Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng Ở Bên Nhau - Chương 105: C105: Ngoại truyện 01
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
26


Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng Ở Bên Nhau


Chương 105: C105: Ngoại truyện 01


Ngoại truyện 01

Thất tịch

⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙

Khi Kỷ Tòng Kiêu đến phim trường, Thịnh Hoài đang đóng phim, cảnh quay đang diễn ra tại một hộp đêm đầy cám dỗ và lả lơi. Diễn viên phối hợp với anh là một tân binh, cậu ta đang bưng rượu uốn éo ngồi lên đùi anh…

Kỷ Tòng Kiêu đột nhiên đẩy kính râm.

Cùng lúc đó, tiếng “Cắt” của đạo diễn cũng vang lên.

“Dừng dừng dừng! Tiểu Lâm à, sao cậu cứng ngắc thế? Mặc dù cậu diễn vai ẻo lả, nhưng phải chuyên nghiệp lên! Chuyên nghiệp! Hiểu không? Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi? Thịnh Hoài người ta đã có gia đình rồi đấy…”

“Đạo diễn Lý.”

Lý Minh Đạt nghe tiếng bèn quay đầu lại, nhìn thấy người nhà của Thịnh Hoài đang đứng sau lưng mình.

Không hiểu sao tự dưng ông thấy chột dạ.

Trợ lý phim trường đập bảng, bắt đầu quay lại một lần nữa.

Thịnh Hoài ngồi trước quầy bar, cổ áo gỡ vài khuy, mở phanh cả mảng ngực lớn, đôi chân dài thoải mái đặt trên mặt đất. Anh nheo mắt nhìn lướt qua đủ kiểu người muôn hình muôn vẻ xung quanh, hành động này cũng không có gì quá khác lạ, bởi vì ở đây rất nhiều người cũng thế. Có điều những người khác là vì mục đích săn mồi, còn anh thì đang theo dõi người kia.

“Thưa anh, anh đi một mình sao?”

Giọng nói vang lên từ phía sau, một ly Sunrise có màu sắc sặc sỡ được đẩy đến trước mặt anh. Bên cạnh có người nhích lại gần, cản lại tia sáng nhập nhèm bên trong hộp đêm.

Thịnh Hoài nhìn cậu ta.

Người này mặc một chiếc sơ mi vải lanh dài tay màu trắng, vạt áo sơ mi được nhét bừa vào chiếc quần denim ôm sát màu đen, dưới chân đi đôi bốt da bò ngắn, trông không hề hài hòa với bầu không khí ở hộp đêm. Nhìn cậu ta không giống như đến đây để ăn chơi trác táng, mà giống một cậu ấm ngạo mạn nhà nào ra ngoài trải nghiệm cuộc sống.

“Anh không thích à?”

Cậu ấm cúi người nhích tới. Mặt dây chuyền mắc vào hai chiếc khuy trên cổ áo trượt ra ngoài, sợi dây mảnh màu đen, phần đuôi còn đính một viên ngọc đỏ.

Thịnh Hoài mỉm cười.

“Tại sao lại là Sunrise?” Anh hỏi với mục đích riêng, nhưng vẫn không quên nội dung chính của cảnh này, khóe mắt không hề biến sắc đảo khắp xung quanh.

“Bởi vì tôi muốn cùng anh đi ngắm mặt trời mọc.” Kỷ Tòng Kiêu dựa vào quầy bar, mời mọc một cách kín đáo. Cậu nhìn chăm chú vào đôi mắt Thịnh Hoài, sau đó nở nụ cười, hai ngón tay nâng cằm người trước mặt, ép anh ngẩng đầu lên, “Anh đang tìm gì vậy? Chẳng lẽ ở chỗ này còn ai hấp dẫn hơn tôi khiến anh chú ý hơn sao?”

Thịnh Hoài dựa ra sau, linh hoạt né khỏi sự ép buộc của cậu, thờ ơ đáp lại, “Một ly Sunrise không thể chuốc say tôi được.”

“Không thử làm sao biết?” Kỷ Tòng Kiêu hỏi vặn lại, bưng ly ngửa đầu uống, sau đó kéo cổ áo anh qua, bao phủ lên bờ môi anh.

Dòng rượu man mát len lỏi qua cánh môi, Thịnh Hoài ngẩn ra, sau đó khóe môi nhếch lên nụ cười. Ngón tay anh m.n trớn lên gò má cậu, xoa phần cổ và xương quai xanh của cậu, dáng vẻ hết sức phong lưu.

Mí mắt anh trông thì có vẻ đang rủ xuống, nhưng thật ra lại đang hơi hé lên một kẽ hở. Anh nhìn lướt qua bả vai Kỷ Tòng Kiêu, nhìn thấy nhân vật mục tiêu đang nơm nớp lướt mắt qua phía bên này, sau đó lại vội vã rời đi thì cười khẽ, lúc này anh mới yên tâm hưởng thụ con mồi dâng tới cửa.

Lát sau, hai người tách nhau ra. “Con mồi” tựa lên trán anh, hỏi: “Anh say rồi à?”

Tròng mắt Thịnh Hoài trở nên sâu thẳm, anh hôn cái chóc lên môi cậu, “Cậu nói xem?”

Kỷ Tòng Kiêu nở nụ cười hồn nhiên, sau đó rút một tấm danh thiếp ra từ ví tiền, ra vẻ xấu xa nói: “Thật ra hôm nay tôi phải tăng ca suốt đêm.”

Cậu nhét danh thiếp vào túi áo trên của Thịnh Hoài, mỉm cười, “Hôm nào lại hẹn.”

Dứt lời, cậu lặng lẽ rời khỏi sàn diễn y như phút bắt đầu ban nãy.

Thịnh Hoài nhìn cậu rời đi, nở một nụ cười không rõ ý tứ. Anh chậm rãi giơ tay lên, trên ngón tay anh là sợi dây chuyền đen đính hạt ngọc đỏ, rõ ràng là thứ trên cổ người kia ban nãy. Anh ấn vào tai nghe không dây trong tai, thông báo: “Lại có một người đi ra, mặc áo sơ mi trắng quần denim đen, chú ý theo dõi.”

“Cắt!”

Trợ lý phim trường đập bảng, Thịnh Hoài lập tức đứng dậy, ánh mắt tìm kiếm trong nhóm người.

Kỷ Tòng Kiêu không để anh tìm lâu, đứng cách đó không xa vẫy tay với anh.

“Sao đột nhiên em lại đến?” Thịnh Hoài đi tới, giúp cậu chỉnh lại cổ áo lộn xộn ban nãy.

“Không đến thì em đâu được chứng kiến màn kịch hay này.” Kỷ Tòng Kiêu nghĩ đến cảnh quay khi mới bắt đầu, hơi cau mày, “Anh cũng không nói cho em biết.”

“Đừng có xạo.” Thịnh Hoài véo má cậu, “Em ghen, còn cất công đối diễn với anh rồi, không nhớ à?”

Kỷ Tòng Kiêu ngẩn ra, cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra trước khi Thịnh Hoài gia nhập đoàn làm phim, hình như đúng là có vụ đó thật. Cậu và Thịnh Hoài đối diễn, đối… đối… tới mức lên cả giường…

Hôm đó uống một chút rượu, sau khi tỉnh lại thì đầu óc chỉ nhớ mang máng là có sự kiện như thế, nhưng cụ thể thế nào thì cậu quên mất rồi.

Kỷ Tòng Kiêu lặng thinh nhìn trời.

Thịnh Hoài cũng không vạch trần cậu, xin nghỉ với đạo diễn Lý, sau đó đưa người thương về khách sạn trước ánh nhìn chòng chọc của bao người, chỉ để lại bóng lưng cho bọn họ cảm khái hoặc kích động.

Hai người đã come out từ mấy năm trước, khiến cả giới giải trí chấn động. Không ít người nhận định tình cảm của họ sẽ dễ tan vỡ hơn các cặp nam nữ yêu đương rồi kết hôn, không chừng lúc nào đó sẽ chia tay. Nhưng người khác yêu đương rồi chia tay, kết hôn rồi ngoại tình mà hai người này vẫn cứ mặn mà nồng thắm, tình cảm vẫn như trước đây. Bọn họ cùng nhau đi qua giông bão, san bằng mọi khó khăn gập ghềnh, đến nay đã trở thành một cặp đôi kiểu mẫu trong giới, khiến cho tất cả mọi người thổn thức.

Người ở phim trường có tâm tư gì, hai nhân vật chính chẳng ai rảnh đi quan tâm.

Cửa phòng vừa mở, Kỷ Tòng Kiêu đã bị người đàn ông đè lên cửa hôn lấy hôn để. Hai người tách nhau ra đã hơn hai tháng, thi thoảng Thịnh Hoài về hoặc Kỷ Tòng Kiêu rảnh rỗi đến thăm đoàn thì cả hai mới gặp nhau một lần, đã hơn nửa tháng kể từ lần cuối hai người gặp nhau, nói ra sợ chẳng ai tin.

Nụ hôn từ thế hung hãn hận không thể nuốt được người ta vào lòng dẫn trở nên dịu dàng điềm đạm tựa mưa thuận gió hòa. Kỷ Tòng Kiêu ngửa đầu, mặc cho Thịnh Hoài giày xéo bờ môi mình rồi lướt nhẹ qua. Cậu ôm lấy cổ anh, dán bên môi anh hỏi một câu: “Sao anh không tiếp tục?

Hai người kề sát vào nhau, chỉ hận không thể khảm đối phương vào cơ thể mình, để có thể cảm nhận được mọi sự biến hóa tự nhiên trên cơ thể của nhau.

Cậu đã hơi độ.ng tình rồi, nhưng anh lại dừng ở thời khắc mang tính bước ngoặc này.

Thịnh Hoài nắm gáy cậu, hơi kéo cậu ra, hơi thở bất ổn, “Không quậy em nữa.”

Anh sờ lên khóe môi Kỷ Tòng Kiêu, hôn trộm một cái, “Mệt không?”

Kỷ Tòng Kiêu biết anh thương mình, người đàn ông này cái gì cũng tốt, nhưng lại quá quan tâm đến cảm nhận của cậu. Kỷ Tòng Kiêu thứ nhất, Thịnh Hoài thứ hai, thứ hạng này trong lòng anh không hề thay đổi trong bao năm qua.

Tuy rằng được người yêu quan tâm như thế thật sự rất thích, nhưng cậu cũng thương anh lắm chứ bộ. Cậu xót xa vì lúc nào anh cũng giữ sự lý trí và kiềm chế cho bản thân.

Vì thế, cậu xòe ngón tay liệt kê cho Thịnh Hoài, “Bảy rưỡi dậy, mười rưỡi lên máy bay, ngủ ba tiếng trên máy bay, xuống máy bay ra khỏi sân bay, trên đường tới đây thì ngủ một mạch trên taxi, anh nói xem em có mệt…”

Còn chưa nói hết, cậu đã bị ném lên giường.

Kỷ Tòng Kiêu cười lớn, dang hai cánh tay, “Sói đuôi to, mau tới đây.”

Sói đuôi to vẫn rất kiềm chế, không hề tận hứng thả ga. Kỷ Tòng Kiêu tắm xong vẫn còn tinh thần câu được câu chăng tán dóc với anh.

“Anh Thịnh, viên ngọc của em đâu?”

Cậu nằm trên đùi Thịnh Hoài, ngước đầu lên nhìn anh.

Thịnh Hoài lấy từ dưới gối ra sợi dây chuyền tiện tay dùng làm đạo cụ trong phim ban nãy, tự tay đeo cho cậu.

“Cái nhẫn còn không được em coi như bảo bối thế này.” Anh bất đắc dĩ nói.

“Ý nghĩa khác nhau mà.” Kỷ Tòng Kiêu kéo viên ngọc đến trước mặt, ngắm nghía sắc đỏ rực rỡ tựa ánh lửa dưới ngọn đèn, sau đó mới hài lòng nhét vào trong cổ áo.

Thịnh Hoài đan ngón tay vào mái tóc cậu, hành động thân mật và thoải mái này khiến cậu nhắm mắt lại hưởng thụ, còn nghiêng người sang ôm lấy eo anh. Nhưng cậu lại cảm thấy tư thế này chưa chuẩn, thế là nhích người từng chút từng chút lên, cuối cùng dựa đầu vào vai anh.

Thịnh Hoài cười khẽ, ôm cậu vào trong lòng, hôn lên tóc cậu, sau đó mới hỏi: “Sao tự dưng em qua đây?”

“Thất tịch mà, sao lại để mỗi người một nơi vào ngày lễ này chứ?” Kỷ Tòng Kiêu nhắm mắt, cong môi đáp, để mặc Thịnh Hoài vỗ nhẹ lưng cậu giống như dỗ trẻ con ngủ.

Thịnh Hoài khựng tay, sau đó anh mới anh kịp nhận ra, thất vọng nói: “Anh quên mất.”

Kỷ Tòng Kiêu cũng không mở mắt, ngáp một cái, cái tay che miệng không thu lại mà đặt lên bả vai Thịnh Hoài, ôm lấy cổ anh. Cậu rúc vào cổ Thịnh Hoài, mỉa mai nói: “Anh Thịnh, thái độ này của anh là không được đâu nha.”

“Là anh không tốt.” Thịnh Hoài rất ngoan ngoãn nhận sai.

“Em muốn bồi thường.”

Thịnh Hoài hôn lên trán cậu, “Em nói đi.”

“Đọc sách cho em nghe đi, quyển mà anh vừa đọc kia kìa.”

Quyển đó chỉ là tập thơ mà Thịnh Hoài tiện tay mang theo để giết thời gian.

Anh ôm Kỷ Tòng Kiêu, nghiêng người lấy sách, sau đó lần theo dấu trang mở ra——

Anh yêu em như thế nào? Để anh kể em nghe

Anh yêu em tới tận cùng sâu, cao, rộng

Của những gì hồn với tới khi mắt chẳng thể nhìn

Anh yêu em như những gì cần cho cuộc sống

Tựa ánh sáng của mặt trời và nến.

Và nếu như anh được Chúa chọn,

Anh sẽ yêu em nhiều hơn

Sau này khi anh chết.

________________

Tác giả có lời muốn nói:

Bài thơ cuối cùng là “How do I love thee” của Browning, là một bài thơ tình vô cùng nổi tiếng. Vốn dĩ tôi định chọn “Điệu Blues cho tang lễ” của Auden, nhưng sau đó nghĩ lại thấy không phù hợp lắm. Nhưng mà bài thơ rất hợp gu tôi, các tiểu thiên sứ có hứng thú thì có thể đọc thử.

Được rồi, Thất tịch vui vẻ nha~ Phát hồng bao cho mọi người.

________________

Editor có lời muốn nói:

Bài thơ “How Do I Love Thee” là bài Sonnet số 43 trong tập thơ tình Những bài Sonnet từ Bồ Đào Nha (Sonnets from the Portuguese).

Bản gốc:

How do I love thee? Let me count the ways.

I love thee to the depth and breadth and height

My soul can reach, when feeling out of sight

For the ends of Being and ideal Grace.

I love thee to the level of everydays

Most quiet need, by sun and candle-light.

I love thee freely, as men strive for Right;

I love thee purely, as they turn from Praise.

I love thee with the passion put to use

In my old griefs, and with my childhoods faith.

I love thee with a love I seemed to lose

With my lost saints,—I love thee with the breath,

Smiles, tears, of all my life!—and, if God choose,

I shall but love thee better after death.

Bản dịch của Vũ Hoàng Linh trên web Thi Viện:

Em yêu anh như thế nào? Để cho em đếm

Em yêu anh tới tận cùng sâu, cao, rộng

Của những gì hồn với tới khi mắt chẳng thể nhìn,

Cho tới tận cùng Tồn tại và lý tưởng Ân trên.

Em yêu anh như những gì cần cho cuộc sống

Trong ánh sáng của mặt trời và nến.

Em yêu anh tự do,

Như con người tranh đấu cho Quyền người

Em yêu anh thuần khiết,

Như lời ngợi ca Thượng đế toàn năng.

Em yêu anh với miệt mài cảm xúc

Như trong những nỗi đau xưa

Em yêu anh với một niềm tin

Như niềm tin của thời thơ ấu.

Em yêu anh bằng tình yêu em đã đánh mất với các vị thánh

Em yêu anh trong từng hơi thở

Từng nụ cười, từng giọt nước mắt của cả cuộc đời

Và nếu như em được Chúa chọn,

Em sẽ yêu anh nhiều hơn

Sau này khi em chết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN