Khâu Vá Lại Trăm Năm - Chương 19: Chương 19:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
30


Khâu Vá Lại Trăm Năm


Chương 19: Chương 19:


 
“Tuổi trẻ thật là tốt, có thể làm việc nghĩa không chùn bước, bất chấp hậu quả.” Úc Thành thu lại nụ cười, có chút cô đơn thở dài: “Đừng giống như tôi và Đình Đình…” Một người ở lại thành phố G làm luật sư, một người chạy tới thành phố S làm bác sĩ khoa cấp cứu.
 
“Tôi không phải là anh.” Tư Tắc đứng dậy đi tới trước cửa sổ, trong giọng nói có sự chắc chắn không được nói chen vào.
 

Trên bệ cửa sổ đặt một chậu cỏ đồng tiền, nuôi trong nước, xinh đẹp đáng yêu. Anh giơ tay lên, nhẹ nhàng điểm lên lá cây: “Cậu biết chuyện của hai người các anh chưa?”
 
Lúc trước Úc Thành và chị họ của anh ở trong trường cũng là nhân vật nổi tiếng, hai người từ cấp 2 lên đại học đều học cùng một trường.
 
Cơ thể Úc Thành hướng về sau tựa lưng vào ghế ngồi, dừng hai tay gối đầu: “Chắc là không biết, mẹ vợ nhìn con rể là càng nhìn càng thích, bố vợ nhìn con rể càng nhìn càng giận, thầy Nhiếp lần trước nhìn thấy tôi vẫn rất vui vẻ đó.”
 
Bàn tay chơi lá cây của Tư Tắc đột nhiên dừng lại.
 
Úc Thành nhạy cảm phát hiện ra: “Ha ha ha ha, cậu không phải là nghĩ đến tình cảnh sau này bị bố vợ làm khó dễ chứ?”
 

Tư Tắc xoay người lại, dựa vào bệ cửa sổ, nhìn anh ta, không nói một lời.
 
“Khụ khụ, tôi không nói nữa, không nói nữa, Đình Đình bên kia nhờ cậu vậy.” Úc Thành vội vàng sợ hãi, tất cả phương thức liên lạc của anh ta đều bị Đình Đình kéo vào danh sách đen rồi, còn phải dựa vào em vợ tương lai này giúp anh ta làm nội ứng, hiện tại không thể trêu vào.
 
Ánh mắt Tư Tắc chuyển về phía cửa, Yến Chân và Nhậm Khởi Phi đi xét nghiệm máu xong quay lại rồi.

 
Úc Thành vội vàng ngồi ngay ngắn, nhìn đơn xét nghiệm trên máy tính. Tổng số bạch cầu hơi thấp, số phần trăm hạt tế bào bên trong hơi cao, virus cảm mạo. Nghĩ đến anh ta đường đường là phó chủ nhiệm khoa cấp cứu lại bị một cuộc điện thoại hết sức khẩn cấp gọi quay lại xem bệnh cảm mạo cho cô gái nhỏ của người ta, Úc Thành lại thở dài.
 
Yến Chân nhìn thấy vẻ mặt bác sĩ nam nghiêm túc thở dài thì hơi luống cuống: “… Bác sĩ, rất nghiêm trọng sao?”
 
Nhậm Khởi Phi cũng rất căng thẳng.
 
Ánh mắt Úc Thành từ trên màn hình máy tính dời đến, sâu kín nói: “Đúng vậy.” Sau đó nhìn về phía Tư Tắc sắc mặt từ lạnh nhạt đến ân cần: “May mà tới sớm, uống một chút thuốc giảm đau và hạ sốt, chờ hết sốt rồi, một tuần sau sẽ gần như có thể tự lành.”
 
Mấy người đến trước quầy thuốc tây lấy thuốc xong, đi ngang qua phòng chờ khám bệnh trước đó, phát hiện con số trên màn hình vẫn chỉ mới gọi đến số năm mươi mấy.
 
Tư Tắc đi lấy xe trước.
 
“Hôm nay thật sự là may mà có đại lão, bằng không đến bây giờ còn đang xếp hàng.” Nhậm Khởi Phi nhìn màn hình điện tử cảm thán nói.
 
“… Ừm.” Yến Chân cảm thấy nhiệt độ cơ thể hình như lại lên cao rồi, đầu cũng choáng váng.
 
Hai người đứng ở cửa đại sảnh, không để bọn họ chờ quá lâu, Tư Tắc rất nhanh liền lái xe tới.
 
Lúc đi qua một khu mua bán, Tư Tắc bảo các cô chờ một chút, anh đi xuống mua chút đồ. Nhậm Khởi Phi nhìn thấy anh đi vào một cửa hàng cháo dinh dưỡng, không bao lâu liền xách một cái túi đi ra.
 
“Trời, là ai nói cái người này cao lãnh, rõ ràng là cũng quá quan tâm có được không.” Nhậm Khởi Phi nhìn Tue Tắc càng đi càng gần, nâng mặt cảm thán nói: “Tớ cảm thấy hai người các cậu có hy vọng!” Quay đầu lại, phát hiện ra Yến Chân đã dựa vào cửa sổ ngủ thiếp đi rồi.

 
“Đoán là tụi em có lẽ vẫn chưa ăn sáng.” Tư Tắc lên xe đưa cái túi cho bọn họ, khởi động xe. Từ kính chiếu hậu nhìn Yến Chân đang ngủ, mở hệ thống sưởi ấm.
 
Nhậm Khởi Phi mở ra, trong đó ngoại trừ cháo còn có quà vặt các loại, đầy cả một túi.
 
Đến trường, Yến Chân bị Nhậm Khởi Phi đánh thức, đầu nặng chân nhẹ quay về phòng ngủ, tùy tiện ăn một chút cháo, uống thuốc xong liền nằm xuống.
 
Mơ màng ngủ một giấc, tỉnh lại thì phát hiện ra một thân mồ hôi, cơ thể cũng không đau nhức nữa, sờ trán một cái, cảm thấy cũng không nóng như vậy nữa.
 
Nhậm Khởi Phi không biết đi ra ngoài lúc nào, trong phòng rất yên tĩnh.
 
Yến Chân lấy điện thoại ra, phát hiện ra cô ấy nhắn cho mình một tin, nói mình đi học rồi, trở về mang theo cơm tối cho cô, bảo cô nghỉ ngơi thật tốt. Yến Chân trả lời một tin “Được”.
 
Cô suy nghĩ một chút, gửi tin nhắn cho Tư Tắc nói lời cảm ơn, thuận tiện hỏi một chút xem buổi sáng tìm cô có chuyện gì, cảm thấy theo tính cách của đại lão sẽ không vô duyên vô cớ mà gọi điện thoại cho cô.
 
Bên kia có lẽ đang bận, chưa trả lời.
 
Yến Chân đợi một lúc, đứng dậy đi tắm rửa một cái, đợi đến khi cô đi ra, phát hiện ra tin nhắn mà Tư Tắc trả lời.
 
[Không có gì, không cần khách sao.]

 
Điện thoại lại rung lên một cái.
 
Tư Tắc: [Uống nhiều nước nóng.]
 
… Nước nóng vạn năng, đến từ sự ân cần hỏi thăm của thẳng nam.
 
Yến Chân quýnh lên: [Được.]
 
[Ông nội mời em cùng tham gia buổi triển lãm sách cổ, thời gian là trước tết xuân một tuần, muốn hỏi em mấy ngày đó có rảnh không.]
 
Hội triển lãm sách cổ có bày ra rất nhiều sách cổ quý báu, bình thường đều là cất giữ trong thư viện quốc gia hiếm gặp, Yến Chân suy nghĩ một chút mấy ngày đó hẳn là không có việc gì, lập tức đồng ý, sau khi bỏ lỡ thì không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào.

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN