Cố Lam cố gắng nhẫn nhịn không kích động vung một đấm vào cái mặt kia. Cân nhắc đến an toàn của người thân nên cô nặn ra một nụ cười: “Không cần đâu, tôi cũng tự thấy được, cảm ơn.”
Vừa nói cô vừa nhảy lên xe đạp, bật bản đồ ra thì thấy trên đó hiện ba giờ. Cố Lam nuốt nước miếng một cái.
Cô suy nghĩ trong chốc lát rồi quay đầu định hỏi Tần Tu Nhiên có thể cho mình xin một chai nước được không.
Nhưng trong khoảnh khắc quay đầu kia, đèn pha lập tức bật lên chiếu sáng bầu trời đêm, cũng chiếu mù đôi mắt chó của Cố Lam.
Cô nhắm ngay mắt lại, nghe thấy giọng nói vô cảm của Tần Tu Nhiên vang lên: “Lo mà đạp xe của cô đi, đừng nên có những suy nghĩ không nên có.”
Cố Lam hít một hơi thật sâu, hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ muốn lấy được thứ gì đó từ Tần Tu Nhiên. Cô xoay người nhấn bàn đạp chạy về phía nhà mình.
Tần Tu Nhiên để cô chạy trước một đoạn rồi mới bắt đầu thong thả đuổi theo. Hai người một người hùng hục đạp xe đạp phía trước cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất về nhà, một người lái chiếc xe sang trọng chậm rãi đi theo phía sau thưởng thức sự mệt mỏi của người phía trước.
Ban đầu Cố Lam còn muốn chậm rãi khoan thai đạp xe về, ai thèm quan tâm nó là ba giờ hay năm giờ chứ. Nhưng chỉ cần tốc độ của cô chậm lại một chút là Tần Tu Nhiên sẽ nhấn còi inh ỏi đằng sau, nhấn cho cô điếc hết cả tai, chỉ còn một cách duy nhất là đạp nhanh hơn để cố gắng thoát khỏi âm thanh ma quỷ kia.
Tăng tốc rồi lại chậm lại, cố gắng xong lại nghỉ ngơi. Cả quãng đường Cố Lam cứ lao vụt đi rồi lại nghỉ giữa chừng, giống như một người định dùng chiếc xe đạp cà tàng kéo xe hơi sang trọng vậy. Lúc nào mệt quá thở không nổi là cô lại đành an ủi bản thân rằng đây là tập aerobic, giảm cân.
Tần Tu Nhiên đi đằng sau nhìn Cố Lam. Giữa những ngọn đèn sáng ngời của thành thị, anh nhìn gió đêm thoảng qua và cái bóng của đèn đường bị ánh trăng non kéo dài rồi cảm nhận nỗi sung sướng có được từ kiểu trả thù này.
Mặc dù mục đích anh ngắm nhìn bóng lưng người phụ nữ phía trước có hơi kỳ quái.
Cơn giận tích tụ trong lòng từ ngày về nước đến giờ của Tần Tu Nhiên từ từ chìm xuống. Thậm chí anh còn bắt đầu có tâm trạng quan sát cô gái đang đạp xe đằng trước mình.
Sau khi chấp nhận một sự thật rằng người trước mặt mình là một cô gái, cuối cùng thì anh cũng nhìn thấy một ít đặc điểm của con gái trên người cô rồi. Ví dụ như lưng của cô gái này rất mảnh mai, vai rất gầy, eo rất nhỏ, ngực cũng rất nhỏ.
Ấy nhầm, đây không phải là đặc điểm của con gái.
Nhớ đến một tiếng đồng hồ vừa qua, bỗng nhiên Tần Tu Nhiên hoảng hốt phát hiện ra mình đang nghĩ lung tung. Anh chợp đạp mạnh vào phanh xe. Nghe tiếng động vang lên sau lưng, Cố Lam tranh thủ tìm được cơ hội dừng lại rồi quay đầu nhìn ra phía sau, muốn xem xem có phải Tần Tu Nhiên bị người ta tông chết ngắc rồi không.
Tiếc ghê, Tần Tu Nhiên vẫn đang yên ổn ngồi trong xe, thậm chí còn tức giận vì cô quay đầu lại nữa kìa.
