Edit: Cua🌷
_
Khi Yến Hoa đến nơi, Giang Dã đang ngồi ở một góc hành lang bệnh viện.
“Anh Kiều.” Giang Dã đứng dậy, khuôn mặt tái nhợt khẽ nỉ non.
“Anh đây.”
Giang Dã không nhịn được nữa, vùi đầu vào hõm cổ Yến Hoa, thân thể khẽ run lên.
Yến Hoa nhẹ nhàng xoa lưng hắn, yên lặng an ủi thiếu niên trong lòng.
Không biết qua bao lâu, Giang Dã cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Yến Hoa cũng dành thời gian để nói chuyện với cảnh sát về vụ việc này.
Sau khi say rượu, Giang Thành đã đi tắm rồi chết đuối ở trong bồn.
Đến sáng thứ bảy khi Giang Dã đi học về liền nhìn thấy thi thể của gã.
Chứng kiến cảnh tượng bi thảm này, dù về mặt tâm lý hay thể chất, bất cứ ai cũng không tránh khỏi sợ hãi.
Trong hành lang bệnh viện, ngoài Giang Dã ra, bên cạnh còn có hai cảnh sát đang hỏi thăm đủ thứ chuyện như thường lệ.
Giang Dã không chịu nói lời nào với cảnh sát, cho đến khi Yến Hoa xuất hiện, tình hình mới được cải thiện một chút, nhưng chung quy tinh thần của hắn vẫn không ổn.
Hắn không chịu rời khỏi Yến Hoa dù chỉ một bước.
Trong lúc lấy lời khai, Yến Hoa cũng phải ở bên cạnh hắn mới chịu lên tiếng.
Sau khi hỏi đủ thứ chuyện, viên cảnh sát nhìn sắc mặt tái nhợt của Giang Dã, không khỏi nói thêm vài câu: “Một đứa trẻ luôn khó có thể tiếp thu loại chuyện này, nếu có thể thì hãy chú ý đến em trai một chút.”
Yến Hoa gật đầu, cảm ơn bọn họ rồi nhìn họ rời đi.
Hành lang bệnh viện chỉ còn lại Yến Hoa và Giang Dã, một cơn gió lạnh xuyên qua khe sổ thổi vào bên trong, khiến bệnh viện càng thêm ảm đạm.
“Không sao đâu.” Yến Hoa đứng trước mặt Giang Dã, vuốt v e lưng hắn, nhẹ nhàng an ủi.
Giang Dã ngồi ở trên ghế, hai tay ôm chặt eo Yến Hoa không chịu buông, vùi đầu vào trong ngực anh gọi, “Anh Kiều.”
Mấy câu hỏi vừa rồi đã tiêu hết toàn bộ sức lực của Giang Dã, ngoại trừ gọi tên anh, hắn không biết phải nói gì nữa.
Yến Hoa ngẩng đầu, trong lòng tràn ngập suy nghĩ.
Lúc này đây, bánh xe định mệnh của anh và Giang Dã dường như chồng chéo lên nhau, họ mất đi cha mẹ, quỹ đạo cuộc đời khiến hai con người vốn không liên quan lại chặt chẽ dựa vào nhau, nương tựa với nhau cả đời.
Giang Dã không muốn về nhà, Yến Hoa hiểu tâm tình của hắn, đành phải tìm một khách sạn gần đó để hắn nghỉ ngơi trước.
“Ngủ đi, lát nữa anh sẽ gọi em dậy.” Yến Hoa đắp chăn cho hắn, bệnh dị ứng của Giang Dã còn chưa khỏi hẳn, trên cánh tay còn vết mẩn đỏ chưa tiêu tan, Yến Hoa bôi ít thuốc cho hắn một lần nữa.
Giang Dã đắp chăn bông xong, chỉ để lộ cái đầu, hắn lo lắng nói: “Anh Kiều, anh đừng đi.”
“Anh không đi, anh ở đây với em.” Yến Hoa ngồi trên giường không ngừng an ủi hắn.
Dường như Giang Dã vẫn chưa cảm thấy an tâm, hắn bèn duỗi tay ra nắm lấy tay Yến Hoa, đảm bảo rằng anh sẽ không rời đi trước khi hắn nhắm mắt lại.
Nhưng hắn thật sự không cảm thấy buồn ngủ, tuy rất bất ngờ trước cái chết của Giang Thành nhưng hắn lại không hề sợ hãi hay đau buồn như vẻ bề ngoài.
Mối quan hệ cha con giữa hắn và Giang Thành rất lãnh đạm, hắn chỉ biết làm thế này trông mình sẽ rất đáng thương.
Anh Kiều sẽ thương hại hắn.
Trong phòng rơi vào vòng xoáy yên lặng, Yến Hoa cụp mắt nhìn Giang Dã ngủ, cho đến khi điện thoại chợt rung lên.
Anh muốn đặt tay Giang Dã vào trong chăn, nhưng hắn nắm rất chặt nên anh đành bỏ cuộc, xoay lưng, thấp giọng nghe điện thoại.
“Alo, Tiểu Thanh.”
Giang Dã chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện, vô thức đoán cuộc gọi này đến từ số điện thoại chưa được đặt tên.
“Không có gì, đừng lo lắng.”
“Ừm, xin lỗi vì cuộc hẹn tối nay.”
“Được rồi, tạm biệt.”
Yến Hoa cúp điện thoại, quay đầu liền nhìn thấy hai mắt Giang Dã đang mở to nhìn mình.
“Anh đánh thức em à?” Yến Hoa dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc Giang Dã.
Giang Dã ừm một tiếng.
“Đồng nghiệp vừa gọi cho anh, em có muốn ngủ thêm chút nữa không?”
Giang Dã lắc đầu, không muốn ngủ nữa nên ngồi dậy, dùng giọng điệu đáng thương nhìn Yến Hoa: “Anh Kiều, sau này em không muốn sống ở Ôn Dương nữa.”
“Không muốn ở thì không ở.” Yến Hoa cũng không định để hắn ở lại Ôn Dương.
Giang Dã yên tâm một chút, tiếp tục nói: “En muốn về Nam Giang với anh.”
“Được rồi, sau khi em thi tuyển sinh xong, anh sẽ đưa em về Nam Giang.”
Giang Dã cúi đầu vâng một tiếng, dù nhận được câu trả lời mình mong muốn nhưng hắn vẫn không thấy vui, não hắn hiện giờ chỉ nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi.
Cảnh sát đã nhanh chóng điều tra xong, cái chết của Giang Thành hoàn toàn chỉ là một tai nạn.
Sau khi uống quá nhiều trong bữa tiệc tối thứ sáu, gã về nhà ngâm mình trong bồn tắm, kết quả ngủ quên rồi chìm xuống chết đuối.
Không ngờ.
Yến Hoa cũng không ngờ một ngày nào đó anh sẽ phải tổ chức tang lễ cho Giang Thành.
Nhưng như người ta vẫn thường nói, một việc làm hai lần cũng thành quen, kinh nghiệm được rút ra từ đám tang của Chu Lệ Vi thực sự đã áp dụng vào đám tang của Giang Thành.
Mọi chuyện thật khó đoán và nực cười.
Lúc đầu, Yến Hoa lo lắng Giang Dã sẽ được họ hàng Giang gia nhận nuôi, may mắn thay, Giang Thành sau khi chết vẫn có ít tác dụng, những người thân đã từng không giúp đỡ gã trước kia đều đã cắt đứt toàn bộ với gã trước khi gã chuyển đến Ôn Dương rồi, vì vậy đã làm giảm không ít phiền toái cho Yến Hoa.
Nhưng cho dù những người thân khác của Giang gia thật sự muốn nhận Giang Dã làm con nuôi thì anh cũng không đồng ý.
Anh sẽ không cho phép bất cứ ai cướp Giang Dã khỏi anh nữa.
Trong khoảng thời gian này, Giang Dã đặc biệt bám Yến Hoa, hắn không muốn sống trong ngôi nhà Giang Thành vừa chết, cũng không muốn ở trong những ngôi nhà khác dưới danh nghĩa Giang Thành.
Vì vậy, Yến Hoa chỉ có thể đưa hắn theo vào ngày thứ bảy và chủ nhật, hoặc về Nam Giang hoặc ở khách sạn gần trường học hai ngày.
“Tóc em dài ra rồi.” Yến Hoa vừa nói vừa nằm trên giường, ngẩng đầu nhìn Giang Dã vừa mới tắm xong.
Giang Dã ngoan ngoãn nói: “Ngày mai em đi cắt tóc.”
“Ừ, ngủ sớm đi.” Yến Hoa mệt mỏi nhắm mắt lại, trước khi ngủ không quên nhắc nhở hắn: “Sau khi tóc khô mới được ngủ.”
“Được rồi.”
Giang Dã ngồi vào bàn học, một tay mở đề thi ra, một tay cầm điện thoại di động của Yến Hoa, lật qua nhật ký cuộc gọi và tin nhắn gần đây.
Sau khi Giang Thành qua đời, mọi việc gần như là do Yến Hoa lo liệu, ngoài ra còn công việc ở đoàn xe, mỗi ngày phải chạy qua chạy lại giữa Nam Giang và Ôn Dương, bận đến mức chân không chạm được đất.
Hắn xem qua thì thấy trong điện thoại toàn là những thứ về đám tang của Giang Thành.
Trong sáu năm ở Ôn Dương, Giang Thành làm ăn phát đạt nhờ kinh doanh ngoại thương, thật ra gã có thể kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng thỉnh thoảng lão già này vẫn đi đánh bạc vài lần, sau tất cả, gã đã để lại một tờ di chúc cho Giang Dã, trong đó là một khối tài sản kếch xù và một vài ngôi nhà đứng tên ông ta.
Gã chưa tái hôn, cũng không có người yêu chứ đừng nói là một đứa con, Giang Dã là con trai duy nhất của gã nên nghiễm nhiên trở thành người thừa kế duy nhất.
Đây là một con số rất ấn tượng, Yến Hoa có thể kiếm bộn tiền nếu như anh có suy nghĩ khác.
Nhưng nếu là như vậy, anh chắc chắn không phải là Yến Hoa.
Anh ghi chép rất rõ ràng từng số tiền rồi gửi toàn bộ vào sổ ngân hàng riêng cho Giang Dã.
Điều này khiến Giang Dã cảm thấy đau lòng.
Hắn không thích quá khác biệt với Yến Hoa.
Trong tiềm thức của Giang Dã, mối quan hệ của họ còn thân thiết hơn cả anh em ruột thịt.
Vì sao hắn có thể tiêu tiền của anh Kiều, mà anh Kiều lại không thể sử dụng tiền của hắn?
Mọi thứ của hắn đều thuộc về anh Kiều.
Sau khi xem xong nhật ký cuộc gọi, Giang Dã lại bấm vào hộp thư, ngoại trừ chuyện đoàn xe ra, hầu như không có tin nhắn cá nhân nào.
Bùi Thanh Ưng thỉnh thoảng vẫn gửi tin nhắn làm phiền, nói hươu nói vượn, nào là dự báo thời tiết hôm nay thế nào, trời lạnh ra sao, nhắc nhở Yến Hoa mặc thêm áo, nhưng Yến Hoa thậm chí còn chẳng bấm vào đọc.
Giang Dã không hiểu Bùi Thanh Ưng đang nghĩ gì, một người đàn ông ngày nào cũng quấy rầy anh trai mình.
Số chưa được đặt tên đã đổi thành Vương Tiểu Thanh, đồng thời, những cái tên khác cũng lần lượt được thêm vào, đoán chừng do anh quên ghi chú.
Cùng lúc đó, Yến Hoa cũng không trả lời mấy tin nhắn Vương Tiểu Thanh gửi tới nữa, điều này khiến Giang Dã yên tâm.
Cái chết của Giang Thành khiến anh không còn thời gian để yêu.
Hắn đặt điện thoại lên bàn, sau đó cất đề thi, lặng lẽ đi lên giường, nằm xuống cạnh Yến Hoa rồi chìm vào giấc ngủ thật sâu.
Thời tiết càng ngày càng nóng, nhiệt độ càng ngày càng tăng, chuỗi ngày du hành giữa hai nơi của Yến Hoa cuối cùng cũng chính thức kết thúc sau kỳ thi tuyển sinh của Giang Dã.
Ngôi nhà và toàn bộ tài sản thừa kế đứng tên Giang Thành giờ đã được chuyển cho Giang Dã.
Căn phòng 501 trong sân nhà của xưởng máy móc một lần nữa tràn ngập dấu vết của Giang Dã.
Yến Hoa đang dọn dẹp phòng, đột nhiên hỏi: “Em vẫn giữ cái này à?”
Giang Dã đang sắp xếp quần áo, quay đầu lại nhìn Yến Hoa đang lắc con Pikachu.
“Nó luôn ở đó.” Giang Dã không hề ngạc nhiên, “Em chưa bao giờ đánh mất những thứ anh cho.”
Dù đã sáu năm trôi qua nhưng con Pikachu bé nhỏ vẫn được bảo quản tốt, không hư hỏng chỗ nào.
Yến Hoa cũng không tỏ ra yếu thế: “Những thứ em cho anh, anh cũng không làm mất nhé, anh trai của em rất tốt có đúng không?”
Vừa nói, anh vừa rút chiếc bùa hộ mệnh trên cổ ra rồi đưa Giang Dã xem.
Yến Hoa vẫn luôn đeo chiếc bùa hộ mệnh trên cổ.
“Của em đâu?” Yến Hoa cố ý hỏi: “Không phải em làm mất rồi chứ?”
Giang Dã lặng lẽ lấy ra một chiếc hộp từ trong ngăn kéo, mở ra tìm một chiếc bùa hộ mệnh khác.
Hắn cũng từng đeo chiếc bùa hộ mệnh này, nhưng sau khi sống với Giang Thành thì không đeo nữa, hắn sợ Giang Thành sẽ lấy nó đi khi biết nó là chiếc bùa do mẹ hắn xin được.
“Sao em có thể làm mất nó được.” Giang Dã không phục nói.
“Được được được, không trêu em nữa.” Yến Hoa sờ sờ mũi, vốn dĩ định trêu chọc Giang Dã một chút, không ngờ thằng nhóc này lại cất giữ đồ đạc cẩn thận như vậy, nhanh chóng đổi chủ đề: “Tối nay chúng ta không ăn cơm ở nhà.”
“Sao vậy?”
“Anh đã đặt bàn ở nhà hàng Phong Tử rồi, tối nay mời khách.”
Yến Hoa đã chạy khắp nơi hai tháng rồi, may mà nhờ có đồng nghiệp giúp đỡ, cho nên anh mới mời họ một bữa để cảm ơn.
Hơn nữa, hiện giờ đoàn xe rất khó để phát triển thêm nữa, chi phí hàng ngày phụ thuộc hết vào lợi nhuận của công ty Tông Nguyên. Mà việc gia đình của Tông Nguyên khiến anh ta phải di chuyển giữa Trung Quốc và Canada rất nhiều, có thể đội xe sẽ phải giải tán vào một lúc nào đó. Bọn họ sẽ khó có thể tụ tập được với nhau trong tương lai.
“Có những ai ở đó ạ?” Giang Dã quan tâm hỏi.
“Tất cả đều là người trong đội, em đã thấy họ rồi, Tông Nguyên, Vương Tiểu Vũ.”
“Ồ.” Giang Dã yên lặng nhìn Yến Hoa, thử đoán xem có người tên Vương Tiểu Thanh không.
Quả nhiên suy đoán của Giang Dã không sai, Vương Tiểu Thanh quả nhiên có đến.
Họ đều đến từ cùng một đội, tất cả những người khác đều được mời, cho nên nếu không mời Vương Tiểu Thanh thì lại có chút kì lạ, chưa kể Yến Hoa luôn xem cô là đồng nghiệp bình thường.
“Em nhất định là Tiểu Dã rồi, chị thường nghe anh trai em nhắc đến em đó.”
Giang Dã nhìn Yến Hoa, được nhắc nhở: “Đây là chị Tiểu Thanh, em gái của Tiểu Vũ.”
“Chị Tiểu Thanh,” Giang Dã nhẹ nhàng kêu lên, giọng nói có chút nhỏ.
“Sao càng lớn em càng ngại ngùng vậy?” Vương Tiểu Vũ nhớ lại, “Trước đây em không như thế này.”
“Mỗi lần ở trong đội, em thường quấn lấy anh trai nói không ngừng.”
“Trẻ con là thế đấy, càng lớn càng ít nói.” Tông Nguyên ngồi xuống giải thích: “Mấy thằng em của tôi cũng thế.”
Giang Dã chỉ ngồi yên một chỗ, lặng lẽ lắng nghe Tông Nguyên nói mà không hé răng một lời, sau khi ngồi xuống, Vương Tiểu Thanh vẫn luôn ngồi đối diện với Yến Hoa, vậy nên hắn chẳng còn tâm trạng ăn uống nữa, tâm tình cũng sa sút đáng kể.
Hắn cảm thấy tất cả những người xuất hiện xung quanh Yến Hoa đều sẽ lấy đi tình yêu mà Yến Hoa dành cho hắn.
Đặc biệt là Vương Tiểu Thanh, trong tương lai rất có thể sẽ trở thành chị dâu của hắn.
Sẽ thật tốt nếu như anh Kiều không kết hôn mà chỉ sống với hắn, Giang Dã ích kỷ nghĩ.
Ngoại trừ Giang Dã, những người khác trong bàn đều đã ít nhiều say, đặc biệt là Tông Nguyên, người thường nói rất nhiều sau khi uống rượu, anh ta kéo Yến Hoa đến gần rồi nói về tương lai huy hoàng của đoàn đội.
Yến Hoa vẫn khá tỉnh táo, nhân cơ hội nói với Giang Dã: “Em ăn xong rồi thì về trước đi.”
Vương Tiểu Thanh còn chưa rời đi, làm sao Giang Dã có thể đi được.
Điều gì sẽ xảy ra nếu hai người họ trực tiếp xác định quan hệ tại bàn ăn tối nay?
Mặc dù trước đây Yến Hoa bận rộn vì việc của Giang Thành nên mới không để ý đến Vương Tiểu Thanh, nhưng bây giờ thì sao?
Giang Dã lắc đầu không chịu rời đi.
“Vậy em có muốn xem TV không?” Đám người Yến Hoa đang ở trong phòng riêng, ngoài sảnh có một chiếc TV.
Giang Dã vẫn không muốn đi, Yến Hoa cũng không ép buộc nữa, chỉ thì thầm vào tai hắn: “Vậy nếu buồn ngủ thì cứ về giường ngủ đi, lát nữa anh sẽ về rất muộn.”
Hắn ước gì có thể trò chuyện với Yến Hoa cả đêm.
“Em không sao, anh Kiều, đừng lo lắng cho em.” Giang Dã hiểu chuyện nói, dù cho anh Kiều đang nói chuyện với người khác, anh ấy vẫn nghĩ đến mình đầu tiên.
Giang Dã miễn cưỡng tìm chút lạc quan.
Lúc này, Vương Tiểu Thanh đột nhiên nói: “Chi bằng để chị dẫn em ra ngoài xem TV được không, Tiểu Dã? Bọn họ có lẽ sẽ uống hơi lâu đấy.”
Ánh mắt Giang Dã hơi động, suy nghĩ một lát mới trả lời: “Được rồi.”
Tông Nguyên ôm lấy Yến Hoa, cười hì hì nói: “Hình như Tiểu Thanh muốn thân thiết em trai cậu nha.”
Ý tứ của anh ta không cần nói cũng biết, vẻ mặt của Yến Hoa rõ ràng không còn thoải mái như trước.
Sau khi ra khỏi phòng, sức nóng khủng khiếp ập vào mặt bọn họ.
Vương Tiểu Thanh đưa điều khiển từ xa cho Giang Dã, “Em ngoan như vậy, chẳng trách anh trai luôn khen ngợi em.” Giang Dã nhìn thẳng vào Vương Tiểu Thanh hỏi: “Anh ấy khen em cái gì?”
“Khen em ngoan, còn học rất giỏi, lần nào cũng đứng nhất.”
Mọi người trong đội đều biết Yến Hoa quan tâm đ ến em trai mình nhiều đến mức nào.
“Còn gì nữa không?” Giang Dã hỏi.
Vương Tiểu Thanh hơi sửng sốt một chút, không ngờ Giang Dã lại phản ứng như vậy, trẻ con bình thường không phải sẽ xấu hổ sao?
Tại sao hắn còn hỏi thêm?
Có phải cô nên viết ba ngàn chữ để khen ngợi hắn không?
“Ờm, dù sao thì chị chỉ muốn khen em thôi.”
Giang Dã ừ một tiếng.
Cả hai liền trầm mặc.
“Kỳ thi tuyển sinh cấp 3 của em thế nào?” Vương Tiểu Thanh muốn để lại ấn tượng tốt cho Giang Dã, cố gắng tìm chủ đề để nói.
“Rất tốt.”
Vương Hiểu Khánh:”…”
“Vậy thì tốt, em khá tự tin.”
Giang Dã liếc nhìn cô, khó hiểu nói: “Đây không phải là tự tin, em chỉ nói sự thật.”
Kỳ thi này hắn đã làm rất tốt, tất cả các câu hỏi hắn đều làm được.
Nếu như hắn tự tin, hắn sẽ nói mình có thể đứng đầu trong kỳ thi này.
Vương Tiểu Thanh phát hiện Giang Dã thật sự khác so với những gì cô nghĩ, hắn rất kỳ quái, nhưng cô lại không biết kỳ lạ ở chỗ nào.
Rõ ràng hắn sở hữu một khuôn mặt ngây thơ ngoan ngoãn, nhìn như một thiếu niên tuấn tú bình thường, nhưng đôi mắt dường như luôn ẩn chứa rất nhiều tâm sự.
“Vậy sau này em muốn học trường đại học nào?” Vương Tiểu Thanh lại tìm chủ đề.
Giang Dã: “Trường gì cũng được, anh Kiều muốn em đi đâu thì em đi.”
“À.”
Lại một lần nữa trầm mặc.
Vương Tiểu Thanh đột nhiên thần bí hỏi: “Trước đây anh trai em có bạn gái chưa?”
Ánh mắt Giang Dã từ bản tin buổi tối chuyển sang khuôn mặt Vương Tiểu Thanh, không nói một lời.
Sau vài giây im lặng, hắn đột nhiên nói: “Có rồi, rất nhiều là đằng khác.”
Vương Tiểu Thanh:”…!”
Đôi mắt cô gái trợn tròn, không giấu được vẻ kinh ngạc.
“Vậy mà chị không biết.”
“Đương nhiên là chị không biết, chỉ có em biết thôi.” Giang Dã trợn mắt nói dối.
“Anh trai em đào hoa nhỉ.”
“Vậy bây giờ anh trai em có bạn gái chưa?”
Giang Dã cầm điều khiển từ xa, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, suy nghĩ một lúc, thật lâu sau, hắn mới thay đổi chủ ý nói: “Em nói đùa thôi, anh Kiều chưa từng có bạn gái.”
Mặc dù vẻ mặt của hắn không giống như đang nói đùa chút nào.
Hắn không muốn mọi người nghĩ rằng anh Kiều là người không tốt, đặc biệt là do hắn nói dối để người khác có ấn tượng xấu về anh.
Giang Dã vừa muốn mọi người biết Yến Hoa là người giỏi nhất thế giới, lại sợ anh bị người khác cướp đi.
Vương Tiểu Thanh vỗ vỗ ngực: “Em làm chị sợ chết khiếp.”
“Có phải em lo lắng anh trai yêu rồi sẽ không quan tâm em nữa không? Yên tâm đi, chuyện đó sẽ không xảy ra, Yến Hoa không phải là người như vậy.” Vương Tiểu Thanh chợt hiểu ra thái độ của Giang Dã không đúng ở chỗ nào.
Cha mẹ hắn đều đã qua đời, chỗ dựa duy nhất chỉ có người anh trai không chung huyết thống này. Tính trên góc độ pháp lý, Yến Hoa cũng không đủ tư cách để nhận Giang Dã làm con nuôi vì độ tuổi của anh.
Việc nhạy cảm và nghi ngờ là điều bình thường.
Nghĩ tới đây, Vương Tiểu Thanh lại có chút đồng cảm nhìn Giang Dã.
“Khi anh Kiều kết hôn, em sẽ có chị dâu mới, sẽ có tận hai người chăm sóc em, như vậy không phải tốt hơn sao?”
Giang Dã không quan tâm có bao nhiêu người chăm sóc hắn, hắn chỉ cần Yến Hoa.
“Em có việc phải đi.” Giang Dã không trả lời câu hỏi, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh ở sân sau, Giang Dã rửa mặt xong, đang định đẩy cửa ra ngoài thì lại nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói.
“Chị, chị uống xong chưa?”
“Vẫn chưa, Tông Nguyên và lão Âu vẫn đang uống rượu, tối nay bọn họ uống rất nhiều, gần đây áp lực của Tông Nguyên rất lớn nên khó tránh khỏi uống hơi nhiều.”
“Yến Hoa đâu?”
“Anh ấy không say lắm, trông khá tỉnh táo.”
Đôi mắt Giang Dã tối sầm lai, anh Kiều thường như thế này khi anh uống quá nhiều. Mặc dù nhìn tỉnh táo nhưng thực chất đầu óc đang rất hỗn loạn.
Vương Tiểu Vũ hỏi: “Tiểu Dã đâu?”
“Nó có việc phải làm, cũng không biết đi đâu rồi.”
“Ồ, chuyện sao rồi?”
“Chuyện sao rồi là chuyện gì?” Vương Tiểu Thanh biết rõ còn giả vờ.
“Đừng giả bộ nữa, không phải em muốn làm chị dâu của ai đó à.”
Vương Tiểu Thanh bĩu môi: “Em không có, em chỉ thấy nó ngồi một mình, thấy chán nên nói chuyện một chút.”
Vương Tiểu Vũ tặc lưỡi, “Chị nói với em bao nhiêu lần rồi mà em không nghe, đừng có si tình mù quáng nữa.”
“Chị mới si tình mù quáng, thay đổi ý định nhanh thế.”
Vương Hiểu Khánh phàn nàn: “Trước đây không phải chị cũng đồng ý chuyện em với Yến Hoa ư?”
“Đấy là trước đây, còn bây giờ thì không giống thế.”
Vương Tiểu Thanh không quan tâm: “Có gì khác nhau?”
Tiểu Vũ tự nhủ: Em gái mình sắp hết cứu rồi, đành phải tha thiết khuyên nhủ: “Trước đây chỉ có một mình Yến Hoa, tuy có một người em trai nhưng nó lại sống với bố, bây giờ không giống thế, ngoài bản thân ra anh ta còn phải nuôi một đứa em không khác gì con trai cả. Em không nghĩ sau này Yến Hoa còn phải lo lắng cho tiền học phí, sinh hoạt, việc học đại học và kết hôn cho Giang Dã à, cho dù em không quan tâm đ ến vấn đề tiền bạc, em như thế này, có khác gì mẹ kế đâu?”
Vương Tiểu Thanh trầm mặc một lúc, đột nhiên nói: “Chúng ta không thể đuổi Tiểu Dã đi sao? Dù sao thì bọn họ đâu có quan hệ huyết thống.”
Vương Tiểu Vũ phát rồ vì cô em ngu ngốc này của mình mất, “Đầu óc của em có vấn đề à? Em chưa nhìn thấy Yến Hoa đối xử với Tiểu Dã tốt thế nào hay sao, nửa đêm chạy từ Nam Giang đến Ôn Dương chỉ vì em trai bị dị ứng, điều quan trọng là Yến Hoa, nếu muốn đuổi đi thì đã đuổi đi lâu rồi chứ không đến lượt em đâu, hiểu không?”
“Cho dù em và Yến Hoa thực sự có thể kết hôn, em nghĩ đi, nếu gặp bất kì xung đột nào đó trong tương lai, Yến Hoa sẽ đứng về phía ai? Em chịu được hay không, làm ơn dùng não suy nghĩ đi?”
“Dù sao thì từ bỏ sớm một chút, chị chẳng thấy Yến Hoa có chút tâm tư nào với em cả, đừng đa cảm quá.”
Vương Tiểu Vũ không muốn nhìn em gái càng ngày càng lún sâu nên thẳng thắn nói.
Sau khi nói về em gái, cô bắt đầu nói về Yến Hoa.
“Hơn nữa, điều kiện của Yến Hoa cũng không được tốt lắm, ngoài khuôn mặt ưa nhìn ra, anh ta chỉ là một thợ sửa xe. Với điều kiện của em, em muốn tìm ai mà chẳng được.”
“Tiền của anh ta còn không đủ để nuôi bản thân chứ đừng nói nuôi em.”
“Chưa kể còn một đứa em trai nữa.”
Nghe hai người ở bên ngoài nói chuyện, đầu ngón tay đang nắm cửa của Giang Dã trở nên trắng bệch, hắn rửa tay lại, hai tay không ngừng hơi run lên.
Hắn ghét những bình luận của người khác về Yến Hoa.
Yến Hoa giống như bắp cải ngoài chợ, được người khác tùy tiện chọn lựa và vứt bỏ.
Trong lòng hắn, chỉ có Yến Hoa chọn người khác, bọn họ không có quyền chọn lựa Yến Hoa.
Điều quan trọng hơn là phần lớn những người khác không ưa Yến Hoa là vì hắn.
Điều này khiến Giang Dã rơi vào tình trạng tự trách sâu sắc, hắn muốn sống chung với Yến Hoa, nhưng hắn không muốn kéo anh xuống.
Lúc Yến Hoa ra khỏi phòng, Giang Dã đang ngồi gục đầu trong đại sảnh, không biết đang suy nghĩ gì.
“Sao em ngẩn ngơ thế?”
Giang Dã ngẩng đầu lên, nhìn thấy Yến Hoa đứng ở trước mặt mình, anh đưa tay nhéo nhéo mặt hắn.
“Anh xong rồi à?” Giang Dã hỏi. Đam Mỹ H Văn
“Ừ, bọn họ được đưa lên xe hết rồi mà em vẫn ngẩn ngơ ở đây, còn không biết là anh đến.” Yến Hoa đứng không vững nên đành ngồi ở bên cạnh Giang Dã, xoa hai bên thái dương vì nhức đầu.
Giang Dã liền đứng dậy, đi vòng sau ghế xoa bóp thái dương cho anh.
Yến Hoa nhắm mắt lại, hàng mi mảnh mai khẽ rung nhẹ, tuy Giang Dã rất ghét những nhận xét của người khác về anh Kiều, nhưng có một điều bọn họ nói rất đúng, khuôn mặt của anh Kiều quả thực rất đẹp, không có bất kì một khuyết điểm nào trên mặt anh cả, ngay cả góc chết từ trên cao cũng không thể dìm nổi.
“Anh Kiều.”
Yến Hoa mơ hồ ừ một tiếng.
Giang Dã không lên tiếng, một lát sau, Yến Hoa mở mắt ra, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”
Giang Dã muốn hỏi hắn có phải là vật cản kéo chân anh xuống hay không. Nhưng khi lời nói đến miệng, hắn vẫn không thốt ra được.
Không còn nghi ngờ gì nữa, hắn chính là một con cóc ghẻ, một con cóc ghẻ không biết xấu hổ muốn bám theo Yến Hoa.
Nhưng sự im lặng của hắn trong mắt Yến Hoa lại có ý nghĩa khác.
“Tối nay em thấy chán sao? Nếu em không thích thì lần sau anh không dẫn em đi nữa nhé, anh mang đồ ăn về cho em.”
Bình thường Yến Hoa không dẫn Giang Dã đi ăn tối, nhưng hôm nay bữa tiệc vừa vặn ở tầng dưới nên anh mới dẫn hắn theo
Nghe được lời quan tâm này, Giang Dã càng cảm thấy nghẹn ngào.
Rõ ràng hắn là một kẻ đáng bị khinh thường, nhưng lại được Yến Hoa xem như báu vật.
Giang Dã dừng một chút, giải thích: “Không phải em không thích, chỉ là em không muốn anh uống nhiều như vậy, uống nhiều không tốt cho sức khỏe.”
“Vậy lần sau anh không uống nhiều như vậy nữa.” Yến Hoa thật ra cũng không thích uống rượu, càng không thích tiệc tùng, chỉ là mấy năm nay đi theo Tông Nguyên nên mới có nhiều trò giải trí.
“Anh Kiều, về nhà đi.”
Bên ngoài trời đã tối đen, chỉ còn vài ngọn đèn đường còn sáng.
Yến Hoa kéo tay Giang Dã đứng dậy, hai người sóng vai nhau đi ra ngoài.
“Ừm, chúng ta về nhà thôi.”
Nhờ có Giang Dã, Vương Tiểu Thanh không còn muốn theo đuổi anh nữa.
Yến Hoa không cảm thấy có gì không ổn, ngược lại cảm thấy trên người mang dòng máu ác quỷ, bất kì cô gái nào gả cho mình đều sẽ gặp phải tai ương.
Kết quả thi tuyển sinh cấp 3 của Giang Dã rất nhanh đã có, hắn chính thức trở thành thủ khoa của thành phố Ôn Dương. Nhờ thành tích này, việc chuyển trường từ Ôn Dương về Nam Giang dễ dàng hơn rất nhiều.
Trường trung học số 4 Nam Giang là trường trọng điểm của tỉnh, có cả lớp Olympic và lớp học song song.
Tuy rằng thành tích của Giang Dã không tệ, nhưng chung quy đây là kết quả ở thành phố Ôn Dương, với tư cách là học sinh chuyển trường, có được phân vào lớp Olympic không cũng hơi khó nói.
Khi năm học mới sắp bắt đầu, Yến Hoa đưa Giang Dã đi mua quần áo và cặp sách mới như thường lệ, lúc này Giang Dã đang thử một chiếc áo khoác.
Yến Hoa hỏi: “Em học nội trú hay ngoại trú?”
“Ngoại trú.” Giang Dã không cần suy nghĩ đã trả lời.
Yến Hoa không có ý kiến, nhưng anh vẫn nhắc nhở: “Trường cách nhà khá xa, nếu đi bộ cũng mất khoảng nửa tiếng.”
“Không sao đâu, em sẽ bắt xe buýt.” Hắn muốn mỗi ngày đều được nhìn thấy Yến Hoa.
Giang Dã mặc thử áo khoác trên người, hỏi: “Anh Kiều, cái này nhìn có đẹp không?”
“Có phải hơi rộng không?” Yến Hoa xắn tay áo lên cho hắn, “Nhìn xem, tay áo có chút dài.”
Giang Dã giơ tay nhìn thử, trợn mắt nói: “Không dài lắm đâu, em lớn rất nhanh, nửa năm nữa sẽ vừa.”
Hắn còn nghĩ mua cỡ lớn hơn sẽ tiết kiệm được một khoản tiền mua quần áo.
Ngoại trừ tang lễ của Giang Thành, Yến Hoa chưa động đến một xu nào trong đống tài sản đó, tất cả đều được giữ lại dưới tên Giang Dã.
Yến Hoa đã tính toán mọi chi phí cho Giang Dã sau khi sống chung.
Yến Hoa không đồng ý với đề nghị của Giang Dã, “Quần áo nửa năm sau thì để nửa năm sau hẵng mua, quần áo phải vừa vặn nhìn mới đẹp.” “
“Ò vâng.” Giang Dã luôn nghe lời Yến Hoa nên phản đối nữa.
Trong lúc hai người đang thử đồ thì bất ngờ gặp được người mà họ không muốn gặp nhất.
_
Tác giả có lời muốn nói:
Mười sáu tuổi vẫn mún anh trai xắn tay áoƪ(˘⌣˘)ʃ