Em chỉnh lại áo cho tôi, ánh mắt tinh nghịch. “Có dấu hôn rồi này.”
“Hả? Ơ…” Tôi xấu hổ kéo kéo cổ áo.
“Nào để nguyên, người ta đang chỉnh cho rồi còn làm lệch.”
Ngẩn ngơ nhìn em, không nghĩ trước mặt lại là hiện thực.
“Đi, mình ra ngoài. Đừng có nhìn em như vậy, mọi người nghi ngờ.” Em để hở ra khoá chân váy, giả vờ vừa kéo kéo vừa mở chốt cửa nhà vệ sinh. “Ôi cái váy này làm sao ý nhỉ, cứ kẹt mãi.”
Thấy cả hai chúng tôi cùng đi ra, chị Yến giật mình, giọng cao lên quãng tám. “Hai đứa mày làm gì trong đó mà lâu thế? Ơ con Nhi, đi làm từ lúc nào vậy?”
Em ngại ngùng mỉm cười. “Em mới đến thôi, mà khoá váy bị kẹt. Chị Trang giúp em gỡ mãi không được.”
“Ôi giời, mày gọi con Trang làm gì? Nó có biết mấy cái rối rắm của con gái đâu.”
Dứt lời, bà tám xuyên lục địa xoay người em lại, tay dứt khoát cầm lên khoá váy, nhẹ nhàng kéo một cái. “Đấy, mày thấy chưa? Đơn giản như này mà mất nửa tiếng, không hiểu cái kiểu gì.”
“Ui, được rồi này. Ban nãy kẹt nhiều sợi chỉ vào lắm không kéo được luôn ấy. Chị Yến là đỉnh nhất!” Em cũng tự nhiên tung hứng theo.
Mà ngược lại, tôi đỏ mặt gượng gạo nói. “À, cái này… Không phải chị đang muốn đi vệ sinh hay sao?”
“Ừ, tí quên. Mót đái quá, tránh ra.”
Chị Yến chạy biến, tôi vẫn còn thơ thẩn nhìn em.
“Sao thế? Bị doạ sợ rồi à?” Em ôm lấy tay tôi, mỉm cười.
“À, dạ không có. Chi là hơi chút…”
Hơi chút không thực tế.
“Chị về chỗ ngồi đi, em cũng vào gặp mẹ một tí.”
Dứt lời, em kiễng chân hôn nhẹ lên môi tôi một cái rồi chạy mất.
Còn lại một một mình, tôi ngẩn ngơ trở về chỗ. Đầu óc chậm tiêu của tôi vẫn chưa tiếp nhận được hết những chuyện vừa xảy ra trong nhà vệ sinh ban nãy, có cảm giác thật sự không chân thật.
Rờ tay lên môi, cảm thấy vết cắn trở nên sưng mọng. Hương thơm ngọt ngào của em vẫn phảng phất trên đầu môi, làm gương mặt tôi lại trở nên nóng bừng.
Hôm nay em không say, nhưng em nói yêu tôi, chạm vào tôi thật lâu.
Vậy tôi có phải đang mơ không?
“Chị mày vẫn không hiểu.” Bà tám xuyên lục địa đột ngột từ lâu xuất hiện sau lưng, doạ cho tôi hết hồn. Tôi lắp bắp cả kinh: “Gì… chuyện gì?”
“Chúng mày không phải đang cãi nhau sao? Tưởng không chơi với nhau nữa mà? Sao tự dưng nay lại như không có chuyện gì thế?”
“Ai nói vậy?”
“Sếp Hạnh kể.”
Tôi kinh ngạc hỏi: “Sếp nói gì nữa không?”
“Bảo chúng mày trẻ con, giận dỗi mà bỏ ăn bỏ làm.”
“Cũng không có giận.”
“Nhưng mày có định về phòng giao dịch làm kiểm soát viên không?” Chị Yến hạ giọng hỏi.
Tôi nhìn vết lằn trên cổ tay, mặt bất giác đỏ lựng. “Không đâu, em không muốn.”
“Ừa chị cũng nghĩ năng lực của mày phải hơn vậy. Chứ kiểm soát viên phòng giao dịch nói thật trình độ không thể bằng bọn mình được đâu. Với con Nhi nó tính khí thất thường, sao lại muốn đẩy mày đi chỗ khác chỉ vì việc cỏn con thế được. Cái nào nó ra cái nấy, công việc là công việc chứ nhỉ? Cái này chị thấy sếp không công tâm.”
Chắc có lẽ cũng sẽ rất nhiều người nghĩ sếp Hạnh thiên vị con gái mình. Nhưng tôi luôn cảm thấy, dường như sếp đã cảm nhận được mối quan hệ không rõ ràng giữa tôi và em rồi.
Cứ như vậy ngẩn ngơ, tôi không sao tập trung được vào công việc. Cuối cùng cũng buông xuống con trỏ chuột, ngồi dựa lưng vào ghế mà mơ màng.
Trên vách ngăn bàn vang lên tiếng gõ, làm trái tim tôi khe khẽ rung động.
Em đặt xuống trước mặt bàn tôi một chùm chìa khóa xe, cúi đầu ghé sát tai tôi thì thầm. “Tan làm chở em về nhà chị.”
Kinh ngạc nhìn em, mấy phút sau mới ngượng nghịu hỏi: “Mẹ em không nói gì chứ?”
“Không, mẹ có biết là chúng mình yêu nhau đâu.”
Nghe em nói vậy, tôi lại ngẩn người.
Chúng tôi… yêu nhau…
“Sao tự nhiên lại cười vậy?” Em tựa cằm vào vách ngăn, dịu dàng nhìn tôi hỏi.
Trong lòng thực sự nhiều điều muốn nói, nhưng tôi chỉ lắc đầu xoa xoa má em. “Không có gì. Em về làm đi nhé, mọi người nhớ em lắm.”
“Vậy chị có nhớ em không?”
“Có, nhớ lắm.”
Thành thật đáp lời, em cười thật tươi.
Sẩm tối, tôi theo thói quen tăng ca, mọi người đã về gần hết nhưng tôi vẫn ngồi lại xem hồ sơ vay vốn của khách hàng. Thế nhưng có cô gái nào đó đã phụng phịu lân la đến bên cạnh, giận dỗi đẩy người tôi. “Em đói, về nấu cơm cho em ăn.”
Tôi như sực tỉnh, vội vã thu xếp đồ trên bàn. “Chị xin lỗi, giờ mình về nhé.”
Em nhìn tôi, không nói gì.
Hơn bảy giờ tối, thành phố đã lên đèn. Trên con đường nhộn nhịp, em vòng tay ôm lấy eo của tôi, gác cằm lên hõm vai thủ thỉ: “Có phải ăn uống thất thường nên dạ dày lại đau rồi không?”
“Cũng không đau nhiều.” Tôi mỉm cười, trong lòng lâng lâng hạnh phúc.
“Chị chẳng biết nói dối gì hết.”
“Thật mà.”
Im lặng thật lâu, rốt cuộc em cũng thở dài. “Em xin lỗi. Có phải chị rất buồn không?”
Tôi hơi bất ngờ. “Sao tự nhiên lại nói vậy?”
“Chị luôn ở lại tăng ca rất muộn, nên em cũng cố tình ở lại với chị. Nhiều lần thấy chị đau đớn gục trên bàn rồi…”
Em bỏ dở câu nói, vòng tay ôm tôi lại càng thêm chặt. Chỉ là, tôi không nghĩ em cũng vì tôi mà bận lòng đến thế.
Những ngày đó, là em cố tình ở lại với tôi.
“Em đã rất khó khăn để chấp nhận, rằng thực sự em cũng yêu chị mất rồi.” Giọng em nhẹ lắm, lại như chất chứa thật nhiều tâm tư, “Hôm đó tìm tới chị, em muốn nói rõ cho chị biết tình cảm của em. Nhưng lại thấy chị cùng cô ta… em đã rất đau lòng.”
Tôi trở nên bối rối. “Nhi à, chị xin lỗi. Hôm đó chị uống say, không kiểm soát được bản thân. Chị cũng không nhớ đã xảy ra chuyện gì nữa, nhưng chị biết chị sai rồi. Chị không tốt với em.”
“Đừng lúc nào cũng nhận hết lỗi về mình như thế. Em ghét chị luôn nhường nhịn, ghét chị cứ lo cho đối phương mới để bản thân thiệt thòi nhiều như thế. Em không thích chị dây dưa với cô ta, chỉ vì em thương chị thôi.”
Sống mũi cay cay, tôi nắm lấy bàn tay lành lạnh của em, đưa lên môi hôn nhẹ một cái.
“Nào, đi cho cẩn thận. Chị đang đèo phu nhân ở đằng sau đấy.” Em nói vậy nhưng cũng không thu tay về.
Tôi tủm tỉm cười, nghe em nói vậy càng thêm xốn xang. “Vậy tối nay phu nhân muốn ăn gì?”
“Ừm, ăn chị được không?”
Nghĩ đến sự kiện lúc trưa trong nhà vệ sinh, mặt tôi lại nóng ran. Hơi thở của em phả lên cổ tránh không được ngứa ngáy. “Chị… chị không được đẹp như những cô gái khác.” Tôi xấu hổ thừa nhận.
“Em thích là được. Lúc nào chị cũng khiến em cảm thấy nóng nảy.”
Dứt lời, em lại luồn tay vào trong áo tôi, nhéo mạnh vào eo một cái.
“Đau chị mà.” Tôi giật nảy mình.
“Đêm đó, chạm vào chị cảm giác rất tốt. Rồi em bị nghiện từ lúc nào không hay.”
“Đêm đó?!”
Bàn tay em vuốt ve eo tôi, dần dần chuyển lên áo ngực. “Cái buổi liên hoan trước Tết âm lịch ấy.” Em thỏ thẻ bên tai, đột ngột xoa mạnh vào điểm mẫn cảm trên ngực tôi.
Cách một lớp áσ ɭóŧ cũng khiến tôi rùng mình, vội vã dừng xe tấp vào bên đường.
“Em nhớ sao?” Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn em.
“Hừ, em đâu say đến mức như chị chứ?”
Thấy tôi ngẩn người, em cười tinh nghịch. “Sao hả? Không ngờ ư?”
“Vậy là… đêm đó… em cố ý…” Tôi bối rối hỏi, khẩn trương tới mức quên mất bàn tay em vẫn đang vuốt ve ngực mình.
“Nếu không phải chị khóc, chắc chúng mình đã làʍ ŧìиɦ rồi.”
Sao tôi cảm giác nói ra lời này, em thật giống như đang tiếc nuối vậy nhỉ?
“Ơ… đừng, đang giữa đường.”
Lúc bấy giờ tôi mới cảm nhận được bàn tay em càng lúc càng mạnh bạo. Ngực tôi căng lên, cơ thể bắt đầu phản ứng với những lần em đụng chạm.
Tôi xấu hổ, giữ tay em lại, vất vả nhìn trước sau sợ có người thấy.
“Vậy thì về nhà nhanhlên.” Em thì thầm.