Anh vốn đang định mở miệng mắng chửi nhưng chẳng hiểu sao tự nhiên lại nghĩ đến những suy nghĩ trăng thanh gió mát loé lên trong lòng mình trong khoảnh khắc vừa rồi.
Thôi vậy.
Cơn giận của Tần Tu Nhiên xẹp xuống. Dưới ánh mắt tò mò của cô gái, anh quay đầu đi chỗ khác không nhìn nữa, chỉ hô lên một tiếng: “Lên đây.”
“Hở?”
Cố Lam cảm thấy mình không nghe rõ lắm. Sau đó giọng nói của Tần Tu Nhiên hơi nâng lên một chút: “Tôi đưa cô về, lên đây đi.”
Má ơi gặp ma rồi.
Cố Lam hơi sợ không dám đi. Thấy cô mãi không nhúc nhích, Tần Tu Nhiên lại quay đầu nhìn cô một cái.
Ánh nhìn này làm Cố Lam như sực tỉnh. Sợ cái tên thích nhảy nhót trên đầu pháp luật này lại bày thêm trò nên cô vội vàng dừng xe đạp bên vỉa hè rồi chạy chậm tới bên chiếc xe hơi, kéo cửa nhảy lên xe, còn ngoan ngoãn tự thắt dây an toàn cho mình.
Chỗ ngồi trên xe thể thao rất rộng rãi, chẳng qua so với chỗ ngồi trên xe bình thường thì độ nghiêng lớn hơn. Thực tế cho thấy ngồi trên chiếc xe này không hề được coi là thoải mái.
Cố Lam cứng cả người ngẩng đầu lên. Ngồi trong xe có thể thấy những ngôi sao mờ mờ trên bầu trời cao qua chỗ mui trần.
Tần Tu Nhiên nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, thấy cô nằm ngay đơ thì cảm thấy hơi buồn cười.
Anh không nhìn nữa mà thờ ơ đặt câu hỏi: “Số nhà 502 toà 11 khu chung cư Cẩm Tú phải không?”
“Sao anh biết?!”
Cố Lam khiếp sợ quay đầu sang bên cạnh.
Xong đời, ngay cả ổ của mình cũng bị tên thích nhảy nhót trên đầu pháp luật này đào ra rồi. Lỡ sau này cô bị trả thù thì làm sao đây?
“Trên thẻ căn cước của cô có viết.” Tần Tu Nhiên nhắc nhở: “Tôi đã đọc sơ yếu lý lịch của cô rồi.”
“Thế mà anh cũng nhớ ư?!”
Cố Lam không thể tưởng tượng nổi: “Anh đọc sơ yếu lý lịch mà cũng tỉ mỉ vậy sao?”
“Trí nhớ của tôi khá là tốt nên đã gặp rồi thì sẽ không quên.” Tần Tu Nhiên nói trả lời. Như để chứng minh là mình không nói láo nên anh bắt đầu liệt kê: “Ví dụ như đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ cái lần đầu tiên tôi gặp cô ở sân bay, cô đội một cái nón cói, trên đó có viết một dòng chữ là “Hoa nở giàu sang, thăng quan phát tài”, chỗ sau thắt lưng áo chống nắng còn thủng một lỗ nữa.”
Cố Lam câm nín. Nếu người trước mặt không đe dọa đòi chôn sống cô thì có khi cô còn tưởng anh thích thầm mình cũng nên.
Nói thật chứ chuyện áo chống nắng của cô thủng một lỗ này chính cô còn không biết.
“Dù thế nào đi chăng nữa thì chúng ta cũng được coi như là không đánh nhau không quen biết.” Tần Tu Nhiên tổng kết: “Cô cầm vali hành lý của tôi, hại tôi…”
Anh vừa nói vừa nghĩ đến những gì mình trải qua ngày hôm đó, cảm thấy nói ra cũng chẳng vẻ vang gì nên lách qua luôn: “Thôi không nhắc đến chuyện đó nữa. Dù sao thì bây giờ ân oán giữa tôi và cô cũng đã thanh toán xong. Chờ tôi đưa cô về nhà an toàn, cô trả quần áo lại cho tôi nữa là sau này chúng ta đường tôi tôi đi đường cô cô lượn. Tất cả mọi chuyện đều xí xoá.”
“Ừ ừ.” Cố Lam gật đầu, còn tâng bốc một cách sâu xa: “Anh nói hay thôi rồi. Tôi cũng biết anh là người khoan dung độ lượng mà.”
“Cô ấy à, đầu óc không thông minh cho lắm nhưng được cái rất biết điều.”
Thấy Cố Lam biết điều như thế, tâm trạng của Tần Tu Nhiên thoải mái hơn rất nhiều. Vì đường đi còn dài nên anh rảnh rỗi kiếm chủ đề trò chuyện: “Theo lý thuyết thì cô là người nổi tiếng trên mạng mà, chắc cũng kiếm được không ít chứ? Sao nghe đến một triệu đã sợ tái mặt rồi vậy?”
Chọc thẳng vào tim rồi.
Cố Lam đã từng nghe thấy những lời tương tự vô số lần rồi. Cô nở một nụ cười thê thảm: “Tổng giám đốc Tần, đó là một triệu nhân dân tệ, không phải đồng Yên, không phải Won, cũng không phải Việt Nam Đồng.”
Nghe ra lời bóng gió của Cố Lam, Tần Tu Nhiên nghiêng đầu liếc cô một cái rồi cười mỉa: “Tôi biết, bằng với căn hộ của cô mà.”
“Sao anh…”
Lúc điều tra khu chung cư của cô tôi tiện thể xem qua giá phòng một chút ấy mà.” Biết Cố Lam muốn hỏi gì, Tần Tu Nhiên đang lái xe nói với vẻ kiêu ngạo: “Không cần phải ngạc nhiên vậy đâu.”
Trông chẳng khác gì học sinh tiểu học.
Một cách hình dung thoáng qua đầu Cố Lam nhưng cô không dám mở miệng.
Thậm chí cô còn trái lương tâm mà tán thưởng: “Tổng giám đốc Tần thật không hổ là tinh anh từ nước ngoài về, đầu óc linh hoạt hơn tôi nhiều ghê. À không đúng…” Không đợi Tần Tu Nhiên mở miệng, Cố Lam đã nhanh chóng bày ra vẻ đột nhiên ngộ ra: “Tôi không thể so sánh bản thân với tổng giám đốc Tần được. Vậy khác gì khinh nhờn anh đâu.”
“Được rồi.” Tần Tu Nhiên được cô phô trương nịnh bợ đến cực kỳ hài lòng nhưng sau đó lại cảm thấy như vậy không vẻ vang gì lắm. Anh mà lại bị một viên đạn bọc đường thấp kém như này làm sa ngã à? Thế là Tần Tu Nhiên ho nhẹ một tiếng, rất có phong phạm lãnh đạo: “Không cần phải nịnh đâu, tôi không nghe lọt tai mấy kiểu đó. Trái lại cô có thể giải thích cho tôi một chút vì sao tôi thấy ai cũng bảo nổi tiếng kiếm được rất nhiều tiền mà cô lại thành ra như này?”
“Cái này hả? Nghề nào cũng có mặt tốt mặt xấu mà.” Cố Lam cười khổ: “Tôi không thuộc vào nhóm kiếm được rất nhiều tiền kia thôi.”
“Vậy cô nhận tiền lời như thế nào?”
Tần Tu Nhiên hỏi thăm nghề này theo thói quen. Cố Lam nói những điều có thể nói: “Tôi là người livestream cho sản phẩm thương mại điện tử nhưng lại không phải là streamer nổi tiếng. Sản phẩm cơ bản cũng là do công ty chọn nên tôi chỉ đóng vai một người tiêu thụ mà thôi. Tiêu thụ được nhiều sản phẩm thì tiền hoa hồng của tôi nhiều. Vậy nên thật ra thu nhập của tôi phụ thuộc vào sản phẩm hết.”
“Vậy hằng tháng cô kiếm được bao nhiêu?”
“Tiền lương của tôi là gồm lương cơ bản cộng tiền hoa hồng.” Cố Lam xấu hổ gãi gãi đầu: “Lúc kém cỏi nhất tôi chỉ nhận được 5000 lương cơ bản thôi. Những dịp như Thất Tịch hay Lễ song thập các thứ thì sản phẩm được chọn cũng khá hơn một chút, tôi sẽ kiếm được mấy chục nghìn. Tất nhiên đây chỉ là chút tiền lẻ mà thôi…” Nói đến cuối câu, Cố Lam còn không quên nịnh hót: “Không thể so sánh được với anh.”
“Đúng là không thể.”
Tần Tu Nhiên thành thật gật đầu, cũng hiểu được tại sao một triệu đã có thể dọa cô sợ tái mặt như vậy.
Thấy dáng vẻ thấu hiểu của anh, Cố Lam chỉ có một suy nghĩ là muốn nện vỡ cái đầu chó tư bản này.
Nhưng cô không dám, cô chỉ có thể giữ nguyên nụ cười.
Cô chỉ mong được về nhà, kết thúc cuộc trò chuyện và anh đi đường anh tôi đi đường tôi với người đàn ông này nhanh nhanh một chút, sau đó báo cảnh sát.
Hai người câu có câu không tán gẫu một hồi. Kỹ năng tâng bốc khen láo được mài giũa qua nhiều năm và khả năng kết bạn nhanh chóng trên bàn hẹn hò mù quáng của Cố Lam được thể hiện đầy đủ. Chỉ chốc lát sau, Tần Tu Nhiên đã bắt đầu nhớ lại những năm tháng tài hoa ngày xưa và nói đến cuộc sống ở nước ngoài của mình rồi.
“Có một năm tôi đang bán khống dầu thô thì tình cờ gặp một người vừa thua lỗ bởi dồn hết tài sản và tính mạng vào việc đầu tư mạo hiểm. Hình như kẻ đó nghe theo tin đồn nào đó nhưng kết quả là tin tức sai lệch nên thua lỗ, tài sản tích lũy mấy chục năm trôi theo dòng nước trong một đêm. Ngay đêm hôm đó, tôi vừa mới về đến cửa nhà thì bị một khẩu súng chĩa thẳng vào đầu.”
Tần Tu Nhiên lái xe, miệng phun ra những lời hời hợt.
Cố Lam nghe mà trợn mắt há hốc mồm. Cô nhìn người đàn ông trông có vẻ như hoàn toàn không cùng một thế giới với mình rồi không nhịn được mà hỏi một câu: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó tôi nói với người kia là nhắm vào đây này.” Tần Tu Nhiên chọc chọc lên huyệt Thái Dương của mình: “Bắn vào đây thì tôi sẽ chết mà ông cũng toang luôn, cả đời không còn cơ hội xoay mình nữa.”
Anh đúng là giỏi diễn mà.
Suýt nữa thì Cố Lam bật thốt lên lời này rồi, may mà cô nhịn được để hỏi tiếp: “Ông ta nói sao?”
“Ông ta nói mình vốn đã chẳng còn cơ hội nào nữa. Ngay một giây trước khi ông ta bóp cò, tôi nói rằng tôi có thể cho ông ta cơ hội. Sau đó tôi nói phương án cho ông ta, ông ta cảm thấy không tệ nên chúng tôi thành bạn.”
“Khoan dung độ lượng quá.” Cố Lam vỗ tay, tiếc là cô không làm được như vậy.
Tần Tu Nhiên cười cười, có ý ám chỉ gì đó: “Cho nên có lúc kẻ địch chưa chắc đã là kẻ địch, bạn bè cũng chưa chắc đã là bạn bè.”
“Tổng giám đốc Tần nói đúng.” Cố Lam giơ ngón tay cái lên: “Nhận xét độc đáo.”
“Tôi nghĩ cô hiểu ý tôi chứ nhỉ?” Tần Tu Nhiên nhướng mày.
Nghe anh nói vậy, trong đầu Cố Lam bắt đầu nhanh chóng phân tích.
Cô không dám nói lung tung vì sợ có khi tên này tàng trữ súng ống đạn dược gì trên xe, lỡ mình trả lời sai một cái là chết tươi.
Cô đắn đo chọn lọc từ ngữ rồi cẩn thận tâng bốc: “Tôi chỉ có thể hiểu được sơ sơ ý của tổng giám đốc Tần thôi. Làm người thì nên phóng khoáng như tổng giám đốc Tần mới đúng. Lòng dạ anh như biển rộng, ngón tay người khác đã đặt lên cò súng rồi vẫn không báo cảnh sát, không trả thù, còn không chấp hiềm khích lúc trước mà hóa địch thành bạn. Anh đúng là tấm gương mẫu mực cho tôi, đáng để tôi học tập.”
Cố Lam vừa nói vừa quan sát vẻ mặt Tần Tu Nhiên, thấy đối phương có vẻ càng ngày càng hài lòng thì hiểu mình nói đúng rồi.
Giữ được cái mạng nhỏ rồi.
Cô yên lòng nên càng tâng bốc mạnh bạo hơn.
Thấy Cố Lam nghe hiểu ý mình, Tần Tu Nhiên cũng yên tâm nghe cô nịnh hót.
Hai người một người tung một người hứng, chỉ chốc lát sau đã đến cửa khu chung cư.
Sau khi dừng xe, Tần Tu Nhiên đi cùng Cố Lam lên tầng.
Nơi Cố Lam ở là một tòa nhà có thang bộ, dưới tầng được khoá lại bằng một cánh cửa sắt lớn màu xanh. Cô lấy chìa khoá ra mở cửa cái “cách” sau đó quay đầu lại cười cười vẻ xin lỗi: “Cái đó… Nhà tôi hơi bừa bộn. Hay là để tôi lấy quần áo xuống cho anh nhé?”
“Không cần phiền vậy đâu.” Tần Tu Nhiên hất cằm về phía cầu thang một cái: “Cùng đi lên luôn đi. Tôi còn chưa ăn cơm đâu.”
Ý anh là muốn đi lên ăn cơm hay là đang nhắc nhở cô đừng lãng phí thời gian vậy?
Cố Lam đắn đo một chút, vẫn cảm thấy vế sau đúng hơn.
Mà cô cũng không hy vọng ý anh là vế trước.
Vậy nên cô không nói thêm nữa mà dẫn Tần Tu Nhiên lên tầng.
Đi qua hành lang dán đầy quảng cáo có ánh đèn mờ tối, hai người tới cửa nhà Cố Lam. Cô lại cười với ý xin lỗi: “Thật ra bình thường tôi không phải như vậy đâu, mong anh thông cảm.”
Tần Tu Nhiên không nghe rõ, chưa kịp hỏi lại đã thấy Cố Lam mở cửa.
Căn phòng bảy mươi mét vuông được ngăn ra thành hai phòng ngủ một phòng khách. Từ trước đến nay Tần Tu Nhiên chưa bao giờ nhìn thấy căn nhà nào tiết kiệm đến mức này.
Thần kỳ nhất không nằm ở chỗ hoạch định “hợp lý” của căn nhà này mà là nhỏ như thế nhưng lại chứa được cực nhiều đồ.
Vỏ bia, tất, bàn vẽ, các mảnh mô hình lập thể, máy may…
Tần Tu Nhiên cũng không thể hiểu được sao con người lại có thể sống được ở nơi này?
Người chết cũng không muốn nằm xuống đây.
“Chờ tôi một chút.”
Dưới ánh mắt kiềm chế của Tần Tu Nhiên, Cố Lam giẫm thẳng lên vỏ bim bim khoai tây chiên trên sàn đi vào phòng rồi lấy bộ vest trên giá ủi ra cực kỳ kính cẩn đưa cho Tần Tu Nhiên: “Tổng giám đốc Tần, đồ của anh đây. Tôi không hề động vào chúng tí nào đâu. Tất cả mọi thứ vẫn còn y nguyên. Anh xem hai viên kim cương này đi…”
“Được rồi.” Không đợi cô nói hết câu, Tần Tu Nhiên đã giơ một tay ra cầm quần áo rồi xoay người cắt ngang: “Đi đây.”
“Vâng, vậy anh đi thong thả nhé.” Cố Lam khoanh hai tay trước ngực, kính cẩn như đón khách quý, nhiệt tình vẫy vẫy tay nhìn Tần Tu Nhiên đi xuống tầng: “Lên đường thuận buồm xuôi gió nhé!”
Tần Tu Nhiên không để ý đến cô. Anh cầm quần áo đi thẳng xuống tầng. Sau khi nhìn thấy vết bẩn trên bộ vest, anh nhíu mày đầy ý chê bai rồi giơ tay vứt luôn bộ đồ vào thùng rác.
Nếu không phải không muốn để lại đồ đạc cá nhân của mình ở chỗ Cố Lam thì còn lâu anh mới chạy một chuyến như này.
À cũng chưa chắc.
Sau khi suy nghĩ trong chốc lát, anh không nhịn được mà quay đầu nhìn cửa sổ căn nhà đang sáng đèn ở tầng năm.
Mặc dù dáng vẻ cao lớn thô kệch, tính cách cũng hùng hùng hổ hổ nhưng dù sao cũng là một nữ sinh.
Anh vẫn đủ lịch sự để đảm bảo rằng cô về đến nhà an toàn.
Thật ra thì cái cô Cố Lam này cũng thú vị đấy.
Tiếc rằng đời này hai người sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Nghĩ một hồi rồi anh bỗng cảm thấy hơi tiếc nuối.
Tần Tu Nhiên quay đầu lại nhìn cái thùng rác, đắn đo trong chốc lát rồi gửi cho Thẩm Phỉ một tin nhắn.
Tần Tu Nhiên: “Bảo Giản Ngôn nói Cố Lam xuống thùng rác dưới tầng nhặt kim cương.”
Lúc thấy tin nhắn này, Thẩm Phỉ đang uống rượu trong quán rượu. Anh ấy bối rối trong chốc lát rồi vô thức trả lời: “??”
Tần Tu Nhiên không thèm trả lời mà nhét điện thoại di động vào túi rồi đi thẳng ra ngoài cửa khu chung cư. Thậm chí anh cũng không phát hiện ra mình đang cười.
Mới đi được mấy bước, chuông điện thoại của anh vang lên dồn dập.
Tần Tu Nhiên lấy ra xem thì thấy màn hình hiển thị số điện thoại của Hạ Di. Anh không nhịn được mà nhíu mày bấm nhận: “Mẹ, sao…”
“Con dẫn theo vệ sĩ chạy xe thể thao dùng flying cam đuổi theo chặn đường một người đàn ông là sao vậy?”
Anh còn chưa dứt lời, Hạ Di đã ngay lập tức mở miệng hỏi thẳng.
Tần Tu Nhiên sửng sốt trong chốc lát sau đó nhanh chóng nhận ra có gì đó không ổn: “Sao ạ?”
“Sao trăng gì?” Hạ Di thở hổn hển: “Bây giờ trên mạng toàn là video của con kìa. Tần Bác Văn đưa video và ảnh trước kia của con đi tìm ông nội, nói với ông là con thích đàn ông, còn dùng quyền thế ép buộc người ta nữa. Ông nội con tức đến nỗi vào phòng cấp cứu rồi kìa!”
Nghe bà ấy nói vậy, bước chân của Tần Tu Nhiên dừng lại. Có vẻ như là Hạ Di đang ở bệnh viện nên phải đè thấp giọng xuống nói: “Bây giờ ông cụ đang ráo riết tìm con, có thể lát nữa sẽ gọi điện cho con đấy. Mẹ mặc kệ con dùng cách gì cũng phải nặn cho ra một lý do cho mẹ. Nghe chưa?!”
Mà lúc này, Cố Lam đang đứng ngoài ban công quan sát. Chờ mãi không thấy chiếc xe sang kia khởi động rời đi nên cô mất kiên nhẫn, bất chấp việc có khi Tần Tu Nhiên là một tên giăng lưới bẫy pháp luật, đang rình mò ngoài cửa chờ xem phản ứng của cô nữa mà đứng ngay trên ban công móc điện thoại ra nhấn mạnh xuống mấy phím trong cơn giận…
“1, 1, 0.”