Nuông Chiều Thành Họa - Chương 12: Chương 12:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
41


Nuông Chiều Thành Họa


Chương 12: Chương 12:


“Ca ca thật kỳ lạ,” Kỷ Du nhíu mày, “Đã là chuyện không tốt với muội thì sao huynh có thể làm?” Rốt cuộc là uống bao nhiêu rượu mới khiến đầu óc trở nên hồ đồ như vậy? Nói chuyện đã bắt đầu lộn xộn. Hiện giờ nàng rất tốt, chàng làm chuyện không tốt với nàng lúc nào? Sao đột nhiên có dáng vẻ này? Kiếp trước cũng chưa từng như vậy mà.
Kỷ Du vươn tay đỡ lấy thân thể hơi lay động của chàng, “Ca ca uống say nên hồ đồ rồi, mau nghỉ ngơi đi.”

“Nếu như ta làm rồi thì sao?” Gương mặt tuấn tú đỏ bừng của nam nhân cố chấp sát lại gần, hô hấp nóng rực nồng đậm mùi rượu, ánh mắt lờ đờ không còn vẻ nghiêm túc cẩn thận suốt những ngày qua, hai đầu lông mày của chàng nhíu chặt lại, hàng mi dài khép một nửa, giọng nói yếu ớt bất lực giống như đứa trẻ lạc lõng bơ vơ.
Kỷ Du chưa bao giờ thấy chàng như vậy, nhất thời sững sờ. Đợi lấy lại tinh thần, nhìn dáng vẻ lúc này của chàng, nàng không rảnh để nghĩ nhiều mà vội vàng an ủi, “Vậy cũng không quan trọng, sau này ca ca không làm là được.”
Nghe được câu này, Kỷ Tuyên giống như yên tâm, toàn thân đều thả lỏng, “Được… Được, sau này không làm, không làm nữa… Cũng sẽ không…” Chàng lẩm bẩm một mình, cơ thể không chịu nổi nên ngã về phía Kỷ Du.
“Ca ca!” Kỷ Du khẽ gọi, vội dùng sức đỡ chàng, trong lúc vô ý đụng phải trán chàng, thế nhưng nóng đến dọa người, hiển nhiên là phát sốt.
Kỷ Du luống cuống, vội gọi người ở bên ngoài.
***************

Đêm nay Thiều Quang viện không vắng vẻ như bình thường, nha hoàn ra ra vào vào không ngừng, lúc thì mang thuốc lúc thì mang nước ấm tới, bận bận rộn rộn, mãi đến cuối giờ hợi Kỷ Tuyên mới hạ sốt, mọi người trong Thiều Quang viện đều thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì không kịp vào cung mời thái y nên người khám bệnh là Lục đại phu ở gần đây, ông ấy tinh thông y thuật, dùng biện pháp nhanh nhất làm Kỷ Tuyên hạ sốt. Kỷ Du vẫn không yên tâm nên không để Lục đại phu về, cho người sắp xếp một phòng riêng ở Thiều Quang viện cho ông ấy.

Kỷ Thấm biết tin nên vội vàng chạy tới, cùng Kỷ Du đợi đến đêm khuya.
Kỷ Tuyên uống thuốc xong vẫn luôn ngủ mê man. Trong phòng đã có nha hoàn trông nom nên Đổng ma ma khuyên Kỷ Du và Kỷ Thấm trở về ngủ. Kỷ Du nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy hai cô nương các nàng không tiện ở lại vào thời gian này, hơn nữa hiện giờ ca ca đã hạ sốt, hẳn là không có gì đáng ngại nên dẫn Kỷ Thấm rời đi.
Sáng hôm sau, Kỷ Du dậy rất sớm, rửa mặt chải đầu xong là tới ngay Thiều Quang viện. Không nghĩ tới tiểu nha đầu Kỷ Thấm cũng dậy rất sớm, hai người tình cờ gặp trên đường, cùng đi tới đó.
Kỷ Tuyên ngủ mê man đến sau nửa đêm mới tỉnh, uống thuốc xong ngủ thêm một lúc thì trời sáng. Nền móng bên trong thân thể chàng không kém, lúc này phát sốt tuy thế tới rào rạt nhưng đi cũng nhanh, trải qua một đêm đã khá hơn nhiều.
Lúc Kỷ Du và Kỷ Thấm vào phòng, chàng đang khoác áo dựa trên giường, trong tay cầm một quyển sách viết về các danh sĩ tiền triều, nha hoàn trong phòng đã bị chàng sai ra ngoài. Hôm nay tiết trời âm u, không có nắng nên trong phòng thắp đèn.
Kỷ Thấm đi lên trước, vui mừng gọi to “Ca ca”, đôi chân ngắn nhỏ chạy vội tới bên giường, “Huynh khỏi bệnh rồi à?”

Kỷ Tuyên gập sách trong tay lại, ừ một tiếng rồi ngước mắt nhìn cô bé, “Sao lại dậy sớm như vậy, đã ăn sáng chưa?”
“Niệm Niệm lo lắng cho huynh nên ngủ không ngon, dậy từ sớm rồi.” Kỷ Du đi tới, vừa nói chuyện vừa nhìn Kỷ Tuyên, thấy sắc mặt chàng khôi phục không ít, lúc này mới an tâm, nhưng nhìn thấy quyển sách trong tay chàng thì lại nhíu mày.
“Ca ca còn đang bị bệnh, sao lại đọc sách?” Dứt lời, tự nhiên tiến lên, “Đưa cho muội!”
Dáng người tiểu cô nương uyển chuyển, chân mày cau lại duỗi tay về phía chàng, vẻ mặt nghiêm túc hơi có mấy phần uy nghiêm, nhưng đôi mắt hoa đào trời sinh của nàng luôn khiến gương mặt trở nên mềm mại, không những không dọa người mà lại đáng yêu vô cùng.
Kỷ Tuyên nhìn nàng, gật đầu cười khẽ, nghe lời đưa quyển sách ra, “Cho muội.”
Kỷ Du hài lòng nhận lấy, bảo Kỷ Thấm đặt lên bàn.
Lúc này nha hoàn mang đồ ăn sáng vào, Kỷ Tuyên sai các nàng mang thêm hai bộ bát đũa, ba huynh muội ngồi bên bàn lớn trong phòng dùng bữa.
Ăn xong, dưới yêu cầu của Kỷ Du, Kỷ Tuyên lại quay về giường. Từ khi Kỷ Thấm phát hiện ca ca nhà mình đổi tính thì không còn sợ chàng như trước, ríu ra ríu rít nói chuyện với chàng, thậm chí đã có lá gan ngồi xuống bên cạnh giường.

Kỷ Du đứng một bên nhìn hai người bọn họ, không khỏi biết ơn trời xanh hào phóng cho nàng sống lại một đời này.
*************
Trong phòng một mảnh hài hòa, ngoài phòng lại không bình tĩnh.
Hàn Nghiệp nhìn thấy hai bóng hình xinh đẹp đang rảo bước về Thiều Quang viện, hai bên trán không khỏi giật giật, nhất thời cảm thấy hai lỗ tai lẫn xương sọ lại bắt đầu đau. Tuy là như thế, nhưng thân là người hầu nên hắn vẫn phải bày ra gương mặt tươi cười tiến lên nghênh đón, ai bảo hai vị này là Đại cô nương và Nhị cô nương của Quận vương phủ chứ?
“Đại cô nương, Nhị cô nương!” Hàn Nghiệp khom người hành lễ, mời hai người vào phòng khách.
Đại cô nương Kỷ Thường mặc váy dài ánh nhũ đỏ, năm nay mười lăm tuổi, đã cập kê, tuy tới độ tuổi hứa gả nhưng hiện nay hôn sự của nàng còn chưa có tin tức, nàng đã nhiều ngày ngủ không ngon giấc. Nhị cô nương Kỷ Hạm cũng đã mười bốn tuổi, hôm nay nàng mặc váy xanh nhạt rủ tơ, đứng bên cạnh tỷ tỷ ruột, một đỏ một xanh, nhan sắc không phân biệt cao thấp, chỉ là màu sắc đối lập quá mãnh liệt, một đại nam nhân như Hàn Nghiệp không thưởng thức nổi, chỉ cảm thấy lúc này không chỉ đau đầu đau tai mà ngay cả mắt cũng đau.
Trên khuôn mặt hai cô nương có vài phần giống nhau, đều mắt phượng, mũi cao miệng nhỏ giống mẹ đẻ các nàng, tuy không tính là tuyệt sắc nhưng cũng đủ nhìn. Có điều làn da Kỷ Hạm trắng hơn một ít, da thịt non mềm làm tăng thêm vẻ kiều diễm, cho nên nhìn vào sẽ khiến người ta cảm thấy nàng đẹp hơn Kỷ Thường không ít. Kỷ Hạm cũng hiểu rõ điều này, mỗi lần soi gương nhìn mình rồi lại nhìn tỷ tỷ đều cảm thấy trời cao đã thiên vị nàng hơn một chút.
Hai người vào phòng, lên tiếng trước chính là Đại cô nương Kỷ Thường. Nàng nói thẳng mục đích đến đây với Hàn Nghiệp, tỏ vẻ hai tỷ muội nàng muốn đi thăm huynh trưởng đang bị bệnh.
Thật ra không cần nàng nói thì Hàn Nghiệp cũng biết các nàng tới làm gì, chỉ là có cho hắn thêm lá gan nữa thì hắn cũng không dám để hai cô nương này vào phòng Quận vương. Đổi lại là lúc trước, hắn còn không sợ hai người này như vậy, nhưng từ khi Quận vương nhà hắn đi xa một chuyến trở về, hắn phát hiện Quận vương càng không thích hai thứ muội này, mấy ngày nay, Đại cô nương và Nhị cô nương đã tới vài lần nhưng Quận vương không gặp lần nào. Cái này còn không rõ ràng sao? Nếu bây giờ hắn để các nàng đi vào, không phải muốn bị ăn mắng sao?
“Chuyện này… Hai vị cô nương chờ một lát.” Hàn Nghiệp vẫy một nha hoàn tới, phái nàng đi xin chỉ thị.

Kỷ Thường và Kỷ Hạm thấy thế thì sắc mặt lập tức khó coi, Kỷ Thường nghẹn không ra tiếng, Kỷ Hạm lại không nhịn được, mất hứng nhìn Hàn Nghiệp, “Ca ca bị bệnh, ta và tỷ tỷ theo lệ tới thăm, chuyện này mà còn phải xin phép, ngươi làm việc kiểu gì thế? Mỗi việc cỏn con này mà cũng phải đi hỏi ca ca, thế này không phải thêm phiền toái cho ca ca sao? Ngươi không biết ứng biến như vậy, ở bên cạnh ca ca có tác dụng gì đây? Cho dù nuôi con chó, nuôi lâu như vậy thì cũng nên thăm dò tính tình chủ nhân chứ, chút chuyện này còn phải hỏi? Đúng là ngay cả chó cũng không bằng!”
Hàn Nghiệp nghe vậy thì cực kỳ khó chịu nhưng lại không dám thể hiện ra mặt, chỉ kính cẩn đáp lời, có ý tốt giải thích, “Nhị cô nương nói có lý, có điều đây là quy củ trong viện, Quận vương đã định ra.” Trong lòng lại nói, chính cô nương mới là người gây thêm phiền toái cho Quận vương đấy, ta đã thăm dò tính tình Quận vương nên mới không cho các cô vào!
Kỷ Hạm nghe vậy, đang muốn nói tiếp lại bị Kỷ Thường kéo góc áo, lúc này mới im lặng, không phục mà hừ một tiếng, không lên tiếng nữa.
Đợi một hồi, nha hoàn lúc nãy tới truyền lời, chỉ nói: “Tứ cô nương nói không gặp”.
Vừa nghe thấy lời này, Kỷ Hạm lập tức bùng nổ, mắt phượng căm tức nhìn nha hoàn kia, “Tứ cô nương nói không gặp cái quái gì? Trong viện ca ca khi nào đến lượt Tứ cô nương làm chủ? Ta và tỷ tỷ cũng là muội muội của ca ca, dựa vào cái gì mà Tứ cô nương có thể gặp, còn ta và tỷ tỷ lại không thể? Ở đâu cũng không có đạo lý như vậy!”
Lúc này Kỷ Thường cũng nóng nảy, đã nhiều ngày trôi qua, từ sau khi Kỷ Tuyên trở về, nàng đến nay cũng không gặp mặt được một lần, tháng ba sắp qua nhưng việc hôn nhân của nàng ngay cả một chút tin tức cũng không có, nàng chỉ là thứ nữ trong nhà, không dựa vào mẹ ruột được, phụ thân lại không còn, ngay cả đích mẫu cũng rời phủ, thế nên nàng chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên người Kỷ Tuyên, lúc này không tìm cơ hội liên kết tình cảm huynh muội một chút thì còn đợi đến khi nào?
Trong lúc nhất thời, hai tỷ muội đều hết sức bất mãn, Kỷ Hạm cứ thế mắng nha hoàn vô tội kia, còn Kỷ Thường dùng thân phận Đại cô nương tạo áp lực với Hàn Nghiệp, sau khi nói mấy câu, cũng không đợi Hàn Nghiệp phản ứng mà lập tức kéo muội muội tới phòng ngủ của Kỷ Tuyên.
Tuy hai người là thứ nữ nhưng tốt xấu gì cũng là chủ tử, các nàng muốn xông vào, một người hầu như Hàn Nghiệp sao dám duỗi tay ngăn cản, chỉ có thể vừa khuyên vừa sai nha hoàn nhanh đi bẩm báo, một đám ồn ào nhốn nháo đã đi đến giữa hành lang.
Hàn Nghiệp đang đau đầu vô cùng, thoáng nhìn thấy một bóng người từ đầu kia đi tới thì cả người lập tức thả lỏng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN