Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Tiểu nhị mới tới không tệ, Tháp Na à, nhà muội tìm đâu ra vậy?” Lý thẩm đến tìm Tháp Na, tình cờ nhìn thấy Thẩm Hựu Dự mặc y phục thô kệch, thế là từ lúc vào cửa, ánh mắt không hề dời đi.
Hậu sinh tuấn tú như vậy, quả là hiếm thấy!
Tháp Na miễn cưỡng cười, cũng bởi vì quá tuấn tú, cho nên nàng mới không chào đón.
“Muội tìm ở đâu vậy, để mai ta cũng đi thử xem.”
Tháp Na: “… Là hắn tự đến đây.”
Lý thẩm tiếc nuối, bà còn tưởng rằng soái ca có thể sản xuất hàng loạt nữa chứ. Phương Niên Niên đứng bên cạnh vội vàng cười trộm, Lý thẩm tiếc nuối bao nhiêu thì sắc mặt của mẫu thân nàng khó coi bấy nhiêu, rõ ràng cùng là hiệp hội trọng sắc, vậy mà tướng mạo của Thẩm Hựu Dự lại không lọt vào mắt mẫu thân, thẩm mỹ thật sự là một chuyện khó lý giải.
Phương Niên Niên chống cằm nhìn về phía Thẩm Hựu Dự, tiểu ca ca này vừa cao ráo, chân dài, có khí chất, thật sự rất hiếm thấy, lúc sáng sớm, a đệ nhìn thấy thiếu hiệp hừng hực khí khái anh hùng như vậy mà lại lưu lạc tới mức phải làm chân sai vặt của nhà mình, biểu cảm lúc đó thật sự đặc sắc, giống như sụp đổ toàn bộ tín ngưỡng nhân sinh.
Thật sự có hiệu quả rõ rệt, trong lòng Phương Niên Niên vô cùng mừng rỡ.
Nàng cúi đầu, tiếp tục vẽ tranh, tranh này là khuôn bánh ngọt, nào là đoàn tụ sum vầy, đầu bạc răng long, uyên ương cẩm tú… Tổng cộng có tám mẫu khuôn, dùng làm 666 cái bánh, lấy ý “lục lục đại thuận”(*), là bánh hỉ của nữ nhi nhà Huyện thừa ở trấn Ô Y bên cạnh.
(*) Lục lục đại thuận (六六大顺): chữ 六 (Lục) đọc gần giống chữ 流 (Lưu), ý chỉ mọi việc thuận lợi như nước chảy.
Bánh Trung thu mà Phương Niên Niên làm đều nổi danh gần xa, nhà họ Phương đủ nếp đủ tẻ, vợ chồng hoà thuận, huynh muội hiếu kính phụ mẫu, toàn gia là người có phúc, vậy nên không ít nhà khi có cưới hỏi đều đến trà quán đặt bánh hỉ.
Đặc biệt là phía nhà gái, chỉ hận không thể mời Phương Niên Niên tới làm khách.
Có điều, trừ bạn bè thân thiết lấy chồng, Phương Niên Niên đều nhất quyết chối từ.
Huyện thừa rất hào phóng, bỏ ra rất nhiều tiền, bộ khuôn bánh ngọt này chính là cố ý làm riêng cho nhà họ.
Trình độ hội hoạ của Phương Niên Niên không tệ, cộng thêm kiếp trước từng thấy qua nhiều món, bất kể là làm khuôn bánh hay mẫu hoa thêu đều rất độc đáo, khiến đám nữ nhi tranh nhau muốn được truyền thụ.
Trà quán nho nhỏ này, không chỉ bánh trà đơn thuần đâu.
Nhìn Phương Niên Niên cầm bút, vẽ ra từng loại khuôn mẫu xinh đẹp tinh xảo, ý tưởng vô cùng mới mẻ, chủng loại không hề thu kém những tiệm bánh ngọt lâu đời ở kinh thành hay ngự trù ở thiện phòng, Thẩm Hựu Dự cũng thật sự kinh ngạc.
Không ngờ một tiểu nha đầu ở nông thôn cũng có tí bản lĩnh.
“Một bình Long Tỉnh, một đ ĩa bánh quế hoa(**), một chút đậu hồi hương(***).” Khách nhân nhìn thẻ trúc ghi món ăn treo trên tường, những món này là điểm tâm chính hôm nay.
(**) Bánh quế hoa (桂花糕): còn gọi là quế hoa cao, là một loại bánh dạng thạch.
(***) Đậu hồi hương (茴香豆): một món ăn địa phương của tỉnh Chiết Giang.
Bánh dùng gạo nếp mềm, bên trên là một lớp thạch vàng nhạt, hai lớp ở giữa điểm thêm mấy đoá hoa quế nhỏ, phần thạch là Phương Niên Niên dùng thạch trắng làm, nàng còn dùng bột đậu đỏ làm nhân bánh, khiến cảm giác mới mẻ khi ăn tăng lên gấp bội.
Đậu hồi hương thì không cần bàn, nàng sử dụng đậu tằm(****), rất giòn, thích hợp nhắm rượu hoặc uống trà.
(****) Đậu tằm (胡豆): còn gọi là hồ đậu, đậu Hà Lan, đậu răng ngựa.
Thẩm Hựu Dự không nói tiếng nào, hoàn toàn không theo quy củ khiêm tốn, nhẹ nhàng, khách khí của tiểu nhị thông thường, ngược lại, tự hắn khiến cho khách nhân có cảm giác mình phải là người đứng lên hầu hạ.
Hắn cũng thật sự không biết cách hầu hạ người khác, lúc bưng trà đến, xém chút đã hất đổ lên mặt khách.
Cũng may là, hắn vốn có thân thủ nhanh nhẹn của người luyện võ, khách nhân chỉ cảm thấy một trận gió thoảng qua đầu, bình trà Long Tỉnh nóng hổi đã kề sát mũi, đặt xuống mặt bàn.
Khách nhân: “…”
Nữ khách nhân đối diện: “…”
Hai người liếc nhìn nhau, vẫn còn khiếp sợ không thôi.
“Bánh quế hoa, đậu hồi hương.” Thẩm Hựu Dự quay lại, đặt xuống hai đ ĩa điểm tâm, phủi tay bỏ đi.
“Thật đẹp trai.”
Nữ khách nhân nhảy cẫng lên vui mình, toàn bộ những lời chỉ trích trách nhiệm tiểu nhị của trà quán đều biến thành lời khen ngợi.
“Thật không nỡ ăn mà.”
“Vậy nàng nhìn ta ăn đi, ha ha.” Nam nhân cười nói, vì thê tử đang vui mừng, hắn cũng bỏ qua chuyện tiểu nhị vô lễ.
Thê tử oán trách, đôi mắt liếc qua mấy dĩa điểm tâm: “Ăn thì tiếc quá.”
Miệng thì nói vậy, tay nàng đã dùng đũa kẹp một khối bánh, mắt trợn to hơn, nhìn bánh quế hoa vừa bị cắn mất một miếng, bên trong chậm rãi chảy ra nhân đậu đỏ, tổng thể trông thật đẹp mắt.
“Quan nhân mau nếm thử, bánh hoa quế này thật sự rất có tâm.”
“Được nàng khen thì chắc chắn không tầm thường, để ta nếm thử xem.”
Trong lúc mấy vị khách này đang nhấm nháp sản phẩm mới là bánh quế hoa, Thẩm Hựu Dự cũng không ngoại lệ.
“Thế nào?” Phương Niên Niên nhẹ nhàng cười hỏi.
“Tạm được.” Thẩm Hựu Dự dối lòng trả lời, bắt đầu ăn cái thứ hai.
Phương Niên Niên bĩu môi, thật là một kẻ tâm khẩu bất nhất, nàng từ chỗ phụ thân thì biết người này bị thương, vì tránh né tặc nhân mới trốn vào trong nhà nàng, song nàng không tin lắm, nhìn bộ dáng thong dong tự tại thế này, có chỗ nào giống như vừa chạy trối chết đâu.
Phụ thân nhất định cũng không tin, nhưng ắt hẳn ông đã dùng thủ đoạn nào đó để tên này không thể xuất chiêu làm càn.
“Đem những mãu khuôn này cho Đại Ngưu thúc đi.” Phương Niên Niên sắp xếp chồng giấy gọn gàng, đưa cho Thẩm Hựu Dự, đợi khi Đại Ngưu thúc làm xong khuôn bánh thì có thể bắt đầu làm bánh hỉ, cuối tháng này Huyện thừa gả nữ nhi, nàng phải chuẩn bị bánh hỉ để gửi qua trước đấy.
Thẩm Hựu Dự chần chừ một chút rồi mới cầm lấy, theo bản năng thì có chút không vui, bản thân là hoàng tôn quý tộc, vốn dĩ không có ai có thể sai bảo hắn, nhưng sống dưới mái hiên nhà người ta, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Trước khi đi, hắn còn lấy thêm một cái bánh quế hoa, bánh này độ ngọt vừa phải, lớp thạch dẻo dai, lớp nếp mềm mại, hắn chỉ ăn một lần đã ghiền, bất tri bất giác cứ thế ăn tiếp.
“Này, ăn nhiều thì trừ tiền công đấy!” Phương Niên Niên vung nắm đấm nhỏ nhắn trên không trung, hoàn toàn không có sức uy hiếp.
Thẩm Hựu Dự xoay người đi một chút thì ngoái lại, hắn vẫn chưa thoả mãn, vẫn còn muốn ăn thêm, trong lòng cảm khái, nha đầu thối này còn có một chút bản lĩnh, chờ đến khi giải quyết chuyện Huyết Liên Tử, hắn có thể tha mạng cho người nhà này, cho nha đầu thối một cơ hội hối cải, dù sao bên trong vương phủ cũng đang thiếu một nữ ngự trù.
Tháp Na đang đứng nói chuyện trên trời dưới đất cùng Lý thẩm, khi thấy cảnh này liền có chút sầu lo, trực giác của người mãu thân khiến nàng lập tức muốn đuổi tên Thẩm Hựu Dự không rõ lai lịch này đi, nhưng hai phụ tử lại liên thủ với nhau, khiến nàng không thể làm gì.
Không được! Tháp Na suy nghĩ trong lòng, đêm nay nhất định phải thuyết phục Tam ca, không thể giữ Thẩm Hựu Dự.
Khách nhân lại gọi một hộp bánh quế hoa, từ đây cách kinh thành hơn năm mươi dặm đường, mấy loại điểm tâm này rất hợp để ăn dọc đường.
Bên ngoài quán trà, một cỗ xe ngựa màu xanh đang đỗ lại, sau đó là một chiếc xe bò kéo theo mấy hòm xiểng, nam nhân có chòm râu dê đang đỡ thê tử lên xe, hắn nhìn về phía kinh thành xa xa, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Bị giáng chức đã mười mấy năm, ngày trở lại thì tóc sớm đã bạc, nhiệt huyết hăng hái ngày xưa cũng đã lụi tàn. Đế đô rợp bóng vàng son, song phía dưới ẩn giấu không biết bao nhiêu sóng ngầm mãnh liệt, Hoàng đế đã tuổi tráng niên, Thái tử trưởng thành, các hoàng tử mỗi người một vẻ, đầm nước này ngày một sâu hơn.
Ông bỗng có suy nghĩ muốn quay đầu lại, xa rời chốn thị phi kia.
“Quan nhân.” Thê tử thấy trượng phu mãi chưa lên xe, vén rèm gọi người.
“Ta có hơi xúc động.” Nam nhân sờ chòm râu của mình, lắc đầu tự giễu.
“Chàng đừng nghĩ nhiều, mau chóng khởi hành cho kịp giờ đóng cổng thành, phụ thân mẫu thân đang chờ chúng ta về, còn có bọn nhỏ nữa, thật sự nhớ chúng quá.”
“Để lão sư lo lắng rồi.” Nam tử lên xe ngựa, phân phó tuỳ tùng. “Đi.”
Một đoàn người xuất phát, hướng về phía kinh thành.
Kinh thành cách trà quán hơn năm mươi dặm đường, nếu đặt vào bối cảnh hiện đại, có xe buýt, cai tốc thì tầm bốn mươi phút là đến, còn ở thời cổ đại phải đi hơn hai canh giờ, mất gần nửa ngày.
Đã lớn chừng này, song Phương Niên Niên chỉ mới đến kinh thành năm lần, thật sự có thể đếm trên đàu ngón tay. So với kinh thành lắm quy củ, nàng vẫn thích nông thôn phóng khoáng, tự do tự tại, thoả thích bay nhảy, không bày vẻ nhiều lễ nghi quy củ đối nhân xử thế.
“Sai rồi, sai rồi, ngươi có biết gọt lê không vậy?” Buổi chiều bắt tay vào làm mứt lê, Phương Niên Niên đau đầu, nhìn những quả lê mập mạp hảo hạng bị thái thành mấy hình thù kỳ quái gầy gò: “Lãng phí là tội đấy.”
Thẩm Hựu Dự kiềm chế cơn giận, trong lòng lẩm bẩm không cãi nhau với nữ nhân: “Không có.”
“Ngưoi còn hùng hồn hả, năng lực động thủ kém như vậy, sao có thể làm việc chứ?” Phương Niên Niên vội vàng bảo Thẩm Hựu Dự rời khỏi, đi qua bên cạnh nạo lê thành sợi, việc này đơn giản, nhìn qua là biết.
Thẩm Hựu Dự lạnh mặt, nha đầu thối đã ép hắn phá vỡ rất nhiều giới hạn của bản thân.
“Ta còn chưa tức giận, ngươi thì một việc cũng làm không xong, ngươi tức giận cái gì!” Phương Niên Niên đứng lên, chỉ vào cái ghế bên cạnh, bảo hắn ngồi xuống. “Nhìn đây, ngươi dùng đũa xiên qua quả lê như thế này, sau đó dùng bàn nạo nạo thành từng sợi, xấu đẹp thế nào cũng được, miễn là sợi mỏng và mịn.”
“Thật nhiều chuyện.”
Nếu không phải bị ép ăn dược, nếu không phải nha đầu thối này ăn Huyết Liên Tử mà hắn còn chưa kịp chạm vào, Thẩm Hựu Dự tuyệt đối sẽ đi ngay lập tức!
Ngày đó, vì để bảo vệ Huyết Liên Tử, hắn tạm thời ném vào đống hạt sen trong trà quán, không ngờ nha đầu thối này lại đem hạt sen đi nấu, còn ăn luôn!
Hắn bỏ rơi truy binh, trốn ở đầu tường của trà quán, chứng kiến cảnh này mà trợn tròn mắt, không lẽ nha đầu này không phát hiện hạt sen rất cứng, màu sắc quá đỏ, lại còn có vị đắng sao?
Cứ vậy nuốt trọng!
Huyết Liên Tử là thánh vật mà Dược vương lưu lại năm đó, hiện chỉ còn hai viên tồn tại trên đời, được lưu truyền qua tay các đời võ lâm minh chủ, đem đặt vào cấm địa Không Âm tự, được mười tám người trông coi.
Hắn trải qua không biết bao nhiêu trắc trở mới lấy được Huyết Liên Tử từ Không Âm tự, cứ vậy mà bị nha đầu thối này ăn mất. Vậy nên mới tức giận đến mức khí huyết dâng lên, ngã xuống đất bất tỉnh.
Nếu không phải bản thân bị trọng thương, làm sao hắn có thể té xỉu, thậm chí sẽ có thể ngăn cản nha đầu thối, không tới mức học thói ti tiện của phường trộm cắp mà đẩy cửa vào phòng cô nương, cũng sẽ không bị Phương gia bắt lại, làm tiểu nhị ở đây.
Toàn bộ nguyên nhân đều do nha đầu thối này.
Thẩm Hựu Dự giận dỗi, từ nhỏ hắn đã được dạy dỗ là không được làm tổn thương nữ tử, vậy nên chỉ có thể tức giận mà tổn hại khí huyết, còn Phương Niên Niên vậy mà lại không hề hấn gì.
Phương Niên Niên nhanh nhẹn gọt một quả lê, đưa Thẩm Hựu Dự nếm chút đồ ngọt: “Ăn thử xem, lê nhà Trương gia gia trồng rất ngon đó, vừa nhiều nước vừa ngọt, có thể so với cống phẩm của Hoàng đế đấy.”
Thẩm Hựu Dự cười nhạo: “Sao ngươi biết Hoàng đế ăn loại lê nào?”
“Ta biết mà, lần đó đội xe mang cống phẩm lên kinh thành, có dừng chân ở trà quán bọn ta, mấy tên tuỳ tùng có cho ta mấy quả lê không tốt lắm.” Phương Niên Niên cũng không phải là nha đầu quê mùa thiếu kiến thức. “Ta nói nhỏ cho ngươi, lê cống phẩm đúng là rất ngon, nhưng không sánh bằng lê mùa thu của lão Trương đâu.”
Thẩm Hựu Dự chần chừ, không lẽ như vậy thật.
“Ngươi nếm thử đi, sẽ không thất vọng đâu.”
Thẩm Hựu Dự dừng một chút rồi cắt một miếng lê thật to, nước lê thơm ngọt tứa ra, có một ít thấm ngoài khoé môi, hết thảy chảy qua cuống họng đi thẳng xuống bụng.
Ăn ngon thật.
Lời tác giả:
Lê chín mọng nước, ăn thật sự ngon, hì hì.
Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.