Khâu Vá Lại Trăm Năm - Chương 50: Chương 50:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
60


Khâu Vá Lại Trăm Năm


Chương 50: Chương 50:


 
Bánh bao nhỏ sinh ra được sáu cân rưỡi, là cân nặng tiêu chuẩn, nhìn y như một viên thịt tròn tròn.
Diêu Hân Duyệt hỏi Yến Chân: “Con nghĩ ra tên chưa?”
Vẻ mặt người mẹ mới lên chức suy sụp: “Chưa nghĩ ra nữa, đặt tên khó quá.”
Người ba đang ôm em bé: “…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rốt cuộc thì ai là người phản đối hết mấy cái tên anh nghĩ ra, thề thốt nói muốn cho con cái tên hay nhất vũ trụ vậy?
Cứ như vậy, dù đã sinh được một tháng nhưng bánh bao nhỏ vẫn không có tên, toàn gọi là Bảo Bảo. Mãi đến khi làm hộ khẩu mới có tên thật.
Tư Quân.
Cuối cùng Yến Chân vẫn chọn một trong mớ tên Tư Tắc nghĩ ra.
Trong lúc ở cữ, Bảo Bảo nhỏ bé hết ăn lại ngủ, ngoài ra còn đi bậy. Khiến cho cặp ba mẹ mới lên chức luống cuống hết tay chân.
Gần đây Tư Tắc hay xem mấy cái tài khoản nuôi dạy trẻ trên mạng, mỗi ngày đều nỗ lực học tập, còn chăm chỉ hơn cả Yến Chân.
Một hôm nọ, Tư Quân đang mơ màng ngủ đột nhiên “Oa” một tiếng khóc lớn. Khóc đến nỗi nọng cằm cũng run rẩy, trông cực kỳ đáng thương.
“Đói bụng hả con?”

Yến Chân chọt chọt vào miệng nhỏ của em bé, nhưng có vẻ nó không muốn uống sữa như mọi lần. Cô kéo tã ra xem, vẫn khô mà, đâu có đi bậy đâu mà khóc.
Vậy là đành ôm lấy đứa bé dỗ dành, nhưng mãi vẫn khóc bù lu bù loa.
Yến Chân luống cuống, nghĩ đến tình huống xấu nhất, “Có cần dẫn tới bệnh viện không đó? Hay là bị đau bụng rồi?”
Tư Tắc vỗ về con trai rồi lại trấn an bà xã, “Chắc không phải đâu, để anh thử.”
Anh ôm lấy bánh bao nhỏ, chậm rãi vỗ về xoa xoa. Mấy phút sau, tiếng “Phụt phụt phụt” liên hoàn vang lên, đứa bé cũng  yên tĩnh lại, lẩm bẩm thiếp đi.
…Hóa ra là đánh rắm không được, khó chịu mới khóc lên.
Hết thời gian ở cữ, bạn nhỏ trong nhà lớn lên rất nhanh. Trước đó còn thấy đang nằm, chớp mắt cái đã lẫy được, tiếp theo lại bò lung tung, sau đó thì một tuổi rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đôi khi Yến Chân mong đứa bé mau mau lớn lên, lắm lúc lại không mong nó lớn nữa, cứ là Bảo Bảo bé nhỏ vậy cũng tốt.
Ngày đầu Tư Quân đi trường mẫu giáo làm bài kiểm tra nhập học, Yến Chân còn lo lắng hơn con trai. Trước khi đi cô hôn một cái cổ vũ nó, “Cố lên bảo bối, con là giỏi nhất!”
Đến trường bạn nhỏ Tư Quân ngẩng đầu nói với cô: “Mẹ, Bảo Bảo lớn rồi. Mẹ ngoan ngoãn ở ngoài chờ con, có ba vào với con rồi.”
Nghe con trai nói như người lớn, Yến Chân xoa mặt nó, “Không được, đây là lần kiểm tra đầu tiên trong đời con, sao mẹ vắng mặt được?”
Nhưng cuối cùng khi Yến Chân điền hết thông tin cho con xong, Tư Tắc đã dẫn con trai vào phòng kiểm tra. Cô đành đứng ngoài cửa sổ nhìn hai người.
Biểu cảm hai người một lớn một nhỏ bây giờ rất giống nhau, cực kỳ nghiêm túc.
Mặc dù không nghe thấy tiếng, nhưng có vẻ con trai cô biểu hiện không tệ. Nhìn là biết, mấy bài thi nhận dạng, phân biệt lớn nhỏ, ca hát gì đó nó đều có thể thuận lợi làm xong, trông còn rất nhẹ nhàng nữa.
Trong lòng Yến Chân bỗng kiêu ngạo, con của cô và Tư Tắc quả nhiên là giỏi nhất.
Đúng như dự đoán, con cô thuận lợi nhập học.
Bạn nhỏ Tư Quân chính thức bắt đầu cuộc sống ngủ một mình một phòng.
Đêm đầu tiên, mẹ già Yến Chân ở trong phòng lo đông lo tây, “Bảo Bảo ngủ một mình có khóc không đó? Lo quá. Lỡ có chuyện gì thì sao?”
Tư Tắc cầm sách trên tay, lật sang trang tiếp theo, biểu cảm bình tĩnh, “Không đâu. Lớn bằng tuổi nó anh đã ngủ một mình rồi.”
Yến Chân lườm anh: “Mấy người làm ba như anh đều vô tâm như vậy à?”
“Nếu lo lắng thì mai em kêu người lắp camera trong phòng nó đi.” Tư Tắc khép cuốn sách lại, ánh mắt nhìn cô trở nên tĩnh mịch, “Đi ngủ.”
Yến Chân không nhận được ánh mắt ra hiệu của anh, “Không được, em phải đi xem thử, không thì không ngủ được.”
Còn chưa đi được mấy bước đã bị Tư Tắc kéo tay lôi về giường, sau đó “Tách” một tiếng tắt đèn đi.
“Con trai thì không thể chiều chuộng được.” Người nào đó bắt đầu cởi cúc áo cô.

Yến Chân vừa định phản kháng lại thì bị anh hôn lên. Lúc đầu chỉ nhẹ nhàng mổ mấy cái, sau đó là dần xâm chiếm lấy. Thân thể Yến Chân cũng mềm nhũn ra phối hợp với anh.
“Anh có nghe tiếng con trai gõ cửa không?” Bỗng nhiên Yến Chân ngửa đầu lên rời khỏi miệng anh, thở hồng hộc.
Tư Tắc lại muốn hôn cô, “Em nghe lầm rồi.”
“Mẹ, con muốn ngủ với mẹ.” Ngoài cửa truyền tới tiếng gọi yếu ớt của Tư Quân.
Yến Chân đá văng Tư Tắc qua một bên, đứng lên một tay bật đèn, một tay cài lại quần áo, mở cửa ra.
Ngoài cửa, đứa bé ôm lấy gối của mình, méo miệng đáng thương nhìn cô.
Tâm Yến Chân lập tức mềm nhũn, cái gì cũng không quan tâm nữa, nhanh chóng ôm lấy con trai hôn má nó, “Ai da, vậy thì ngủ cùng mẹ nha.”
Tư Tắc suýt nữa bị đạp rớt giường yên lặng nhìn bà xã mình ôm con trai lên giường, sau đó nhẹ nhàng lơ anh đi.
*
Trường mầm non tổ chức buổi họp phụ huynh lần thứ nhất.
Sáng sớm, Tư Tắc đã căn dặn Yến Chân: “Mẹ, hôm nay mẹ phải ăn mặc đẹp một chút nha. Con nói với bạn thân là mẹ rất đẹp rồi.”
Bà mẹ già mở cờ trong bụng: “Không thành vấn đề!”
Chiều hôm đó, Yến Chân đặc biệt chỉnh trang từ đầu tới cuối một lượt, chân đeo một đôi giày cao gót không thường đeo đi tới trường mẫu giáo.
Quả nhiên, đa số đều là mẹ đến với con. Yến Chân nhìn một vòng, xác định mình đã đạt yêu cầu của con trai.
Đẹp thì đẹp, nhưng không ngờ còn có tiết mục chơi trò chơi phối hợp giữa cha mẹ và con.
Chờ họp phụ huynh xong, cô cũng cảm giác được gót chân mình bị tróc da luôn rồi. Tới giờ Tư Tắc đón, Yến Chân nắm tay con trai nhà mình, mặt không đổi sắc kiên cường đi ra cổng trường.
Vừa ngồi lên xe, Yến Chân liền đá giày ra. Quả nhiên, gót chân có cả tơ máu luôn rồi.

Tư Tắc thở dài chỉnh lại ghế cho cô, lấy băng dán cá nhân ra, nâng chân cô lên nhẹ nhàng dán vào.
Bạn nhỏ Tư Quân cũng lại gần, “Mẹ đau ạ? Con thổi thổi là hết đau ngay.”
Yến Chân xoa đầu nó: “Cảm ơn bảo bối, mẹ hết đau rồi.”
“Ngồi xuống.” Tư Tắc đi vòng ra sau, xách con trai lên ghế thắt dây an toàn cho nó.
Không lâu sau, Tư Tắc dừng xe vào ga ra và lấy một đôi giày đế bằng từ hộp đằng sau cho Yến Chân.
Yến Chân kinh ngạc nhìn anh.
Tư Tắc bình tĩnh: “Biết em không quen đeo giày cao gót nên mang theo.”
Yến Chân mang vào đi hai bước, vết thương vẫn rất đau.
Tư Tắc ôm con trai xuống xe đặt xuống, sau đó đi lại bế cô lên.
Yến Chân bị bất ngờ không kịp phản ứng lại, vội vàng ôm lấy cổ anh.
Tư Tắc nghiêng đầu nói với con trai :”Đi theo.”
“Vâng ạ!” Đứa bé lanh lợi theo sát chạy lạch bạch lên trước, “Con sẽ mau mau lớn lên. Sau đó có thể bế mẹ như ba vậy!”
—— toàn văn xong ——
 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN