Nhánh hồng thứ chín mươi sáu
Món quà
⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙
“Đi đâu vậy?” Kỷ Tòng Kiêu bất đắc dĩ đi theo sau Thịnh Hoài. Bây giờ cậu đang cúi đầu ủ rũ vì kế hoạch come out bị chết yểu của mình.
“Đi dỗ cậu bạn nhỏ vui.” Thịnh Hoài kéo cậu đi về phía trước.
Mặt Kỷ Tòng Kiêu nóng bừng, cậu phát hiện ra mình giống một cậu bạn nhỏ trước mặt Thịnh Hoài thật rồi. Cậu sẽ làm nũng, sẽ chơi xấu, đến cả khi bực bội không vui chuyện gì cũng phải nói ra khỏi miệng, để anh tới dỗ dành mình.
“Anh Thịnh…” Cậu gọi.
“Ơi?”
“Anh không thấy phiền sao?”
Thịnh Hoài dừng bước, nhướng mày quay đầu lại nhìn cậu, “Phiền gì cơ?”
“Em lớn tướng thế này rồi còn phải để anh dỗ dành, trông chừng rồi chiều ý.” Kỷ Tòng Kiêu nhìn anh.
“Nói linh tinh gì vậy?” Thịnh Hoài gảy nhẹ lên ấn đường của cậu, sau đó nâng mặt cậu lên, nhìn sâu vào đôi mắt ấy, “Ngược lại cơ, anh còn hi vọng em giống như trẻ con trước mặt anh hơn nữa. Như thế anh mới có thể bù đắp cho em mọi thứ em chưa từng trải qua trước đây.”
“Em phải biết, anh yêu em mà. Ở bên cạnh anh, em có thể nhận được sự nuông chiều vô cùng vô tận.” Anh rủ ánh mắt đong đầy ý cười xuống, hôn lên trán Kỷ Tòng Kiêu một cái.
Người phía sau ôm lấy cổ anh, nở một nụ cười rạng rỡ, sau đó cắn một phát lên mặt anh, “Anh tốt quá đi!”
Thịnh Hoài cười khẽ, nhéo mặt cậu, “Vui lắm à?”
Kỷ Tòng Kiêu gật đầu lia lịa.
“Thế thì niềm vui bất ngờ tiếp theo nên giữ lại cho lần sau.” Thịnh Hoài đùa cậu.
Kỷ Tòng Kiêu: “…”
“Anh không thể như vậy! Thịnh Hoài, anh——”
Còn chưa nói xong cậu đã bị đôi môi mềm mại chặn miệng.
“Không được gọi tên anh.” Sau khi hai người tách ra, Thịnh Hoài mới dán vào môi cậu, khẽ giọng kháng nghị.
Kỷ Tòng Kiêu vô thức liếm khóe môi, ngước mắt lên nhìn anh, “Vì sao?”
“Bởi vì mỗi lần em gọi tên anh đều không phải chuyện gì tốt đẹp cả.” Thịnh Hoài lặng lẽ nhìn cậu bằng biểu cảm rối rắm. Hoặc là chỉ trích anh không coi cậu là bạn (mặc dù đây chỉ là hiểu lầm), hoặc là sau khi tỏ tình xong lại tự ý bỏ đi, nói chung dù là chuyện gì đi chăng nữa, dù số lần chỉ đếm trên đầu ngón tay nhưng đều không phải trải nghiệm gì hay ho.
Kỷ Tòng Kiêu khựng lại, sau đó hiểu ra, hớn ha hớn hở đu lên người anh, còn không quên luôn miệng gọi: “Thịnh Hoài Thịnh Hoài Thịnh Hoài——”
Gân xanh trên trán Thịnh Hoài nhảy lên.
“Em yêu anh.” Cậu dán lên môi anh, thốt ra ba chữ này.
Thịnh Hoài ngẩn ra, nhân cơ hội nhìn sâu vào đôi mắt sáng kia, nhìn thấy ý cười và sự nặng tình đong đầy trong đó.
“Thịnh Hoài, em yêu anh.”
“Em yêu anh, Thịnh Hoài.”
Giọng cậu rất đỗi dịu dàng, từng chữ một được thốt ra một cách trân trọng, rơi xuống trái tim Thịnh Hoài.
Vầng trán tựa lên nhau, môi răng quấn quýt, tiếng nỉ non thổ lộ khe khẽ bên môi. Không còn những ký ức tồi tệ của quá khứ, tiếng gọi này là sự tỏ lòng chân thành, là tình cảm tha thiết.
Ngọt ngào như mật ong, vững như núi như biển.
Thịnh Hoài nhắm mắt lại, hồi đáp người thương bằng một nụ hôn nóng bỏng.
…
“Lại còn có cả cầu thang nữa à?” Kỷ Tòng Kiêu nhướng mày nhìn bậc thang chật hẹp ẩn mình trong góc ngoặt tầng hai. Thịnh Hoài vẫn muốn dẫn cậu đi xem niềm vui bất ngờ tiếp theo.
“Em lên đi.” Anh đã đi trước, đang đứng chờ ở cửa, chìa tay ra về phía cậu.
Kỷ Tòng Kiêu nắm chặt ngón tay anh, đi tới trước mặt anh.
“Chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Thịnh Hoài hỏi.
Kỷ Tòng Kiêu gật đầu, “Em càng ngày càng tò mò rồi đấy.”
Thịnh Hoài cong khóe môi, trở tay đẩy cánh cửa phía sau.
“Không bật đèn sao——” Kỷ Tòng Kiêu đi theo anh vào phòng, từ nơi sáng sủa vào căn phòng tối om khiến đôi mắt nhất thời chưa thích ứng kịp. Ngay giây phút cậu nhìn thấy rõ, giọng nói bỗng im bặt.
“Thích không?” Phía sau vang lên tiếng đóng sầm cửa lại, Thịnh Hoài ôm lấy cậu từ sau lưng.
Kỷ Tòng Kiêu gật đầu, ánh mắt vẫn lưu luyến xung quanh.
Cánh cửa sau lưng đóng lại, chặn hết mọi ánh đèn bên ngoài căn phòng. Cậu đứng giữa khoảng tối, ánh mặt trời và ánh sáng đêm, ánh đèn điện và đèn neon từ hai bên trái phải cùng tỏa sáng trước mặt.
Cậu tựa như đang lơ lửng giữa không trung.
Phía bên dưới là dòng chảy vô tận của thành phố, là những áng mây ngũ sắc sáng lung linh, là muôn vàn ngọn đèn rực rỡ và hoành tráng. Phía bên trên là bầu trời đêm tối mịt, ánh sao chớp tắt, ẩn mình sau tầng mây mờ và ánh trăng mông lung. Chỉ cần hạ tay xuống, dang cánh tay ra là có thể ôm trọn khung cảnh này vào lòng.
“Đẹp quá…” Cậu khẽ giọng cảm thán, đi về phía trước.
“Cẩn thận!” Thịnh Hoài bỗng nhiên kéo cậu lại, tránh khiến cậu bị đập đầu.
Lúc này Kỷ Tòng Kiêu mới tỉnh ra, giơ tay sờ vào hư không thì đụng phải vật cản, xúc cảm lành lạnh.
“Là kính.” Cậu thu hồi tầm mắt khỏi màn đêm bên trong, quan sát cẩn thận xung quanh, đúng như dự đoán, cậu phát hiện ra một vách kính màu đen cách đó không xa.
Đây đúng là một căn gác xép bằng kính hàng thật giá thật.
“Nhưng cái này còn đỉnh hơn cửa sổ nhà em nhiều.” Cậu thật lòng khen ngợi.
Thịnh Hoài cười nhẹ, “Sau này cho dù là muôn vàn ngọn đèn của em hay là ánh sao lấp lánh của anh thì đây sẽ là nơi ngắm được đẹp nhất cả hai cảnh này.”Anh tì cằm lên vai Kỷ Tòng Kiêu, “Nếu như em thích, chúng ta còn có thể ngủ luôn ở đây.”
“Em còn tưởng đây chỉ là nơi chúng ta ở tạm thôi.” Kỷ Tòng Kiêu nhíu mày. Đúng là cậu đã nghĩ như vậy, cậu tưởng đây là nhà của Hà Xa hoặc ai đó, bây giờ cùng lắm hai người họ chỉ tạm thời chưa thể về căn biệt thự nho nhỏ kia nên mới mượn nhà ai ở tạm mấy hôm. Nhưng khi nhìn thấy căn gác lửng bằng kính này, suy nghĩ ấy của cậu đã hoàn toàn biến mất. Đây không phải thứ có thể hoàn thành được chỉ trong một đêm, nơi này đã được dồn hết tâm sức để làm ra, là món quà mà Thịnh Hoài dày công chuẩn bị cho cậu, sao có thể là địa bàn của những người khác?
“Đây là nhà của chúng ta sau này.” Thịnh Hoài cười dịu dàng, ôm chặt cậu, kể lại cho cậu ngọn nguồn căn nhà này——
Từ khi anh hiểu ra mình thích cậu, anh đã mua căn nhà có tầm nhìn cực đẹp và căn gác lửng rất cao này. Anh từng nghĩ, đợi đến ngày mình theo đuổi được cậu bạn nhỏ, đợi đến khi cậu bạn nhỏ đồng ý sống cùng anh hết quãng đời còn lại, anh sẽ đưa cậu đến đây. Nhưng không ngờ lại xảy ra tình huống ngoài ý muốn, sau khi theo đuổi được cậu thì hai người lại sống chung. Kế hoạch ban đầu của anh là đợi đến sinh nhật của cậu bạn nhỏ, anh sẽ tặng căn phòng này cho cậu như một món quà, nhưng kế hoạch lại thay đổi không kịp trở tay——
Hiện tại anh thật sự không biết nên dỗ cậu thế nào, mặc dù anh đã nói rõ những lý do kia cho Kỷ Tòng Kiêu, cậu sẽ không còn khăng khăng muốn come out cùng anh nữa, nhưng anh không chịu nổi việc cậu bạn nhỏ không vui dù chỉ một chút, vì vậy anh đành đem món quà mình đã hoàn thành được một thời gian đến tặng trước cho cậu.
“Em còn chưa ngắm kỹ nhà nữa.” Kỷ Tòng Kiêu ảo não nói.
“Không vội, còn thời gian mà.” Thịnh Hoài ôm eo cậu, “Nếu như em muốn thì bây giờ chúng ta có thể đi xem.”
“Em còn chưa ngắm đủ.” Kỷ Tòng Kiêu từ chối lời đề nghị này, cậu còn chưa ngắm xong muôn vàn ngọn đèn lấp lánh này nữa. Trước đây khi còn một mình, đừng nói là ngắm lâu, dù chỉ lơ đãng nhìn thoáng qua cậu cũng cảm thấy vô cùng cô đơn và vắng lặng, nó làm cậu nghĩ đến tương lai không có ánh sáng của bản thân… Vì thế lần nào cõi lòng cậu cũng chỉ toàn sự tủi thân và buồn bã. Lâu dần, cho dù biết phía sau lớp rèm cửa là quang cảnh đẹp đến nhường nào, cậu vẫn không dám kéo rèm ra để ngắm.
Mãi cho đến khi gặp Thịnh Hoài.
Kỷ Tòng Kiêu lùi ra sau, rúc vào lòng Thịnh Hoài, hôn lên cằm anh một cái, “Anh kể cho em đi, kể về… nhà mới của chúng ta.”
Kỷ Tòng Kiêu mỉm cười, cuối cùng cậu cũng hiểu ra tại sao các cặp vợ chồng mới cưới luôn phải đổi nhà khi kết hôn, kể cả khi điều kiện không tốt thì họ vẫn phải bài trí lại phòng tân hôn.
Cảm giác này thật sự khác biệt.
Cho dù cậu đã sống ở căn biệt thự nhỏ của Thịnh Hoài khá lâu, cho dù cậu đã quen thuộc nơi ấy tới mức không thể nào quen hơn được nữa, thế nhưng từ đầu tới cuối cậu không hề có cảm giác thuộc về nơi đó. Hoặc phải nói, trong gian nhà ấy, cảm giác thân thuộc của cậu chỉ nằm trên người Thịnh Hoài.
Trong căn biệt thự kia có quá nhiều dấu vết và ký ức của Thịnh Hoài, cho dù bản thân cậu dần dần xâm nhập, dần dần chiếm cứ địa bàn, nhưng suy cho cùng nó vẫn có sự khác biệt. Trong khái niệm của cậu, bản chất của nơi đó vẫn chỉ là nhà của Thịnh Hoài mà thôi.
Còn nơi đây, một căn nhà mới, một khởi đầu mới. Tất cả mọi nơi đều xa lạ mới tinh, dù là với cậu hay với Thịnh Hoài. Bọn họ cùng nhau sắp xếp, cùng nhau bài trí, cùng nhau viết nên ký ức với căn nhà này. Cậu là chủ nhân chân chính của nơi đây, đương nhiên, Thịnh Hoài cũng vậy.
Cảm giác ấy thật sự khiến người ta mê đắm.
Thịnh Hoài chưa trả lời cậu ngay, ôm cậu lùi ra phía sau rồi ngồi xuống. Nơi ấy có đặt một chiếc sô pha mềm mại.
“Căn nhà này một tầng có hai gian, thân phận của chúng ta đặc thù nên anh mua thẳng lại rồi xây thông hai gian với nhau. Đây là lý do mà nhìn qua trông không gian bên trong khá rộng.”
“Bên kia cũng có gác lửng sao?” Kỷ Tòng Kiêu quay đầu nhìn anh.
“Không có, nhưng mà có một ban công cực kỳ rộng, chúng ta có thể đem hoa mà em trồng tới đây, đặt thêm một cái bàn trà nhỏ và sô pha đơn. Em thích thì có thể ra đó tắm nắng.”
“Sô pha đơn? Thế anh muốn ngồi cùng em thì sao?”
“Anh ngồi sô pha, em ngồi lên đùi anh, thế nào?” Thịnh Hoài đáp.
Kỷ Tòng Kiêu rúc vào cổ anh bật cười.
“Tầng một anh định bố trí một phòng tập thể hình và một phòng nghe nhìn, khi nào rảnh chúng ta có thể giết thời gian ở đây.”
“Tầng hai là phòng làm việc và phòng ngủ của chúng ta, còn có mấy phòng dành cho khách, nhưng anh cũng không hi vọng chúng được phát huy tác dụng.”
Thịnh Hoài thản nhiên bày tỏ nguyện vọng muốn thế giới chỉ có hai người của mình.
“Chắc chắn Hàn Lược là người đầu tiên phản đối.” Kỷ Tòng Kiêu cười anh.
“Còn mấy phòng trống nữa, em xem thử có ý tưởng gì khác nữa không.”
Kỷ Tòng Kiêu suy nghĩ, “Em muốn một căn phòng cách âm.”
Thịnh Hoài rủ mắt nhìn cậu, chỉ nhìn thấy đường nét mơ hồ của cậu trong bóng tối.
“Để cất nhạc cụ của anh.” Từ sau khi trở về từ Berlin, Kỷ Tòng Kiêu đã có suy nghĩ như vậy. Cậu biết mặc dù Thịnh Hoài không thể kéo lại đàn cello nữa, nhưng âm nhạc và giai điệu đã khắc sâu vào máu thịt của anh, dù thế nào cũng không thể chia lìa, “Mặc dù em nghe không hiểu, nhưng em thích nghe anh diễn tấu, cho dù đó là nhạc cụ gì, em đều thích. Nhắc mới nhớ, anh còn nợ em bản Sông nhỏ nước chảy đấy nhé…”
“Đợi khi nào anh sẽ thổi cho em nghe.” Thịnh Hoài mỉm cười, “Em muốn nghe gì cũng được.”
Anh tủm tỉm cười hôn cậu bạn nhỏ một cái, tiếp tục miêu tả căn nhà của bọn họ.
“Phòng ngủ ở cách vách, giường rất rộng, đủ để em lăn lộn trên đó mấy vòng. Chẳng phải em thích đèn giấy ở nhà nghỉ Thiện Ninh sao? Anh tìm bà chủ đặt một cái, để ở đầu giường cho em, buổi tối bật lên đẹp lắm.”
“Ở góc cửa ra vào có một gian nhỏ bí mật. Anh muốn dùng nó làm phòng sưu tầm.”
Kỷ Tòng Kiêu ngẩng đầu nhìn anh, “Em không biết là anh còn có sở thích sưu tầm báu vật đó.”
Thịnh Hoài nhếch môi, “Em là báu vật vô giá nhất thế gian.”
Kỷ Tòng Kiêu nhìn vào đôi mắt đong đầy ý cười của anh, bỗng nhiên hiểu ra. Thịnh Hoài kéo tay cậu đặt lên trái tim mình, khẽ giọng nói:
“Nhưng em được cất ở đây cơ.”
Kỷ Tòng Kiêu ngượng ngùng vùi mặt vào vai anh, “Không cho anh nói lời tâm tình.”
Thịnh Hoài cười khẽ, Kỷ Tòng Kiêu cắn lên cổ anh một cái, Thịnh Hoài tựa lên trán cậu, nhân cơ hội nhìn thẳng vào đôi mắt sáng trong kia, “Anh yêu em.”
Kỷ Tòng Kiêu bị chất giọng trầm thấp từ tốn của anh đầu độc, cậu giơ tay vòng qua cổ ôm lấy gáy anh, thấp giọng hỏi: “Yêu bao lâu?”
“Đến chết mới thôi.”
Câu trả lời nhỏ đến mức không thể nghe rõ biến mất giữa hai bờ môi dán vào nhau, Kỷ Tòng Kiêu cong khóe môi, ngón tay đan vào tóc anh, tiếp nhận động tác dịu dàng của anh.
Cậu nằm trên ghế sô pha, ngước đầu lên, tròng mắt phản chiếu màu sắc của những ngôi sao.
Thịnh Hoài giữ tay cậu, hai lồng ngực áp lên nhau, tiếng thở hổn hển hòa quyện vào nhau. Anh cúi người, hôn lên vì sao khiến mình si mê.