Nuông Chiều Thành Họa - Chương 25: Chương 25:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
41


Nuông Chiều Thành Họa


Chương 25: Chương 25:


Kỷ Tuyên đi cùng Kỷ Du, có nói tới dạo gần đây ở kinh thành xuất hiện nhiều thương nhân người Hồ, trong đó trà trộn một vài tặc tử, chuyên môn lừa gạt tiểu cô nương nhỏ tuổi bán lên phía bắc, dặn dò nàng không có việc gì thì tốt nhất không nên ra ngoài, nếu muốn đi thì cũng phải để chàng đi cùng.
Kỷ Du nghe được lời này, thổn thức một phen, cũng không nghi ngờ chàng mà rất nghe lời “vâng” một tiếng.

Kỷ Tuyên thấy nàng ngoan ngoãn như vậy thì rất hài lòng, không nhịn được lại xoa đầu nàng.
Trái lại Kỷ Du phát hiện ra hành động xoa đầu này đại khái chính là động tác duy nhất để ca ca nàng bày tỏ sự thân thiết giữa hai huynh muội, cho nên nàng cũng rất vui lòng.
Đi dạo vườn xong rồi, Kỷ Tuyên nói muốn đến kho sách tìm mấy quyển sách, Kỷ Du không có việc gì làm nên lập tức đi cùng chàng.
Kho sách ở góc tây nam Quận vương phủ, là một tòa lầu hai tầng, khi Kỷ Tuyên còn bé gần như mỗi ngày đều phải ở lại đây nửa ngày, khi đó Kỷ Du không hiểu chuyện, to gan lớn mật, còn rất bám chàng, có lúc không tìm được chàng thì sẽ tới đây, nhưng Kỷ Tuyên luôn vùi đầu đọc sách, rất ít khi để ý tới nàng, có một lần nàng nổi giận trước mặt chàng, xé rách quyển sách chàng đang xem, thế là bị chàng hung hăng mắng trận.
Kiếp trước hai bọn họ chưa bao giờ đi cùng nhau tới đây, sau khi Kỷ Du hiểu chuyện thì càng không dám gần gũi Kỷ Tuyên, cũng không bao giờ tới kho sách này tìm chàng nữa. Xem ra hôm nay vẫn là lần đầu tiên nàng đi cùng chàng tới đây, không khỏi nhớ lại những chuyện xưa xa xôi kia, có chút xúc động.
“Ca ca còn nhớ trước kia không?”
Kỷ Tuyên đang lấy một quyển sách từ kệ gỗ tử đàn màu đen, nghe vậy thì quay sang nhìn nàng.
“Ngày trước muội thích đến đây,” Kỷ Du ngửa mặt đón nhận ánh mắt chàng, trong mắt hơi có ý cười: “Nhưng khi đó muội không ngoan, luôn tới quấy rầy huynh, làm phiền huynh, còn làm huynh tức giận.”

Bàn tay cầm sách của Kỷ Tuyên dừng lại một chút, nhìn nàng một lúc lâu rồi mới ôn tồn nói: “Muội không có không ngoan, là ta…” Chàng thu lại ánh mắt, rũ mắt nhìn chằm chằm sàn nhà, một lát lại liếc mắt nhìn nàng: “Yểu Yểu, nếu phải nói tới trước đây thì ta chỉ có ngượng ngùng và hối hận.”
“Dạ?” Kỷ Du hơi ngạc nhiên, ý cười trên mặt cũng không thấy, há miệng sửng sốt: “Ca ca…”
“Trước đây ta đối xử với muội không tốt.” Kỷ Tuyên bỏ quyển sách xuống, đến gần nàng, “Muội có trách ta không?”
Kỷ Du vội vàng lắc đầu.
Kỷ Tuyên mím môi: “Nói thật.”
“Chuyện này…” Kỷ Du ấp a ấp úng, ánh mắt trốn tránh, một lúc lâu mới cúi đầu thừa nhận, “Có một chút.” Nói xong nàng lại ngẩng đầu nhấn mạnh một lần: “Thật sự chỉ trách huynh một chút thôi, với lại đó là khi còn nhỏ, sau đó muội trưởng thành thì chưa từng trách huynh nữa, chỉ là, chỉ là… Hơi sợ huynh.”
“Thật xin lỗi.” Kỷ Tuyên nghiêm túc nói.
Kỷ Du ngẩn ra, rất nhanh đã lắc đầu: “Ca ca không cần nói như vậy, không phải một mình huynh sai, muội cũng có chỗ không tốt, muội biết huynh khi đó có rất nhiều việc phải làm, phụ thân và mẫu thân đều đặt hết kỳ vọng vào huynh, huynh vừa phải đọc sách vừa phải luyện võ, là muội không hiểu chuyện, thế nào cũng phải quấn lấy huynh, còn, còn làm hỏng sách của huynh…” Nàng nói tới đây thì hạ thấp giọng xuống, không chỉ không trách Kỷ Tuyên mà ngược lại bản thân có vài phần áy náy.
Kỷ Tuyên nhìn nàng, sắc mặt trở nên mềm dịu, đột nhiên duỗi tay kéo bàn tay trái đang buông thõng của nàng rồi nắm trong lòng bàn tay.
Bàn tay chàng rất lớn, bao bọc toàn bộ bàn tay nhỏ bé của nàng, ấm áp khô ráo, Kỷ Du sững sờ, cúi đầu nhìn tay hai người, lại ngẩng đầu từ từ nhìn chàng, không rõ lý do.
Kỷ Tuyên cười với nàng, chậm rãi nói: “Trước đây là ta không tốt, sau này ta sẽ thay đổi, Yểu Yểu, chúng ta giảng hòa đi.”

“Giảng hòa?” Kỷ Du giật mình, bỗng nhiên hiểu ra, khuôn mặt nhỏ cười tươi như hoa, nàng vội vàng duỗi tay còn lại ra nắm lấy, còn dùng sức lắc lắc bàn tay chàng, vội vàng gật đầu nói: “Chúng ta giảng hòa rồi, vậy ca ca phải quên hết bộ dạng nghịch ngợm làm người chán ghét trước đây của muội, sau này muội cũng sẽ thật ngoan ngoãn nghe lời.”
“Được.”
Hai người nhìn nhau, trên môi đều nở nụ cười.
**************
Cuộc sống bình thản trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt đã đến hạ tuần tháng sáu. Đều nói tháng bảy nổi ban đỏ, mắt thấy sắp đến rồi, thời tiết cũng càng thêm nóng bức.
Mấy ngày nay Lâm phu tử bị bệnh nên nghỉ ở nhà, Kỷ Thấm được nghỉ ba ngày không cần đi học nên rất rảnh rỗi. Lúc Kỷ Du đến, cô bé đang ngồi ngây ra trên xích đu trong sân, bên cạnh không có lấy một nha hoàn hầu hạ.
Đang là đầu giờ chiều, thời tiết oi bức khó chịu, lá cây trong viện không hề lay động, không biết gió thổi ở chỗ nào.
Kỷ Du cầm quạt lụa trong tay, vừa phe phẩy vừa đi đến bên cạnh Kỷ Thấm, không biết Kỷ Thấm đang suy nghĩ cái gì mà cứ như người mất hồn, hoàn toàn không nhận ra có người tới gần.
Kỷ Du đứng sau lưng cô bé, im hơi lặng tiếng kẹp cái quạt vào trong khuỷu tay, hai tay từ phía sau che đôi mắt cô bé lại: “Ta là ai?”
Người Kỷ Thấm cứng một chút, sau đó giơ tay đẩy tay Kỷ Du ra, quay người lại ngửa đầu nhìn nàng: “A tỷ.”

Vẻ mặt tiểu cô nương ủ rũ, khuôn mặt nhỏ uể oải ỉu xìu, ngay cả cười cũng không cười một cái, sắc mặt Kỷ Du cứng lại: “Niệm Niệm?”
“Sao a tỷ tới đây?” Đại khái là nhìn ra sắc mặt Kỷ Du thay đổi nên Kỷ Thấm nặn ra một nụ cười cứng nhắc: “Trời nóng quá.”
“Muội làm sao vậy? Sao lại không có tinh thần thế này?” Kỷ Du nhíu mày.
Kỷ Thấm cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Không có gì.”
Trong mắt Kỷ Du lộ ra vẻ bất đắc dĩ, thở dài nhìn cô bé: “Ngồi dịch ra, chừa cho a tỷ một chỗ.”
Kỷ Thấm nghe lời dịch ra một chút, Kỷ Du ngồi vào bên cạnh, cẩn thận quan sát cô bé, nghiêm túc nói: “Niệm Niệm, bây giờ muội không gần gũi với a tỷ nữa, thật khiến a tỷ đau lòng.”
Kỷ Thấm sửng sốt, cuống quít nghiêng đầu nhìn nàng: “A tỷ, muội không có…”
“Ta lại không phải người mù, trong lòng muội không vui đã lâu nhưng vẫn không chịu nói với ta, còn nói không có.”
“Muội… A tỷ, muội, muội không có không vui.” Kỷ Thấm chột dạ quay mặt đi.
“Muội đừng có không thừa nhận, ta biết muội vì sao không vui.” Kỷ Du véo cánh tay nhỏ trắng nõn của cô bé một cái, chậm rãi nói: “Bộ dạng này của muội cũng đã lâu lắm rồi, thật coi a tỷ là người ngốc sao? Muội đã mười tuổi, so với lúc trước thì cũng coi là trưởng thành rồi, sau này muội không muốn đến biệt viện nữa thì ta cũng sẽ không ép muội, nếu đi mà không vui vẻ gì thì không cần đi nữa, dù sao muội còn có ca ca và a tỷ, ba người chúng ta ở trong phủ sống thật tốt, có được không?”
Kỷ Thấm ngây ngốc nhìn nàng, vành mắt đột nhiên đỏ lên, thì thầm gọi nàng một tiếng nhưng không biết nói gì.
“Không được khóc.” Kỷ Du xụ mặt: “Sau này không thể tùy tiện khóc nữa, cũng không phải là con nít, người khác nhìn thấy sẽ chê cười.”
“Vâng.” Kỷ Thấm đáp lời, thu nước mắt về, ánh mắt nhìn Kỷ Du có chút băn khoăn, cánh môi phấn hồng mím mím, muốn nói lại thôi.

“Muội muốn nói gì thì cứ nói với a tỷ, có uất ức gì thì nói hết ra, không nên để trong lòng,” Kỷ Du khích lệ cô bé: “Dù sao a tỷ luôn đứng chung một chỗ với muội, sợ cái gì?”
Kỷ Thấm chần chờ một lát, mím môi rồi khẽ nói: “A tỷ, tỷ thích muội hay là thích ca ca?”
“Hả?” Kỷ Du hơi giật mình, ngay sau đó bật cười: “Đây cũng là câu hỏi à? Ca ca là ca ca, muội là muội, đương nhiên ta đều thích, cái này cũng muốn tranh hả?” Kỷ Du muốn đỡ trán, chẳng lẽ gần đây cảm xúc của Niệm Niệm không tốt không phải bởi vì mẫu thân mà là vì thấy nàng và ca ca thân thiết, thế nên trong lòng không cân bằng?
Đây hiển nhiên không phải là đáp án Kỷ Thấm mong muốn, mặt cô bé đỏ lên, hơi sốt ruột nói: “Vậy, vậy nếu giữa muội và ca ca, tỷ chỉ có thể chọn một thì sao?”
“Nói bậy gì đó?” Kỷ Du chọc vào trán cô bé một cái rồi nói: “Hai người đều là người thân của ta, vì sao phải chọn một? Vậy ta và ca ca, muội chỉ có thể chọn một thì muội có chọn được không?”
“Muội chọn được!” Kỷ Thấm vội vàng trả lời: “Muội chọn a tỷ!”
Kỷ Du nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, lại cảm thấy trong lòng có chút ấm áp, nhìn vẻ mặt thành thật tha thiết của cô bé thì buồn cười, không nhịn được phải giơ tay ra véo véo gò má phúng phính của Kỷ Thấm: “Muội đúng là có lương tâm nha, chỉ sợ ca ca nghe được sẽ tan nát cõi lòng!”
Kỷ Thấm bỗng nhiên buồn bã, gục đầu xuống ngượng ngùng nói: “Muội không muốn để ý đến ca ca, cũng không muốn để ý đến nương, muội cùng một bên với tỷ tỷ.”
Kỷ Du nghi hoặc: “Vì sao cùng một bên với ta thì sẽ không để ý đến ca ca? Ca ca chọc muội ư?”
Kỷ Thấm không trả lời, chỉ ngẩng đầu nói: “Muội nói đều là sự thật, muội thích nhất chính là a tỷ, tỷ phải tin tưởng muội.”
“Được được được, ta tin muội còn không được sao?” Kỷ Du bất đắc dĩ xoa đầu cô bé, không hỏi thêm nữa.
Kỷ Thấm cũng không nói nữa mà yên lặng ngồi cùng Kỷ Du, sắc mặt cô bé từ đầu đến cuối không tốt lắm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN