Đường có người chọc Nhị gia không vui?”
“Nhưng người ở Xuân Hòa đường không phải vị hôn phu của tiểu thư chúng ta sao? Ta từ xa nhìn thấy qua vài lần, vị Cố công tử kia tao nhã, vừa nhìn đã biết là hạng người thuần lương, sao có thể chọc cho Nhị gia tức giận như vậy được?”
“Ta cũng cảm thấy không có khả năng.”
Đang lúc bọn họ trò chuyện, đoán già đoán non, đột nhiên có một giọng nói ngắt lời các nàng: “Các ngươi đang nói cái gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra với Xuân Hòa Đường?”
Mấy người quay đầu lại nhìn thấy đó là Thanh Đại vốn hầu hạ bên cạnh tiểu thư, nhao nhao thăm hỏi: “Thanh Đại tỷ tỷ.”
“Chuyện các ngươi nghị luận vừa rồi, nói lại cho ta nghe.”