Hệ thống: “Ký chủ, cô vừa nói gì vậy?”
Tôi lặp lại những lời chế giễu.
Hệ thống điên cuồng: “Ký chủ, thay vì xát muối vào vết thương của cậu ấy thì cô phải chữa trị cho Thịnh Minh Tễ chứ! Cô sẽ làm cho vết thương của cậu ấy trở nên nghiêm trọng hơn!!!”
“Nhưng tại sao tôi phải chữa lành cho cậu ta?”
Tôi rất phân vân:
“Cậu ta có hắc hóa hay không thì liên quan gì đến tôi?”
“Thế giới bị hủy diệt ư, liên quan rắm gì đến tôi?”
“Muốn chết thì tất cả cùng chết, tôi không phải là thánh mẫu.”
Hệ thống bị tôi móc họng đến độ im như thóc.
Mẹ kiếp, trước khi đến đây, tôi là một nữ phụ độc ác chuyên nghiệp.
Vì vậy khi nói chuyện cũng hiếm khi nói vài câu tiếng người.
Trước mặt là cậu thiếu niên mới vừa bị đánh, toàn thân yếu ớt của cậu đang dựa vào tường.
Cậu ta từ từ nhắm mắt lại, có lẽ đã bất tỉnh.
Tôi đưa tay ra chạm vào cậu ta, sờ loạn một hồi.
Hệ thống cảm động: “Ký chủ, có phải cô muốn dìu cậu ấy đi bệnh viện không? Cô rốt cuộc cũng tỉnh ngộ. Thịnh Minh Tễ sau khi tỉnh lại nhất định sẽ biết ơn lắm!”
“Cậu nghĩ nhiều rồi,” Tôi ngắt lời: Tôi chỉ muốn xem trên người cậu ta có thứ gì giá trị không.”
Hệ thống: “?”
Túi của chàng trai phản diện quá sạch sẽ.
Tôi vẫn ngoan cố lục lọi túi quần của cậu ta một cách không chính đáng.
Cuối cùng… tôi lục đến nỗi làm cậu ta… tỉnh dậy.
Thịnh Minh Tễ mở mắt, khàn giọng hỏi:
“Khương Thanh Nguyệt, cậu sờ cái gì?”
2.
Nhờ phúc của cậu ta, tôi mới biết tên mình là Khương Thanh Nguyệt.
Giống với tên thật của tôi.
Yết hầu của Thịnh Minh Tễ khẽ động: “Đừng đụng vào.”
Tôi nói dối không chớp mắt: “Cậu bị thương, tôi chỉ đang kiểm tra cơ thể của cậu mà thôi.”
“Khương Thanh Nguyệt, cậu đang nhục nhã tôi sao?”
“Cái gì?”
“Tôi đã nghe được cậu mắng tôi là phế vật.”
Thịnh Minh Tễ khẽ cúi đầu, không có chút tinh thần phấn chấn của thiếu niên chút nào.
Nhợt nhạt và chán chường.
“Bình thường cậu không phải ghét cay ghét đắng tôi hay sao? Cậu còn nói nếu tôi lại xuất hiện trước mặt cậu, cậu sẽ tìm người đánh gãy chân tôi.”
Khóe miệng cậu rỉ máu, cậu thê thảm cười khổ.
“Tới đi! Dù gì mạng của tôi rất rẻ mạt, đánh chết tôi cũng không sao cả.”
Ánh mắt cậu lấp lóe, hơi khẩn cầu, nhìn rất đáng thương.
Tiếc thay, tôi là một nữ phụ độc ác.
Tôi ngửi thấy mùi của đồng loại.
“Thịnh Minh Tễ, đừng cho là tôi không biết bàn tính nhỏ của cậu. Đánh chết cậu thì cậu được giải thoát, nhưng tôi sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự, phải ngồi tù. Đối với cậu mà nói, một cái mạng đổi lại tôi phải chịu đau khổ cả đời, có phải rất lời đúng không!”
Thịnh Minh Tễ không ngờ tôi sẽ trực tiếp vạch trần những suy nghĩ đen tối của cậu ta, cậu ta ngừng giả vờ, nét mặt quay lại vẻ thờ ơ vốn có.
Cậu bám vào tường, khập khiễng bước đi.
Khi chúng tôi đến đầu ngõ, cậu ta lại chặn tôi lại:
“Khương Thanh Nguyệt.”
“Nói.”
Thịnh Minh Tễ đột nhiên tiến lại gần tôi, hơi thở của cậu ta phả vào tai tôi.
Có chút ngứa.
“Cảm ơn cậu đã kiểm tra, tôi rất có cảm giác.”
3.
Hệ thống hét lớn: “Ký chủ, cơ hội đến rồi! Mau tới mập mờ cùng cậu ấy đi!!!”
“??”
Nó đang nói cái quái gì thế?
Nó có phải là một hệ thống nghiêm túc hay không vậy?
Nó không thấy Thịnh Minh Tễ chỉ đang muốn làm cho tôi thất ghê tởm thôi sao?
Theo như những gì cậu ta nói thì mối quan hệ giữa Khương Thanh Nguyệt và cậu ta vô cùng tồi tệ.
Có lẽ trước đây nguyên chủ đã ức hiếp cậu ta.
Nếu người đang đứng ở đây mà là nguyên chủ, cô ta đã sớm hét lên rồi mắng lưu manh.
Điều Thịnh Minh Tễ muốn nhìn thấy chính là làm cho Khương Thanh Nguyệt phát điên.
Thật đáng tiếc, cậu ta đã trêu nhầm đối tượng rối!
Tôi trả lại cậu ta bằng một câu thì thầm bên tai: “Không phải khách sáo đâu, cún con à!”
Thịnh Minh Tễ giật mình.
Cậu đứng yên hồi lâu, nhìn chăm chú theo bóng dáng tôi rời đi.
Về đến nhà, tôi sắp xếp lại tình huống hiện tại trong đầu.
Đây là một cuốn tiểu thuyết ngọt sủng, có chứa tình tiết theo đuổi vợ, gương vỡ lại lành, và một số thể loại khác.
Tên tôi là Khương Thanh Nguyệt, là hoa khôi của trường, và là con gái của người giàu có nhất, quả là phù hợp với thiết lập nữ chính mà.
Nhưng không, Khương Thanh Nguyệt chỉ là một bia đỡ đạn.
Tính cách cô nàng này kiêu ngạo, độc đoán, không coi ai ra gì, lại còn thích anh trai của Thịnh Minh Tễ, nhân vật nam chính Thịnh Ninh Dạ trong nguyên tác.
Chưa hết, cô ta còn mượn quyền lực của gia đình, cưỡng ép Thịnh Ninh Dạ đính hôn với mình, dùng chuyện này để chia rẽ đôi uyên ương nam nữ chính.
Ồ còn nữa, Khương Thanh Nguyệt còn thường xuyên bắt nạt nữ chính.
Còn Thịnh Minh Tễ, là nhân vật phản diện lớn nhất của cuốn truyện này, là người thầm mến nữ chính, chính vì vậy Thịnh Minh Tễ luôn chán ghét Khương Thanh Nguyệt.
Về sau, Khương Thanh Nguyệt chết trong một vụ tai nạn xe hơi, làm cho độc giả vỗ tay hoan hô. Chỉ là vụ tai nạn này…có liên quan đến Thịnh Minh Tễ.
Để trả thù cho nữ chính, cậu ta không ngần ngại tay dính máu tươi, gi ết chết những kẻ đã từng bắt nạt cô nàng.
Còn về phần thân thế gia cảnh của Thịnh Minh Tễ…
Phải nói là rất thê lương.
Cậu là con riêng không được công khai của nhà họ Thịnh.
Mẹ cậu là một mỹ nhân tuyệt sắc, sau khi sinh Thịnh Minh Tễ mới biết ba của đứa trẻ là một người đàn ông đã có gia đình. Vì vậy tự dưng trở thành kẻ thứ ba.
Bà không thể chấp nhận được sự thật vô đạo đức này nên đã giải thoát mình bằng cách nhảy lầu tự tử.
Thịnh Minh Tễ hoàn toàn thừa hưởng nét đẹp của mẹ, kinh diễm như thần tiên.
Chính vì vậy, bà Thịnh mỗi khi nhìn thấy cậu thì tức giận, thường xuyên đánh đập, mắng mỏ. Ngay cả bảo mẫu ở nhà cũng dám lên mặt với cậu.
Lớn lên trong môi trường như vậy, Thịnh Minh Tễ không bị vặn vẹo mới là lạ.
Hơn nữa, yêu mà không thể có được nữ chính.
Nữ chính thích ai không thích, hết lần này đến lần khác lại thích anh trai của cậu.
Chính là nhân vật nam chính được yêu mến có số phận hoàn toàn trái ngược với cậu – Thịnh Ninh Dạ.
Kết quả là Thịnh Minh Tễ ghen tuông đến một đường hắc hóa.
Sau khi biết toàn bộ cốt truyện, tôi nhàn nhã nằm xuống.
Hệ thống hỏi: “Ký chủ, sao cô lại nằm?”
“Cho tôi xin đi, hiện tại tôi là con gái của người giàu nhất, bốn bỏ lên năm thì bổn cô nương hiện tại chính là công chúa, đầu óc bị úng nước mới dấn thân vào cái tình tiết yêu hận tình thù máu chó của bọn họ!”
Hệ thống: “Nhưng…”
“Câm mõm, mi còn tiếp tục nói, tao sẽ tự tử cho mi xem, lúc đó cả hai chúng ta đều đi đời.”
Hệ thống im lặng trong sợ hãi.
Tuy nhiên, cốt truyện không phải do tôi quyết định.
Vào một sáng nọ, bố mẹ tôi chợt nói với tôi rằng: “Hôm nay con ăn mặc xinh đẹp chút, chúng ta đến nhà họ Thịnh bàn chuyện đính hôn.”
4.
Đính hôn???
Tôi trợn mắt.
Người mẹ trên danh nghĩa của tôi nói: “Quần áo đã chuẩn bị xong, lát nữa mẹ sẽ trang điểm cho con, làm cho Thịnh Ninh Dạ lóa mắt.”
Cái gì???
Chờ chút, không đúng lắm.
“Bây giờ đi bàn chuyện đính hôn??? Con còn chưa thành niên mà, hơn nữa còn sắp thi đại học…”
“Vậy thì sao, một khi kỳ tuyển sinh đại học kết thúc thì chàng trai trẻ ưu tú như Thịnh Ninh Dạ sẽ bị dành mất, con hiểu không?”
“Mẹ, con không muốn đính hôn với cậu ta.”
“Cái con bé này, con nói mê sảng gì vậy?” Người ba trên danh nghĩa chỉ trích tôi nặng nề.
“Sản nghiệp của nhà họ Thịnh có giá trị tiềm năng rất lớn. Nếu họ liên hôn với những gia tộc khác, hoạt động kinh doanh của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng.
Ba nói cho con hay, phương thức hợp tác bền vững nhất chính là liên hôn.
Con gả cho con trai lớn nhà họ Thịnh chính là lựa chọn có lợi nhất, nếu sau này có thêm một đứa bé trai, lúc đó địa vị sẽ vô cùng vững chắc.”
Dong dài nãy giờ, từng câu từng chữ đều dính với tiền. Đây thực sự là ba mẹ ruột hả?
Thấy tôi không nhúc nhích, ba Khương thúc giục: “Sao con lại sững sờ thế, nhanh cái chân lên.”
Tôi trợn mắt, tỏ vẻ nhu mì: “Dạ con biết rồi ba mẹ, con nhất định sẽ hoàn thành bổn phận.”
Hihi, tôi là một nữ nhân vật phụ độc ác cơ mà!
Đương nhiên, tôi sẽ không để họ được toại nguyện!!!