Nuông Chiều Thành Họa - Chương 13: Chương 13:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
38


Nuông Chiều Thành Họa


Chương 13: Chương 13:


Người tới chính là Kỷ Thấm. Lúc nha hoàn vào bẩm báo, cô bé biết Kỷ Thường và Kỷ Hạm tới thì trong lòng đã nổi nóng, không quan tâm ý tứ của Kỷ Tuyên mà trực tiếp truyền lời cho nha hoàn, Kỷ Tuyên và Kỷ Du cũng không nhiều lời, ai ngờ không bao lâu lại nghe thấy bên ngoài ồn ào nhốn nháo, cô bé không cần đoán cũng biết là ai đang gây chuyện nên lập tức ngăn Kỷ Du đang muốn ra ngoài, tự mình đi đuổi người.
 
Một khi Kỷ Thấm nóng lên ngược lại rất lợi hại, Kỷ Du hiểu rõ điểm này nhất, hơn nữa lúc này đang ở Thiều Quang viện, cũng không cần lo lắng hai thứ tỷ này dám ăn hiếp Kỷ Thấm, thế nên cứ tùy cô bé đi.
 
Hàn Nghiệp nhìn thấy Kỷ Thấm, lập tức cao giọng gọi một tiếng, “Tứ cô nương!”

 
Lúc này hai tỷ muội Kỷ Thường mới nhìn thấy tiểu cô nương đang đi về phía mình, chính là Tứ muội muội của các nàng.
 
Kỷ Thấm nâng khuôn mặt nhỏ, bước chân vội vàng, rất nhanh đã đến trước mặt bọn họ, “Đây là có chuyện gì?” Lúc cô bé nói chuyện chỉ ngửa mặt nhìn Hàn Nghiệp, ngay cả một cái liếc mắt cũng không dành cho hai thứ tỷ.
 
Hàn Nghiệp đang muốn trả lời, Kỷ Hạm lại hừ lạnh một tiếng, mỉa mai nhìn Kỷ Thấm, “Tứ muội muội coi ta và tỷ tỷ là người chết sao? Chuyện gì xảy ra còn cần phải nói? Ca ca bị bệnh, ta và tỷ tỷ có lòng tốt tới thăm, muội dựa vào cái gì mà đuổi chúng ta đi? Tứ muội muội ngang ngược bá đạo, lần trước Tam muội muội bị thương chính là như vậy, hôm nay lại thế, ta và tỷ tỷ nói cho cùng cũng là cô nương trong phủ, nhưng ở trong mắt Tứ muội thì ngay cả một tiện nô còn không bằng! Hai người sống sờ sờ đứng đây mà muội có thể giả vờ không nhìn thấy, ngược lại đi nói chuyện với một tên nô tài? Thật làm cho người ta thất vọng!”

 
Kỷ Thường vừa kéo tay nàng vừa nháy mắt, ý nói nàng phải chú ý tình hình, đừng có nhất thời tỏ ra miệng lưỡi sắc bén, nhưng Kỷ Hạm đang trong cơn tức giận nên không kiềm chế được, Kỷ Thường nháy mắt đến nỗi nước mắt sắp chảy cả ra mà Kỷ Hạm cũng không nhìn, ngược lại hất cằm lên, vẻ mặt kiêu căng nhìn Kỷ Thấm.
 
Kỷ Thấm nhỏ hơn các nàng bốn năm tuổi, đương nhiên không cao bằng các nàng, thân hình nhỏ bé đứng ở đó nhưng khí thế không thua kém chút nào, nếu không vào lần Kỷ Du bị thương, cô bé đã không có khả năng ngăn cản thành công mẫu tử Thẩm thị ở bên ngoài Linh Miểu uyển, dù thế nào cũng không cho các nàng vào cửa.
 
Lúc này nghe được lời nói của Kỷ Hạm, Kỷ Thấm không hề vội, nghiêng đầu cười nhạo, “Nhị tỷ tỷ nói đúng thật dễ nghe, tới thăm ca ca? Theo ta thấy, là tới phiền ca ca mới phải! Lần trước còn chưa bị ta mắng đủ sao? Lại tới xem náo nhiệt làm gì, ta nói này, ba mẹ con các người sao không thể yên tĩnh được nhỉ? Hóa ra lúc phụ thân còn sống là cái đức hạnh này, hiện giờ phụ thân không còn nữa, các người lại vẫn như vậy, tỷ nghĩ ca ca giống phụ thân ư? Để ý trên người hai tỷ chảy một chút máu của Kỷ gia? Đừng có nằm mơ!”
 
Kỷ Thấm vừa nói vừa nhướng mày, khinh thường cất tiếng, “Năm đó di nương của hai người giỏi nhất là vung tay mặc kệ, ta có nghe nói đến, thế nhưng bà ta là nô tỳ không lên nổi mặt bàn, chưa từng được dạy dỗ nên vẫn có thể hiểu, nhưng hai tỷ thì sao? Dù sao cũng đảm đương thân phận cô nương trong phủ, trên người có một nửa dòng máu của phụ thân ta, từ nhỏ đã có ma ma giáo dưỡng ở bên cạnh, thế thì không nên học mấy việc không ra gì của di nương nhà hai tỷ chứ, cả ngày cứ ra ra vẻ vẻ, chướng mắt! Cho dù các người có giả vờ đáng thương, khôn khéo, hiếu thuận, hay là huynh muội tình thâm thì chỉ có thể dùng được ở trước mặt phụ thân thôi, lòng ông ấy còn to hơn cả miệng chén, chỉ hiểu việc triều chính chứ không nhìn thấu yêu ma quỷ quái trong nhà, nhưng ta không giống thế, lúc ta năm tuổi đã nhìn rõ điểm này, giờ ta đã mười tuổi, các người lại vẫn diễn đi diễn lại một vở tuồng, có ấu trĩ không? Có nhàm chán không?”
 

Hàn Nghiệp nghe đến đó, suýt nữa phụt cười, lại thấy Đại cô nương và Nhị cô nương tức đến nỗi gương mặt lúc trắng lúc xanh, hắn lập tức cảm thấy càng thoải mái. Tứ cô nương đúng là lợi hại, tuổi còn nhỏ nhưng nhanh mồm nhanh miệng, không cho người ta chút thể diện nào, đây coi như tát bôm bốp vào mặt thứ tỷ ngay trước mặt hạ nhân!

 
Kỷ Thường và Kỷ Hạm sao có thể không tức? Bị một tiểu nha đầu mới mười tuổi nói ấu trĩ, hơn nữa còn trực tiếp vả mặt như vậy, chọc thẳng vào chỗ đau, làm gì có ai thoải mái cho được?
 
Tức giận bực bội, lại không nhịn được oán hận vận mệnh an bài, ai bảo các nàng đầu thai sai chỗ, mẹ đẻ chỉ là phận nha hoàn thấp hèn? Tuy các nàng mang danh cô nương Quận vương phủ, nhưng thân phận lại thấp hơn Kỷ Du và Kỷ Thấm không chỉ một bậc, từ nhỏ đến lớn đều bị đè ép, so ra còn kém cả thứ nữ nhà người khác, nhưng đâu phải sai do các nàng, vậy mà nha đầu Kỷ Thấm chết tiệt này lại nói mãi không thôi, đúng là khinh người quá đáng!
 
Kỷ Hạm tức xám mặt, ánh mắt như dao nhọn đâm thẳng vào người Kỷ Thấm, hận không thể tiến lên xé nát cái miệng nhỏ biết ăn nói kia. Nàng là người táo bạo, trong lòng đầy lửa giận, không để ý tới hậu quả mà lập tức hành động, hai chân nhấc lên đi về phía Kỷ Thấm.
 
Ngược lại là Kỷ Thường rõ ràng hơn, hiểu được tình hình hiện tại, cũng biết tính tình muội muội nên lập tức dùng hết sức lực kéo nàng về phía sau, tiến lên trước một bước, sau đó hốc mắt lập tức trào ra nước mắt, giống như làm ảo thuật nhưng lại không cần trùm khăn, khiến Hàn Nghiệp và nha hoàn đứng ở một bên nhìn đến trợn mắt há mồm.
 
“Tứ muội nói phải,” Trên mặt Kỷ Thường vương nước mắt, uất ức nói, “Ta và Hạm Nhi là con vợ lẽ, đương nhiên không thể so với Tam muội và Tứ muội, hai tỷ muội chúng ta cũng tuyệt đối không có ý nghĩ xa vời, Tứ muội muội nói cái này, chúng ta không nói lại được, nhưng Tứ muội sao có thể vô duyên vô cớ oan uổng người khác chứ, hai chúng ta cũng là con của phụ thân, hiếu thuận với phụ thân là bổn phận, tuy ca ca không cùng một mẹ với bọn ta nhưng vẫn là ca ca ruột, từ trước đến nay bọn ta luôn kính trọng ca ca, đây là thật lòng thật ý, giờ nghe nói ca ca bị bệnh, bọn ta rất lo lắng nên mới tới hỏi thăm, nhưng không biết được… Không biết là ai nói lung tung trước mặt Tứ muội, lại có thể khiến Tứ muội hiểu lầm rồi chỉ trích chúng ta thành cái dạng này…”
 

Dứt lời, thế nhưng giống như oan uổng ngập trời, trong nháy mắt đã cất cao giọng khóc lên.
 
Lần này không chỉ có Kỷ Thấm, Hàn Nghiệp và nha hoàn đứng ở một bên nhìn đến ngây người mà ngay cả Kỷ Hạm bị nàng kéo ra sau cũng nghẹn họng nhìn trân trối, quả nhiên vẫn là tỷ tỷ lợi hại! Vừa khóc một cái đã lập tức xoay chuyển tình thế, phòng Kỷ Tuyên cách đây không xa, nàng vừa khóc như vậy, tất nhiên có thể truyền tới bên kia, Kỷ Tuyên dù có bất công đến đâu đi nữa thì cũng sẽ không thể thiên vị Kỷ Thấm rõ ràng như vậy, dù sao cũng là gia chủ, nếu không ra vẻ công bằng một chút thì sẽ không thu phục được lòng người, chiếu theo thái độ trước kia của Kỷ Tuyên đối với các nàng, rõ ràng đều dựa theo phần lệ của đích thứ, tuy không gần gũi nhưng chưa từng để các nàng chịu thiệt, có thể thấy được vẫn là xem trọng thể diện.
 
Giữa lúc Kỷ Hạm đang âm thầm vui sướng, quả nhiên có người từ trong phòng Kỷ Tuyên đi ra. Kỷ Hạm tập trung nhìn, thế nhưng là Kỷ Du, sắc mặt nàng trầm xuống.
 
Hừ, còn nói các nàng giả vờ giả vịt, thế hai nha đầu chết tiệt này tốt hơn chỗ nào? Trước đây cũng không thấy các nàng có bao nhiêu thân thiết với vị huynh trưởng này, thế nhưng lúc này lại là từng người từng người đông vui như họp chợ, còn tới sớm hơn các nàng, vậy mà còn không biết xấu hổ nói người khác, chó chê mèo lắm lông, đúng là dối trá ghê tởm!
 
Vẻ mặt Kỷ Hạm đầy khó chịu nhìn người đang đi tới, Kỷ Thường thì vừa ch ảy nước mắt vừa dịch bước nhỏ, vòng qua Kỷ Thấm còn đang kinh ngạc, oan oan ức ức đến trước mặt Kỷ Du, “Tam muội muội…”
 
Tiếng gọi này mềm mại thân mật, Kỷ Du nghe thấy bỗng nhiên nổi da gà.
 
“Đại tỷ làm sao vậy?” Kỷ Du nhíu mày nhìn nàng, sau đó dời ánh mắt, đi thẳng đến chỗ Kỷ Thấm, “Niệm Niệm, đã xảy ra chuyện gì?”

 
Kỷ Thấm buông tay, bả vai rũ xuống, “Đại tỷ tỷ đang luyện công phu khóc lóc! A tỷ, tỷ nhìn tỷ ấy luyện giỏi chưa kìa, khóc gọi được cả tỷ đến đây!”
 
Hàn Nghiệp nghe vậy, thiếu chút nữa không nhịn được, phải dùng sức bóp ngón tay mới kiềm chế được không cười.
 
Kỷ Du như giận như không lườm Kỷ Thấm một cái, nghe thấy Kỷ Thường khóc to hơn, không thể làm gì khác hơn là xoay người nhìn nàng, “Đại tỷ vẫn nên thu nước mắt lại đi, ca ca còn bệnh, hiện giờ đang ngủ, tỷ ở chỗ này ồn ào náo loạn không tốt đâu, hay là để ta và Niệm Niệm đưa hai vị tỷ tỷ trở về nhé!”
 
Nàng hờ hững nói ra một câu, nhìn cũng không nhìn Kỷ Thường mà tiến lên kéo Kỷ Thấm đi. Nói là đưa các nàng trở về nhưng lại không hề làm như vậy.
 
Kỷ Thường và Kỷ Hạm nhất thời đầu choáng mắt hoa. Thế này là xong rồi hả? Các nàng vừa mới lấy ra binh khí, đặt trên sân, chuẩn bị một trận chiến lớn nhưng đối thủ lại ôm một bọc bông vải mềm nhũn làm lá chắn, cứ như vậy mà chấm dứt chiến tranh!
 
Kỷ Hạm giận sôi máu, đôi mắt đỏ bừng trợn to, Kỷ Thường cũng đã quên khóc, có chút sững sờ, lại có chút lơ mơ không hiểu gì, nhìn bóng lưng Kỷ Du tựa như chưa từng quen biết.
 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN