Chiều hôm đó, đúng năm giờ tôi xách laptop rời khỏi ngân hàng. Dù công việc vẫn còn bề bộn lắm, chẳng đâu vào đâu cả, nhưng tôi không đủ sức lực để ngồi ở trung tâm tác nghiệp tín dụng mà tăng ca nữa.
Đứng ngoài hành lang đợi thang máy, tôi biết em vẫn đang nhìn tôi. Vì phòng của em đối diện với cửa thang máy, thế nên nhất cử nhất động của tôi đều có thể rơi vào tầm mắt của những người ở đó.
Hiện tại là em.
Tôi chẳng hi vọng rằng em sẽ yêu lại tôi thêm một lần nữa, càng không dám chịu đựng những thương tổn từ người xung quanh em. Tôi hiểu, vì thương em nên họ mới tỏ thái độ chán ghét khinh miệt tôi.
Nhưng, tôi cũng muốn được trân trọng và yêu thương mà…
Tôi vội vã bước vào thang máy, tránh khỏi tầm mắt của em. Tôi không làm được, tôi thật sự rất sợ.
Đáng nhẽ tôi không nên quá tự tin vào bản thân như vậy, đáng nhẽ tôi không nên nhận làm nhóm trường, đáng nhẽ tôi không nên có mặt tại đây.
Tôi không về nhà, mà đón xe buýt tới thẳng công ty.
Gần bảy giờ tối, cả sàn đã chẳng còn lại ai. Tôi thẫn thờ ngồi dựa lưng vào ghế, mệt mỏi nhìn ánh đèn trắng toát trên bàn làm việc của mình. Bóng tối vây quanh, chỉ còn tôi với khoảng sáng tù mù.
Gục xuống bàn, nước mắt tôi trào ra. Lời nói của cậu ta lại văng vẳng bên tai, như xoáy thật sâu vào trái tim đã dần vỡ nát: “Buông tha cho Nhi đi, em ấy không có yêu chị.”
Tôi… vẫn yêu em nhiều lắm…
“Trang à? Sao giờ này em lại ở đây?”
Không ngờ sếp Nga vẫn còn ở công ty. Tôi vội vã lau nước mắt, ngẩng đầu gượng cười nhìn sếp. “Chị chưa về ạ?”
Sếp không đáp lời, đặt chiếc cặp laptop lên mặt bàn rồi kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi. “Nay đi mấy chỗ liền, mệt quá.”
Thật hiếm khi nghe chị ấy than thở, tôi có chút kinh ngạc.
Đối với tôi, sếp luôn là hình mẫu người phụ nữ thành đạt lý tưởng, xứng đáng để những thế hệ sau học tập và noi theo. Thế nên tôi quên mất, sếp cũng là một con người bình thường, sẽ có những lúc mệt mỏi và chán nản mà thôi.
Cũng giống như tôi, đã quá quen với việc chịu đựng thương tổn, nên họ cho rằng đó là điều đương nhiên…
“Có tâm sự sao?” Sếp Nga đột ngột hỏi.
Tôi không giấu diếm. “À, một chút.” Thật ra tôi muốn xin rút khỏi nhóm kiểm toán tại ngân hàng.
“Muốn uống chút gì không?”
“Dạ?!”
“Đi, chị biết quán nướng này ngon lắm.”
Mặc dù không có tâm trạng, nhưng tôi vẫn quyết định đi cùng sếp.
Đó là một quán nầm bò nướng vỉa hè đường Lê Thanh Nghị đoạn giao với ngã tư Bạch Mai, Thanh Nhàn. Nhìn sếp mở nắp chai rượu, tôi tần ngần hỏi: “Không sao chứ ạ? Sếp còn lái xe mà?”
“Chị gửi xe trong trung tâm tiếng Anh bên cạnh rồi bắt taxi về.”
“Vâng.”
Thịt trên chảo nướng phát ra âm thanh xèo xèo, mùi thơm phưng phức sộc vào cánh mũi làm dạ dày tôi kêu rồn rột. Sếp Nga đẩy chén rượu đến trước mặt tôi, mỉm cười bảo: “Ăn thịt nướng không thiếu cái này được đâu. Nào, uống đi.”
Tôi ngại ngùng đưa tay nhận lấy chén rượu, hai cái chén chạm nhau “cạch” một cái rất to. “Em mời sếp nhé.” Rượu nuốt xuống cay sè, nhưng sau đó lại để lại vị ngọt ở cuống họng cùng mùi nếp thơm nồng nàn.
“Được chứ?” Sếp hỏi.
“Ngon ạ.”
Thấy chị ấy lại cầm chén của tôi lên, tôi vội vàng cầm lấy chai rượu. “Sếp cứ để em rót cho ạ.”
“Ngoài giờ làm rồi không phải sếp nữa, thoải mái đi.” Dứt lời, sếp lại cầm lấy chai rượu, rót đầy vào chén của cả hai.
Tôi nghĩ nếu sếp Nga mà biết tôi bị dạ dày, chắc hẳn sẽ không cho tôi uống như vậy đâu. Nhưng tôi không nói, vì hiếm khi nào mới có cơ hội ngồi cùng sếp khề khà giống hai người bạn bình thường như vậy.
“Có chuyện không vui sao?”
Chị ấy gắp cho tôi rất nhiều thịt vào bát, lại khiến tôi cảm thấy bản thân được chăm sóc như khi còn ở cạnh sư cô vậy. Bởi vì có men rượu nên đầu óc tôi đã hơi lâng lâng, vậy nên lại thành thật đáp: “Vâng, em gặp lại cô gái mà em thương. Tiếc là, em ấy đang hạnh phúc bên một người đàn ông khác rồi.”
Sếp Nga không đáp lời, đưa chén rượu lên chạm vào chén tôi.
“Cũng phải thôi, em đâu được như cậu ấy.” Tôi nghe mình cay đắng nói, “Cậu ấy có tất cả, còn em chỉ đơn độc.”
“Sao em lại nghĩ như vậy? Thế nào là có tất cả?”
Tôi cười buồn. “Có người con gái ấy.”
Quán không đông, chúng tôi ngồi góc sân khuất gió, thế mà lại cảm thấy trái tim thật lạnh.
“Vậy cô ấy còn tình cảm với em không?” Sếp nhẹ giọng hỏi.
“Em không rõ nữa.”
Tôi mông lung nhìn chị ấy ở phía đối diện, thật khó khăn mới mở lời: “Em muốn rút khỏi đoàn kiểm toán ở Ngân hàng. Dù sao kiểm toán báo cáo tài chính cũng không phù hợp với chuyên môn của em.”
“Đó không phải là lý do chính nhỉ?” Sếp Nga cười cười.
“Em chưa đủ mạnh mẽ để đối diện với những người đó.”
Im lặng. Tôi biết đôi mắt chị ấy đủ tinh tường để nhìn thấu suy nghĩ của tôi.
“Chị không ép buộc em, và luôn tôn trọng quyết định của nhân viên. Nhưng chị muốn nói với em điều này, với tư cách là một người bạn chứ không phải cấp trên. Ai trong đời rồi cũng sẽ có lần vấp ngã thôi, quan trọng là bản thân lựa chọn cách đứng lên và nhìn nhận thiếu khuyết của mình, hay là bỏ qua cũng như đắm chìm vào sự đau đớn ấy. Không ai mạnh mẽ cả, thật đấy, nên đừng bắt bản thân phải không yếu đuối. Em đâu có cô độc đâu Trang?”
Nước mắt rơi xuống, tôi vội vã lấy tay gạt đi.
“Sao chị lại quan tâm em như vậy? Có phải vì do chúng ta đều khác với bọn họ hay không?” Tôi hỏi.
“Chúng ta có điểm nào giống nhau sao?”
“Dạ?”
“Vậy chúng ta có chỗ nào khác người hả?”
Tôi ngẩn ngơ nhìn sếp Nga. Chỉ thấy khoé môi chị ấy cong lên, nhẹ nhàng cầm cốc rượu lên trước mặt tôi, ánh mắt đầy ý cười, “Nếu em cứ nghĩ bản thân mình khác những người khác theo một góc độ tiêu cực, thì sao nhận lại được sự đối xử công bằng đây?”
Lòng thoáng chốc nhẹ nhõm, chúng tôi bật cười.
Hôm ấy tôi uống say.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, chẳng nhớ bằng cách nào mà mình về được đến nhà, còn cởϊ áσ khoác nằm trên giường ngay ngắn. Tôi thất thần hồi lâu, bỗng nghe ngoài phòng khách có tiếng động. Một mùi thơm phức thoảng vào cánh mũi, làm dạ dày lại kêu lên rồn rột.
Tôi nghi hoặc đi ra ngoài, không ngờ lại thấy dáng người dong dỏng cao quen thuộc đứng bên bếp. “Sếp Nga?” Tôi kinh ngạc gọi.
“Dậy rồi à? Chuẩn bị đi rồi ra ăn sáng.” Chị ấy mỉm cười, tiếp tục đảo đảo chảo cơm rang.
Mặc dù có chút hoang mang, nhưng tôi nghĩ bởi vì đêm qua mình say quá nên được sếp đưa về. Không biết có làm chuyện gì mất mặt hay không.
Ngồi vào bàn ăn, tôi ngại ngùng hỏi: “Sao chị biết nhà em vậy ạ?”
“Thằng Nam nói.”
“À…”
Chị ấy đẩy bát cơm rang nóng hổi đến trước mặt tôi, còn đặt xuống bên cạnh một cốc sữa ấm. “Chị thấy trên tủ đầu giường có thuốc dạ dày.”
“Vâng, em cũng nhẹ thôi ạ.”
“Lần sau đừng uống rượu như thế nữa.”
“Dạ.”
Được quan tâm là một loại cảm giác vô cùng hạnh phúc.
“Lát nữa em đến cơ quan hay gì?” Sếp Nga hỏi.
Tôi ngẩng mặt nhìn đồng hồ treo trên tường, có chút hốt hoảng. “Chết rồi, muộn làm mất rồi.” Đã hơn tám rưỡi sáng. “Em phải tới ngân hàng ngay, không biết đội kia như thế nào rồi.” Dứt lời, tôi định đứng lên.
“Ăn nốt đi. Đặc quyền của sếp và nhóm trưởng khi đi dự án chính là không ai quản được giờ giấc đấy.” Chị ấy vẫn từ tốn ăn bát cơm rang, mắt theo dõi trương chình truyền hình sáng trên vô tuyến.
“Được sao ạ?”
“Ừ, thi thoảng nên cho phép mình phá nguyên tắc một chút.”
Tôi thở hắt một hơi, ngồi trở lại bàn ăn. Thật lâu sau, tôi mới quyết định lên tiếng: “Em sẽ theo nhóm kiểm toán báo cáo tài chính bên ngân hàng. Dù thế nào em cũng không muốn dang dở công việc.”
Sếp Nga nhìn tôi, cười cười không nói gì.
Sau đó sếp có việc phải đi Ninh Bình, tiện đường chở tôi tới chỗ làm. Trước khi chia tay, sếp Nga nói: “Luật hoa quả không chừa một ai, quả táo sẽ đến dù sớm hay muộn, đừng sợ. Địch mạnh nhưng mình có yếu đâu.”
Tôi ngẩn ngơ nhìn theo chiếc ô tô khuất dạng sau ngã rẽ. Thật lâu sau mới hiểu được ẩn ý của sếp, tôi thoải mái bật cười.
Đúng, tôi đâu có kém cỏi.
Tôi gặp Bảo ở đại sảnh.
Trên tay cậu ta là một chiếc bánh bao nóng cùng cốc sữa đậu nành, hẳn là mua cho Nhi rồi. Chúng tôi nhìn nhau, chẳng nói lời mà bước vào thang máy.
Cửa thang đóng lại, chỉ có hai chúng tôi. Bầu không khí thoáng chốc trở nên gượng gạo. Tôi ngẩng mặt nhìn con số đang nảy trên bảng hiển thị, trong lòng thầm mong thang máy đi nhanh hơn một chút.
“Em sẽ cưới Nhi làm vợ, trong năm tới chúng em sẽ kết hôn.” Bảo đột ngột lên tiếng.
Những lời này của cậu ta như lưỡi dao sắc nhọn rạch từ từ lên trái tim đã ngổn ngang vết thương chưa lành của tôi.
Đau đến mức khó thở.
“Nên chị đừng hi vọng gì cả. Chị vốn không xứng với Nhi.” Cậu ta gằn giọng hạ nhục tôi.
Tôi bật cười, “Mày đang cố gắng nói với chị điều gì?”
“Chị cười cái gì chứ?”
“Chị sẽ tha thứ cho mày, và thật lòng chúc hai người hạnh phúc.”
Tôi mệt mỏi rồi.
Cậu ta trợn mắt nhìn tôi, không thốt ra được lời nào. Tôi cười trừ, bước ra khỏi thang máy.
Ngang qua phòng kiểm soát tuân thủ, lại bắt gặp ánh mắt của em, lần này tôi không lảng tránh, khẽ gật đầu nhẹ chào.
Ấy vậy mà người trở nên bối rối lại là em.
Ánh mắt em kinh ngạc, em cúi đầu lảng tránh tôi. Chỉ giây lát sau, Bảo tiến tới bên cạnh, nhẹ nhàng xoa lên mái tóc dài mềm mại của em. Những hành động âu yếm đó đều lọt vào trong đáy mắt, thoáng chốc lại khiến tâm can như bị nuốt dưới làn sóng thủy triều buốt lạnh.
Thật sự rất đau lòng.
“Hôm qua hai người uống nhiều tới cỡ nào vậy?” Hoa chống cằm, nheo mắt nhìn tôi.
Tôi vừa mở laptop, vừa bối rối đáp lời: “Không, chỉ có chị say thôi. Sếp đỉnh thật, đúng là bất tử trên bàn nhậu.”
Hoa bĩu môi. “Sĩ nên giả vờ đấy. Uống nhiều là cũng say quên trời đất luôn.”
Ít ra vẫn còn tỉnh táo hơn tôi…
Gần trưa, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa. Giây lát sau, em đẩy cửa bước vào, trên tay vẫn là đĩa hoa quả tươi ngon đã gọt sẵn.
“Cả nhà mình cần gì cứ gọi em nhé, đừng ngại ạ.” Em đặt đĩa xuống mặt bàn.
Hoa cười cười nói: “Bên mình chu đáo quá.”
“Vâng. Cấp trên sợ cả đoàn mình không thoải mái nên dặn em chuẩn bị cho kỹ ạ.”
Lòng tôi hụt hẫng, cứ nghĩ em vì mình mà mới cất công như vậy. Xem ra, tôi lại một lần nữa ảo tưởng vị trí của bản thân quá cao rồi.
“Cám ơn, nhưng thật sự không cần. Ngày mai em đừng mang gì vào nữa, cứ để bọn chị tự nhiên.” Tôi nhìn em, gượng cười.
“Đừng từ chối, em sẽ bị sếp mắng đấy.” Nhi cúi đầu, không rõ biểu cảm trên gương mặt em. “Vậy mọi người làm việc đi nhé, em ra ngoài đây ạ.”
Tại sao tôi lại nghe ra được hờn dỗi trong lời nói của em như vậy?
Tôi thở dài, đứng dậy bước theo sau em.
“Nhi, nói chuyện một chút được chứ?”
Tôi đưa tay, định níu lấy tay em, nhưng mà sực nhận ra mối quan hệ hiện tại không đủ thân thiết để làm như vậy nữa. Lại giấu đôi tay chai sạn đằng sau lưng áo, tôi đối với ánh mắt hoài nghi của em mà mỉm cười: “Nghe nói, em và Bảo sẽ kết hôn?”
Đừng, đừng cảm thấy đau đớn, được chứ?
Rõ ràng chính em cũng kinh ngạc lắm, hẳn là không hiểu vì sao mà tôi lại biết việc này. “Trang à, chuyện hôm qua…”
“Đừng nhắc lại, vì ngày hôm qua cũng chỉ là quá khứ mà thôi.”
“Chị nghĩ như vậy thật sao?”
Không có, với chị, cùng em là chuyện cả đời.
Nhưng chịu đựng tổn thương ấy, ngoài mặt tôi vẫn bình thản đáp: “Ừ. Là quyết định của em, nên em phải hạnh phúc nhé.”
“Trang, thật sự không như chị nghĩ.” Em khổ sở đến mức hai bàn tay cấu vào nhau.
Tôi đau lòng lắm, nhưng không muốn em mãi dày vò bản thân như vậy.
“Con người mà, sẽ chẳng có ai yêu mãi một người không cần tới mình.” Hình như mắt tôi lại ướt rồi, vậy mà miệng lại bất giác cong lên, “Cả đời này, chị đâu thể yêu mãi mình em, Nhi à?”