Khâu Vá Lại Trăm Năm - Chương 24: Chương 24:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
30


Khâu Vá Lại Trăm Năm


Chương 24: Chương 24:


 
Đầu xoăn vẻ mặt lơ mơ bị một nam sinh khác kéo khỏi Yến Chân, ngồi ở một vị trí xa xa.
 
Yến Chân ung dung thản nhiên dời sang bên cạnh một chút mới không đến nỗi không có cách nào suy nghĩ, cảm giác tồn tại của người bên cạnh này thực sự quá mạnh mẽ, mặc dù anh không làm gì cả, chỉ là đơn thuần ngồi xuống mà thôi.
 

Cô muốn đi tìm Nhậm Khởi Phi, thế nhưng người bạn cùng phòng không đáng tin cậy này đã hóa thân thành bá chủ micro, người hoàn toàn high, ai cũng không thể giành lại micro từ trong tay cô ấy.
 
Yến Chân yên lặng uống bia, các loại suy nghĩ ở trong lòng hiện lên rồi thoáng qua, phải bắt đầu câu chuyện như thế nào mới không có vẻ lúng túng.
 
Xung quanh một vòng người đang đánh bài, đổ xúc xắc, hai người bọn họ ở đây giống như bị bày kết giới, im lặng.
 
Bạn gái Hướng Ninh từ nhà vệ sinh quay lại, xích lại gần Hướng Ninh nói vài câu.
 
Yến Chân nghe được Hướng Ninh nói với mọi người: “Cửa hàng dưới lầu có hoạt động, hình như có phần thưởng, chúng tôi xuống dưới chơi một chút.”
 
Mấy người khác chơi đến cao hứng không có phản ứng gì, Du Hiền cũng không ngẩng đầu lên xua xua tay: “Đi đi đi đi.”
 
Yến Chân lập tức đứng lên: “Tôi cũng đi.” Ngồi thêm nữa thì sắp không thở nổi nữa.
 
Chân của Tư Tắc quá dài, Yến Chân cố gắng hết mức đi ra ngoài, kết quả chính là lúc đi ra ngoài, không cẩn thận bị vấp một cái, cả người nhào về phía mặt đất.

 
Sau đó cô liền cảm thấy có người trong nháy mắt dùng tay kéo cô lại, cô lập tức ngã vào trong ngực Tư Tắc, ấm áp, rắn chắc, kèm theo hơi thở mát lạnh của anh. Tay của Yến Chân chống trên bụng anh, hình như, còn có cơ bụng.
 

“A —–” Nhậm Khởi Phi đang ca hát nhìn thấy Yến Chân ngã sấp xuống, kêu lên một tiếng sợ hãi, quên rằng mình đang cầm micro, tiếng kêu suýt chút nữa chọc thủng chân trời, tất cả mọi người bị giật nảy mình.
 
Yến Chân lập tức luống cuống tay chân đứng lên, sau đó liền thấy toàn bộ người trong phòng đều ngơ ngác nhìn hai người bọn họ, giờ phút này cô cảm thấy mình giống như một cái nồi hơi nước, cả người cũng sắp xì xì xì mà bốc khói rồi.
 
Sau đó Tư Tắc đứng dậy, đi tới cửa, quay người lại nhìn cô nhướng mày: “Không phải nói xuống lầu chơi à.”
 
Yến Chân như được đại xá, nhanh chóng đi theo sau anh, hai người Hương Ninh cũng đi theo.
 
Lầu một là một nhãn hiệu trang sức nào đó vừa khai trương, dựng sân khấu làm hoạt động thu hút khách.
 
Lúc này đang làm một trò chơi gọi là thuật độc tâm.
 
Người chủ trì mời một nam một nữ lên sân khấu, tùy cô gái ngẫu nhiên rút ra một trái bóng có số, để chàng trai đoán. Trên màn hình lớn trên sân khấu có 6 nhóm số, mỗi nhóm 32 số, bóng này chính là một trong số 6 nhóm số đó.
 
Sau đó người chủ trì sẽ nhắc nhở chàng trai theo thứ tự trong 6 nhóm số trên màn hình lớn có hay là không có.
 
Chỉ cần tham gia là có phần thường, đoán đúng một lần là chiếc vòng tay, đoán đúng ba lần là chiếc nhẫn.
 
Người chủ trì rất biết khuấy động bầu không khí, phần thưởng có lẽ cũng không đáng tiền, nhưng mỗi một cô gái đều hy vọng bạn trai có thể thần giao cách cảm với mình, cho nên tình cảnh vô cùng sôi động.
 
Bạn gái Hướng Ninh chọt chọt Hướng Ninh: “Anh cảm thấy mức độ thần giao cách cảm của hai chúng ta thế nào?”
 
“Ách…” Hướng Ninh bỗng nhiên có loại linh cảm không tốt lắm, nghĩ đến sự kiện quạ đen trên diễn đàn lần trước, hai người bọn họ có lẽ thuộc về kiểu hoàn toàn trái ngược kia.
 

Tiếp theo, anh ta nghe thấy bạn gái nói: “Em muốn chiếc nhẫn, anh có thể không?”
 
Đương nhiên chắc chắn nhất định phải được!
 
Tư Tắc nhìn thấy hai người Hướng Ninh đi lên, hơi khom người tới gần bên tai Yến Chân: “Muốn không?”
 
Hơi thở ấm áp phất qua vành tai Yến Chân, chọc cho cô tê dại giống như bị điện chạm vào, làn da đều nổi da gà lên.
 
“Cái gì?” Yến Chân hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại.
 
Tư Tắc nghiêng đầu, rũ mắt nhìn cô: “Muốn chiếc nhẫn không? Thắng lấy cho em.”
 
Yến Chân cũng nhìn lại anh: “Tôi muốn anh liền có thể thắng được sao?” Tự tin như vậy sao?
 
Đúng vậy, chỉ cần em muốn.
 
Yến Chân nhìn thấy được mấy chữ này trong mắt anh.
 
Hai người Hướng Ninh rất nhanh liền đi xuống, bị bạn gái cầm đồ chơi lông nhung đuổi theo đánh.
 
Sau đó mấy đôi cũng đều đoán sai, Yến Chân đếm, mười mấy đôi đi lên, đoán đúng một lần mới có hai ba đôi, còn là người ta nhắc nhở rồi nhắc nhở mới đúng, về phần một đôi đoán đúng ba lần cũng không có.
 
Đến lượt bọn họ lên sân khấu.

 
Lần đầu tiên rút số 28, một con số không có chút ý nghĩa đặc biệt nào, Yến Chân đưa bóng cho người chủ trì.
 
Người chủ trì gợi ý một lượt, Yến Chân nhìn dáng vẻ Tư Tắc rũ mày thu mắt trầm ngâm một lát, rất căng thẳng, ở trong lòng đọc thầm: “28, 28, 28!”
 
Sau đó cô nhìn thấy Tư Tắc ngẩng đầu, hai cánh môi mỏng của anh không chút do dự nói ra đáp án: “28.”
 
Woa —– dưới sân khấu vang lên một trận reo hò, so với chính bọn họ đoán đúng còn vui vẻ hơn.
 
Tiếp theo, Yến Chân lại rút một số nữa, lúc này Tư Tắc chỉ thoáng suy liền đoán trúng.
 
Yến Chân sợ ngây người, người này lẽ nào thật sự có thể nghe được giọng nói trong lòng cô, giống như thần giao cách cảm viết trong tiểu thuyết?
 
Một lần cuối cùng, người dưới sân khấu đều ngừng nói chuyện, Yến Chân hít thở sâu một hơi, rút số 60. Cô không tự chủ được nắm chặt góc áo, cảm thấy lòng bàn tay trắng mịn toát mồ hôi.
 
Ngược lại là Tư Tắc, vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt, hai tay để trong túi áo khoác, lông mày giãn ra mắt sáng lên, còn nhẹ cười với Yến Chân khi cô nhìn về phía anh, ánh chọc cho ánh mắt của các cô gái dưới sân khấu đều bị anh hấp dẫn.
 
!!! Trước kia cũng không biết anh còn có một mặt lả lơi như vậy.
 
“60.” Sau khi người chủ trì gợi ý, anh không do dự đã nói ra.
 
“A —–” Yến Chân không khống chế được nhảy lên, vui vẻ giống như trẻ con.
 
Lúc hai người đi xuống sân khấu, cô nghe thấy có cô gái phàn nàn với bạn trai mình: “Nhìn người ta xem, vì sao anh đoán không trúng?”
 
Chàng trai không phục: “Đó là em quá dễ thay đổi rồi.”
 
“Ngao ~” Nói xong liền bị bạn gái mình đạp một cái.

 
Yến Chân nhìn chiếc nhẫn trong hộp vải nhung màu đen, kiểu dáng rất đơn giản, phía trên khảm một vòng đá trắng tinh tế, giá cả đoán chừng cũng không mắc.
 
Hôm nay mọi thứ thực sự vượt qua sức tưởng tượng của cô, so với được nhẫn kim cương thật còn vui vẻ hơn, đến bây giờ cô vẫn cảm thấy ở ngực ầm ầm ầm trực nhảy, nai con của cô sắp đụng đến choáng rồi.
 
Bạn gái Hướng Ninh vẻ mặt hâm mộ: “Woa, thật là đẹp ~”
 
Hướng Ninh lập tức chân chó nói: “Em thích thì anh cũng mua cho em một chiếc.”
 
Kết quả lấy được ánh mắt khinh thường của bạn gái: “Mua và thắng được có thể giống nhau sao?”
 
Mấy người đi lên lầu bốn.
 
Yến Chân và Tư Tắc rớt lại ở phía sau mấy bước.
 
Cô nâng cái hộp nhỏ, khóe miệng không nhịn được vểnh lên: “Cảm ơn anh.”
 
“Anh…” Yến Chân không xác định hỏi: “Thật sự có thể đoán được suy nghĩ trong lòng tôi sao?”
 
Sau đó cô nhìn thấy cái người bình thường luôn luôn lãnh đạm khóe mắt đuôi lông mày đều nhiễm lên ý cười, giống như cô hỏi vấn đề gì đó vô cùng thú vị.
 
“Không phải là đoán được.” Cô nghe anh nói, trong giọng nói có loại cảm giác vui vẻ: “Nhưng thật ra rất dễ dàng liền có thể dùng toán học tính ra, cơ số hai đổi thành hệ thập phân ở phổ thông, 6 nhóm số kia có quy luật, nghĩ ra thì rất đơn giản.”
 
“…”
 
Thần giao cách cảm gì chứ, quả nhiên là cô suy nghĩ quá nhiều rồi. 
 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN