Chìm Trong Nồng Cháy - Chương 52
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
29


Chìm Trong Nồng Cháy


Chương 52


Tô Hoài hưng phấn cả đêm, hậu quả chính là ngày hôm sau mang theo một đôi mắt thâm quầng. Hoắc Văn Hứa cũng không tốt hơn là bao, trên đường đưa Tô Hoài đi làm luôn ngáp, có lẽ đêm qua cũng không ngủ được.

“Nếu không anh xin nghỉ cho em nhé?” Hoắc Văn Hứa nói với Tô Hoài.

“Không cần đâu, em thức đêm quen rồi, trái lại là anh… Nếu không thì về ngủ một giấc đi?”

“Ừ, chờ lát nữa anh về nhà một chuyến.” Hoắc Văn Hứa dừng xe dưới lầu công ty Tô Hoài, nghiêng người nhìn cô, “Buổi tối đừng quên mời anh ăn cơm đấy.”

“Cái gì?” Tô Hoài sửng sốt.

“Hôm nay em hẹn anh ăn cơm, em quên rồi à?”

“À…” Tô Hoài chợt nhớ đến đến trước đó quả thật cô đã hẹn với Hoắc Văn Hứa, “Em biết rồi, em đặt chỗ xong sẽ nói với anh.” Cô vốn định lên kế hoạch tối hôm qua thật tốt, nhưng mọi chuyện đều bị xáo trộn.

“Không cần cố ý tìm chỗ.” Hoắc Văn Hứa giơ tay xoa đầu cô, “Đến chỗ em đi, trong cốp sau đều là quà sinh nhật của em, tối hôm nay mở giúp em nhé, được không?”

“Được, vậy anh muốn ăn gì thì gửi cho em, em làm cho anh ăn.”

Hoắc Văn Hứa nhướng mày: “Vậy anh phải suy nghĩ thật kỹ.”

“Anh cứ nghĩ đi, anh muốn ăn gì em đều làm được hết.” Tô Hoài có chút đắc ý nhướng mày với anh.

Hoắc Văn Hứa bật cười: “Lợi hại vậy à?”

“Dĩ nhiên rồi.” Tô Hoài cởi dây an toàn, để tay lên cửa xe, luyến tiếc nói, “Vậy em đi đây.”

“Chờ một chút.”

Hoắc Văn Hứa đè lại cánh tay của cô: “Anh có chuyện này muốn nói với em.”

Thấy giọng điệu anh đột nhiên trở nên nghiêm túc, Tô Hoài thu tay lại, xoay người nhìn anh: “Sao thế?”

Hoắc Văn Hứa cầm tay cô vuốt ve trước, mới nói: “Anh nói rồi, nếu em tức giận thì có thể đánh anh hai cái, nhưng không được phép chạy mất.”

“???” Tô Hoài lắc đầu, “Em sẽ không tức giận với anh đâu.”

“???” Hoắc Văn Hứa vui vẻ, “Anh còn chưa nói gì, sao em biết sẽ không tức giận với anh?”

“Bởi vì…” Tô Hoài nhìn ra ngoài cửa xe, sau đó kề sát hôn thật nhanh lên mặt anh, “Dù sao cũng không giận.” Cô cảm thấy mức độ bản thân dễ dàng tha thứ Hoắc Văn Hứa nhất định sẽ rất cao, vả lại cũng không cảm thấy Hoắc Văn Hứa sẽ làm gì khiến cô không vui.

Hoắc Văn Hứa sờ chóp mũi, trong chuyện này, anh cảm thấy Tô Hoài sẽ nổi giận.

“Cái gì kia, công ty em đang làm bây giờ là dượng nhỏ của anh mở.”

“Dượng nhỏ của anh?” Tô Hoài ngẩn người, sau đó có chút bất ngờ, không chắc chắn nói, “Ông chủ công ty này là dượng nhỏ của anh?”

“Đúng vậy.” Hoắc Văn Hứa gật đầu, “Bà Đậu mà em nói đến hôm ấy là cô nhỏ của anh.”

“Hả…” Tô Hoài chợt ngồi thẳng người, khó tin nói, “Bà Đậu là cô nhỏ của anh?”

Hoắc Văn Hứa nắm lấy cánh tay của cô: “Anh không nói trước với em, em hẳn nên tức giận, nhưng trước khi tức giận có thể nghe anh giải thích đôi câu được không?”

Tô Hoài không nói chuyện, trong đầu thoáng hiện lên tình cảnh ngày đó cô và Hoắc Nhiễm cùng đi ký hợp đồng, cô không thất lễ đâu nhỉ?

Có lẽ Hoắc Văn Hứa sợ cô không nghe anh nói, cho nên tốc độ nói chuyện nhanh như bay: “Trước kia em nói em phỏng vấn công ty này, thật ra anh cũng đã biết rồi, nhưng lúc đó em không biết bọn họ, bọn họ cũng không biết em. Anh không muốn can thiệp vào công việc của em nên đã không nói gì cả.” Thời điểm đó, suy nghĩ của anh cũng giống với lúc nghĩ về chuyện Nhiếp Thành tỏ tình với Tô Hoài, anh không muốn vì bản thân mà khiến cho Tô Hoài bỏ lỡ bất cứ chuyện gì vốn nên thuộc về cô.

Hơn nữa khi đó Tô Hoài nóng lòng muốn kiếm tiền, mất đi công việc này, cô phải đi tìm công việc khác, Hoắc Văn Hứa không muốn cô quá cực khổ.

Nhưng hiện tại Hoắc Nhiễm đã biết đến sự tồn tại của Tô Hoài, anh không thể để cho Tô Hoài vẫn không hay biết gì.

Hoắc Văn Hứa lo lắng nhìn Tô Hoài, dù sao lần trước Tô Hoài tức giận vì chuyện Nhiếp Thành.

Hoắc Văn Hứa lại nghĩ đến vừa rồi Tô Hoài nói sẽ không giận anh, trong lúc nhất thời không nhịn được thầm chậc một tiếng.

Tô Hoài tiêu hóa lời nói của Hoắc Văn Hứa, bởi vì chưa ngủ đủ mà đầu óc có chút cứng đờ, rốt cuộc cũng bắt đầu vận hành: “Cho nên ngày đó bà Đậu cố ý dẫn em theo là bởi vì biết em ư?”

“Chắc là vậy.” Bạn bè của Hoắc Nhiễm và anh trùng khớp, vả lại những người “bạn xấu” của anh đều biết hai người đã hẹn hò năm năm, cũng không có ý thức phải giữ bí mật, cho nên nếu Hoắc Nhiễm muốn biết Tô Hoài, thì cũng là chuyện rất đơn giản.

Chắc hẳn ngày đó anh thu tiền mừng lần đầu hẹn hò đã “chọc giận” Hoắc Nhiễm, cho nên Hoắc Nhiễm mới đi điều tra Tô Hoài.

Tô Hoài cau mày: “Em còn cho rằng bởi vì năng lực làm việc của em tốt đó.”

“Cô không hay quản chuyện của công ty, ngay cả công ty có thêm bao nhiêu người mới cô cũng không biết.” Hoắc Văn Hứa vội vàng nói, “Cô về nhà có nói em rất ưu tú.”

“Cho nên hai người còn ở nhà bàn luận về em?” Tô Hoài nhướng mày.

“…” Hoắc Văn Hứa cảm thấy bản thân càng nói thì càng bị bôi đen.

Hoắc Văn Hứa bèn nói ân oán giữa anh và Hoắc Nhiễm cho Tô Hoài nghe, lúc này Tô Hoài mới hiểu. Nhà họ Hoắc chỉ có Hoắc Nhiễm biết cô, những người khác không biết, nhiều nhất cũng chỉ biết trong công ty có cô gái rất được Hoắc Nhiễm thích, Hoắc Nhiễm muốn giới thiệu cô cho Hoắc Văn Hứa, nhưng Hoắc Văn Hứa đã có bạn gái rồi.

“Xin lỗi, Tô Hoài, chuyện này là anh cân nhắc không chu toàn.”

Tô Hoài lẳng lặng nhìn anh, Hoắc Văn Hứa có chút hối hận, sớm biết vậy anh đã lên diễn đàn hỏi rồi mới nói thẳng với cô.

Hoắc Văn Hứa sáp đến gần: “Em đánh anh hai cái để trút giận đi.”

“Tại sao em phải trút giận.” Hai tay Tô Hoài ôm mặt anh, “Lúc em tới làm, bọn họ không biết em, em cũng không biết bọn họ. Hơn nữa em chỉ làm việc hai tháng, anh không nói cũng không có gì sai, bây giờ biết rồi cũng nói với em trước, cho nên, tại sao em phải tức giận?”

Tô Hoài mà tức giận, Hoắc Văn Hứa cảm thấy không biết phải làm sao để dỗ dành. Tô Hoài không tức giận, Hoắc Văn Hứa đột nhiên cảm thấy có phải địa vị của mình trong lòng Tô Hoài không đủ hay không, bản thân quá đáng như vậy, sao cô có thể không tức giận?

Một khắc sau, Tô Hoài đột nhiên hừ một tiếng: “Chỉ có điều anh không tin em, còn cho rằng em sẽ tức giận, điều này làm em rất tức giận, tạm biệt.”

Nói xong, Tô Hoài mở cửa xuống xe.

Hoắc Văn Hứa sững sờ ngay tại chỗ, đúng là tức giận rồi… Cũng không biết có nên vui vẻ hay không.

Mất một lát, Hoắc Văn Hứa cúi đầu cười một tiếng, sau đó cầm điện thoại di động lên gửi tin nhắn cho Tô Hoài: Bạn gái, sau này rời đi phải nhớ hôn tạm biệt đấy.

Đến công ty, Tô Hoài xem điện thoại di động, sau đó dừng bước chân, xoay người nhìn chiếc xe, Hoắc Văn Hứa hạ cửa sổ, vui vẻ vẫy tay với cô.

Tô Hoài: “…”

Người này thật đáng ghét.

Tô Hoài tất nhiên không tức giận thật, quả thật không có gì đáng để tức giận, nhưng có một việc làm Tô Hoài rất nhức đầu, chính là tin vịt trong công ty.

Trước kia cô cảm thấy chuyện này không liên quan đến mình, không để ý chút nào, nhưng hiện tại thì khác, nếu những tin nhảm này bị cô nhỏ của Hoắc Văn Hứa nghe thấy thì sẽ như thế nào?

Lần đầu tiên trong đời Tô Hoài ghét Tô Nguyệt như vậy, đây là cảm giác chưa từng có, kể cả lúc Tô Nguyệt cô lập cô ở trong trường học.

Cũng có người trong công ty đến gần cô, ví dụ như dì quét dọn vệ sinh, thoạt nhìn bà ấy là một người nhiệt tình, lúc gặp Tô Hoài trong nhà vệ sinh, bà ấy nói lải nhải với Tô Hoài: “Cô gái xinh đẹp, nghiêm túc tìm thì cũng có thể tìm được đàn ông có tiền, không cần cái gì đó đâu… Cô như vậy sẽ làm ba mẹ cô đau lòng, tôi thấy tính tình cô cũng rất tốt, rất được người ta yêu thích, sao lại nghĩ không thông như thế?”

Trước giờ Tô Hoài biết sức mạnh của tin vịt, cũng biết những chuyện này hẳn sẽ nhanh chóng truyền tới tai Hoắc Nhiễm.

Có lẽ thật ra cô ấy đã sớm biết rồi.

*

Hoắc Văn Hứa đưa Tô Hoài đi làm xong thì về nhà trước.

Khoảng thời gian này, công ty đang tiến hành sửa sang, nhưng việc đối ngoại còn chưa xử lý xong. Vì thế anh mượn sử dụng một gian phòng làm việc khác trong công ty, hiện tại sửa chữa đã gần hoàn tất, tiếp đến là phải tuyển người.

Lúc Hoắc Văn Hứa về đến nhà, ba Hoắc đang định đi làm, hai người chạm mặt nhau.

Hoắc Văn Hứa lên tiếng chào hỏi ba Hoắc rồi lên lầu, bị ba Hoắc gọi lại.

“Ba nghe thư ký Lương nói con bảo quản lý Triệu dừng hai hạng mục hợp tác với Hoắc Phong Huy?”

“Con không có.” Hoắc Văn Hứa phủ nhận, “Con chỉ giúp quản lý Triệu tìm một đối tác thích hợp hơn mà thôi, con không quan tâm chuyện của công ty ba.”

“…” Ba Hoắc tức giận, cười nói, “Sao Hoắc Phong Huy đắc tội con rồi?”

“Nói ra rất dài dòng.” Hoắc Văn Hứa ngáp một cái, vừa đi lên lầu vừa nói, “Trời lạnh rồi, đắc tội kiểu nên bị phá sản ạ.”

Ba Hoắc: “…”

Ông không biết thì ra con trai ông còn có bản lĩnh này.

“Ba xem nhà họ Vương cũng rất không vừa mắt, nếu không con cũng khiến cho nhà họ Vương phá sản đi?” Ba Hoắc tức giận nói.

Hoắc Văn Hứa đứng ở cầu thang xoay người, nghi ngờ nói: “Ba, ngay cả một chút bản lĩnh này mà ba cũng không có sao?”

Thư ký ở bên cạnh không nhịn được cười thành tiếng, ba Hoắc trừng mắt với ông ấy.

Lên xe xong, ba Hoắc mới hỏi: “Sao Hoắc Phong Huy lại đắc tội nó?”

“Không biết tình huống cụ thể, dù sao thì nghe nói lần này đắc tội rất nghiêm trọng, ngay cả nhà họ Mạnh bên kia cũng nhận được tin tức.” Thư ký ngồi ở ghế phụ quay đầu, “Tổng giám đốc Hoắc, có cần điều tra một chút không ạ?”

Ba Hoắc suy tư mấy giây, lắc đầu nói: “Không cần điều tra, bình thường tên nhóc thối này không làm loạn, kệ nó đi.”

Thư ký cười, không nói chuyện nữa.

Hoắc Văn Hứa tắm rồi ngủ một giấc, mới cảm giác bản thân như thật sự được sống lại.

Đầu tiên là đi đến núi Ngọc Trần tìm mấy học sinh trung học, quay về lại xử lý chuyện của công ty, còn muốn tổ chức bữa tiệc sinh nhật bất ngờ, khoảng thời gian này có thể nói anh bị xoay liên tục, không dừng được.

Gửi tin nhắn cho Tô Hoài trước, lúc này Hoắc Văn Hứa mới rửa mặt đi xuống lầu.

Mẹ Hoắc đang bận rộn trong phòng bếp, Hoắc Văn Hứa đi vào, tựa vào cạnh cửa: “Mẹ, sao mẹ xuống bếp thế?”

“Nhìn thấy hai ngày qua con mệt mỏi, gầy đi rồi, mẹ hầm canh gà cho con bồi bổ một chút.”

“Cảm ơn mẹ.”

Mẹ Hoắc liếc nhìn anh, đúng lúc thấy nửa trái tim màu vàng anh đeo trên cổ, không nhịn được nhìn thêm mấy lần.

Đồ này vừa nhìn đã biết là kiểu tình nhân, mẹ Hoắc nhìn thấu cũng nói thẳng, cười nói: “Xem ra hẹn hò rất vui vẻ.”

“Khá tốt ạ.” Hoắc Văn Hứa thản nhiên thừa nhận, cầm một trái táo ăn.

Mẹ Hoắc vẫn rất hiểu con trai của mình, từ nhỏ đã tránh né con gái, hiếm khi nhắc đến con gái mà có thể vui vẻ như vậy, bà thật sự rất tò mò về cô gái này, thế mà lại bắt được Hoắc Văn Hứa.

“Vậy có phải mẹ nên giúp con chuẩn bị chuyện kết hôn không?” Mẹ Hoắc trêu chọc.

“Còn sớm mà.” Hoắc Văn Hứa ôm vai mẹ Hoắc, “Sao thế, mẹ muốn uống trà của con dâu à?”

Mẹ Hoắc nghiêng đầu nhìn anh, hơi nhíu mày: “Con không nghiêm túc với người ta à?” Nhìn thế nào thì con trai bà cũng không giống loại người tùy tiện vui đùa.

“Người ta còn đi học, hiện tại không có cách nào cưới được.” Hoắc Văn Hứa thuận theo mạch suy nghĩ này suy nghĩ một chút, đột nhiên chậc một tiếng, “Cho dù là tốt nghiệp rồi, chưa chắc cô ấy sẽ lập tức kết hôn với con đâu.”

“Vì sao?” Mẹ Hoắc hỏi.

“Bởi vì cô ấy rất có tham vọng đối với sự nghiệp.” Đột nhiên nhắc tới chuyện này, Hoắc Văn Hứa nghĩ đến Tô Hoài từng phát cáu với anh vì chuyện tiền bạc, cảm thấy nếu mình muốn cưới Tô Hoài, có lẽ không dễ thật.

“Ừm.” Mẹ Hoắc tán thưởng gật đầu, “Con gái có tham vọng với sự nghiệp khá tốt, vậy con phải cố gắng rồi, đừng để cho người ta bỏ rơi đấy.”

Hoắc Văn Hứa: “…”

Canh gà hầm hơn nửa ngày tản ra mùi thơm đậm đà, mẹ Hoắc tìm bình giữ nhiệt, đổ canh gà vào, sau đó cởi tạp dề, vỗ vỗ bả vai Hoắc Văn Hứa: “Mang đi cho bạn gái con uống cùng, mẹ phải đi chăm sóc da rồi.”

Vì vậy, Hoắc Văn Hứa xách một bình canh gà đến công ty, ở công ty nửa buổi chiều, lại xách canh gà lái xe đến dưới lầu công ty Tô Hoài để đón cô tan làm.

Hôm nay Tô Hoài không tăng ca, nhận được tin nhắn của Hoắc Văn Hứa thì rời công ty.

Khoảnh khắc mở cửa xe, Hoắc Văn Hứa cười nói với cô: “Gặp mặt phải hôn gặp mặt, bạn gái.”

Tô Hoài dừng một chút, bình tĩnh ngồi vào xe, sau đó bình tĩnh từ chối: “Không muốn.”

Tô Hoài nghe thấy Hoắc Văn Hứa cười khẽ, đỏ mặt kéo dây an toàn, khoảnh khắc quay đầu kéo dây an toàn, chạm vào đôi môi ấm áp.

Hoắc Văn Hứa đạt được ước nguyện của mình, mỉm cười ngồi về chỗ.

Tô Hoài mím môi, rốt cuộc không nhịn được trừng mắt với anh: “Anh đáng ghét thật đấy.”

“Ghét bỏ anh à?” Hoắc Văn Hứa lái xe ra ngoài, mặt dày nói, “Anh xem như lời khen, cảm ơn.”

Tô Hoài không muốn để ý đến anh nữa.

Đi được một đoạn đường, Hoắc Văn Hứa đột nhiên khẽ cười, còn đưa tay qua xoa đầu Tô Hoài: “Anh nói với em chưa, lúc em tức giận rất đáng yêu.”

Tô Hoài: “…”

Tô Hoài đẩy tay Hoắc Văn Hứa, hừ một tiếng với anh.

Hoắc Văn Hứa nhìn cô, tâm trạng rất tốt.

Ở trước mặt anh, trước giờ Tô Hoài luôn cẩn thận lại rất ngoan, trước kia anh đã phát hiện thật ra cô cũng không phải thật sự “ngoan”, thỉnh thoảng để lộ móng vuốt nhỏ luôn khiến cho anh bất ngờ, anh thích nhìn dáng vẻ cô không cố kỵ trước mặt anh.

Hai người cùng đến siêu thị mua thức ăn, sau đó Tô Hoài xách thức ăn và canh gà, Hoắc Văn Hứa đi tới đi lui hai chuyến mới chuyển hết tất cả quà sinh nhật vào thang máy, sau đó hai người mới cùng về nhà.

Về đến nhà, Tô Hoài rửa tay rồi vào phòng bếp định nấu cơm, Hoắc Văn Hứa cùng đi vào, đẩy cô ra: “Để anh.”

“Anh làm?” Tô Hoài không thể tin, “Anh chắc không?”

Hoắc Văn Hứa xắn tay áo sơ mi đến cẳng tay: “Anh chắc mà, được rồi, ra ngoài chờ ăn đi.”

Tài nấu nướng của Hoắc Văn Hứa rất bình thường, một món cánh gà cô ca bị khét, một món cải xanh xào, vẻ đẹp của cải xanh là màu đen, nhưng mì ăn rất ngon, bởi vì nước mì là canh gà, không cần thêm cái gì cả, hương vị tươi mới.

Hoắc Văn Hứa còn làm bít tết, trái lại bít tết không tồi, ngon hơn miếng bít tết mấy chục tệ mà Tô Hoài ăn ngoài tiệm thức ăn nhanh nhiều.

“Người phải có chỗ cần tiến bộ thì mới có thể có động lực.” Hoắc Văn Hứa không cảm thấy hổ thẹn, “Lần sau anh sẽ cố gắng hơn.”

Tô Hoài nghiêm túc khích lệ: “Anh nói đúng.”

Hoắc Văn Hứa chậc một tiếng, vươn tay búng vào đầu cô: “Cười anh đúng không?”

Tô Hoài nhịn cười: “Sau này em dạy anh.”

“Không được.” Hoắc Văn Hứa từ chối, “Nếu em dạy anh, vậy chẳng phải sau này hai chúng ta làm cơm đều là một mùi vị sao, chẳng có gì mới lạ.”

“…” Tô Hoài nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Hoắc Văn Hứa, không nhịn được vươn ngón trỏ chạm vào mặt anh, “Nói cứ như em dạy anh thì anh nhất định có thể học được ấy.”

Không chờ Tô Hoài thu bàn tay lại, đã bị Hoắc Văn Hứa cầm lấy.

Nhịp tim Tô Hoài có chút nhanh, không dám đối mặt với Hoắc Văn Hứa, nhưng ngón tay nhẹ nhàng cào lòng bàn tay anh.

Cứ như lông chim lướt qua trái tim, khiến cho Hoắc Văn Hứa thay đổi suy nghĩ, nhìn chằm chằm Tô Hoài một lát rồi mới nắm tay cô đứng lên: “Anh đi rửa bát, em mở quà đi.”

“Anh nấu cơm, em rửa bát.” Tô Hoài nói.

“Không cần, một mình anh là được rồi.” Hoắc Văn Hứa dẫn cô ngồi xuống ghế sô pha, sau đó dán vào lỗ tai của cô nói, “Đừng khiêu khích anh nữa.”

Pháo hoa trong đầu Tô Hoài chỉ trong nháy mắt nổ tung, thật không ngờ Hoắc Văn Hứa sẽ nói những lời này, khuôn mặt cô lập tức đỏ như con cua bị nấu chín.

Hoắc Văn Hứa ngồi dậy, đổi thành giọng điệu chính nhân quân tử, điềm tĩnh nói: “Em mở quà mau lên, anh còn có thể giúp em dọn dẹp, nếu không thì chiếm chỗ quá.”

Tô Hoài ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha mở quà, Hoắc Văn Hứa đi vào phòng bếp rửa bát.

Quà những người này tặng không phải đồ vật quá quý giá, đều là món quà nhỏ mà con gái thích, ly tình nhân, thú bông, hộp nhạc, còn có các loại bút máy, sổ tay, Tô Hoài cũng rất thích.

Nhìn thấy những món quà này, khó tránh khỏi nhớ đến cảnh tượng ban đầu, khi bọn họ đứng ở cửa trường học mà nhìn mình.

Khi đó Hoắc Văn Hứa không ở trong nước, nhìn thấy bọn họ, Tô Hoài luôn cảm thấy Hoắc Văn Hứa còn ở trong cuộc sống của bản thân, có thêm cảm giác an toàn.

Bây giờ nghĩ lại, giống như có cảm giác đã qua một đời.

Tiếng nước trong phòng bếp chảy không ngừng, Tô Hoài chú ý phòng bếp nhiều hơn mấy món quà trong tay, cửa phòng bếp là nửa trong suốt, nhìn từ chỗ này có thể thấy bóng người mơ hồ.

Tô Hoài chỉ cần nghĩ đến người ở trong phòng bếp rửa bát là Hoắc Văn Hứa, trong lòng tràn ngập sự ấm áp.

Tô Hoài có chút xuất thần, đến khi cánh cửa phòng bếp bị mở ra, Hoắc Văn Hứa nhìn sang, Tô Hoài mới vội vàng dời tầm mắt.

Tránh né xong, Tô Hoài mới kịp phản ứng, tại sao cô phải tránh đi?

Tô Hoài giả vờ bình tĩnh tiếp tục mở quà, ghế sô pha bên cạnh lõm xuống, một giây kế tiếp, cô bị người kia ôm từ phía sau.

Từng tiếp xúc thân mật với Hoắc Văn Hứa, Tô Hoài đã thích ứng hơn nhiều, chỉ do dự trong một chốc, rồi thả lỏng người tựa vào lòng anh.

Hoắc Văn Hứa tựa cằm lên vai cô, ghé sát lỗ tai của cô, thấp giọng hỏi: “Thích những món quà này không?”

“Rất… Rất thích.” Tô Hoài cảm thấy gò má giống như bị lửa thiêu đốt.

“Thích cái nào nhất?”

“Đều thích.” Tô Hoài hơi nghiêng đầu, “Bọn họ tặng quà cho em, sau này em phải tặng lại, anh nhớ nhắc em sinh nhật của bọn họ.”

“Không nhớ được, bọn họ đều không thích đón sinh nhật, không cần phí tâm trả lại.” Hoắc Văn Hứa vươn tay nghịch những món quà cô để trên bàn uống trà, sau đó cầm lấy một chiếc hộp nhỏ, “Đây là gì?”

Một đống hộp nhỏ xanh xanh đỏ đỏ, số lượng còn không ít.

“Ừm?” Tô Hoài vừa rồi chỉ lo nhìn Hoắc Văn Hứa trong phòng bếp, còn chưa nhìn kỹ, nghe Hoắc Văn Hứa hỏi như vậy, cũng cầm một hộp để xem.

Hai người đều mở xem chiếc hộp nhỏ trên tay, đồng thời im lặng.

Siêu mỏng không có cảm giác…

Mặc dù không có kinh nghiệm, chưa bao giờ đi mua, nhưng mọi người đều không phải trẻ con, nhìn thêm một cái thì vẫn có thể xác nhận nó là gì.

Bầu không khí trong nhà đột nhiên nóng lên, mập mờ hơn, nhất là trong tình huống Hoắc Văn Hứa còn đang ôm cô.

“Thằng nhóc nào tặng cái này thế.” Hoắc Văn Hứa rút cái hộp nhỏ ra khỏi tay Tô Hoài rồi ném sang một bên, sau đó nhẹ ho một tiếng, che mắt Tô Hoài, “Coi như không nhìn thấy.”

“…”

Tô Hoài bất đắc dĩ kéo tay Hoắc Văn Hứa ra, nhỏ giọng thì thầm: “Anh trẻ con quá đi.”

Hoắc Văn Hứa khẽ cười bên tai cô, sau đó, đặt một nụ hôn trên cần cổ mảnh khảnh của cô.

Hơi thở Tô Hoài có chút dồn dập, Hoắc Văn Hứa ôm eo xoay người cô lại, Tô Hoài nằm sấp trong lòng anh, Hoắc Văn Hứa cúi đầu hôn lên môi cô.

Tô Hoài đã bắt đầu quen với nụ hôn và cái ôm của anh, cộng thêm Hoắc Văn Hứa vô cùng dịu dàng, đầu Tô Hoài trống rỗng, mặc cho Hoắc Văn Hứa ôm cô ngồi trên đùi anh.

Cảm nhận được ngón tay mát lạnh của anh, cơ thể Tô Hoài chợt run lên, mở mắt ra.

Dưới ánh đèn, lông mày và đôi mắt của Hoắc Văn Hứa giống như dùng bút mực vẽ lên, ánh mắt u ám lại thâm thúy, mang theo một chút nóng bỏng mang theo khí chất của đàn ông mà Tô Hoài chưa từng thấy, nhưng có thể hiểu được.

Tô Hoài nuốt nước bọt, chậm rãi siết chặt bàn tay đang nắm lấy quần áo anh.

Hoắc Văn Hứa híp mắt nhìn cô một lát, mới vươn tay sửa sang lại quần áo của cô, sau đó vỗ đầu cô, giọng nói trầm khàn: “Bị dọa rồi à?”

Tô Hoài bình phục nhịp tim đập quá nhanh, sau đó rúc vào lòng của Hoắc Văn Hứa, ôm lấy cổ của anh khẽ lắc đầu.

“Ôi…” Hoắc Văn Hứa thở ra một hơi, ôm Tô Hoài lên ghế sô pha, sau đó nói với cô, “Hôm nay muộn quá rồi, anh đi trước, mơ đẹp nhé.”

Tô Hoài ngồi trên ghế sô pha nhìn Hoắc Văn Hứa dọn dẹp hộp đựng quà, đặt quà ngay ngắn giúp cô, sau đó mang đi một túi ‘mỏng manh không có cảm giác’.

Nhìn cánh cửa chống trộm đóng lại, Tô Hoài mới chậm rãi giơ tay che mặt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN