Sở Nhất bị bệnh, lại càng vạn phần ỷ lại vào nàng, nàng liền ở bên cạnh chăm sóc hắn liên tục hai ngày.
Toàn bộ Đại Chiêu Quốc, có thể có vinh quang này, cũng chỉ có một mình Sở Nhất này thôi.
Nhưng chỉ là Cẩm Họa trong lòng áy náy, dù sao hôm đó cũng là vì nàng muốn ăn bánh như ý, nếu không Sở Nhất cũng sẽ không dầm mưa mà sinh bệnh.
Cẩm Họa cho rằng, mình chăm sóc Sở Nhất như vậy, Dung Xu nhất định sẽ có vài phần không vui. Nhưng mà kỳ lạ chính là hai ngày nay nàng cũng không có gặp được hắn.
Dung Xu suốt ngày ngồi lì trong phòng làm gì? Cẩm Họa nghi hoặc, nhưng cũng không muốn vì lý do này mà đi tìm hắn.
Nếu không phải hắn có thành kiến đối với Sở Nhất, thì con cún cưng của nàng cũng sẽ không bị như thế.
Cẩm Họa nghĩ lại cũng có chút giận dỗi.
Thấy Sở Nhất ngủ rồi, Cẩm Họa liền thay hắn đắp chăn lại, nhìn hắn ngủ yên ngoan ngoãn, trong lòng rất an ủi… thật hiểu chuyện. Con cún cưng này quả nhiên là dễ dàng hơn so với Quốc Sư kia rất nhiều.
Cẩm Họa ra ngoài, liền thấy Thanh Huyền hoang mang rối loạn đi ra từ phòng Dung Xu, liền nghi hoặc hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Thanh Huyền ngập ngừng chốc lát, sau đó lo ngại trả lời: “Công tử hắn…… hôm ấy sau khi dầm mưa thì bị bệnh, nhưng lại không chịu gặp đại phu, khuyên nhủ thế nào cũng không nghe…”
Cái gì?
Dung Xu cũng bị bệnh sao?!
Cẩm Họa trong lòng căng thẳng.
Lúc trước nếu nghe thấy tin Dung Xu bị bệnh, nàng Đúng là vui mừng còn không kịp, nhưng mà hôm nay… Cẩm Họa nhíu mày, hôm đó hắn vì che chở cho nàng, mà làm cho chính bản thân mình cả người đều ướt, nàng biết chứ, nhưng lại chưa từng làm gì…
Nàng là quân, hắn là thần, đây đều là những việc hắn nên làm.
Tuy là thằng nhãi này chưa bao giờ xem nàng là quân vương, nhưng hắn rất che chở bảo vệ nàng, điều này nàng biết rõ.
Nếu không ngày tháng của nàng cũng sẽ không trải qua một cách an nhàn, vui vẻ như vậy.
Ngập ngừng một lúc, Cẩm Họa quyết định đến xem hắn một chút.
Phòng Dung Xu cách phòng này rất gần, đi chưa được mấy bước thì đã tới, Cẩm Họa gõ vài cái lên cửa, lại phát hiện không có động tĩnh, liền duỗi tay đẩy cửa ra.
Dung Xu là một người cực kỳ yêu thích sạch sẽ, toàn bộ căn phòng không có vật trang trí dư thừa nào, cho dù đây là khách điếm chỉ ở trọ mấy ngày, nhưng thói quen ở sạch của thằng nhãi này, vẫn làm người ta giận sôi gan, hắn không dính bụi trần mà!
Cẩm Họa nhìn người nằm trên giường, nghĩ thằng nhãi này có lẽ đã ngủ rồi. Chỉ là… bị bệnh lại không chịu gặp đại phu, hắn nghĩ mình là thần tiên thật à.
Nếu thân thể hắn thực sự sụp đổ, thì cũng có nghĩa là trụ cột của Đại Chiêu cũng bị sụp đổ.
Không được…… Cẩm Họa đột nhiên ý thức được, trong tiềm thức nàng đã cam chịu hành vi của thằng nhãi này, hắn tuy rằng đối với nàng có những lúc bất kính, nhưng chỉ cần có hắn, thì nàng không cần phải lo lắng việc gì.
Nàng ỷ lại hắn, tuy rằng trong lòng thường xuyên mắng vài câu, nhưng nàng tin tưởng, hắn sẽ không thương tổn nàng.
Nàng chưa từng nhìn thấy qua dung mạo hắn trông như thế nào, nhưng mà nhìn cằm và môi, thì chắc là thằng nhãi này hẳn là không tệ. Cẩm Họa đứng ở mép giường nhìn người ngủ say.
Từ trước đến giờ hắn vẫn luôn chỉ có một bộ dạng đó là không nóng không lạnh, bất cứ lúc nào cũng đều rất bình tĩnh. Chỉ là nàng không thích bộ dạng đó của hắn, thật muốn nhìn xem có chuyện gì có thể khiến hắn thay đổi cảm xúc.
Ví dụ như tức giận hoặc là vui vẻ?
Ôi…… Nàng hình như suy nghĩ quá nhiều rồi.
Cẩm Họa cúi người xuống, cười ngâm ngâm vươn đầu ngón tay ra chọc chọc lên mặt hắn.
Quả nhiên, thằng nhãi này đã tỉnh.
Quốc Sư đại nhân mở to mắt, liền nhìn thấy một gương mặt nhỏ cười đến hoa chi loạn chiến, trong lòng nghĩ: Mỗi lần mình sinh bệnh thì nàng cũng đều vui vẻ như vậy… cũng quen rồi…
“Quốc sư, Thanh Huyền đã nói với trẫm, bị bệnh sao lại không gặp đại phu chứ?” Cẩm Họa nghiêm túc, lời nói như một người lớn trách trẻ con.
Nhìn bộ dạng ra vẻ lão thành của nàng, Quốc Sư đại nhân nhịn không được cong cong môi, sau đó không nhanh không chậm đứng dậy, “Vi thần không sao, chỉ là đột nhiên lại bị cảm nhiễm phong hàn thôi.”
Hắn mang diện cụ che nửa mặt, nàng tự nhiên nhìn không ra thần sắc hắn. Nhưng mà lúc này giọng nói của hắn có vẻ rất suy yếu, có lẽ không phải chỉ là cảm nhiễm phong hàn đơn giản như vậy.
Cẩm Họa trong lòng có chút áy náy, nhiều ngày nay chỉ lo chăm sóc cho Sở Nhất mà lại quên mất hắn.
“Dù sao cũng nên khám đại phu đi, trẫm không yên tâm……”
Hình như bắt được một thông tin gì khác, Quốc Sư đại nhân lại nhìn chằm chằm nàng.
Cẩm Họa ngây ngẩn cả người, “Sao… sao vậy?” Sao lại nhìn nàng như vậy trên mặt nàng có cái gì à?
“Bệ hạ không phải vẫn luôn không tin vi thần sao? Nếu vi thần ngã bệnh. Bệ hạ hẳn nên vui vẻ mới đúng.” Lần trước khi nghe nói mình bị bệnh còn lon ton chạy đến phủ Quốc Sư xem trò vui kia.
Cẩm Họa nhất thời nói không nên lời, da mặt run lên, có chút chột dạ cười cười nói: “Làm gì có, Quốc sư ngài bị bệnh, trẫm sốt ruột còn không kịp… Tuy là…” Tuy là trước kia nàng quả thật nghĩ vậy.
“Thật sao?”
“Đương nhiên, trẫm…… Trẫm không rời khỏi Quốc sư ngươi đâu.”
Nếu không có hắn, thì vẫn sẽ có người khác không chế thế cục, hoàng đế như nàng, chung quy chỉ là một con rối, chi bằng…là hắn vẫn tốt hơn.
Có lẽ lời nói của nàng đã lấy lòng được hắn, áp lực hai ngày nay của Quốc Sư đại nhân thoáng giảm bớt, hắn mở miệng nói: “Lại đây một chút.”
Cẩm Họa không hiểu ra sao, nhưng cũng để sát vào một chút.
Quốc Sư đại nhân mắt đen mỉm cười, thấy thiếu nữ bên cạnh quả thật nghe lời kề sát qua đây, liền tay dài bao quát, ôm nàng vào lồ,ng ngực.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa để kéo ngã một cái ngã ập hung hăng vào lòng hắn, Cẩm Họa một mảnh mờ mịt, sau đó ấp úng nói: “Ngươi…… Ngươi làm gì vậy?”
Làm gì đột nhiên ôm nàng.
“Vi thần thấy có chút lạnh.” Quốc Sư đại nhân rất tự nhiên nói.
Cẩm Họa suy xét một chút, rốt cuộc hiểu ra… hoá ra thằng nhãi này thấy ngày hôm đó Sở Nhất ôm mình, cho nên mới… nhưng mà, hắn đây là có ý gì?
Cánh tay bao vây lấy nàng càng siết chặt, Cẩm Họa nhấp nhấp môi, hai má có chút nóng lên, thanh âm rầu rĩ nói: “Ngươi…… Ngươi mặc nhiều quần áo một chút.”
Nàng không phải là cái bếp lò, sao ai lạnh cũng đều muốn ôm nàng vậy.
Quốc Sư đại nhân cười cười, thoáng buông tay, xốc chăn lên rồi kéo toàn bộ thân hình nàng lên giường.
Cẩm Họa kinh hô một tiếng, cho đến khi phản ứng kịp, thì đã nằm trong lồ,ng ngực người phía sau, mùi trà hương nhàn nhạt quanh quẩn trên chóp mũi, khiến nàng đột nhiên hoảng hốt.
Chỉ là… Thực ra hắn muốn làm gì?!
“Bệ hạ…” Quốc Sư đại nhân cắn cắn vành tai nàng, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Cẩm Họa toàn thân nổi da gà, giọng nói yếu ớt: “Ngươi…… có chuyện gì từ từ nói.”
Thật sự…… từ, từ, nói!
Xin ngươi.
Nhìn bộ dạng khẩn trương của nàng, Quốc Sư đại nhân trong lòng vui vẻ, cánh môi mỏng không ức chế được cong lên, hai tay ôm lấy nàng, đầu chôn nơi cổ nàng, bàn tay nhỏ tinh xảo bị cắn bây giờ đã đỏ lên.
Cẩm Họa rụt rụt cổ, nhưng người phía sau lại càng ôm chặt, nàng thật sự nhịn không được, vừa tức vừa thẹn nói: “Ngươi, ngươi buông ra.”
Buồn cười. Đã ôm lên giường rồi, hắn sao có thể buông ra được.
Quốc Sư đại nhân cảm thấy mình không ngốc, đương nhiên không buông tay…… lại càng ôm chặt hơn một chút.
Hai ngày nay hắn đã suy nghĩ rất nhiều, thấy nàng cẩn thận chăm sóc cho tên kia, trong lòng đương nhiên là không vui.
Nhưng mà…… Nếu mình không nói thì nàng sẽ không hiểu.
Hắn không buông tay, Cẩm Họa càng nóng nảy, thân mình cọ quẩy lung tung, tư thế ái muội như vậy, nàng quả thật là không quen.
“Đừng lộn xộn.” Quốc Sư đại nhân rầu rĩ hừ một tiếng, giọng khàn khàn.
“Vậy…… Vậy ngươi buông tay đi.” Cẩm Họa không vui nhíu mày nói.
“Ngoan, đừng lộn xộn.” Quốc Sư đại nhân ôn nhu cảnh cáo.
Cẩm Họa dường như cảm thấy có gì đó không ổn… phía sau hình như có một thứ gì đó cứng rắn nóng hôi hổi đang chống lên mông nàng. Nàng tức khắc đã hiểu ra nó là cái gì, sắc mặt trắng bệch, sợ tới mức không dám lộn xộn nữa.
Nàng đã quên, Dung Xu cho dù có thanh tâm hỏa dục như thế nào thì hắn cũng là một người nam nhân bình thường.
Hắn, hắn hắn hắn…… Đ.ộng dục?!